Đám người Lâm Minh đi sáu bảy canh giờ, Nguyệt Lưu Tinh chỉ vào sơn mạch ngâm đen trước mặt.
- Đây là đoạn đường nguy hiểm nhất của chúng ta, chúng ta phải phối hợp với nhau, hiệp đồng tác chiến, hung thú trong Man Hoang sơn mạch chủng loại rất nhiều, nhưng mà vài loại nguy hiểm nhất ta đều biết rõ nhược điểm, lúc chiến đấu nghe ta chỉ huy.
Nguyệt Lưu Tinh đi đến chân núi Man Hoang sơn mạch thì lấy một khối ngọc giản ra, trong ngọc giản này có ghi chép địa thế của Man Hoang sơn mạch, còn có các loại hung thú nguy hiểm và phân bố đại khái.
Như thế làm cho Lâm Minh có chút ngoài ý muốn, theo lý thuyết nội Tu La Lộ và ngoại Tu La Lộ ở trạng thái ngăn cách hoàn toàn, không nghĩ tới đôi tỷ đệ này lị có nhiều tư liệu về nội Tu La Lộ như vậy, hơn nữa còn rất tường tận, ngay cả phân bố hung thú trong Man Hoang sơn mạch cũng có ghi cẩn thận.
- Chúng ta tu vị đều không cao, chỉ cần tận lực tránh né các hiểm địa là được, nhưng mà nguy hiểm là khó tránh khỏi, ví dụ như tại đây, đây là nơi nghỉ lại của Huyết Bằng Ưng, chúng ta chỉ có thể đi xuyên qua đây, Huyết Bằng Ưng này có huyết thống thượng cổ đại bằng, phi thường hung lệ, nếu như gặp một hai con chúng ta hợp lực đối phó còn không có vấn đề gì, nếu có một đám thì chúng ta phải bỏ trốn khỏi chết, đến lúc đó tự cầu nhiều phúc.
Nguyệt Lưu Tinh nói rất rõ chiến thuật mình áp dụng và nguy hiểm trong đó, Tiểu Ma Tiên nghe xong sờ cằm, rất nhiều yêu thú tổ tiên đều đạt tới huyết mạch thần thú, những huyết mạch này đời đời truyền xuống nên giảm đi rất nhiều..
Loại thú dữ này có thể xem như vật đại bổ, thực tế đối với phàm nhân mà nói càng là như vậy.
Tiểu Ma Tiên cười hì hì, tự nhủ:
- Trong chốc lát Đại Hoàng của ta có đồ ăn rồi, tuy huyết mạch thần thú độ tinh khiết thấp một chút, nhưng mà ăn nhiều sẽ có hiệu quả đại bổ...
- Ân? Ngươi nói cái gì?
Nguyệt Lưu Tinh không có nghe rõ.
- Haha, không có gì.
Nửa canh giờ sau.
XÍU...UU!!
Một tiếng kêu to bén nhọn vang lên, một con Huyết Bằng Ưng mào gà, toàn thân huyết hồng bị gãy một cánh phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Roi của Tiểu Ma Tiên như tia chớp màu đen. Không thấy bóng dáng. Những nơi đi qua không khí nổ vang khiến người ta đinh tai nhức óc.
Bốn người một đường đi đến bây giờ Lâm Minh căn bản không có ra tay. Chỗ gặp nguy hiểm đều do mình Tiểu Ma Tiên giải quyết.
Mặc kệ Huyết Bằng Ưng cũng tốt, hung thú khác cũng được, dưới tay của Tiểu Ma Tiên tất cả bị giết như chém rau thái dưa. Nguyệt Lưu Tinh cùng Nguyệt Thu Phong căn bản không xen tay vào được.
- Thật là lợi hại!
Nguyệt Phong Thu dung mạo tuấn tú, tính cách có chút ngại ngùng nhìn thấy tràng cảnh "Đặc sắc" như thế này đã há to miệng ra, ánh mắt hắn nhìn qua Tiểu Ma Tiên lóe hào quang, tràn ngập nét sùng bái.
Nguyệt Lưu Tinh trước đó hoàn toàn không ngờ tới hai người nàng tùy tiện kết minh lại mạnh mẽ như vậy, nàng vốn tưởng rằng dọc con đường này phải hợp đồng tác chiến, phối hợp lẫn nhau mới có thể đối phó nguy hiểm bốn phía, không nghĩ tới lại có kết quả này.
- Đại Hoàng, đi ra ăn cơm đi!
Tiểu Ma Tiên lúc này này vui sướng kêu lên, Tiểu Hoàng lông xù nhanh như gió ra khỏi túi đại linh thú của Tiểu Ma Tiên, miệng đầy nước miếng lao qua phía Huyết Bằng Ưng, chỉ cẩn hai ba cái đã ăn sạch Huyết Bằng Ưng to lớn hơn nó cả trăm lần.
Nhìn thấy một màn này tỷ đệ Nguyệt Lưu Tinh hai người có chút phát mộng, bọn họ cuối cùng cũng hiểu Tiểu Ma Tiên câu "Trong chốc lát Đại Hoàng của ta có đồ ăn" là gì rồi.
- Tiểu chút chít này vì sao tham ăn như vậy?
Nguyệt Thu Phong cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một thân thể nhỏ bé thế này có thể ăn nhiều như vậy.
- Đừng nhìn Tiểu Hoàng cẩu này nhỏ bé như vậy, có thể là khế ước thú của nàng ta thì chắc chắn rất lợi hại, khế ước thú này chắc chắn không phải là phàm vật, nói không chừng là thái cổ hung thú đấy...
Nguyệt Lưu Tinh ngơ ngác nói ra, nếu như là thái cổ hung thú thì ăn nhiều cũng không khiến nàng kỳ quái.
Nguyệt Lưu Tinh đoán được tám chín phần mười, nhưng mà Đại Hoàng không phải thái cổ hung thú, mà là thần thú còn non, tuy huyết mạch của nó còn xa mới bằng Hắc Long của Lâm Minh, nhưng thần thú dù sao cũng là thần thú, loại thần thú tham ăn này trong bụng tự thành thiên địa, sau trưởng thành có thể nuốt cả ngôi sao.
Mắt thấy Tiểu Hoàng cẩu ăn hung thú không còn một mảnh, ánh mắt Nguyệt Lưu Tinh nhìn qua Lâm Minh, trong mắt nàng nhìn Lâm Minh càng cảm thấy thần bí.
Nàng có thể cảm giác ra Tiểu Ma Tiên nghe lời của Lâm Minh nói, chỉ sợ cũng có ý nghĩa thực lực của Lâm Minh còn mạnh hơn Tiểu Ma Tiên nhiều.
Nàng không biết hai người này xuất hiện từ đâu, thực lực thật sự mạnh tới mức không hợp thói thường.
Có Tiểu Ma Tiên cùng Lâm Minh ở đây, bốn người không chút ngoài ý muốn đi tới Thần Văn Thành.
Thần Văn Thành, với tư cách là thành thị lớn nhất phạm vi ngàn vạn dặm quanh đây, trong đó tụ tập rất nhiều Thần Văn Sư, Luyện Đan Sư, còn có rất nhiều cao thủ.
Tòa thành thị như vậy rất rộng rãi đại khí, nếu như nói nó có tường thành hùng vĩ thì Lâm Minh sẽ không kỳ quái.
Nhưng mà trên thực tế Thần Văn Thành không có tường thành, thay thế tường thành chính là đại trận phòng ngự.
Tòa đại trận này đồng thời còn có hiệu quả tụ tập nguyên khí, Lâm Minh có thể cảm giác ra thiên địa nguyên khí phạm vi mấy mười vạn dặm đều đang bị hấp dẫn tới đây, cuối cùng hội tụ gần Thần Văn Thành, khiến cho nồng độ nguyên khí nơi này hóa thành mây nguyên khí.
Nếu như tu luyện ở đây tuyệt đối làm chơi ăn thật, chỉ chỗ tốt này cũng đủ để hấp dẫn rất nhiều võ giả mộ danh mà tới.
Đương nhiên trận pháp như vậy cần nhiều năng lượng duy trì, nếu không căn bản không vận hành nổi, thậm chí một Thiên Tôn thánh địa muốn duy trì đại trận quy mô như thế đều có chút giật gấu vá vai.
Như thế xem ra Thần Văn Thành này chỉ sợ giàu tới chảy mỡ.
Nhưng mà chuyện này cũng hợp lý, mặc kệ Thần Văn Sư, Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, bọn họ vốn là những người giàu có nhất trong đám võ giả, trước kia Lâm Minh là vì một lòng hướng võ, không có đặt tinh lực lên tạo nghệ nào khác, cho nên hắn không có nghề nghiệp phụ thứ hai làm gì.
Vốn Lâm Minh cho rằng tiến vào Thần Văn Thành bảo địa như thế phải giao nạp phí vào thành xa xỉ, thu phí vào thành để duy trì đại trận vận chuyển.
Nhưng mà Lâm Minh không nghĩ tới Thần Văn Thành căn bản không thu phí vào thành, nhưng mà có yêu cầu cao với võ giả vào thành.
Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên lúc tiến vào thành bị thủ thành cản lại, mấy thủ thành này đều có tu vị Thần Quân hậu kỳ, võ giả Thần Quân cảnh trong tiểu thánh địa là trưởng lão ngoại môn, trong Thần Văn Thành chỉ là gác cổng.
- Trắc định tư cách vào thành.
Giọng của thủ thành đạm mạc, mang theo vài phần khí thế thượng vị giả. Phải biết rằng thủ vệ Thần Văn Thành chính là một phần của quân đoàn thần văn, bọn họ có đãi ngộ cực cao, địa vị cũng không thấp, thực lực của bọn họ chẳng những xuất chúng, thiên phú cũng vô cùng tốt, thực lực không đủ muốn đi ứng tuyển làm thủ vệ Thần Văn Thành còn không có cửa.
- Ta cùng đệ đệ của ta đều là Thần Văn Sư.
Nguyệt Lưu Tinh nói xong hai tay vẻ liên tục trên không, quỹ tích năng lượng trên đầu ngón tay lưu lại trong không khí đạo văn xinh đẹp, Nguyệt Thu Phong xem xét cũng vội vàng làm theo.
Lâm Minh ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, ngược lại nhớ tới chính mình mười lăm tuổi vừa mới đạt được ma phương, đi Thất Huyền Vũ Phủ Cầm Phủ tìm kiếm Thiên Tàm Ti, bởi vì cẩm phủ có nhiều mỹ nữ, hắn bị một đại sư tỷ tưởng lầm là sắc lang tới đồ thư quán, kết quả sau này có Tần Hạnh Hiên ở đấy nên Lâm Minh mới có thể chứng minh mình là minh văn sư, hắn chứng minh thân phận của mình cũng là tùy tiện vẻ minh văn trên không trung.
Lúc ấy Tần Hạnh Hiên đã bị minh văn của Lâm Minh làm rung động, đó cũng là lần đầu tiên Lâm Minh gặp mặt Tần Hạnh Hiên.
- Ân, thiên phú không tồi!
Thành thủ gật gật đầu, lộ ra vẻ hài lòng, hai thủ thành này cũng xuất thân Hồn Tộc, bọn họ hiểu thần văn thuật cũng không tệ, có thể trực tiếp nhìn ra thiên phú của Nguyệt Lưu Tinh cùng Nguyệt Thu Phong như thế nào.
- Tới các ngươi, các ngươi đại khái không phải Thần Văn Sư a...
Thủ thành nhìn qua Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên cũng không phải Hồn Tộc, liền cảm thấy bọn họ hơn phân nửa không phải là Thần Văn Sư, chủng tộc khác thiên phú trên thần văn thuật còn lâu mới có thể so sánh với Hồn Tộc, cho nên những chủng tộc khác hơn phân nửa không chọn trở thành Thần Văn Sư, bởi vì bọn họ cố gắng thế nào cũng không thể so với Hồn Tộc.
- Chúng ta không phải.
Lâm Minh đương nhiên không trông cậy vào minh văn thuật kém cỏi ở hạ giới vượt qua kiểm tra.
Thủ thành làm ra biểu lộ sớm ngờ tới, rồi sau đó hắn từ trong tu di giới lấy hai phù văn ra, hai phù văn hóa thành lạc ấn chui vào mi tâm của Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên, sau một lát phù văn bay về.
- Làm gì?
Lâm Minh cảm giác phù văn không có ác ý cho nên cũng không đề phòng, nhưng mà thủ thành dùng phù văn dò xét hắn, hắn vẫn cảm thấy không thích.
- Trắc định tu vị và cốt linh của các ngươi. Tiến vào Thần Văn Thành tuy không thu phí tổn nào, nhưng mà yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, nếu không thiên địa nguyên khí nồng đậm nơi đây thì tòa thành sớm chặt ních rồi! Người có thể đi vào đây hoặc là thiên tài, hoặc là cường giả, hoặc là Thần Văn Sư, Luyện Đan Sư hoặc là Luyện Khí Sư!
- Các ngươi không phải cường giả, cũng không phải Thần Văn Sư, Luyện Đan Sư thì chỉ có thể trông cậy vào các ngươi là thiên tài, nếu không thì không thể vào thành rồi, thành thị chỉ lấy tinh anh thôi.
Thủ thành ngạo nghễ nói xong, Lâm Minh nghe vậy trong lòng rùng mình, chỉ lấy tinh anh, trách không được Thần Văn Thành thực lực khủng bố như vậy.
Thủ thành nói xong nghiêng mắt nhìn qua kết quả trắc định trên phù văn, vừa xem xét thì hắn nghẹn họng nhìn chằm chằm vào.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới một nam một nữ đứng trước mặt chính là yêu nghiệt.
Vốn nhìn Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên trẻ tuổi, nhưng trên thực tế võ giả có rất nhiều cách trú nhan, mặt ngoài nhìn trẻ nhưng tuổi không phải vậy, nhưng mà thần văn phù sẽ không sai, trắc ra cốt linh không sai một tuổi.
- Một tu võ hơn bốn mươi năm, một hơn năm mươi năm... Các ngươi...
Thủ thành há to mồm, mới bốn mươi năm mươi năm đã tu luyện đến Thần Quân cảnh sơ kỳ, đây là thiên phú cực kỳ yêu nghiệt! Hắn vốn cho rằng thiên phú của mình rất không tồi, nhưng mà so sánh với một nam một nữ trước mặt chính là cặn bã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT