Lĩnh vực Xích Viêm giống như giấy vụn lại bị xé rách, một thương này của Lâm Minh quét về phía hông Xích Như Ngọc.
Coong!
Loan đao dựng lên, Xích Như Ngọc chặn lại một thương này, nhưng mà viên nguyệt loan đao vốn chính là vũ khí nổi danh với công kích linh hoạt cổ quái, biến hóa quỷ dị đa đoan. Chân chính cứng đối cứng, nó còn không bằng kiếm!
Lần này cứng đối cứng, Xích Như Ngọc rõ ràng bị thiệt. Nàng chỉ cảm thấy cánh tay chấn động, hổ khẩu tê dại, toàn thân bị hất văng lên.
Lâm Minh bước ra một bước, thi triển Kim Bằng Phá Hư, trong nháy mắt đuổi theo Xích Như Ngọc.
Giơ thương lại đập!
Coong! Coong! Coong!
Từng đợt va chạm cuồng mãnh, Xích Như Ngọc cánh tay tê dại, hổ khẩu chảy máu, nhưng mà công kích của Lâm Minh hùng hổ dọa người, căn bản không cho nàng bất kỳ cơ hội phản công!
Nàng có pháp tắc hệ hỏa trình độ lĩnh ngộ không tồi, nhưng là bị cây non Tà Thần áp chế!
Nàng có lĩnh vực Xích Viêm nhưng là bị Lâm Minh xé rách!
Nàng có đao pháp xảo quyệt mà biến hóa khó lường, lại bị Lâm Minh ép phải cứng đối cứng, căn bản thi triển không ra!
Mọi mặt nàng đều bị áp chế!
Người xem tại sân đấu xem trận chiến này đều hoàn toàn không nói nên lời. Xích Như Ngọc kia nghe người chủ trì giới thiệu dường như là thiên tài của một đại thế giới, làm sao bị áp chế thảm như vậy?
- Lâm Minh này, không ngờ mạnh như vậy? Đối thủ của hắn nhưng là nhân vật đỉnh cao của Xích Quang giới. Không phải nghe nói Lâm Minh xếp hạng khoảng 1 vạn Phong Thần Bảng sao?
- Khoảng 1 vạn cũng rất lợi hại rồi. Hơn nữa xếp hạng Phong Thần Bảng không đại biểu thực lực.
- Quá mạnh. Ở bậc thứ 23 Phong Thần Đài còn có thể bảo trì công kích cuồng mãnh như vậy, dường như không hề bị áp chế vậy.
Phần đông người xem nhao nhao nghị luận. Lâm Minh hiện tại rõ ràng mạnh mẽ hơn Xích Như Ngọc không chỉ nửa điểm một điểm. Thực lực chân thật của hắn tới trình độ nào, rất khó nói rõ.
- Lâm Minh... Hắn làm sao lại trưởng thành nhanh như vậy! Sắc mặt Xích Chiến Vân hơi hơi trầm xuống, hắn cảm thấy không thể tin nổi. Năm đó ở trong Huyễn Thần Trận, Lâm Minh với tu vi Thất Vẫn chiến thắng hắn Mệnh Vẫn tầng tám, thiên phú là mạnh hơn hắn nhưng cũng không quá nhiều. So với con gái hắn Xích Như Ngọc cũng chỉ là tám lạng nửa cân. Nhưng là hiện tại, chênh lệch này quá xa rồi!
Mà ở giữa chiến trường, Xích Như Ngọc phát điên: - Ngươi nhớ kỹ cho ta, có một ngày ta sẽ đem ngươi đốt thành tro bụi!
Xích Như Ngọc phát ra tiếng rống như vậy. Cùng với nói là uy hiếp còn không bằng nói là nàng mất hết mặt mũi, thẹn quá thành giận!
Sự cao ngạo của nàng là từ nhỏ dưỡng thành, phụ thân nàng là nhân vật cao tầng của Xích Quang Đại Thánh địa, huyết mạch của nàng lại kế thừa huyết mạch Chước Huyết và máu Cổ Phượng. Thiên phú kinh người, đương nhiên cao ngạo.
- Nếu thực lực của ngươi có thể cao như lòng dạ vậy, ta mặc ngươi đốt. Đáng tiếc, ngươi không có bản lĩnh này.
Lâm Minh một thương quét ngang xuống, đột nhiên phá vỡ ánh đao của Xích Như Ngọc, quét về phía thân thể nàng!
Trong vòng bán kết, vốn không cho phép giết chết đối thủ, Lâm Minh liền dứt khoát tránh khỏi yếu hại quanh người Xích Như Ngọc. Một thương này quét về phía mông của Xích Như Ngọc.
Ngọn lửa mãnh liệt, thế không thể đỡ.
Khuôn mặt Xích Như Ngọc đỏ bừng, một đao bổ chém xuống thật mạnh. Nhưng mà mặc cho hổ khẩu của nàng đều chấn rách ra, lại cũng không ngăn được thương mang của Lâm Minh.
Bùm!
Chân nguyên hộ thể chỉ thoáng ngăn cản Phượng Huyết Thương một chút liền trực tiếp vỡ tan.
Một thương này của Lâm Minh trực tiếp vụt lên bờ mông cong vểnh của Xích Như Ngọc.
Không dùng mũi thương công kích, chỉ dùng cán thương vụt xuống, giống như một cái gậy. Xích Như Ngọc kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy mông nóng rát đau đớn, ngọn lửa đốt trên váy da của nàng!
Trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên, Xích Như Ngọc trong lòng khẩn trương. Váy da của nàng dùng da Vạn Niên Hỏa Tê chế thành, tính dai có thể so với thánh khí cực phẩm, nhưng là cũng không chịu được công kích trực tiếp của Lâm Minh như vậy. Vụt vài lần tất nhiên sẽ bị hư hỏng, đến lúc đó kết cục chính là cảnh xuân lộ ra ngoài. Đó quả thật là không thể tưởng tượng.
Trên khán đài, tất cả mọi người đều sợ ngây người. Váy da của Xích Như Ngọc rõ ràng đen một mảnh, đường đường thiên tài đỉnh cao của Xích Quang Đại Thánh địa, con cưng của trời rồi lại bị người đánh mông.
- Ta... Ta liều mạng với ngươi!
Xích Như Ngọc phát điên.
Đây quả thật là vô cùng nhục nhã. Trước mặt mấy tỉ người bị một nữ nhân vụt mông.
Cha mẹ quản giáo con nhỏ mới có thể như vậy. Một thiếu nữ đến tầm tuổi này như nàng, nào bị đối xử như vậy, huống chi là trước mắt bao người.
Nàng lúc này mới nghĩ đến, lúc trước Lâm Minh từng nói thay mẫu thân quản giáo nàng.
Giờ khắc này, trong lòng Xích Như Ngọc lửa giận bừng bừng.
Nàng giận phát điên! Chuyện hôm nay tất nhiên truyền thành trò cười, cho dù là nàng ngày sau trở thành chủ nhân của Xích Quang Đại Thánh địa, chuyện này cũng sẽ bị người lén nghị luận, đồng thời bị đối thủ dùng để chế nhạo. Là sỉ nhục không thể rửa sạch!
- Ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn! Xích Như Ngọc giống như một con mèo cái nổi giận nhào về phía Lâm Minh, nhưng mà chênh lệch thực lực tuyệt đối căn bản không thể bù lại.
Lâm Minh một thương đánh nát ánh đao của nàng, lại vụt hướng mông nàng.
Mắt thấy thương mang chói mắt này, Xích Như Ngọc sắp khóc!
Bộp!
Một đòn này, xuống tay càng nặng!
Xích Như Ngọc trực tiếp bị một thương vụt bay!
Nàng kêu thảm một tiếng, thân thể bay ngược ra ngoài!
Mà Lâm Minh đuổi sát mà lên.
Kỳ thật chỉ cần Xích Như Ngọc nói một tiếng nhận thua là có thể kết thúc chiến đấu, nhưng nàng khăng khăng quật cường không mở miệng. Bởi vì cho dù chủ động nhận thua cũng là sỉ nhục!
Lâm Minh trong nháy mắt đi tới trước người Xích Như Ngọc, trường thương trong tay đang muốn vụt xuống. Mà giờ khắc này, trong ánh mắt phẫn nộ của Xích Như Ngọc rồi lại chứa một tia cầu xin. Nàng bị đánh sợ, còn đánh nữa váy da của nàng thật sự đi tong, cho dù nàng dùng năng lượng lửa biến hóa ra quần áo mặc lên người, nhưng quần áo biến hóa này còn không chắc chắn bằng váy da hỏa tê, căn bản không có khả năng che được cảnh xuân.
Đúng lúc này, một giọng nói trung khí mười phần truyền đến: - Đủ rồi!
Trong nháy mắt, một bóng người màu đỏ từ trên khán đài bay lên, bay thẳng hướng Phong Thần Đài. Một luồng năng lượng khổng lồ trút xuống. Phượng Huyết Thương của Lâm Minh dường như bị núi đè, căn bản không thể vụt xuống!
- Hả?
Lâm Minh nhướng mày, xoay người nhìn. Chỉ thấy một nam trung niên thân hình cao lớn, tóc đỏ bay lên xuất hiện ở chỗ cách mình mấy vạn trượng. Người này cùng khí tức Xích Chiến Vân trong Huyễn Thần Trận năm đó tương tự, hiển nhiên là Xích Chiến Vân không nghi ngờ gì.
Xích Chiến Vân lúc này sắc mặt âm trầm, tuy rằng hắn cũng hy vọng Xích Như Ngọc bị chút thiệt thòi, nhưng tuyệt đối không phải là như vậy. Người cha nào cũng không muốn con gái mình bị loại nhục nhã uất ức này.
- Phụ thân!
Xích Như Ngọc sống mũi cay xè, trong lúc nhất thời tất cả phẫn nộ và oan ức đều phát tiết ra: - Phụ thân, thay con giết hắn, đốt hắn thành tro bụi! Thay con giết hắn!
- Đủ rồi! Xích Chiến Vân phẫn nộ quát: - Ngươi còn ngại mất mặt chưa đủ!?
- Thực lực không bằng người bị khi dễ làm nhục, ngươi có thể nói gì? Ta đã sớm báo cho ngươi, không nên tự cao tự đại coi trời bằng vung!
Xích Chiến Vân vừa dứt lời, một hư ảnh liền trống rỗng xuất hiện ở trước mặt hắn. Người này khí thế càng mạnh mẽ hơn so với hắn, thực lực cũng vững vàng ép Xích Chiến Vân một bậc!
Hắn ta lơ lửng trên trời cao, nhìn xuống Xích Chiến Vân, không mang theo bất kỳ cảm tình: - Nơi này là sân thi đấu Thần Vực đệ nhất hội võ, bất kỳ người không liên quan không được tới gần. Nếu không, đừng trách ta không khách khí!
Người này chính là đệ tử thân truyền của Hạo Vũ Thiên Tôn – Tiêu Đạo Tử!
Là người mạnh Giới Vương lại là truyền nhân Thiên Tôn, cho dù là Xích Quang Giới Vương tới hắn cũng sẽ không nể mặt, huống chi là một tên Xích Chiến Vân.
Bất kể bối phận hay là thực lực, Xích Chiến Vân đều xa không bằng Tiêu Đạo Tử.
- Thật xin lỗi, Tiêu Đạo Tử tiền bối, vãn bối lập tức rời đi.
Đối mặt với Tiêu Đạo Tử, Xích Chiến Vân rất khiêm tốn. Cho dù Xích Quang Đại Thánh địa cũng chỉ là một Thánh địa của thế giới thứ ba, ở trước mặt Hạo Vũ Thiên Cung căn bản không tính là gì.
- Phụ thân, con...
Xích Như Ngọc vội sắp khóc, nàng không ở lại trên Phong Thần Đài này nữa, quá mất mặt!
Xích Chiến Vân sắc mặt phát lạnh, lạnh giọng nói: - Thành thật thi đấu xong cho ta, thực lực của ngươi có thể vào vòng sau. Nếu không vào được vòng sau, ta sẽ phạt ngươi cấm bế trăm năm! Chuyện hôm nay, coi như là giáo huấn của ngươi, còn nữa...
Xích Chiến Vân chuyển hướng Lâm Minh: - Tiểu tử, chuyện hôm nay, ngươi nhớ kỹ cho ta!
Xích Chiến Vân ném xuống câu nói này, trực tiếp bay đi. Kỳ thật một câu cuối cùng của hắn cũng chỉ là lời gỡ gạc thể diện mà thôi, hắn căn bản không thể làm gì Lâm Minh. Thực lực của Lâm Minh chỉ sợ sẽ tỏa sáng trong đệ nhất hội võ, hắn cũng không thể làm gì Lâm Minh.
Trên khán đài, đệ tử Phượng tộc thượng cổ nhìn thấy từng cảnh tượng như vậy phát sinh, đều nói không nên lời.
- Tiểu tử này, cũng quá bỉ ổi! Hỏa Liệt Thạch nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên cười hắc hắc: - Tuy nhiên... ta thích!
- Hai gậy này, đánh tốt lắm. Xích Quang Đại Thánh địa, lão phu sớm đã nhìn không vừa mắt. Nhất là cô nhóc đanh đá kia, nên hung hăng vụt mông nàng!
Những lời này Hỏa Liệt Thạch cũng chỉ là nói riêng mà thôi, Phượng tiên tử và Liêm Trinh ở gần nghe xong đều không có lời nào để nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT