Lâm Minh cứ như vậy dùng một cây Phượng Huyết Thương nhấc Tôn công công lên cao, cảm giác này giống như đang bóp cổ con chó con mèo, Tôn công công còn chưa chết, hai tay không ngừng dốc sức liều mạng giãy dụa, hai chân đá loạn, cổ họng của hắn bị trọng thương nên không nói được, nhưng mà bởi vị cổ họng bị đâm thủng nên yết hầu cũng bị hủy, hắn không thể nói chuyện, chỉ có thể giãy dụa.
Rất nhiều máu tươi chảy ra ngoài, cổ họng bị phá và Tôn công công cảm giác tính mạng của hắn đang trôi qua.
Hắn không có nghĩ tới bản thân mình có một ngày như vậy, bị người ta dùng thương đâm xuyên qua cổ họng, sinh cơ bị phá hủy mà chẳng thể rên la.
Một màn đột nhiên này làm cho tất cả người ở toàn trường kinh ngạc ngây người, chung quanh Lâm Minh là tiểu thái giám tiểu cung nữ tới từ Vọng Nguyệt lâu đều mở to mắt ra nhìn qua Lâm Minh,tu vị của bọn họ không cao nhưng vẫn biết rõ sự đáng sợ của Tôn công công.
Với tư cách là một trong bốn phó tổng quản của hoàng cung, hơn nữa trong bốn người hắn ẩn ẩn xếp thứ hai, gần với đại tổng quản Ngụy công công, nhân vật như vậy quanh năm tu luyện và phong bế tinh nguyên, tinh lực dồi dào, thực lực đã thâm bất khả trắc.
Trong nội cung tiểu thái giám, tiểu cung nữ không người nào không sợ Tôn công công, thấy Tôn công công như con chuột gặp mèo, nhưng mà nhân vật đáng sợ như vậy lại bị Lâm Minh một thương đâm xuyên qua cổ họng, đọng trên mũi thương.
Mà Lâm Minh trong ấn tượng của bọn họ vừa rồi cũng chỉ là võ giả thiên phú bình thường mà thôi.
- Lâm Minh... Ngươi...
Huyết Nguyệt lúc này hiện ra dị sắc. Vừa rồi nàng tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, nếu như Lâm Minh có át chủ bài bảo vệ tính mạng, dùng đồ vật của sư phụ Thiên Tôn cho hắn chế ngự Tôn công công thì nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, nhưng mà Lâm Minh lại động thủ không dùng tới bất cứ thứ gì cả, lực trường trong người củ hắn vô cùng đáng sợ, áp chế Tôn công công. Làm cho hắn không thể nào kịp phản ứng được. - Ngươi... Là ai! ?
Nạp Diệp thị vốn khí định thần nhàn bây giờ dùng ánh mắt âm trầm nhìn qua Lâm Minh. Vốn Lâm Minh ở trong gian phòng là không ngờ, tu vị Thần Quân sơ kỳ còn không bằng cả thái giám thị vệ. Nàng chỉ cho rằng Lâm Minh là tiểu nhân vật, là con sâu cái kiến mặc cho nàng vuốt ve. Tuyệt đối không ngờ lại phát sinh loại chuyện này.
Lúc này sắc mặt sát thủ Thiên Bạch cũng trầm xuống. Hắn tiến lên một bước và quát:
- Ngươi... Là người tổ chức nào? Ở chỗ này giả trang thành một tiểu bối, ẩn nấp trong đám người, Ẩn Nặc Thuật này tương đương...
Trên mặt Thiên Bạch tươi cười âm trầm, đồng thời cũng hoàn toàn cảnh giác nhìn qua Lâm Minh, hắn biết rõ có thể nhẹ nhõm trọng thương Tôn công công thì có thực lực tương xứng với hắn!
Một Thánh Chủ đỉnh phong bị một thương đâm xuyên qua cổ họng, hắn tuyệt không tin Lâm Minh trước mặt chỉ là cường giả Thần Quân sơ kỳ đỉnh phong, mà là một Giới Vương giả trang.
Nhưng mà vận dụng một ít bí pháp che đấu tu vị, phần lớn là hoàn toàn che lấp nội thế giới của mình làm cho người ta không nhìn thấu tu vị, cho dù Thiên Bạch hay là Huyết Nguyệt đều thi triển bí pháp này, lúc trước Lâm Minh tại Thiên Diễn đại lục cũng là như vạy.
Che lấp tu vị dễ dàng, nhưng muốn ngụy trang tu vị lại rất khó, như vậy quá khác so với dịch dung, phàm nhân muốn che khuất mặt thì chỉ cần khăn đen là được, nhưng muốn dịch dung thành người khác cần kỹ xảo và mặt nạ da người, mặc dù cao thủ trải qua huấn luyện cũng rất khó làm không sơ hở.
Cho nên trong thế giới võ giả có thể ngụy trang tu vị, đồng thời còn không cho người khác nhìn thấu bí pháp che dấu tu vị của bản thân mình cũng phi thường khó luyện!
Ít nhất thủ đoạn của Thiên La không có bí pháp như vậy, nếu không bọn họ giết người đánh lén còn thông thuận hơn nhiều.
Trong lúc Thiên Bạch nói chuyện đã vận dụng cảm giác quan sát nội thế giới của Lâm Minh, muốn xem ra sơ hở Lâm Minh cải biến tu vị thế nào, hắn tin tưởng chỉ cần mình tra tìm thì hắn có thể tìm được điểm không đúng, nhưng mà hắn đã thất vọng rồi.
Nội thế giới của Lâm Minh là một khối, căn bản không có giả bộ cái gì, điểm này khiến cho Thiên Bạch nhíu mày, chẳng lẽ cải biến tu vị hoàn mỹ như thế sao?
Muốn làm được một bước này, nếu như là Đại Giới Giới Vương còn dễ dàng một chút, nhưng mà hắn không tin Nhạc vương giả có khả năng mời Đại Giới Giới Vương ra tay, bởi vì quốc chủ Gia Lan Quốc cũng chỉ là Đại Giới Giới Vương mà thôi, Nhạc vương gia chỉ có tu vị Thánh Chủ, hắn rất khó xuất điều kiện khiến Đại Giới Giới Vương động tâm.
- Ah... Ah...
Trong cổ họng Tôn công công chỉ có tiếng rên rỉ, hắn vươn tay và đưa tay về phía hoàng hậu, muốn hoàng hậu cứu hắn, nhưng chỉ tiếc hắn không nói chuyện được.
Sắc mặt của hoàng hậu vô cùng khó coi.
Tuy nàng không thèm quan tâm mạng của Tôn công công nhưng mà Tôn công công những năm này cũng xem như trung thành và tận tâm với nàng, ở trước mặt nhiều thủ hạ thế này mà không cứu hắn sẽ khiến cho thủ hạ thất vọng đau khổ, hơn nữa Lâm Minh đang khiêu khích quyền uy của nàng, cũng khiến nngf hận thấu xương.
- Thả hắn ra!
Âm thanh của hoàng hậu kiên quyết và lạnh lùng.
- Ngươi bảo ta thả là thả, ngươi cho rằng mình là ai? Chỉ là áp trại phu nhân của Giới Vương thánh địa thì bỏ đi, ngươi thật cho rằng mình là hoàng hậu hiệu lệnh thiên hạ sao? Tu vị của ngươi chỉ là nước bước Giới Vương, mười vạn năm mới thành tựu nửa bước Giới Vương, ngươi nhất định là không có tiền đồ gì rồi, loại thiên phú của ngươi miễn cưỡng xem như nhân vật, đệ nhất võ hội năm đó bị ta nghiền áp dễ như giết con kiến, mà ngươi dám ở trước mặt ta hất hàm sai khiến, thật là tức cười!
Lâm Minh vẻ mặt châm chọc, tay phải của hắn giơ thương lên, mặc cho Tôn công công như nửa sống nửa chết như thế.
- Ngươi muốn chết!
Hoàng hậu Nạp Diệp thị sắc mặt phi thường khó coi, thiên phú của nàng trước mặt người như Lâm Minh căn bản cái gì cũng không phải, nhưng mà trong Gia Lan Quốc nàng chính là thiên chi kiều nữ, hôm nay nàng sống địa vị cao, đã sớm hình thành khí chất cao ngạo của vương giả, nàng há có thể cho phép Lâm Minh châm chọc mình.
Đột nhiên tay phải của nàng cầm tu di giới, trong tu di giới lấy phù triện ra, đạo phù triện này phân thành như dùng bạch ngọc điêu khắc, toàn thân tỏa sáng long lanh.
Nạp Diệp thị rất rõ ràng, thực lực của Lâm Minhhơn phân nửa là trên nàng, cho nên nàng không có tự mình ra tay, mà là dùng phù triện ra tay.
Sau lưng Lâm Minh, Lương công công phát ra một tiếng thét lớn, tiếng thét cói tai này nhắc nhở Lâm Minh, lục phẩm thần văn phù đỉnh cấp, nó xuất phát từ trong tay lục phẩm Thần Văn Sư, mà lục phẩm Thần Văn Sư đều có tu vị Đại Giới Giới Vương!
Mà đoạt mệnh ngọc phù này yêu cầu sử dụng thấp nhất là nửa bước Giới Vương, một khi thi triển ra có uy lực không cách nào tưởng tượng nổi, ngay cả Giới Vương cũng bị trọng thương, nếu như không cẩn thận bị giết chết đều không kỳ quái!
Loại thần văn phù này giá trị rất cao, nửa bước Giới Vương bình thường không đủ tư cách sử dụng, cũng chỉ có quý nhân như Nạp Diệp thị mới có một tấm dùng làm át chủ bài bảo vệ tính mạng!
- Mau lui lại!
Lương công công thét to, một khi sử dụng thần văn phù này, Giới Vương bình thường đều rút lui.
Hô!
Thần văn phù bốc cháy lên, bạch ngọc hòa tan, rất nhiều đường vân trong ngọc phù tràn ra, những đường vân này là Tu La Đạo vân, phù hợp với Tu La Thiên Đạo, thần văn phù chính là mượn lực lượng của Tu La Thiên Đạo giết địch.
Nhìn thấy đường vân Thiên Đạo lưu chuyển, Lâm Minh chỉ cười lạnh mà không tránh đi.
Tu La Thiên Đạo không có người nào hiểu hơn hắn cả, dù là thất phẩm Thần Văn Sư ở phương diện này cũng không theo kịp Lâm Minh!
Nhưng mà thần văn phù này chính là phương pháp giết địch của Tu La Thiên Đạo, trong mắt Lâm Minh hắn có chí ít cả một trăm phương pháp như vậy!
Lâm Minh cũng không có dùng quá nhiều chân nguyên, ít nhất dùng ba bốn thành lực lượng, một thương điểm ra đâm thẳng vào một điểm phức tạp trên Tu La trận vân!
Một màn này làm cho mọi người kinh hãi.
- Lâm Minh!
Huyết Nguyệt kinh hô, uy lực đoạt mệnh ngọc phù này ngay cả nàng ở trạng thái toàn thịnh cũng không dám ngăn cản, mà là dùng đủ mọi thủ đoạn tránh né hoặc triệt tiêu nó đi, thế nhưng mà Lâm Minh lại tùy ý đâm ra một thương, đâm thẳng đoạt mệnh ngọc phù, một khi ngọc phù nổ tung, thân thể của Lâm Minh bị nổ huyết nhục mơ hồ.
- Tìm đường chết!
Mắt thấy Lâm Minh tự đại như vậy, hoàng hậu Nạp Diệp thị trong mắt đầy khoái ý tàn nhẫn, nàng chờ xem Lâm Minh bị nổ chết thế nào.
Nhưng mà Lâm Minh đâm một thương vào trong đường vân thì một màn không thể tưởng tượng nổi diễn ra.
Phù văn này bị Phượng Huyết Thương đâm xuyên qua nhưng không có phát sinh nổ tung gì cả, hào quang nhanh chóng ảm đạm xuống.
Sau đó vang lên tiếng "Xuy xuy xùy", ngọc phù rung động mạnh, rất nhiều đường vân bị thương mang đánh tan, những tiểu phu văn giống như nòng nọc bỏ trốn.
Ánh lửa hiện ra trên các phù văn, dường như đang che dấu năng lượng nổ tung, nhưng mà cuối cùng đoạt mệnh ngọc phù chẳng khác gì quả pháo lép, không có chút uy lực đáng sợ gì đã bị tiêu diệt.
- Cái này... Cái này...
Hoàng hậu Nạp Diệp thị mở to mắt ra, biểu hiện trên mặt vô cùng phức tạp, mỗi một tấm thần văn phù đều trải qua đủ loại khảo thí, không có khả năng xuất hiện tình huống đạn lép. Mà lục phẩm thần văn phù phải tốn hao cái giá lớn mới mua được, càng trải qua đối chiếu sự thật, làm sao thanh lý được?
Chẳng lẽ một thương vừa rồi của Lâm Minh sao?
Nạp Diệp thị không thể tin được, nàng xác thực nghe nói dùng thần văn phù đến công kích đỉnh cấp Thần Văn Sư, hiệu quả sẽ giảm bớt đi rất nhiều, nhưng mà loại tình huống này này chỉ xuất hiện trong tình huống dùng thần văn phù cấp thấp công kích Thần Văn Sư cao cấp mà thôi.
Ví dụ như dùng Nngũ phẩm thần văn phù công kích lục phẩm Thần Văn Sư.
Nhưng mà bây giờ nàng dùng lục phẩm thần văn phủ đỉnh cấp công kích, chẳng lẽ thanh niên trước mặt là thất phẩm Thần Văn Sư sao?
Giờ này khắc các cao thủ trong Càn Trữ Cung này cảm thấy cả kinh không nói nên lời, thực tế Huyết Nguyệt cũng cảm thấy chấn động, nàng biết rõ Lâm Minh chính là một Thần Văn Sư, hắn vừa mới thông qua khảo hạch tam phẩm Thần Văn Sư!
Thế nhưng mà một tam phẩm Thần Văn Sư có thể phá giải lục phẩm thần văn phù đỉnh cấp sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT