Lâm Minh thật không ngờ đã là như vậy, trước đó Ngọc Lạc đã từng nói qua. Trong Hồn Tộc thất trọng vũ trụ, dù ở nơi nào cũng có thể tiến vào nguyên mộng vũ trụ.
Hiện tại xem ra chỉ không giới hạn vị trí mà thôi, nhưng mà muốn đi vào nguyên mộng vũ trụ, tất nhiên còn có hạn chế khác, cũng không phải tùy tùy tiện tiện ai cũng vào được.
Tiểu Cực Cung chỉ có thể đưa chín ngàn ba trăm người vào, như vậy đệ tử thế lực nhỏ càng ít hơn.
Giọng của Lâm Minh trầm xuống, nói ra:
- Tại hạ chỉ muốn biết rõ. Tiến vào nguyên mộng vũ trụ có hạn chế chủng tộc hay không?
- Không có thì như thế nào? Ngươi căn bản không có tư cách!
Dật Phàm cười lạnh nói.
- Cái kia... Giao tư cách của ngươi ra cho ta đi!
Lâm Minh nhìn qua Dật Phàm, nói ra từng chữ:
- Danh ngạch nếu là tông môn thi đấu quyết định, ta cũng là đệ tử tông môn, chiến thắng ngươi thì ta có tư cách.
- Ngươi! ! Muốn chết!
Nghe được Lâm Minh lời lẽ liều lĩnh như thế, Dật Phàm nổi giận.
BOANG...
Trường kiếm Dật Phàm ra khỏi vỏ, trực chỉ Lâm Minh!
- Nếu ngươi tìm chết, ta thành toàn cho ngươi!
Dật Phàm nói xong bay lên trời, ánh mắt của hắn tập trung vị trí đan điền của Lâm Minh.
Vốn bởi vì Lâm Minh bị thương, nội thế giới hỗn độn không chịu nổi, mà bây giờ Lâm Minh đã khỏi tổn thương, hắn cũng không có tận lực che dấu nội thế giới, khiến cho Dật Phàm nhìn ra tu vị của Lâm Minh.
- Cái gì? Mới vào Thánh Chủ kỳ? Thì ra ngươi là nhân loại Thánh Chủ kỳ?
Dật Phàm nói ra khiến đệ tử Tiểu Cực Cung chung quanh kinh hãi, bọn họ nhao nhao nhìn qua vị trí đan điền Lâm Minh, bọn họ cảm nhận được khí tức vũ trụ nhàn nhạt.
Nội thế giới hóa thành vũ trụ, đản sinh ra ngôi sao.
- Thánh Chủ sơ kỳ?
Trong mắt Ngọc Lạc bắn ra một tia kinh dị, thì ra nàng cứu Lâm Mục là võ giả Thánh Chủ sơ kỳ.
Tại Hồn giới, nhân loại Thánh Chủ kỳ cũng không thấy nhiều.
Nói như vậy, võ giả Nhân loại dưới vận mệnh và cơ duyên xảo hợp, hơn nữa thiên phú bản thân cực cao mới có thể miễn cưỡng đột phá Thánh Chủ kỳ, hơn nữa Thánh Chủ kỳ cũng là cực hạn của Nhân tộc, muốn tiến thêm một bước vào Giới Vương, ít có khả năng
- Hừ! Thánh Chủ kỳ thì như thế nào! Trách không được ngươi dám bay lên ngọn núi chính, ngươi cho rằng Thánh Chủ kỳ thì mạnh lắm sao? Tại Tiểu Cực Cung, Thánh Chủ kỳ không đáng kể chút nào! Huống chi ngươi còn là Thánh Chủ nhân loại, căn bản không lọt vào mắt ta.
Dật Phàm xem thường nhất là võ giả Nhân tộc, võ giả Nhân tộc tại Hồn giới xem như rất thảm, không phải đối thủ của võ giả Hồn tộc cùng giai. Thậm chí đối mặt với đối thủ Hồn Tộc yếu hơn một cấp đều chưa hẳn có thể thắng.
Huống chi Dật Phàm còn là người nổi bật trong đệ tử hạch tâm của Tiểu Cực Cung, tu vị Hồn Quân hậu kỳ đỉnh phong, chênh lệch Thánh Chủ cũng không xa.
Hắn có được danh ngạch tiến vào nguyên mộng chiến trường cũng không thông qua thi đấu, mà là thông qua đề cử, trực tiếp có được lệnh bài.
Đệ tử thiên tài của thế lực Giới Vương đủ để vượt cấp khiêu chiến. Mặc dù là Hồn Tộc Thánh Chủ cũng không phải đối thủ của hắn, Nhân tộc Thánh Chủ hắn có thể dễ dàng hành hạ tới chết!
- Ngọc Lạc sư tỷ, người này đáng chết, ta giết hắn cũng là hợp tình lý, ngươi nên đi tìm Nhân tộc khác tới nghiên cứu đan điền giả thuyết đi.
Dật Phàm nói với Ngọc Lạc xong, đột nhiên một kiếm bổ về phía Lâm Minh.
Một kiếm này của hắn bổ vào thiên linh của Lâm Minh, kiếm quang bắn ra, hơn nữa trong kiếm quang còn mang theo tinh thần công kích của Dật Phàm, hắn muốn nhất kích tất sát!
Trong tình huống này, nhiều đệ tử tông môn xem ra, nếu như không thể một kích phế Lâm Minh, mặt mũi của hắn cũng không sáng.
Thời điểm này Lâm Minh cũng ra tay.
Đối mặt Dật Phàm nhân vật như thế, Lâm Minh căn bản là không cần vận dụng cái gì vô thượng thần võ, hắn trực tiếp dùng đầu ngón tay bắn ra hào quang chói mắt.
Một sát na kia, rất nhiều đệ tử Tiểu Cực Cung đều cảm giác mắt mở không ra, thần mang đáng sợ hóa thành thương mang bắn ra ngoài, bọn họ đều cảm giác linh hồn đang run rẩy.
Bồng!
Máu tươi huy sái, Dật Phàm kêu thảm một tiếng, bay ngược ra sau, trường kiếm trong tay của hắn cũng bay theo.
Thân thể của hắn trực tiếp bay ngược ra sau mấy trăm trượng, trùng trùng điệp điệp đâm vào băng điêu, vụn băng bắn ra bốn phía.
Tình cảnh xảy ra như tốc độ ánh sáng, làm cho toàn trường yên tĩnh lại.
Lâm Minh lưu thủ, trong địa bàn của Tiểu Cực Cung, hắn đương nhiên sẽ không lấy mạng Dật Phàm, nhưng mà một kích này cũng đủ khiến hắn nằm một chỗ cả tháng.
Lâm Minh đã bắn tiếng. Muốn lấy danh ngạch của Dật Phàm tiến vào nguyên mộng chiến trường, như vậy đánh đối thủ nằm một hai tháng, đương nhiên thích hợp nhất rồi.
- Xảy ra chuyện gì, vừa rồi xảy ra cái gì?
Rất nhiều đệ tử Tiểu Cực Cungcăn bản không thấy rõ Lâm Minh ra tay như thế nào.
- Nhân loại kia một kích đánh bại Dật Phàm sư huynh! Hơn nữa hắn không có dùng vũ khí, chỉ dùng tay không đối địch!
Đệ tử Tiểu Cực Cung hai mặt nhìn nhau, bọn họ không tin nổi. Dật Phàm có số ma trong đệ tửu hạch tâm, dĩ nhiên cũng bại như thế.
Tuy Dật Phàm chỉ là Hồn Quân hậu kỳ. Nhưng mà hắn vượt cấp chiến đấu dễ dàng như ăn cơm uống nước, nói hắn tương đương với Thánh Chủ kỳ của Hồn tộc, không có người nào dị nghị.
Thế nhưng mà trước mặt Nhân tộc này, hắn bị đánh bại triệt để, chênh lệch quá lớn.
- Võ giả Nhân tộc này đúng là thiên tài! Là vô địch trong cùng giai, chỉ sợ đối mặt Hồn Tộc Thánh Chủ trung kỳ, Thánh Chủ hậu kỳ cũng không kém bao nhiêu.
- Ngươi nói quá khoa trương. Nếu như dựa theo cách nói này của ngươi, vậy hắn không phải có hi vọng đột phá Giới Vương cảnh?
Giới Vương cấp, trong suy nghĩ đệ tử Tiểu Cực Cung chính là truyền thuyết.
Tông môn này tồn tại trăm vạn năm đến nay, tổng cộng tích lũy cũng chỉ có hai Giới Vương, hơn nữa ngày sau sợ rằng khó bồi dưỡng Giới Vương tiếp nối.
Muốn đột phá Giới Vương, nói dễ vậy sao?
- Bất kể nói thế nào, hắn tuyệt đối là cao thủ, chỉ sợ còn không kém hơn Ngọc Lạc sư tỷ bao nhiêu!
- Có lẽ thật có thể miễn cưỡng bằng được Ngọc Lạc sư tỷ, mặc dù nói hắn là Thánh Chủ chiến Hồn Quân, áp Dật Phàm sư huynh một cảnh giới, nhưng mà nhẹ nhàng thủ thắng đúng là khó tin, một Nhân loại có thể đạt tới trình độ này...
Vừa rồi Lâm Minh dùng một chỉ đánh bại Dật Phàm, mặc dù chỉ là nhằm vào Dật Phàm, nhưng mà những võ giả khác có cảm giác như bị thương mang đâm thủng, trong nội tâm sợ hãi.
Mà thời điểm này Dật Phàm còn nằm trong vụn băng thổ huyết, hắn nhìn qua Lâm Minh, ánh mắt đều mơ hồ.
- Ngươi... Ngươi...
- Ta chỉ muốn tư cách của ngươi mà thôi, đối với giết ngươi không có hứng thú.
Lâm Minh giọng nói lãnh đạm. Không hề nhìn Dật Phàm, mà là nhìn qua phía phó cung chủ Tiểu Cực Cung.
- Phó cung chủ tiền bối, trước đó Dật Phàm đã từng nói qua, tiến vào nguyên mộng vũ trụ không hạn chế chủng tộc, có phải hay không?
Bị Lâm Minh chất vấn, sắc mặt lão giả áo trắng phi thường khó coi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT