- Tiểu tử ngươi... Vì sao cứ phải kiên trì ra ngoài vậy?
Hỏa Liệt Thạch thấy Lâm Minh vô cùng nghiêm túc, nên cũng không tiếp tục giữ Lâm Minh lại nữa, hắn biết, Lâm Minh làm việc thì tất nhiên có lý do riêng, sẽ không làm chuyện mà không nắm chắc, mặc kệ là hắn giao chiến với Hỏa Viêm Quảng năm đó, hay là lần tranh đoạt tinh huyết Cổ Phượng cũng đều như vậy.
Lâm Minh hơi do dự, kỳ thật đối với hắn mà nói, bịa ra một lý do thì cũng không khó khăn, ví dụ như mình lờ mờ cảm ứng được số mệnh nào đó, dù sao thì số mệnh là thứ rất hư vô mờ mịt, dùng nó làm lý do thì không ai có thể kiểm tra được gì cả.
Tuy nhiên Lâm Minh còn chưa kịp nói gì, Hỏa Liệt Thạch đã khoát tay, nói: - Quên đi, chỉ cần ngươi biết rõ mình đang làm gì là được rồi, ta tin tưởng quyết định của ngươi.
- Tạ ơn sư tôn thành toàn.
Lâm Minh mừng rỡ, nếu có thể, hắn tất nhiên không muốn tìm một vài lời nói dối để lừa gạt Hỏa Liệt Thạch làm gì.
Mà bên cạnh Lâm Minh, Nhan Nguyệt Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu Lâm Minh không rời đi, Hỏa Liệt Thạch thật sự sẽ đề cập tới chuyện hôn ước với Nhan thị gia tộc của nàng, nàng cũng sẽ phải đối mặt với lựa chọn khó khă, vừa có chút tình cảm Lâm Minh, vừa băn khoăn lời thề khi trước nàng đã thốt ra.
Mọi người cứ như vậy mà đi lên Linh chu, bay về phía Phượng tộc thượng cổ, mà Lâm Minh đi được nửa đường đã lặng lẽ rời đi, lúc sắp đi, Hỏa Liệt Thạch cho Lâm Minh 500 vạn Tử Dương thạch, ngoài ra còn có một chiếc Linh hạm, có thể chở hắn xuyên qua không gian.
Lâm Minh cũng để rất nhiều máu Rồng cho Nhan Nguyệt Nhi, những máu Rồng này đều được hắn chứa trong một chiếc Tu Di Giới, chỉ nói cho Nhan Nguyệt Nhi rằng đây là thứ hắn ngẫu nhiên nhận được khi Nhan Nguyệt Nhi hôn mê, chia cho Nhan Nguyệt Nhi một chút, không nên tiết lộ ra ngoài.
Mãi cho tới khi Lâm Minh đi rồi, Nhan Nguyệt Nhi mới mở ra Tu Di Giới, lúc này nàng mới biết rằng trong đó có hơn 1000 giọt máu Rồng, hơn nữa trong đó cũng có không ít máu Rồng phẩm chất cực cao, điều này làm cho nàng hoàn toàn sợ ngây người, nàng tuyệt đối không nghĩ tới Lâm Minh lại cho nàng thứ giá trị cao đến vậy.
- Tại sao Lâm Minh nhận được nhiều máu Rồng như vậy? Hắn tìm được trong bí cảnh Thần Thú một ao chứa máu Rồng hay sao?
Nhan Nguyệt Nhi lẩm bẩm, nàng thấy Lâm Minh có thể chia cho mình nhiều máu Rồng như vậy, thì bản thân hắn sẽ còn nhận được càng lớn hơn nữa...
- Chẳng lẽ Lâm Minh gặp được cơ duyên, có thể so với ao máu Phượng mà năm đó ta nhận được ư?
Cầm những máu Rồng này, Nhan Nguyệt Nhi nhìn ra hư không vô tận ngoài cửa sổ, vẻ mặt xuất thần.
Nhan Nguyệt Nhi không nghĩ tới lần này Lâm Minh rời đi rất nhiều năm, mà khi hắn quay về, Nhan Nguyệt Nhi đã trở thành Thần Hải rồi...
...
Trong hư không vô tận, một chiếc Linh hạm màu xám nhanh chóng đi qua, chiếc Linh hạm này có thể tích không lớn, vẻ ngoài màu xám dung hợp với tinh không làm một, cộng thêm bên ngoài Linh hạm được bố trí trận pháp ẩn nấp. Nếu không phải là cao thủ dùng cảm giác tra xét cẩn thận thì khó có thể nhận ra được.
Chủ nhân của chiếc Linh hạm này chính là Lâm Minh.
Lúc này Lâm Minh đang ngồi giữa Linh hạm, nghiên cứu Pháp trận điều khiển: - Mặc dù là Linh hạm loại nhỏ như vậy, nhưng một lần đi xuyên qua các hành tinh cũng phải hao phí 10 vạn Tử Dương thạch, xuyên qua hư không thì còn tiêu hao Tử Dương thạch nhiều hơn... Ngoài ra, nếu xuyên qua Thần Vực đại giới, cần phải dùng đến truyền tống trận, số lượng Tử Dương thạch tiêu hao là cực lớn, võ giả nào mà hơi nghèo thì căn bản không thể đi lại giữa các hành tinh được...
- Không sai, Tử Dương thạch tại Thần Vực rất ít dùng để tu luyện, mà chủ yếu dùng để thúc dục các loại Pháp trận, đặc biệt là cung điện của một Thánh địa, hàng năm đều phải tiêu hao rất nhiều Tử Dương thạch thì mới có thể tồn tại được, Tử Dương thạch chính là nguồn năng lượng thông thường nhất tại Thần Vực.
Một âm thanh hư vô mờ mịt vang lên, Mộ Thiên Tuyết xuất hiện bên cạnh Lâm Minh, lúc trước nàng trốn trong Ma Phương, không ai có thể tra xét tới nàng cả.
Lâm Minh nói: - Mộ cô nương, có một nghi vấn ở trong lòng ta rất lâu rồi, không biết có thể hỏi được không?
- Hỏi đi.
Mộ Thiên Tuyết lạnh nhạt nói.
Lâm Minh hơi ngừng lại một chút, hỏi: - Mộ cô nương, ta muốn biết Ma Phương rốt cuộc là cái gì? Nó là bảo vật cấp bậc nào? Ngoài việc tồn trữ mảnh nhỏ linh hồn ra, thì còn có tác dụng gì nữa? Vì sao năm đó nó khiến cho nhiều người tới tranh đoạt như vậy?
Mộ Thiên Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, nói: - Ma Phương là cái gì thì ta cũng không biết, có lẽ nó là một viên kết tinh linh hồn do một tồn tại nào đó mà chúng ta không thể lý giải được lưu lại sau khi chết, nó có lực lượng linh hồn có thể đập nát cả vạn vật, nhưng với thực lực của ta, vẫn rất khó tìm hiểu nó, càng đừng nói là hoàn toàn nắm nó trong tay!
- Đập nát linh hồn? Là bảo vật công kích linh hồn ư?
Lâm Minh nhớ tới cảnh tượng khi trước hắn nhìn thấy trong mơ, với thực lực nửa bước Giới Vương của Mộ Thiên Tuyết, có thể trong nháy mắt miểu sát 1 vạn cường giả Thần Vực, trong đó rất nhiều người cảnh giới Thần Quân hậu kỳ, thậm chí là Thánh chủ, đồng thời còn làm bị thương nặng Thiên Minh Tử mới vào Giới Vương, đủ để nói rõ linh hồn công kích của Ma Phương rất cường đại.
Mộ Thiên Tuyết nói: - Công kích linh hồn chỉ là một hiệu quả của Ma Phương mà thôi, nó còn có một công hiệu nghịch thiên khác, đó chính là sau khi đánh nát và hấp thu linh hồn, nó sẽ trực tiếp tẩy đi linh hồn lạc ấn của kẻ đó, làm cho trí nhớ đó biến trở thành vật vô chủ, nuốt thứ đó vào thì ngươi có thể hoàn toàn có được trí nhớ của người khác, bao gồm công pháp, võ kỹ, kỹ năng phụ trợ, trận pháp! Nói cách khác, nếu ngươi có thể hoàn toàn sử dụng Ma Phương, ngươi gặp phải một người từng học Thần Võ vô thượng, giết chết hắn, dùng Ma Phương nuốt thần hồn của hắn, tẩy đi linh hồn lạc ấn, đồng thời cắn nuốt, ngươi sẽ có được bộ Thần Võ vô thượng này, không thiếu chút nào cả.
Mộ Thiên Tuyết chậm rãi nói, đây chính là năng lực cường đại nhất của Ma Phương.
Nên biết rằng, tại võ học, truyền thừa chính là căn cơ sống còn của một tông môn.
Mà việc khắc truyền thừa ngọc giản thì chỉ những người tu luyện truyền thừa này tới mức cực kỳ tinh thông, tiêu phí rất nhiều thời gian thì mới có thể khắc ra được, điều này cũng làm cho kế thừa ngọc giản của công pháp tuyệt đỉnh lại càng quý báu hơn, bởi vì người có thể tu luyện tuyệt đỉnh công pháp đến mức đại thành là quá ít, thậm chí rất nhiều ngọc giản chỉ có duy nhất một cái.
Mà các đệ tử bình thường cho dù nhìn thấy ngọc giản này, ghi nhớ lại toàn bộ, thì hắn cũng không có năng lực phục chế được, nếu hắn bị người khác giết chết, bị Sưu Hồn Thuật tra xét linh hồn, thì chỉ có thể tìm được một vài đoạn ngắn không trọn vẹn mà thôi, căn bản không có khả năng phục chế lại toàn bộ công pháp này.
Nói cách khác, truyền thừa của một tông môn thì chỉ cần bảo vệ được truyền thừa ngọc giản, trên cơ bản sẽ không bị lộ truyền thừa ra ngoài.
Trong linh hồn còn có tinh thần lạc ấn, một khi cắn nuốt, tinh thần lạc ấn dung hợp lẫn nhau, như vậy sẽ bị lạc bản thân mình.
Tinh thần lạc ấn sẽ xâm nhập vào mọi góc của linh hồn, nếu muốn hủy diệt tinh thần ấn ký thì cũng rất đơn giản, dùng ý chí chiến linh sẽ tiêu diệt được, nhưng tất nhiên sẽ phá hư linh hồn.
Nếu so sánh linh hồn là bộ óc, vậy thì tinh thần lạc ấn chính là những sợi tơ cực nhỏ chui sâu trong bộ óc đó, bác sĩ có khéo tay đến đâu đi nữa, nếu muốn rút những sợi tơ này mà không làm thương tổn đến bộ óc thì đều không có khả năng. Cho nên khi hủy diệt tinh thần ấn ký, tinh thần ấn ký tiêu vong, thì linh hồn thể cũng sẽ không giữ được nữa, hoàn toàn vỡ nát, hóa thành một mảnh hư vô.
Ma Phương thì lại khác, hoàn mỹ xóa đi tinh thần lạc ấn, có thể tùy ý hấp thu trí nhớ và kinh nghiệm của đối phương, bất kể là công pháp đỉnh cấp hay là kỹ năng phụ trợ.
Lời này của Mộ Thiên Tuyết cũng không làm cho Lâm Minh ngoài ý muốn, năng lực này hắn thì đã sớm hưởng dụng rồi, tuy nhiên trước kia những mảnh vỡ trí nhớ mà Lâm Minh hấp thu thì đều chỉ có phẩm chất bình thường, hơn nữa chỉ có thể hấp thu bị động, nếu như quả thật có thể nắm Ma Phương trong tay một cách hoàn mỹ, mỗi khi giết chết một tên đệ tử thiên tài của đại gia tộc, thì đều có thể cắn nuốt trí nhớ của đối phương, lựa chọn những thứ có ích, như vậy thì chẳng khác nào có rất nhiều tuyệt đỉnh thiên tài trợ giúp Lâm Minh tu luyện, càng tích lũy càng khủng bố hơn, tin tức chứa trong đầu Lâm Minh cũng càng ngày càng nhiều hơn, không thứ gì mà hắn không biết.
Lâm Minh không kìm nổi hỏi: - Mộ cô nương, theo tại hạ thấy, Ma Phương có này thể là Thần khí trong truyền thuyết hay không? Tại sao lại nằm trong tay Thiên Vũ Thánh địa? Thiên Vũ Thánh địa dường như chỉ là...
Mộ Thiên Tuyết mỉm cười, nói: - Ngươi muốn nói rằng Thiên Vũ Thánh địa không đủ tư cách có được Ma Phương phải không? Kỳ thật Thiên Vũ Thánh địa cũng là Thánh địa cấp Giới Vương, trong Thánh địa, tu vi cao nhất chính là gia gia của ta, là Hóa Vũ giới Giới Vương. Mà kẻ thù của ta, Thiên Minh Tử, từng là đệ tử thân truyền của gia gia ta, ban đầu thì Ma Phương được gia gia của ta ngẫu nhiên nhận được trong một Thần Vực Bí cảnh, nó rốt cuộc là cái gì thì gia gia ta cũng không rõ ràng lắm, mà bí mật này người khác cũng không biết, cho nên Ma Phương đương nhiên được giữ lại trong tay hắn.
- Lúc đó gia gia ta chỉ cảm thấy vật này có khí tức không tầm thường, liền bắt đầu ra sức nghiên cứu, về sau hắn chậm rãi nghiên cứu ra một vài thứ, đáng tiếc sau này đã xảy ra một vài biến động mà ta cũng không rõ ràng lắm, có lẽ là gia gia muốn tìm hiểu bí mật nào đó của Ma Phương, bị phản phệ linh hồn, có lẽ là gia gia bị địch nhân gây thương tích, nói tóm lại, gia gia ta có một thời gian mà linh hồn bị thương cực kỳ nghiêm trọng, thực lực giảm đi, nếu linh hồn của cường giả cấp Giới Vương bị thương nặng, muốn chữa khỏi thì cực kỳ khó khăn! Cần số lượng thiên tài địa bảo không thể tưởng tượng được, ví dụ như Long cốt Chí Tôn tủy Rồng này, thứ này cho dù ở trong Thánh địa cấp Giới Vương thì cũng rất khó kiếm được, cho nên gia gia ta mới chậm chạp không thể chữa thương được.
- Mà trùng hợp là khi đó, Thiên Minh Tử đột phá cấp Giới Vương, thực lực tăng mạnh, hắn vốn có thiên phú cực cao, dã tâm cũng lớn, lúc trước hắn thu được một chút bí mật của Ma Phương, thừa cơ hội này đánh lén gia gia ta, mưu toan cướp đoạt Ma Phương! Kết quả là hắn vẫn còn xem nhẹ thực lực của gia gia ta, gia gia ta đã trở thành Giới Vương rất nhiều năm, nội tình vô cùng thâm hậu, hắn trả cái giá không nhỏ đánh Thiên Minh Tử bỏ chạy, chỉ tiếc rằng, sau đó linh hồn của gia gia ta càng bị thương hơn, cuối cùng ngã xuống...
Nói tới đây, trong mắt Mộ Thiên Tuyết hiện lên một vẻ u buồn, Lâm Minh nghe vậy, âm thầm giật mình hiểu ra, không trách được Mộ Thiên Tuyết lại hận Thiên Minh Tử như vậy, thì ra tên này là kẻ ăn cháo đá bát, từng là thủ tịch đệ tử của Thiên Vũ Thánh địa, kết quả lại đi tiêu diệt Thiên Vũ Thánh địa! Người như vậy quả thật là đáng chết!
Mộ Thiên Tuyết nói: - Về sau, Ma Phương nằm trong tay ta, nhưng Thiên Vũ Thánh địa lại chia rẽ, có một bộ phận người phản bội ta, đi theo Thiên Minh Tử, thành lập U Minh Thánh địa, chuyện sau này thì ngươi cũng biết đại khái rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT