Từ giữa trưa đến tối, từ buổi tối tới trưa, bầu trời Táng Thần Lĩnh giống như vĩnh viễn là màu xám, không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Sau đó tùy ý thấy được nham thạch lỏm chỏm, những tảng đá này trải qua vô số tuế nguyệt, giống như hình dạnh mặt đất của Táng Thần Lĩnh này vài tỷ năm qua chưa từng biến hóa.
Mười hai người xâm nhập vào Táng Thần Lĩnh ba bốn trăm dặm, đúng vào lúc này dị biến nổi bật! Chu bàn tử vẫn đi chậm, đột nhiên như hắn nhảy ra ngoài, tốc độ của hắn nhanh không thể tưởng tượng nổi, trên mặt đất xuất hiện biến dị.
Lâm Minh phản xạ có điều kiện nhảy ra phía sau, tay phải đảo trong tu di giới rút Phượng Huyết Thương ra khỏi vỏ!
Tất cả những chuyện này hoàn thành trong tốc độ ánh sáng, bên người Lâm Minh, Tiểu Ma Tiên phản ứng cũng không chậm chút nào, huyết mchj toàn thân của nàng cuồn cuộn, cầm trường tiên trong tay, tùy thời biến thân Phượng Hoàng Chân Thể.
Lâm Minh phản ứng đầu tiên Chu bàn tử thấy có nguy hiểm xuất hiện, ném bọn họ lại bỏ trốn.
Nhưng mà làm cho Lâm Minh ngoài ý muốn là khi bọn họ cảnh giới, chung quanh vẫn im ắng, gió thổi cỏ khô, núi đá hoang vu như trước, không có gì xảy ra cả.
Mà Chu bàn tử bên này nhảy ra sau mười trượng, đột nhiên dừng lại, bàn tay bán ra một mũi tên, tiếng vang nhỏ hiện ra, dường như đánh trúng thứ gì đó.
Chu bàn tử bước nhanh qua, xoay người nhặt cái gì đó, thân thể mập mạp của hắn xoay lại làm cho mọi người cảm thấy như gặp ảo giác.
Rồi sau đó Chu bàn tử mặt mày hồng hào đi về, trong tay hắn cầm linh thảo màu đỏ, bàn tay mập mạp bỏ vào tu di giới, biến mất không thấy gì nữa.
- Ha ha, vận khí, vận khí, không ngờ gặp được Huyết Lan, có thể bán không ít tiền. Hoặc là lấy về luyện đan ăn cũng không tệ. Huyết Lan này biết ẩn dưới đất bỏ chạy, nếu như tốc độ không nhanh thì nó trốn rồi.
Chu bàn tử tùy tiện nói ra, thời điểm hắn nói ra lời này, đừng nói là thanh niên Thánh tộc bất mãn lúc trước, ngay cả Lâm Minh cũng cảm thấy khó chịu.
Thằng này, thực đáng tin sao?
Hắn hái linh thảo thì không nói gì, trong bí cảnh này ai đạt được bảo vật thì của người đó.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác Chu bàn tử mỗi một bước đều cẩn thận từng li từng tí, chậm như ốc sên bò, nói cái gì cẩn thận sống vạn năm, đi nhanh dễ chết. Nhưng mà khi phát hiện linh thảo thì hắn lại nhảy còn nhanh hơn thỏ, chỉ chớp mắt đã nhảy ra mười trượng, cũng không thấy hắn có chuyện gì!
- Con mẹ nó ngươi chơi chúng ta sao?
Thanh niên Thánh tộc tức ginạ mắng.
Chu bàn tử dầu muối không tiến, nói một câu.
- Nếu ngươi không tin ta, tự hành rời khỏi là được, ai cũng không cầu ngươi đi theo ta! Kỳ thật đối với ta mà nói loại người như ngươi rời khỏi sớm càng tốt, miễn cho liên lụy tất cả mọi người không may!
- Ngươi nói cái gì! ?
Thanh niên Thánh tộc cơ hồ muốn ra tay, mà lúc nà có người chung quanh mở miệng khuyên bảo.
- Tính toán, đừng cãi, đã tới đây rồi ngươi có rời khỏi cũng không được, một mình ngươi thì càng nguy hiểm. Mặc kệ chúng ta có bị đùa nghịch hay không, mọi người đi cùng sẽ an toàn hơn.
Mở miệng người nói chuyện chính là ca ca trong Long Ngữ huynh muội, hắn nói câu sau là dùng chân nguyên truyền âm. Vì ngăn ngừa đắc tội Chu bàn tử, có thể nói cẩn thận.
- Hừ!
Thanh niên Thánh tộc hừ lạnh một tiếng, đành phải nén giận.
- Chu Thế Yến đúng không, tên của ngươi ta nhớ kỹ.
- Tùy ngươi, người nhớ kỹ ta rất nhiều, không ít mình ngươi.
Chu bàn tử rầm rì nói ra, tiếp tục dẫn đường.
Mười hai người lại bắt đầu tiến lên, mập mạp vẫn đi chậm quá, khiêu chiến điểm mấu chốt của thanh niên Thánh tộc.
Nhưng mà thời điểm này người phàn nàn cũng ít đi, rất nhiều người đều tỏa cảm giác ra ngoài, tìm kiếm linh dược trong Táng Thần Lĩnh, trước kia Chu bàn tử hái Huyết Lan có giá trị xa xỉ, mặc dù những người này xuất thân không tệ, cũng động tâm nhiều.
Nếu như hái được thiên tài địa bảo gì đó, cho dù không có đạt được Táng Thần Thạch cũng xem như nhân duyên không tệ.
- Đây là... Yêu Huyết Quả?
Đột nhiên thanh niên Thánh tộc khẽ giật mình, trong truyền thuyết yêu thú có huyết mạch vương tộc tử vong, dùng thi thể chúng làm phân bón sinh ra trái cây này.
Không riêng gì thanh niên Thánh tộc, có người cũng nhìn thấy Yêu Huyết Quả, nhưng mà tốc độ của thnh niên Thánh tộc nhanh nhất, hắn trực tiếp lao tới Yêu Huyết Quả, chỉ còn cách mười trượng.
- Chậm đã!
Chu bàn tử sắc mặt đại biến.
- Đừng nhúc nhích trái cây ki.
Chu bàn tử kêu lên, nhưng mà thanh niên Thánh tộc vẫn xem thường Chu bàn tử, nói:
- Ngươi là ngốc hay là chưa tỉnh ngủ? Xem ta là tiểu hài tử ba tuổi? Ngươi đơn giản là muốn Yêu Huyết Quả thì bỏ đi, ta lại tin ngươi thì ta là đồ ngu xuẩn rồi.
Một màn này làm cho đồng tử Lâm Minh co rụt lại, cơ bắp toàn thân của hắn kéo căng lên, kỳ thật phát hiện Yêu Huyết Quả đầu tiên chính là Lâm Minh, hắn cảm giác cường đại nhất, nhưng mà hắn không đáng vì một Yêu Huyết Quả mà liều lĩnh xông ra, thứ hai hắn trong một khắc phát hiện Yêu Huyết Quả này thì trong lòng sinh ra dự cảm xấu.
Bây giờ nghe được Chu bàn tử gọi lại, Lâm Minh lập tức tăng cao cảnh giác.
Mà ở bên cạnh Lâm Minh, Tiểu Ma Tiên, long tộc huynh muội kể cả thiếu niên tuổi chừng mười bốn mười lăm trầm mặc ít nói cũng rút vũ khí ra, vũ khí của hắn như kiếm lại giống đao, toàn thân đen kịt, hàn quang um tùm.
Bởi vì Chu bàn tử nói làm bọn họ đề phòng, thà tin là có còn hơn không phòng bị khả năng nguy hiểm.
Nhưng mà thoạt nhìn thanh niên Thánh tộc còn không gặp nguy hiểm gì, hắn cầm lấy linh thảo, cười to nói:
- Ha ha, quả này giá trị hơn trăm triệu, hơn nữa có tiền mà không mua được, ta vừa vặn muốn đột phá Thần Quân trung kỳ, dùng nó luyện đan có thể tăng khí huyết chi lực lên.
- Thoải mái! Lần này đi Táng Thần Lĩnh cho dù không lấy được Táng Thần Thạch thì ta cũng không lỗ! Con mẹ nó ta chịu đủ rồi, ta muốn giáo huấn tên mập lừa đảo này.
Thanh niên Thánh tộc đang nói, đúng vào lúc này Lâm Minh lại đột nhiên cảm giác dưới lòng bàn chân có hàn khí hiện ra, dọc theo lưng bò lên đầu, hắn nhìn thấy một màn vô cùng khủng bố, tên thanh niên Thánh tộc đang cầm "Yêu Huyết Quả" thì rễ cây duỗi ra, đâm vào cánh tay thanh niên Thánh tộc và bắt đầu hấp thu máu huyết của hắn.
Cánh tay thanh niên Thánh tộc héo rũ mắt thường nhìn thấy được, mà thanh niên Thánh tộc hồn nhiên không biết, biểu lộ vẫn đắc ý như cũ, đồng thời còn khinh thường Chu bàn tử.
- Lại nói ta phải cảm ơn tên mập ngươi, không có ngươi dẫn đường, ta cũng không hái được Yêu Huyết Quả, ha ha ha!
Giờ khắc này thanh niên Thánh tộc khoái ý cười to, tạo thành nét đối lập với nửa người bên trái bị hư thối của hắn, một màn quỷ dị này khiến người ta khó quên.
- Không cần nhìn, hắn đã chết...
Sắc mặt Chu bàn tử tái nhợt, thanh niên Thánh tộc gặp tao ngộ nhưng hắn không có chút thần sắc hả hê nào, ngược lại hắn cảm thấy càng nguy hiểm hơn, dựa theo ngày thường, khoảng cách này còn không tới mức gặp tà vật như vậy.
- Cái gì chết, các ngươi vì sao có biểu lộ như vậy?
Tên thanh niên Thánh tộc nhìn thấy mọi người hoảng sợ, thương cảm và biểu lộ đầy đề phòng, trong lòng hiện ra cảm giác bất an.
- Xảy ra chuyện gì... Các ngươi đang nhìn cái gì...
Đột nhiên hắn sinh ra dự cảm xấu, quay đầu nhìn qua nửa người của mình, một khắc này hắn nhìn thấy màn kinh khủng nhất đời của mình, tình cảnh này... Nửa người trái của hắn bị hư thối và có trùng, huyết nhục của hắn hư thối rồi vỡ nát, dám trùng này vô cùng buồn nôn và khủng bố, làm cho hắn kêu lên thảm thiết.
Nhưng mà hắn vừa hét lên, một phi đao mang theo hàn quang đâm vào yết hầu của hắn.
Xoạt!
Một tiếng vang nhỏ, huyết quang vẩy ra, yết hầu thành niên Thánh tộc bị đâm thủng, âm thanh khàn khàn!
Ánh mắt Lâm Minh ngưng tụ, người ra tay chính là Chu bàn tử!
- Không thể cho hắn kêu thảm thiết, hắn kêu sẽ đưa tới nhiều thứ hơn, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không thứ này sẽ tập kích chúng ta.
Chu bàn tử nói xong, triển khai thân pháp nhanh chóng tiến vào sâu trong Táng Thần Lĩnh, Lâm Minh theo sát phía sau, một màn vừa rồi làm hắn giât mình, Táng Thần Lĩnh này quá quỷ dị.
Mười một người một hơi chạy hơn mười dặm.
Sắc mặt tất cả mọi người không tốt, một con ngựa đau cả tàu ăn thêm cỏ, tận mắt nhìn thấy tên thanh niên Thánh tộc chết thảm thì mọi người hoảng hốt.
Ngay cả Tiểu Ma Tiên vốn không tim không phổi cũng có biểu lộ không được tự nhiên.
- Vật kia thật buồn nôn.
- Ta nói... Chúng ta trở về đi!
Mở miệng là Độc Vũ Yêu Vương, nếu như nói một màn kia ai bị trùng kích nhất, không thể nghi ngờ là Độc Vũ Yêu Vương.
Trong lòng của hắn âm thầm tính toán thực lực của tên thanh niên Thánh tộc, cuối cùng nhất cảm giác chính mình không mạnh hơn tên thanh niên Thánh tộc bao nhiêu cả, cho dù có thể thắng cũng là thắng thảm.
Đối phương bị chết thê thảm như vậy, đổi chính mình cũng tuyệt đối là như vậy.
- Phải đi về thì ngươi đi về đi, chúng ta cũng không có ý định này.
Nói chuyện là một nữ tử, cũng là muội muội long tộc huynh muội, nàng nhìn qua Độc Vũ Yêu Vương mang theo khinh bỉ.
Loại ánh mắt khinh thường này làm cho Độc Vũ Yêu Vương rất nén giận, hắn hối hận vì cảm xúc nhất thời, đi theo Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên tới tuyệt địa như thế.
- Mẹ kiếp, sợ nhất gặp phải loại như vậy, chính mình chết còn kéo theo người ta.
Chu bàn tử nhảy dựng lên, hùng hùng hổ hổ nói ra.
- May mắn vừa rồi chúng ta chạy trốn không có gặp nguy hiểm gì, cũng không sao cả, đều là đoạn đường ta quen thuộc.
Chu bàn tử ngắm nhìn bốn phía, xác định đại khái phương hướng của mọi người, cuối cùng buông lỏng một hơi.
- Rốt cuộc là cái gì giết hắn?
Đúng lúc này Lâm Minh mở miệng hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT