Lâm Minh muốn lấy cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả đi, đây đâu chỉ chạm đến lợi ích của nhiều đệ tử Tiêu Dao Đảo, quả thực là thọc một đao trên ngực bọn họ, dưới tình huống này, có thể nào không đưa cừu hận tới a?
Nếu như bản thân Lâm Minh là thực lực nửa bước Giới vương, bọn họ trong lòng mặc dù còn có bất mãn, nhưng tồn tại loại cấp bậc đó bọn họ nhìn lên cũng không thể, dĩ nhiên cái gì cũng không dám nói, nhưng là Lâm Minh mới Mệnh Vẫn tầng tám, Mệnh Vẫn tầng tám so sánh với đại đa số đệ tử thân truyền tu vi cũng thấp hơn. Tỷ như Lưu Vân này chính là tu vi Thần Hải sơ kỳ, hiện tại hắn biết được Lâm Minh mới tu vi Mệnh Vẫn tầng tám, muốn tới đoạt mệnh căn của bọn hắn, đây không phải là tìm đánh sao?
Mắt thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Lưu Vân, Bạch Minh Ngọc khẽ mỉm cười, bất động thanh sắc, cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, hắn là tuyệt đối sẽ không buông tha, hắn có dã tâm trở thành đảo chủ nhiệm kế tiếp, cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả này nói trắng ra tương lai sẽ chính là của hắn, làm sao có thể cho một ngoại nhân?
Nhưng là Tiêu Hạo Thiên ở lúc kết thúc trưởng lão hội, cho ra cảnh cáo cuối cùng lại làm cho Bạch Minh Ngọc kiêng kỵ ba phần, nếu không hắn đã sớm liên hiệp với đại trưởng lão, thừa dịp lúc Lâm Minh không có trưởng thành mà giết.
Hiện tại, Bạch Minh Ngọc cũng không tin tưởng lời của Tiêu Hạo Thiên, cho là Tiêu Hạo Thiên toan tính đe dọa bọn họ.
Nhưng là, hắn cũng không dám lấy thân thử hiểm, cho nên đã ném ra một khối thạch dò đường, loại thạch dò đường này tìm quá dễ, chỉ cần miêu tả sơ qua một chút về tu vi Lâm Minh, hơn nữa nói một chút mục đích Lâm Minh tới Tiêu Dao Đảo, không cần Bạch Minh Ngọc cổ động, sẽ có một đám người cầm vũ khí tới thu thập Lâm Minh.
Tỷ như Lưu Vân trước mắt.
Diệp Thủy Đồng tham gia trưởng lão hội, lại cùng theo Bạch Minh Ngọc đến nơi đây, hắn dĩ nhiên rõ ràng tính toán của Bạch Minh Ngọc. Nhưng khi nhìn cái bộ dáng hiện tại này của Lưu Vân, hắn biết cho dù mình nói chút gì Lưu Vân cũng sẽ không tin, dứt khoát lắc đầu, ngậm miệng không nói.
- Con bà nó, không phải là hậu nhân thay mặt của người thần bí kia không biết xa cách bao nhiêu sao, người kia đã sớm chết, bằng không sao lại con mẹ nó có thể đợi đến hiện tại mới đến thu hồi cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả? Tiểu tử này nói không chừng là một thân thích cực kỳ xa của người nọ, thậm chí có thể sẽ không có quan hệ, ngẫu nhiên thấy người nọ lưu lại thư tay gì đó, đã muốn tới lừa gạt Tiêu Dao Đảo ta. Hắn cho là chúng ta cũng là ngu ngốc sao?
Lưu Vân càng nói càng khó nghe. Bất quá những gì hắn nói ra cũng là ý nghĩ của nhiều người, thời gian Lâm Minh xuất hiện thật là quỷ dị, trừ người biết Thiên Vũ Thánh địa tồn tại, nếu không khó tránh khỏi sinh ra hoài nghi đối với thân phận của Lâm Minh. Chỉ là chuyện cách năm vạn năm mới tới lấy cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả đã không thông.
Diệp Thủy Đồng có chút nhìn không nổi nữa, nói:
- Lưu Vân, tuy rằng ta cũng không muốn lợi ích của Tiêu Dao Đảo bị hao tổn, nhưng ngươi nói chuyện cũng không cần khó nghe như vậy, Lâm Minh không phải là đơn giản như ngươi nghĩ. Thiên phú của hắn vô cùng cao, sau lưng của hắn, tất nhiên có siêu cấp thế lực ủng hộ, nếu không sẽ không bồi dưỡng ra thiên tài như hắn.
- Ha ha, thiên phú cao? Có thể cao bao nhiêu, không phải là khảo hạch nhập môn kinh diễm một chút sao? Khảo hạch nhập môn của Tiêu Dao Đảo là cái gì? Đó là chuẩn bị cho ngoại môn đệ tử, cũng là một đám ô hợp, nếu là ta đi tham gia khảo hạch nhập môn, sẽ quét ngang bọn họ.
Khi Lưu Vân nói chuyện, đã đi tới phía trước Tiêu Minh Các, lúc này, Lâm Minh tu luyện trong suối nước nóng đã nghe được một chút thanh âm, nội dung cuộc trò chuyện hắn cũng không có để ý, chẳng qua là cảm giác những người này tựa hồ là tìm đến mình.
Lâm Minh lửng thững đi ra khỏi linh tuyền, từng giọt nước tắm lăn xuống, nhưng nước ở lại trên người hắn cực ít, đây là thân thể hắn tu luyện đến cảnh giới nhất định mà thể hiện ra, linh thể hoàn mỹ trong truyền thuyết, sau khi tắm rửa, có thể làm nước tắm không dính thân, tắm rửa xong, căn bản không cần lau người.
Theo tay vung lên, bọt nước trên người Lâm Minh hoàn toàn bốc hơi, rồi sau đó Hỏa Hệ nguyên khí liền tự phát tụ tập mà đến, tạo thành một áo màu đỏ, bao trùm toàn thân Lâm Minh.
- Lâm sư đệ.
Diệp Thủy Đồng thấy Lâm Minh xuất hiện, cười cười nói, Bạch Minh Ngọc cũng mỉm cười gật đầu, địch ý đối với Lâm Minh toàn bộ dấu đi.
Chỉ có Lưu Vân, không che dấu ý nghĩ thịnh khí lăng nhân của mình chút nào, ánh mắt nhìn Lâm Minh tràn đầy khiêu khích.
- Ừm?
Lâm Minh khe khẽ nhíu mày, chính mình thật giống như không nhận ra người này, làm sao cũng không giải thích được đã nảy sinh ra một cừu nhân?
- Ngươi chính là Lâm Minh?
Lưu Vân nhìn Lâm Minh từ trên xuống dưới, ánh mắt kia giống như là bộ khoái quan phủ đang nhìn phạm nhân bị trói kết kết thật thật, tràn đầy ý xem xét, ý khinh thường.
Không đợi Lâm Minh trả lời, hắn ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
- Nghe nói thành tích ở khảo hạch nhập môn của ngươi không tệ nha! Lúc ấy ngươi tựa hồ là đã hỏi giám khảo, như thế nào mới có thể nhân vật đứng đầu trong đệ tử thân truyền sao? Như thế nào, nghe ý của ngươi thật giống như là không cần tốn nhiều sức là có thể làm được điểm này?
Nghe được những lời này của Lưu Vân, Lâm Minh không giải thích được, bất quá hắn coi là đã nhìn ra, Lưu Vân này chính là nói rõ tìm đến để bới móc.
Mình rốt cuộc chiêu người nào, chọc người nào? Từ trước đến nay ở Tiêu Dao cung đã bắt đầu đóng cửa không ra, trừ đảo chủ cùng Mộ Thủy Thiên, sẽ không gặp qua mấy người, một mực tu luyện trong linh tuyền, như vậy cũng có thể chọc tới phiền toái, thật là nằm cũng có thể trúng tên.
Đúng lúc này, bên tai Lâm Minh vang lên chân nguyên truyền âm của Diệp Thủy Đồng.
- Xin lỗi. . . Lâm sư đệ, bởi vì Lưu Vân hắn mấy năm này luôn luôn đều đang tranh thủ một quả Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, cho nên có chút địch ý đối với ngươi.
- Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả?
Trong lòng Lâm Minh kinh ngạc.
- Cái gì là Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả?
- Ừm?
Lúc này đến phiên Diệp Thủy Đồng kinh ngạc.
- Lâm sư đệ tới Tiêu Dao Đảo không phải là lấy cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả đi sao?
Cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả . . .
Lâm Minh khe khẽ suy tư một chút, mơ hồ nhớ lại tin tức về cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả này ở một quyển điển tịch, nó là một loại thần dược Thiên giai, thậm chí trên thế gian nó là duy nhất, một gốc cây tử vong, một cây khác mới có thể ra đời.
Thần dược của Thần Vực bị phân chia thành bốn cấp bậc Thiên Địa Huyền Hoàng, Thiên giai cao nhất, mà ở phía trên Thiên giai, đó chính là thần dược vô thượng, cấp bậc thần dược vô thượng tương đối cùng Thần Võ vô thượng, đó là bảo vật Giới vương cũng sẽ điên cuồng, truyền thuyết có chút thần dược vô thượng, thậm chí có thể trưởng thành trên triệu năm, tồn tại như vậy thì không phải là Lâm Minh, cũng không phải là thế lực cấp Thánh Địa có thể nhúng chàm, trừ phi giống như gia gia của Mộ Thiên Tuyết, ngoài ý muốn chiếm được bảo vật cấp bậc như vậy, mà người khác cũng không biết, cũng không hiểu rõ.
Lâm Minh rất nhanh đã hiểu được mấu chốt trong đó.
- Thì ra là như vậy, xem ra là ta nghĩ quá đơn giản, ta vốn tưởng rằng những tài nguyên kia theo lời Mộ Thiên Tuyết bị một mình Mộ Thủy Thiên gửi lại, ta chỉ phải đến nhận hộ Mộ Thủy Thiên, thông qua khảo nghiệm của nàng, là có thể lấy những tài nguyên kia đi, lại không nghĩ, những tài nguyên này đã bị Tiêu Dao Đảo lợi dụng, hiện tại ta lấy đi, trở ngại phải đối mặt có thể nghĩ!
Lâm Minh cho rằng Tiêu Dao Đảo không muốn trả lại cây Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả cũng quá bình thường, nếu như thuận lợi để cho hắn phản kháng mới là quái sự, cái này nghe vô sỉ, nhưng là nhân chi thường tình, thậm chí Tiêu Dao Đảo không có mưu toan giết người diệt khẩu cũng không tệ rồi, nghĩ đến thì cái này hơn phân nửa vẫn là do Mộ Thủy Thiên ở giữa đưa đến tác dụng uy hiếp.
- Tiểu tử, ta đang nói với ngươi, không nghe thấy sao?
Thấy Lâm Minh lúc nói chuyện cùng thế nhưng thất thần, Lưu Vân hơi tức giận.
Đã suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó, Lâm Minh cười như không cười liếc mắt nhìn Lưu Vân một cái.
- Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?
Hôm nay Lưu Vân tới làm cái gì, hắn dùng đầu gối nghĩ cũng có thể suy nghĩ cẩn thận, đơn giản là muốn cho chính mình xem một chút điểm lợi hại, để cho hắn biết khó mà lui, ít nhất cũng có thể để cho bản thân Lưu Vân thoải mái một phen.
Mắt thấy không khí ở giữa Lưu Vân cùng Lâm Minh kịch liệt khẩn trương, Bạch Minh Ngọc đi ra ngoài hoà giải, nói:
- Lưu sư đệ, ngươi đây là có thái độ gì, nơi nào là đạo đãi khách của Tiêu Dao Đảo ta, Lâm sư đệ vừa tới Tiêu Dao Đảo, còn không có đi ra ngoài a, không bằng chúng ta đi dạo chung quanh?
Lâm Minh liếc mắt nhìn Bạch Minh Ngọc một cái, từ trong thần sắc đối phương nhìn không ra chút địch ý nào của hắn đối với mình, tuy nhiên hắn biết rõ chính mình hiện tại bị vây ở phía đối lập với các đệ tử Tiêu Dao Đảo, dĩ nhiên sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào hữu hảo đối với hắn.
Vẻ mặt Lưu Vân sửng sốt, không giải thích được nhìn Bạch Minh Ngọc, chân nguyên truyền âm nói:
- Bạch sư huynh, ngươi có ý gì, khách khí cùng họ Lâm này như vậy để làm chi?
Lưu Vân nói cho cùng còn không biết sau lưng Lâm Minh có người ủng hộ, càng không biết Tiêu Hạo Thiên ủng hộ Lâm Minh, điều này cũng không trách hắn, hắn sao có thể nghĩ đến những thứ quan hệ thiên ti vạn lũ kia của Tiêu Dao Đảo cùng Thiên Vũ Thánh địa ở năm vạn năm trước, điều này cũng làm cho hắn hi lý hồ đồ đã bị người khác sai khiến.
- Làm sao, chẳng lẽ ngươi muốn trực tiếp quyết chiến cùng hắn ở chỗ này?
Bạch Minh Ngọc hỏi ngược lại.
Lưu Vân sửng sốt, trầm giọng nói:
- Bản thân ta là rất muốn đánh cho hắn tàn phế, tuy nhiên tu vi ta cao hơn ngươi một đại cảnh giới, thật sự đánh cho hắn tàn phế, còn có thể bị nói là thắng mà không có võ, hơn nữa . . . Đúng rồi, tiểu tử này nói lên yêu cầu hoang đường như vậy còn có thể hảo hảo ở tại Tiêu Dao Các, chẳng lẽ trong tông môn có người ủng hộ hắn?
Lưu Vân đột nhiên ý thức được điểm không đúng này, Bạch Minh Ngọc nói:
- Ừm . . . Vô luận nói như thế nào, người thần bí đưa Thần Thụ tới kia có ân đối với lão Cung chủ, chúng ta cũng không có thể làm quá mức.
- Nguyên lai là như vậy, hừ, ở giới võ học cá lớn nuốt cá bé, ân đức loại vật này, cũng phải ở nhân vật thực lực tương đương mới có thể nói, kém nhau quá nhiều, vậy thì không có ý nghĩa! Người thần bí kia sợ là đã sớm chết!
Khi Lưu Vân nói chuyện, Lâm Minh một mực thờ ơ lạnh nhạt, hiển nhiên không có hứng thú để ý tới bộ dạng bọn họ, Bạch Minh Ngọc lơ đễnh, cười ha hả nói:
- Lâm sư đệ, tu vi hiện tại của ngươi, thiên phú lại cao như vậy, chính là tốt để tiến vào Bí cảnh Dị Giới lịch lãm, không biết ngươi đã đi qua chưa?
- Đã đi.
Lâm Minh nhàn nhạt gật đầu, hắn cũng chỉ đi qua bí cảnh Thần Thú.
- Ha hả, Tiêu Dao Đảo ta vừa lúc quản lý một Bí cảnh Dị Giới, có thời gian Lâm huynh có thể đi xem một chút, nói không chừng có thể có được chút ít bảo bối, lại nói tiếp, tiến vào Bí cảnh Dị Giới này thật đúng là có chút nguy hiểm, vì để giảm bớt thương vong trong Bí cảnh Dị Giới, Tiêu Dao Đảo ta đã tốn hao đại giới, đặc biệt thành lập một cái Bí cảnh mẫu, Lâm huynh có hứng thú thì đi xem một chút a?
- Bí cảnh mẫu?
Trong lòng Lâm Minh vừa động, cũng là thật sự có mấy phần hứng thú.
Mà ở một bên, ánh mắt Lưu Vân sáng lên, hiển nhiên nghĩ tới điều gì.
- Đúng vậy a, Bí cảnh mẫu, các loại nguy hiểm trong Bí cảnh mẫu, tiến vào trong đó, an toàn đi ra ngoài, thời gian sử dụng càng ngắn, giá trị bảo vật mẫu lấy được càng lớn, cũng là chứng minh thực lực càng cao! Ở trong Bí cảnh mẫu lâu dài, tiến vào trong Bí cảnh chân chính, gặp phải tình huống đột phát, sẽ xử lý càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT