Sau Long Nha, Lâm Minh, có rất nhiều người lục tục lên Sát Lục Thành.
Bao gồm truyền nhân Thiên Tôn cũng không có quyền lực miễn chiến nữa.
- Đó là Bạch Nghiêu! Đệ tử thân truyền của Hạo Vũ Thiên Tôn!
Bạch Nghiêu tính cách điệu thấp, tuy rằng cũng tham gia vòng dự tuyển nhưng là một mực không lộ bản lĩnh, ở khu tuyển thủ cũng rất ít ra ngoài, không có bao nhiêu người nhận biết hắn.
Bạch Nghiêu không có bất kỳ bất ngờ thoải mái đánh tan huyết thủ, đứng ở trong cửa thành Sát Lục Thành.
Sau bnghi, Tiểu Ma Tiên cũng thoải mái đi lên, nàng thậm chí còn có ý cùng huyết thủ đấu giằng dai một lát mới đánh tan. Võ giả khác chỉ sợ công kích né tránh không kịp mà đối với Tiểu Ma Tiên mà nói lại là đồ chơi vui.
Kế tiếp, Băng Mộng tiên tử.
Chỉ thấy Băng Mộng khẽ nhấc tay, toàn thân bao phủ một tầng toái quang, những toái quang như mộng ảo này vờn quanh Băng Mộng, trong lúc nhất thời như vô số cánh hoa xinh đẹp. Rồi sau đó, nàng cứ vậy trống rỗng biến mất.
Ngay sau đó, trên cửa thành Sát Lục Thành, toái quang mông lung xuất hiện, như anh đào nở rộ. Bản thân Băng Mộng như tiên tử xuất hiện trong cánh hoa, một mình giữa thế gian. Nàng dường như thần nữ từ Cửu Thiên Tiên Cung giáng trần, toàn thân trên dưới đều lộ ra hơi thở thánh khiết, mặc dù tiến vào Sát Lục Thành nàng cũng sẽ không lây dính nửa điểm khí máu tanh.
Băng Mộng cứ như vậy không rõ tại sao tiến vào Sát Lục Thành, dường như những cánh hoa kia đưa nàng vào. Từ đầu chí cuối mọi người căn bản nhìn không ra nàng ra tay như thế nào, lại vận dụng pháp tắc gì!
- Đây là thuấn di?
- Không có khả năng! Sức mạnh không gian chung quanh Sát Lục Thành này phi thường ngưng thật, lạicó sát khí oán linh ngăn cản. Chúng ta ngay cả bay qua đều rất khó khăn, làm sao có thể thuấn di?
- Quá đáng sợ chứ hả, ngay cả nàng dùng pháp tắc gì đều không biết, còn có ai là đối thủ của nàng?
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Băng Mộng tiên tử đều tràn ngập vẻ kính sợ. Tiểu Ma Tiên kỳ tài ngút trời, nhưng dù sao mới chỉ 26 tuổi, trẻ tuổi nghĩa là thực lực thế nào cũng sẽ yếu hơn một chút.
Hơn nữa sau khi hiểu biết tư liệu của Tiểu Ma Tiên, tuy rằng có loại cảm giác không theo kịp, nhưng tốt xấu xem như nhìn thấy rõ ràng. Không giống Băng Mộng tiên tử, từ đầu chí cuối đều là một bí ẩn, căn bản không ai có mảy may hiểu biết đối với nàng.
- Không phải pháp tắc Thời Gian. Băng Mộng này thật đáng sợ...
Long Nha lẩm bà lẩm bẩm, là người hiểu biết pháp tắc Không Gian sâu đậm, chạm đến ý cảnh tầng sáu pháp tắc Không Gian, Long Nha đương nhiên có thể nhận ra Băng Mộng tiên tử vừa rồi có vận dụng sức mạnh không gian hay không.
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!
Rất nhiều võ giả đều đang cảm khái Băng Mộng khủng bố như thế, không biết thực lực cực hạn của nàng rốt cuộc ở chỗ nào.
Sau Băng Mộng, đại đa số người dự thi đều có chút ảm đạm thất sắc, dù là người có thể đánh tan huyết thủ thoạt nhìn cũng không có gì.
Rất nhanh, một vạn người đều thử tiến vào Sát Lục Thành, cuối cùng tổng cộng chỉ có 890 người thành công.
- Một vạn người, thoáng cái bị loại hơn 90%!
- Thật biến thái. Vốn cho rằng sau khi tiến vào chung kết, ít nhất có thể kiếm được danh tiếng, không nghĩ tới còn có rất nhiều người căn bản ngay cả cơ hội lên lôi đài cũng không có!
Cho dù là người lên Sát Lục Thành cũng phát ra cảm khái như vậy.
Mà một ít võ giả lúc trước cảm giác mình giỏi giang, cũng thu liễm lòng khinh thị. Chênh lệch bày ra ở đó, rất nhiều người chỉ là miễn cưỡng quá quan, mà có một bộ phân người lại có thể đánh tan huyết thủ. Còn có người như Băng Mộng tiên tử, căn bản không biết nàng lên như thế nào.
- Chiến đấu bắt đầu đi!
Một Giới Vương chủ trì so tài tuyên bố.
Trong mười tổ lớn, người bị đào thải đều là tập đoàn thứ hai, người của tập đoàn thứ nhất toàn bộ quá quan.
Chỗ Lâm Minh chính là tổ thứ ba, người của tập đoàn thứ hai tổng cộng có 62, bọn họ phải khiêu chiến 30 người của tập đoàn thứ nhất.
- Long Nha?
Lâm Minh sửng sốt một hồi. Lúc trước còn không chú ý, mình và Long Nha đều phân đến tổ thứ ba. Ngoài ra còn có Tử kiếm khách.
- Lựa chọn đối thủ của các ngươi, mỗi người các ngươi chỉ có ba lần cơ hội.
Trọng tài chủ trì trận đấu là một lão nhân cao gầy, mặc áo dài xanh, tiên phong đạo cốt.
62 người đều lựa chọn đối thủ của mình, căn bản không ai chọn Lâm Minh và Long Nha.
Đây cũng là chuyện trong tình lý. Bọn họ là số ít mấy tên yêu nghiệt có thể đánh bại huyết thủ trong toàn tổ, thực lực bậc này lên đánh với bọn họ không phải là chịu chết sao?
Trừ Lâm Minh ra còn có mấy người không bị chọn đến, bọn họ cơ bản là truyền nhân Thiên Tôn hoặc đệ tử Thiên Cung, hoặc là thứ nhất khu vực của vong bán kết.
Còn lại mỗi người đều phân đến ba bốn đối thủ, thậm chí có một số lúc tiến vào Sát Lục Thành biểu hiện không tốt, tỷ như Tử kiếm khách bị bảy tám người đồng thời lựa chọn. Đến đây, dự tuyển của Sát Lục Thành một là vì giảm bớt số sân thi đấu, hai cũng là vì đệ tử của tập đoàn thứ hai này có thể có nhận biết đại khái, biết được ai mạnh ai yếu, sẽ không không công lãng phí cơ hội.
Lâm Minh nghĩ vậy, lúc này hắn cảm giác được một ánh mắt dừng ở trên người mình, quay đầu nhìn lại. Đó là một thanh niên áo trắng, đầu cạo trọc, trên đầu có chín chấm, mặc trường bào rộng rãi chân đi giầy rơm, cách ăn mặc kiểu tăng lữ.
- Tăng lữ...
Lâm Minh đầu mày khẽ động.
- Lâm thí chủ, hạnh ngộ. Tại hạ đệ tử Phổ Đà Sơn Hành Si.
- Phổ Đà Sơn... Lâm Minh thoáng sửng sốt, hắn dường như chưa từng nghe qua Phổ Đà Sơn.
Ngay khi Lâm Minh sưu tầm tin tức có liên quan Phổ Đà Sơn ở trong đầu, bên tai hắn vang lên tiếng chân nguyên truyền âm của Tử kiếm khách.
- Lâm huynh. Phổ Đà Sơn là thế lực cấp Thiên Tôn Thiên Cung, bình thường vô cùng điệu thấp. Nhưng kỳ thật nó là tông môn tồn tại lâu đời nhất, hơn nữa truyền thuyết trong tông môn bọn họ có hai vị Thiên Tôn!
- Hai vị Thiên Tôn? Lâm Minh ngây ra một lát, không ngờ là thế lực có hai vị Thiên Tôn!
- Thế lực hai Thiên Tôn phi thường ít, Thần Mộng Thiên Cung, Ma Thủy Thiên Cung về sau hẳn cũng là như thế. Băng Mộng tiên tử và Tiểu Ma Tiên đều có thể nói là thiếu niên Thiên Tôn, tuy nhiên bất kể Thần Mộng Thiên Cung hay là Ma Thủy Thiên Cung đều so ra kém Phổ Đà Sơn. Đó chính là khác biệt chênh lệch về nội tình. Nghe nói Phổ Đà Sơn đã tồn tại 3. 6 tỉ năm rồi...
- 3. 6 tỉ năm!
Lâm Minh hít một hơi khí lạnh. Một thế lực có thể tồn tại 3. 6 tỉ năm, thật là đáng sợ!
- Chẳng lẽ Phổ Đà Sơn 3. 6 tỉ năm một mực có Thiên Tôn sinh ra? Như vậy thế lực bọn họ chẳng phải là sinh ra mấy chục vị Thiên Tôn?
- Điều này ta liền không rõ. Phổ Đà Sơn phi thường thần bí, ta cũng là vì tham gia đệ nhất hội võ tra xét tư liệu mới hiểu biết một ít.
Lâm Minh nhìn Hành Si một cái thật sâu, tăng lữ này trên người tản ra một loại hơi thở mênh mông như biển, hiển nhiên cũng là một cao thủ tuyệt đỉnh.
- Cao thủ thật sự quá nhiều, ngọa hổ tàng long! Lâm Minh cảm khái trong lòng đồng thời ôm quyền hướng Hành Si.
- Hạnh ngộ.
Đối với khách khí, Lâm Minh tự nhiên cũng lễ phép.
Mà lúc này, chém giết kịch liệt của vòng đấu loại bắt đầu. Mỗi một tổ lớn đều có mười mấy trận so tài đồng thời tiến hành, đại đa số thời điểm đều là người dự thi của tập đoàn thứ hai thất bại.
Chiến đấu liên tục, mọi lúc đều có người bị đào thải. Chém giết kịch liệt như vậy đối với Lâm Minh lại không có bất kỳ ảnh hưởng. Thẳng đến lúc hoàng hôn đấu loại chấm dứt, một vạn người cuối cùng chỉ chọn ra 300 người bắt đầu tiến hành đấu tiểu tổ. Một tổ chỉ có 30 người.
Tử kiếm khách rất bất hạnh, cũng bị đào thải.
Đây cũng là chuyện không có biện pháp. Hắn nguyên bản xếp vào tập đoàn thứ nhất có chút miễn cưỡng. Khu vực Mục Nguyệt tinh cuối cùng chỉ còn lại bốn người Lâm Minh, Long Nha, U Vô Tận và Kiếm Vô Huyết.
Đối với võ giả mà nói, ban ngày ban tối đều không có gì khác nhau, sau khi thoáng nghỉ ngơi mấy canh giờ, đấu tiểu tổ liền bắt đầu.
Mà lúc này vẫn là lúc nửa đêm.
- Tiết tấu thật nhanh!
Lâm Minh nghĩ thầm trong lòng, không ngờ ngay cả thời gian nghỉ ngơi một đêm cũng không có.
Nhìn danh sách đối chiến một chút, tiểu tổ 30 người, mỗi người chỉ cần đánh 15 trận là được rồi. Đối thủ của Lâm Minh phần lớn là đệ tử hạch tâm của Thiên Cung, số ít top 3 khu vực, không gặp phải truyền nhân Thiên Tôn chân chính cũng không gặp phải Long Nha. Phàm là cao thủ tuyệt đỉnh bị cho là tuyển thủ hạ giống đều bị tách ra.
- Trận đầu! Lâm Minh vs Thương Lương! Long Nha vs Ngô Quân! Hành Si vs Hằng Anh!
Trong sâu đấu tổ lớn, trọng tài lớn tiếng nói. Người thứ nhất ra sân chính là Lâm Minh, đây cũng là chuyện trong tình lý. Lâm Minh lúc trước một trận đều không đánh, hiện tại tự nhiên là người thứ nhất ra sân.
Đối thủ của hắn Thương Lương chính là đệ tử hạch tâm Thiên Cung, ở cung điện số 90. Từ con số này cũng có thể ở trình độ nhất định phản ánh ra thực lực của hắn ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT