Chương 1376: Hắc Long.

- Là cường giả Thánh tộc năm đó! Hoặc chính là khế ước thú của đại năng Thánh tộc!

Mộ Thiên Tuyết gấp giọng nói ra, mà Lâm Minh lúc này đã triệu hồi hư ảnh Tà Thần thụ ra, lôi hỏa chi lực điên cuồng quán chú vào trong Phượng Huyết Thương, Thiên Đạo Tài Quyết!

Một thương đâm ra đánh nát hư không.

Sinh vật Thái Cổ bị trúng chiêu.

Ầm ầm!

Phong bạo cuốn qua Vạn Cổ Ma Khanh, trận vân chung quanh tỏa sáng từng hồi, phong bạo đụng vào trận vân cuối cùng không có thể dao động được đại trận.

Trong tiếng nổ tung mạnh mẽ, Mộ Thiên Tuyết cầm kiếm trong tay chém qua phía Lâm Minh, một kiếm chém ra mang theo tiếng rít chói tai.

Trong nháy mắt thần quang thôn phệ tất cả, giống như mặt trời hàng lâm vào trong Vạn Cổ Ma Khanh, đâm rách bóng tối vạn dặm.

Dưới công kích cường đại quái vật kia phát ra tiếng rống phẫn nộ, bị Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết hợp lực đánh bay.

- Ầm!

Tiếng nổ lớn vang lên, sinh vật Thái Cổ này nện mạnh vào vách đá, khiến cho bức tường ngăn cản rung lên kịch liệt.

Toàn thân nó là máu đứng lên.

Lâm Minh cảm giác quét qua, lập tức nội tâm trầm xuống, nó cũng không bị thương quá nặng, thoạt nhìn máu chảy không ít, kỳ thật chỉ là làm bị thương da thịt mà thôi, cốt cách, gân mạch không có vấn đề gì.

Đây là phòng ngự đáng sợ cỡ nào?

Mộ Thiên Tuyết nói:

- Phiền toái, sinh vật Thái Cổ này năm đó là cường giả Thánh Chủ, hiện tại trải qua mười vạn năm, bị phong ấn quá lâu, đã mất đi ý thức, chỉ còn lại bản năng công kích.

Sinh vật trước mặt pháp tắc, chiêu thức cũng không dùng, con mắt hỗn độn. Không có nửa điểm trí tuệ, phương thức công kích là nguyên thủy nhất, thô bạo nhất. Bị phong ấn mười vạn năm thì nó suy yếu thật lớn, thế nhưng mà dù vậy Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết cũng ít có khả năng đánh chết nó.

Đúng lúc này hai tiếng gào thét truyền tới, trong tiếng gầm gừ ẩn chứa sát ý hung lệ, Lâm Minh nghe xong da đầu tê rần, đột nhiên quay đầu nhìn lại thì thấy mấy sinh vật Thái Cổ từ trong kén đi ra.

Hai sinh vật này không khác nhân loại bao nhiêu, chỉ là huyết nhục toàn thân khô héo. Xem ra như nến sắp tàn, nhưng mà khí tức của chúng vô cùng đáng sợ!

Sau lưng hai con quái vật còn có một nam tử tóc đỏ.

Tên nam tử tóc đỏ mặc áo giáp bị tổn hại, trong đôi mắt có hai đạo hỏa diễm màu tím thiêu đốt, mái tóc của hắn rối bời, khí tức toàn thân mạnh mẽ như thần linh.

Đối mặt với khí thế của nam tử tóc đỏ, Lâm Minh cảm giác huyết nhục của mình như nứt toác ra, hắn không cần nghĩ cũng biết người này nhất định là là thượng vị giả năm đó! Thậm chí có thể là Giới Vương!

Giới Vương dù bị phong ấn mười vạn năm, cón suy yếu thế nào cũng không phải Lâm Minh có thể đối phó.

Trong nháy mắt Lâm Minh cảm nhận được nguy cơ khó hình dung.

Hắn cùng Mộ Thiên Tuyết chăm chú lên, toàn bộ tinh thần đề phòng, Lâm Minh nắm chặt Phượng Huyết Thương, trong lòng bàn tay toát mồ hôi, Mộ Thiên Tuyết cũng nưng trọng, một lòng đề phòng.

Bọn họ không có khả năng chiến thắng tên nam tử này, duy nhất có thể chính là lợi dụng trận pháp Hỗn Nguyên Thiên tôn năm đó lưu lại, Hỗn Nguyên Thiên tôn có lẽ đã lường trước cho nên đã lưu lại một ít thủ đoạn đối phó chúng, nếu không những sinh vật Thái Cổ này thoát ra chính là phiền toái lớn.

Thời khắc sống còn, tuy trong lòng Lâm Minh chấn động, nhưng mà nội tâm yên tĩnh như nước, hắn nhìn qua trận vân chung quanh và cảm giác, tìm kiếm điểm có thể lợi dụng.

Mộ Thiên Tuyết cũng làm vậy.

Nam tử tóc đor như khám phá ra cách làm của Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết, hắn cười, hắn tươi cười lộ hàm răng trắng bệch.

- Đồ... Lao... Cố gắng...

Nam tử tóc đỏ mở miệng.

Hắn nói là Thần Vực ngữ, nhưng là lời nói tối nghĩa, nghe vô cùng gượng gạo, trong lòng Lâm Minh rùng mình, hắn ngờ tới tên nam tử này có trí tuệ, nhưng không nghĩ tới trí tuệ cao như vậy, bị phong ấn mười vạn năm cũng không làm hắn bị trọng thương.

Địch nhân như thế thắng bằng cách nào?

Mà thời điểm Lâm Minh không biết làm sao thì dị biến nổi lên.

Cách Lâm Minh không xa, sợi xích thô to lắc lư!

Rầm rầm!

Va chạm đáng sợ từ sợi xích truyền tới!

Tiếng động làm lỗ tai người ta như nổ tung.

Đây là...

Trong lòng Lâm Minh kinh hãi, hắn nhìn qua sợi xích, sợi xích này do sắt làm thành, mỗi mắt có sức nặng không nhỏ, nhưng mà sợi xích như thế lại rung động mạnh và căng lên, rốt cuộc có bao nhiêu lực lượng mới được?

Rầm rầm rầm!

Xích sắt va chạm vào thạch bích, đại lượng đá vụn sụp đổ rơi xuống, mà thạch bích trên Vạn Cổ Ma Khanh rung động lắc lư.

Tên nam tử tóc đỏ nghe được âm thanh này trong ánh mắt hiện ra thần sắc kiêng kỵ, hắn nhìn qua Lâm Minh sau đó lui vào bóng tối

Mà ba sinh vật Thái Cổ bên cạnh cũng rút đi.

Chúng cứ như vậy rời khỏi? Lâm Minh ngẩn người, chẳng lẽ là...

Ngang --

Đúng vào lúc này một đạo khí tức từ sâu trong Vạn Cổ Ma Khanh truyền đến, nó nhấc lên khí thế đáng sợ, tiếng rống từ không biết bao xa, Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết chấn động.

Âm thanh thật đáng sợ, giống như phát ra từ vạn cổ, phá hư thần vực.

Đây là...

Long ngâm?

Lâm Minh chống Phượng Huyết Thương nửa quỳ trên mặt đất, chậm rãi đứng người lên, giương mắt nhìn vào sâu trong Vạn Cổ Ma Khanh, chỗ đó không thấy ánh sáng, đen kịt vô tận, giống như khoảng không vũ trụ.

Lâm Minh trước kia ẩn ẩn có suy doán, có thể làm cho sinh vật Giới Vương Thái Cổ kiêng kỵ, có thể lay động sợi xích hàng tỉ cân thì chỉ có thể là Hắc Long thần bí trong Vạn Cổ Ma Khanh mà thôi.

Long ngâm đã khẳng định suy đoán của Lâm Minh

Trong Vạn Cổ Ma Khanh có một sinh vật sống, chính là Hắc Long năm đó của Hỗn Nguyên Thiên tôn!

Nó có lẽ chính là thần thú thủ hộ Vạn Cổ Ma Khanh.

- Hắc Long...

Mộ Thiên Tuyết nhìn về phía Lâm Minh, năm đó ở Vạn Cổ Ma Khanh, Lâm Minh ngộ nhập cấm khu ngàn dặm đã từng thấy Hắc Long, thân dài mấy ngàn dặm, toàn thân bao trùm lân giáp màu đỏ, một sừng cao như núi, hai cánh như là bầu trời, có thể che phủ trời cao.

- Hắc Long cứu chúng ta? Tiếng rống này không hẳn là trùng hợp.

Mộ Thiên Tuyết nói như thế, nàng cho rằng nó đang cảnh cáo sinh vật Thái Cổ, nếu không chúng sẽ không rút đi.

Quả thật là như vậy, theo ý nào đó mà nói Lâm Minh xem như đạt được thủ hộ giả Vạn Cổ Ma Khanh tán thành.

Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết liếc nhau, đang muốn tiếp tục đi tới.

Đúng vào lúc này xa xa vang lên tiếng quần áo phần phật. Lâm Minh ngẩng đầu nhìn nhìn qua hư không thì thấy hai lão giả gầy còm đạp hư không đi tới.

Trong lòng Lâm Minh cả kinh, lập tức nắm chặt Phượng Huyết Thương, nhưng mà hắn không quá cảm thấy khẩn trương, đến một lần có Hắc Long uy hiếp, thứ hai hắn cảm giác hai người này chính là nhân tộc..

Nhân tộc? Chẳng lẽ là tùy tùng của Hỗn Nguyên Thiên tôn năm đó?

Trong lòng Lâm Minh hiện ra ý niệm này, tùy tùng của Hỗn Nguyên Thiên tôn còn sống trên đời?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play