Thánh Mỹ nói đến đây, trong đôi mắt đẹp dịu dàng chảy ra nước mắt, nàng khẽ mở môi đao, nhẹ nhàng khẽ hấp, ở trong tay nàng, miếng Đạo Quả thần bí kia đột nhiên vỡ ra, thịt quả hòa tan ra, hóa thành chất lỏng ngọt nhất chảy vào trong miệng Thánh Mỹ.
Nàng hoàn toàn nuốt chất lỏng vào, thân thể của nàng cũng nóng lên.
Thân thể Lâm Minh lúc này đã hoàn toàn không thể khống chế, hắn dốc sức liều mạng muốn ngăn chặn dục hỏa trong cơ thể mình, nhưng căn bản lực bất tòng tấm
Ma tính của trái cây kia thực sự quá mạnh mẽ, hơn nữa còn một điều là Thánh Mỹ trong lòng ngực hắn chính là vưu vật thế gian, nữ tử hoàn mỹ nhất thế giới, không biết bao nhiêu nam nhân, vì nàng mà điên cuồng!
- Không có tác dụng đâu, ta nói rồi, Thiên Địa đại đạo ngưng tụ trong trái cây này cũng ẩn chứa ma tính hấp dẫn, không ai có thể ngăn cản, vô luận là ngươi, hay là ta. . .
Trái cây mà Thánh Mỹ ăn chưa phát huy dược hiệu, nàng vẫn còn thanh tỉnh, nàng đẩy Lâm Minh đã hoàn toàn vô lực xuống trên đồng cỏ mềm mại.
Rồi sau đó, nàng dần cởi quần áo mình ra.
Quân áo màu đen càng tôn thêm thân thể như bạch ngọc không chút tỳ vết của nàng.
Hai chân nàng thon dài thẳng tắp, dáng người hoàn mỹ, đầy đặn, không thừa không thiếu một phân, tựa hồ là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thế gian vậy, giờ khắc này, Thánh Mỹ trần trụi dung hợp hoàn mỹ với thế giới Tiên Cảnh cảnh sắc xinh đẹp này, tạo thành hình đẹp đẽ nhất trên đời.
Á́nh mặt trời ôn hòa nhu hòa chiếu vào trên thân thể mềm mại của Thánh Mỹ, giống như là tinh linh nhảy lên vậy, thân thể của nàng dưới ánh mặt trời mê ly kia giống như một tuyệt thế nữ thần.
Nàng chưa bao giờ trần trụi thân thể trước mắt nam nhân như thế, nhưng giờ khắc này, nàng lại không có nửa điểm ngượng ngùng.
Nàng cứ như vậy quỳ xuống bên người Lâm Minh, rồi sau đó nhẹ nhàng ngã xuống trên người Lâm Minh, nàng ôm lấy Lâm Minh, thời gian dần qua hôn hắn.
Một khắc này, Lâm Minh không cách nào hình dung cảm giác của mình, hắn dốc sức liều mạng muốn đẩy Thánh Mỹ ra, nhưng thân thể của hắn căn bản không nghe sai sử, hai cánh tay của hắn không tự chủ được xuyên qua dưới nách Thánh Mỹ, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.
Thân thể của hắn nóng rực, kịch liệt đáp lại lấy.
- Ngươi. . . Muốn chính là. . . Vĩnh Hằng Chi Hồn?
Lâm Minh thanh âm gian nan, hắn cảm giác chút thanh minh cuối cùng trong đầu mình cũng đã mất phương hướng.
- Ngươi đã sớm tính toán tốt rồi. . . Vì sao hôm nay mới động thủ. . . Ngươi rõ ràng có thể lấy đi Vĩnh Hằng Chi Hồn lúc ở Hồn Giới mà?
Lâm Minh miệng lớn thở hổn hển, thanh âm của hắn bởi vì Thánh Mỹ hôn môi, mà mơ hồ không rõ.
Thánh Mỹ bám vào bên tai Lâm Minh, nhiệt khí thổi tới trong tay Lâm Minh, nàng ôn nhu nói:
- Ta hiện giờ không muốn giải thích, sau ngày hôm nay, ta sẽ vĩnh biệt ngươi, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, cũng là thân mật nhất, một lần khiến ta khó quên nhất. . . Ta không muốn bởi vì trả lời vấn đề của ngươi, mà quấy rầy tất cả điều này, ta hi vọng nó có thể hoàn mỹ. . .
Trong khi Thánh Mỹ nói chuyện, bàn tay như ngọc trắng điểm vào ngực Lâm Minh, quần áo Lâm Minh toàn bộ đều biến mất, lộ ra thân hình rắn chắc của hắn.
Đôi mắt nàng rưng rưng, sâu kín nói
- Lâm Minh, giữa ta và ngươi vốn không phải là kết quả như vậy, tuy rằng tất cả đều không thể vãn hồi nữa, nhưng ngày sau, trong cuộc sống cô tịch khổ sở, nhạt nhẽo mà dài dòng buồn chán, thẳng đến khi vũ trụ kết thúc, ta đều nhớ rõ ngươi, nam nhân đã từng đi vào lòng ta. . .
- Ta sẽ ghi nhớ phần ký ức này, đến vĩnh viễn. . .
Thánh Mỹ dần kết hợp với Lâm Minh, xúc cảm vô cùng ôn hòa mà mềm mại bao phủ lấy Lâm Minh.
Chậm rãi, Lâm Minh bắt đầu mất phương hướng, trái cây ma tính trong Hắc Ám Thâm Uyên kia mang theo lực lượng không thể chống cự, vô luận Lâm Minh hay là Thánh Mỹ, đều không thể thừa nhận.
Rất nhanh, bọn hắn đã hoàn toàn quên đi lập trường đối địch.
Phảng phất bọn họ là người yêu đã yêu nhau nhiều năm sau bao năm xa cách giờ gặp lại vậy, cứ dính lấy nhau như keo.
Thanh âm Thánh Mỹ bắt đầu mềm yếu, hơi thở của nàng cũng bắt đầu dồn dập.
Nàng giống như một con mèo nhỏ vậy, nhẹ nhàng cắn lấy bả vai Lâm Minh, sự cao quý và lạnh lùng của nàng vào thời khắc này đã hoàn toàn rút đi, nàng tùy ý triền miên với Lâm Minh. . .
Mà trước khi mọi thứ bắt đầu, nàng đã sớm vận chuyển Thánh Điển bí pháp, hấp thu lấy Vĩnh Hằng Chi Hồn của Lâm Minh rồi.
Hồn phách, là căn bản của một người.
Đặc tính Vĩnh Hằng Chi Hồn đã hoàn toàn ngưng tụ ở trong hồn phách của Lâm Minh, kết hợp chặt chẽ với hắn, một khi bị người lấy đi, hậu quả thật không thể tưởng tượng!
Tánh mạng của hắn sẽ khô kiệt, lực lượng sẽ đánh mất, kể từ đó, đừng nói đến lại tinh tiến tu vị, mà hắn thậm chí căn bản còn không sống được bao lâu nữa.
Nhưng mọi thứ cũng không phải hoàn toàn như Thánh Mỹ dự kiến, khi Thánh Mỹ hoàn toàn mất đi ý thức, dựa vào bản năng triền miên với Lâm Minh thì một chút hồn lực của Lâm Minh lại vì một chút nguyên nhân nên đã được bảo toàn lại. . .
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người đều hoàn toàn mê say.
Dưới dược lực bá đạo của trái cây kia, dù là Chân Thần cũng chưa hẳn có thể bảo trì thanh tỉnh, với tu vị của Lâm Minh thì càng hoàn toàn mất đi thanh minh, hắn tham lam vuốt ve lấy thân thể mềm mại của Thánh Mỹ, lần lượt đạt tới đỉnh phong cực lạc.
Linh hồn của bọn hắn giao hòa cùng một chỗ, tinh thần thế giới tựa hồ như hợp hai thành một vậy.
Giữa bọn hắn không biết đã kết hợp bao nhiêu lần
Thẳng đến khi bọn hắn hoàn toàn kiệt sức
Bối rối dày đặc đánh úp lại, hai người cứ như vậy nặng nề thiếp đi. . .
. . .
Không biết qua bao lâu, Lâm Minh cảm giác tựa hồ có giọt giọt sương sớm, nhỏ lên trên mặt của mình, cảm giác lạnh buốt khiến hắn dần khôi phục lại ý thức.
Hắn cảm giác thân thể của mình hoàn toàn mềm yếu, đau đầu muốn nứt. Thậm chí ngay cả hô hấp đơn giản cũng vô cùng khó khăn.
Một cổ cảm giác trống rỗng đáng sợ đánh úp tới Lâm Minh, hắn đột nhiên mở hai mắt ra, trong nội tâm phảng phất như đã mất đi thứ gì đó trọng yếu nhất vậy.
Vĩnh Hằng Chi Hồn!
Lâm Minh trong nội tâm hoảng hốt. Hắn nội thị tinh thần thế giới của mình, cơ hồ hít thở không thông, trong lần giao hợp vừa rồi, bổn nguyên hồn lực của hắn đã bị Thánh Mỹ tham lam hút lấy, đã không còn thừa lại bao nhiêu nữa rồi.
Ngay cả tánh mạng chi hỏa cũng trở nên thập phần yếu ớt.
Trong lúc nhất thời, Lâm Minh có một loại cảm giác mất hết can đảm.
Trước kia ăn Thâm Uyên trái cây, bởi vì thần trí mơ hồ nên hắn còn không cảm nhận được rõ ràng, hiện giờ hắn hoàn toàn tỉnh lại đã cảm thấy cảm giác đau nhức đến cực hạn.
Linh hồn là căn cơ của võ giả, cho dù là võ giả tụ nguyên hệ thống và luyện thể hệ thống, bọn hắn tuy rằng không tu linh hồn, nhưng linh hồn bổn nguyên của bọn hắn cũng vô cùng cường đại!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT