Những tu sĩ trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ cùng đi với vị Dưỡng Tâm Sư họ Lục kia, đều xoay người lại, trên mặt lộ vẻ châm chọc, đồng loạt nhìn Ninh Tiểu Xuyên, muốn xem hắn rốt cuộc muốn nói gì?

- Các hạ có gì chỉ giáo?

Vị Dưỡng Tâm Sư họ Lục kia có chút không vui, hỏi.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ta và chưởng quầy đã thương lượng giá cả của chín giọt Huyền tinh này, theo đạo lý mà nói thì đây là vật phẩm mà ta và chưởng quầy giao dịch, các hạ nếu có nhu cầu muốn mua chín giọt Huyền tinh đó, phải chăng cũng nên thương lượng với ta một chút?

- Đúng vậy, vị sư đệ này, bọn ta quả thật đang thương lượng giá, ngươi làm vậy là phá hủy quy tắc sinh ý.

Lão giả kia nói.

Khóe miệng vị Dưỡng Tâm Sư họ Lục kia nhếch lên một tia mỉa mai, khinh thường liếc nhìn lão giả kia, chẳng qua chỉ là một hạ nhân, người như vậy cũng xứng gọi bổn công tử là “sư đệ”, quả thật là tự dát vàng lên mặt mình.

Lời này tất nhiên hắn sẽ không nói ra, bởi dù sao thì nơi này cũng là Thiên Đế Sơn, và hắn cũng chỉ là đệ tử ngoại môn của Thiên Đế Sơn, bất kể là đệ tử ngoại môn nào, cũng có có thể gọi hắn là sư huynh, sư đệ.

- Thương lượng giá cả? Không phải là vẫn chưa chính thức giao dịch ư? Được rồi, ta hiểu mà.

Vị Dưỡng Tâm Sư họ Lục kia tỏ vẻ đã hiểu, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng, lấy một viên Huyền thạch địa phẩm từ trong túi Càn Khôn ra, ném lên trên quầy.

Một viên Huyền thạch địa phẩm cũng tương đương với 100 vạn Huyền thạch hạ phẩm. Trong mắt vị Dưỡng Tâm Sư họ Lục kia, lúc Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy một viên Huyền thạch địa phẩm này, nhất định sẽ khiếp sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm, sau đó sẽ cảm động đến mức rơi nước mắt với hắn.

Tiện tay lấy một viên Huyền thạch địa phẩm, đối với người như hắn mà nói cũng là một loại thể hiện bản thân.

- Có ý gì? Ngươi tưởng như vậy là nhận lỗi ư?

Ninh Tiểu Xuyên căn bản không liếc nhìn viên Huyền thạch địa phẩm kia lấy một cái, lạnh lùng nói.

- Nhận lỗi? Ha ha, bổn công tử mà phải nhận lỗi? Chẳng qua bổn công tử không muốn tranh luận với ngươi, ngươi cứ tự giữ viên Huyền thạch địa phẩm kia đi, đối với ngươi mà nói thì như vậy cũng đã là một khoản tài phú rất lớn rồi.

Vị Dưỡng Tâm Sư họ Lục nói.

Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên mua sắm Huyền tinh, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không cho rằng Ninh Tiểu Xuyên là một vị Dưỡng Tâm Sư cao cấp, trong mắt hắn, Ninh Tiểu Xuyên có lẽ chỉ là hạ nhân của một vị Dưỡng Tâm Sư cao cấp nào đó, đang giúp chủ nhân của mình mua sắm Huyền tinh.

Ninh Tiểu Xuyên vốn dĩ cũng không muốn chuốc lấy phiền toái, nếu như đối phương chịu xin lỗi hắn, như vậy hắn cũng không phải là không thể tặng chín giọt Huyền tinh cho đối phương.

Thế nhưng, đối phương dường như căn bản không để hắn vào mắt, ngược lại còn ném ra một viên Huyền thạch địa phẩm để đuổi hắn.

Vậy thì có khác gì tát ngươi một cái, sau đó ném cho ngươi một viên kẹo đường, rồi nói “bây giờ ngươi có thể đi được rồi”.

- Một viên Huyền thạch địa phẩm cũng muốn đuổi ta? Ngươi tưởng ngươi đang đuổi ăn mày chắc?

Ninh Tiểu Xuyên cầm lấy viên Huyền thạch địa phẩm, khóe miệng nhếch lên một tia châm biếm, sau đó ném lại dưới chân vị Dưỡng Tâm Sư họ Lục kia.

- Ta đi thôi, hảo tiểu tử, cho ngươi thể diện mà ngươi lại không biết xấu hổ…

Bên cạnh vị Dưỡng Tâm Sư họ Lục có một nam tử trẻ tuổi lưng mang trọng kiếm bước về phía trước một bước, trong mắt bắn ra sát khí, từng vòng hào quang từ dưới chân phát tán ra, tạo thành một mảnh sương mù kim sắc.

Ta có thể đoán được, chỉ cần hắn bước về phía trước thêm một bước nữa, lực lượng trên người sẽ bạo phát trong nháy mắt, dùng thế sét đánh lôi đình đánh chết Ninh Tiểu Xuyên.

Trong cửa hàng, những tu sĩ khác đều phát giác không ổn, đều vội vàng chạy ra ngoài, không dám nán lại xem.

- Người trẻ tuổi này thật không biết trời cao đất rộng, Lục công tử là thân phận gì chứ? Cho hắn một viên Huyền thạch địa phẩm đã là nể mặt hắn lắm rồi. Vậy mà còn không nhận lấy viên Huyền thạch địa phẩm đó.

- Nhận lấy? Nhận lấy viên Huyền thạch địa phẩm kia thì có khác gì con chó? Ta ngược lại rất bội phục hắn, nếu là ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không khuất phục.

Một người trẻ tuổi cũng đến đây để tham gia Thiên Môn khảo thí, lạnh lùng nói.

- Thôi đi… vô tri, các ngươi có biết Lục công tử là người nào không? Có biến bằng hữu bên cạnh hắn là ai không? Bất kỳ người nào trong bọn họ, sau lưng đều có bối cảnh cực lớn, thế lực thông thiên, cho dù giết một đệ tử ngoại môn thì cũng sẽ không bị trách phạt.

Ngoài cửa càng lúc càng có nhiều tu sĩ vây xem.

Hai nữ tử đeo khăn che mặt, dáng người thướt tha, chậm rãi đi tới, đứng bên ngoài cửa hàng nhìn vào trong.

- Tỷ tỷ, ta cảm giác được khí tức của tiểu Hầu gia, dường như hắn đã đến Thiên Đế Sơn rồi thì phải?

Nữ tử nhỏ nhắn thấp giọng nói, trong mắt lộ ra vài phần kích động, mừng rỡ.

Nếu không phải tỷ tỷ của nàng đứng ở bên cạnh, có lẽ nàng đã đi vào ôn chuyện với Ninh Tiểu Xuyên rồi.

Bên cạnh nàng là một nữ tử cao gầy, tất nhiên nàng cũng cảm ứng được khí tức của Ninh Tiểu Xuyên. Đôi mắt của nàng rất đẹp, lông mi mảnh dài, thế nhưng, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.

Nàng chậm rãi duỗi cánh tay trắng tuyết về phía trước, trong lòng bàn tay xuất hiện từng đợt rung động.

Rất nhanh, nàng và nữ tử nhỏ nhắn bên cạnh đều bắt đầu trở nên mơ hồ, tựa như có một tầng sương mù bao trùm lấy các nàng.

Nàng biết tâm thần của Ninh Tiểu Xuyên rất cường đại, nếu như mình có thể cảm ứng được khí tức của hắn, vậy thì hắn cũng nhất định có thể cảm ứng được khí tức của mình.

Cho nên nàng mới thi triển ra Thần Thông để che giấu khí tức của mình và muội muội.

- Ninh Tiểu Xuyên, không ngờ hắn ta thật sự dám đến Thiên Đế Sơn, quả thật là oan gia ngõ hẹp.

Thanh âm của nàng rất trong trẻo, thế nhưng lại mang theo hàn khí dày đặc.

Tu sĩ đứng cách nàng không xa, đều cảm thấy toàn thân lạnh như băng, lập tức quay người, nhìn về phía nàng, nhưng vừa bắt gặp với ánh mắt của nàng, đều cảm thấy một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm.

- Đi mau, đi mau…

Mặc dù nữ tử trước mặt rất mỹ lệ, thế nhưng, nàng ta lại khiến người khác cảm thấy bất an mãnh liệt, ánh mắt của nàng ta tựa như có thể giết chết người khác vậy.

Cho nên, mấy tu sĩ trẻ tuổi liền lập tức đào tẩu.

- Tỷ tỷ, tỷ đã đáp ứng với ta là sẽ không đối phó tiểu Hầu gia nữa, tỷ đã đáp ứng thì sẽ không nuốt lời phải không?

Nữ tử nhỏ nhắn nói với ngữ khí khẩn cầu.

- Đúng vậy, ta đáp ứng ngươi là sẽ không đối phó với hắn. Thế nhưng, ta có thể mượn tay người khác để đối phó hắn.

Nữ tử cao gầy chợt cười.

- Bọn họ là người do ngươi mời?

Nữ tử cao gầy nói:

- Đương nhiên không phải, đó là do Ninh Tiểu Xuyên tự chuốc lấy phiền toái, không ngờ dám gây sự với người của Vương Tôn Phủ, e rằng không cần ta ra tay thì hôm nay hắn cũng mình đầu cách biệt rồi.

Nữ tử nhỏ nhắn có vẻ lo lắng cho sự an nguy của Ninh Tiểu Xuyên, cho nên liền muốn xông vào trong cửa hàng.

Mặc dù nàng thoạt nhìn rất gầy yếu, thế nhưng tu vi thì lại không yếu chút nào.

Thế nhưng, nàng vừa định nhảy ra trợ giúp Ninh Tiểu Xuyên thì đã bị nữ tử cao gầy giữ chặt vai.

Nữ tử cao gầy chi khẽ đặt tay lên vai nàng, liền áp chế cho nàng không thể nhúc nhích nổi, chế trụ hành động của nàng, thấp giọng nói bên tai nàng:

- Lan Chi, Ninh Tiểu Xuyên căn bản không thích ngươi, ngươi tội gì phải lưu luyến si mê hắn? Người yêu ngươi, chỉ có tỷ tỷ mà thôi.

Nữ tử cao gầy này chính là Nhiếp Lan Tâm, ba năm trước nàng đã tới Thiên Đế Sơn tu luyện.

Lúc này nàng đã đột phá đến Thiên Nhân cảnh, trở thành một trong những nhân vật thế hệ trẻ cao cấp nhất, được phong làm “Lan tiên tử”.

Trong cửa hàng, bầu không khí bạt kiếm giương cung, mâu thuẫn càng lúc càng gay gắt.

Tên Dưỡng Tâm Sư họ Lục ngăn cản tài tuấn trẻ tuổi chuẩn bị ra tay, nói:

- Kim huynh, ngươi là thân phận bậc nào? Chỉ một Võ giả Nhất Bộ Thiên Thê, căn bản không xứng để ngươi ra tay a.

Nam tử lưng cõng trọng kiếm hừ lạnh một tiếng, thu hồi bước chân, mảnh sương mù nguyên khí màu vàng cũng quay trở về cơ thể, nói:

- Lục huynh, ngươi định xử trí tên gia hỏa to gan lớn mật này như thế nào?

Tên Dưỡng Tâm Sư họ Lục đưa mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Chín giọt Huyền tinh này đã bị ta mua, nếu các hạ không phục, cứ tới Vương Tôn Phủ tìm ta, tên của ta là Lục Nhân.

Lục Nhân tin rằng với lực uy hiếp của ba chữ “Vương Tôn Phủ” và sư tôn quý của hai chữ “Lục Nhân”, cũng đủ để đối phương biết khó mà lui rồi.

Cái gì gọi là đạo binh pháp không chiến mà khuất phục người khác?

Mấu chốt ở chỗ là có thể chấn trụ đối phương, khiến đối phương cảm thấy sợ hãi.

Lục Nhân cho rằng, sau khi hắn báo ra ba chữ “Vương Tôn Phủ”, đối phương sẽ bắt đầu sợ hãi hắn, hắn cũng rất thích nhìn dáng vẻ khiếp sợ của đối phương.

Thế nhưng, lúc Lục Nhân nhìn Ninh Tiểu Xuyên thì lại không thấy bất kỳ vẻ sợ hãi nào trên mặt đối phương, ngược Ninh Tiểu Xuyên còn tiến về phía hắn.

- Giao Huyền tinh cho ta, rồi tự mình cút đi, bằng không ta sẽ tiễn ngươi đi!

Ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên cực kỳ sắc bén, lạnh lẽo nói.

- Ngươi nói cái gì?

Lục Nhân còn cho rằng mình đã nghe nhầm.

Ầm...

Ninh Tiểu Xuyên vung một tát, đánh cho Lục Nhân xoay tròn 360 vòng, đập vỡ vách tường cửa hàng, bay ra giữa đường.

Thiên tư của Lục Nhân rất cao, danh khí cũng vang dội, bối cảnh cũng cực kỳ khủng bố, thế nhưng cũng không thể thay đổi được một sự thật, đó là hắn chỉ là một Dưỡng Tâm Sư, tu vi Võ Đạo cũng chỉ là Địa Tôn cảnh tầng thứ chín.

Chiến lực của Dưỡng Tâm Sư vốn dĩ yếu hơn Võ giả cùng cảnh giới.

Hắn lại không có Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung như Ninh Tiểu Xuyên, cho dù là Dưỡng Tâm Sư mà vẫn có chiến lực vượt xa Võ giả cùng cảnh giới.

Với cảnh giới của Ninh Tiểu Xuyên bây giờ, chỉ cần một tát cũng đủ khiến Lục Nhân không thể né tránh, bị đánh cho bầm dập.

Trong miệng Lục Nhân gãy mất ba cái răng, trên mặt nổi lên một dấu tay đỏ rực, lăn mấy vòng trên đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn Ninh Tiểu Xuyên, giống như bị một tát của Ninh Tiểu Xuyên khiến cho ngẩn ra.

Đừng nói là Lục Nhân, cho dù là những cao thủ trẻ tuổi đi theo Lục Nhân cũng đều ngây người.

Toàn trường yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp và tiếng tim đập của mọi người, còn có cả tiếng bước chân của Ninh Tiểu Xuyên nữa.

Ninh Tiểu Xuyên đi tới bên cạnh Lục Nhân, lấy hộp gỗ đựng Huyền tinh trên tay hắn xuống.

- Ngươi dám đánh ta, ngươi dám đoạt Huyền tinh của ta, ngươi… ngươi nhất định phải chết…

Lục Nhân nhào về phía Ninh Tiểu Xuyên, muốn đoạt lại Huyền tinh.

Ầm...

Ninh Tiểu Xuyên vỗ ra một chưởng, đánh cho Lục Nhân bay xa hơn mười trượng, rơi đến choáng váng, mắt nổ đom đóm.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không hạ sát thủ, mặc dù Lục Nhân không coi ai ra gì, nhưng tội còn chưa đáng chết. Bằng không, một chưởng vừa rồi cũng đủ để xuyên thủng thân thể Lục Nhân rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play