Ninh Tiểu Xuyên lộ ra thần sắc nghi hoặc, tiếp nhận tấm da thú, liếc nhìn nó một lượt, lập tức kinh hô:
- Địa đồ của Táng Thần Sơn?
- Đúng vậy, đây là tấm địa đồ da thú mà cổ nhân truyền thừa, có lịch sử hơn vạn năm, giá trị liên thành. Trên đó ghi chép lại những dấu vết đặc thù bên trong Táng Thần Sơn, đánh dấu những vị trí mật địa tử vong. Thế nhưng, cách đây rất lâu, Cửu Việt Cương đã xảy ra một trận náo động. Tấm địa đồ da thú này đã bị chia làm chín phần, trong tay ngươi đang cầm một phần chín tấm địa đồ này. Có rất ít người có thể nhận ra đây là địa đồ của Táng Thần Sơn, không ngờ ngươi lại nhanh chóng nhận ra lai lịch của nó như vậy. Có lẽ ngươi và nó thật sự rất hữu duyên.
Sắc mặt của đại hòa thượng lộ ra vài phần kinh ngạc, ánh mắt khi nhìn Ninh Tiểu Xuyên cũng phát sinh biến hóa, tựa như đang nhìn một vị kỳ tài trời sinh.
- Nói nhảm, chẳng phải bên trên có viết năm chữ “Táng Thần Sơn địa đồ” hay sao?
Ninh Tiểu Xuyên tức giận nói.
Trên tấm da thú rách nát này, quả thật viết rõ năm chữ “Táng Thần Sơn địa đồ”.
- Có sao? Tại sao lão nạp ta lại không nhìn thấy?
Trên mặt đại hòa thương lại càng lộ vẻ kinh hãi, chụp lấy tấm địa đồ da thú, ghé mắt sát vào địa đồ nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn buông tấm da thú ra, ý vị thâm trường nói:
- Đây chính là Vô Tự thiên thư trong truyền thuyết, chỉ có người hữu duyên chính thức mới có thể nhìn thấy được văn tự trên đó, người bình thường thì chỉ nhìn thấy trống không mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên tin lời hắn nói mới là chuyện lạ, liền có chút không kiên nhẫn, nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn gì?
Đại hòa thượng trầm tư hồi lâu, tựa như vừa làm ra một quyết định rất trọng đại, nói:
- Người trẻ tuổi, ta thấy ngươi và tấm địa đồ này có duyên phận rất lớn, ta quyết định sẽ đem tấm địa đồ giá trị liên thành này bán cho ngươi. Ngươi hãy mang theo tấm địa đồ này tiến vào Táng Thần Sơn, nói không chừng có thể tìm được Thần tàng mà Tử Kim Hoàng Chủ lưu lại, trở thành đại hào kiệt cứu vớt muôn dân trăm họ và bá tánh. Lão nạp cảm thấy, chỉ có tiểu thí chủ mới có thể thành công mà thôi.
Trong mắt của hắn lộ ra một loại tín niệm kiên định, tựa như thật sự rất coi trọng Ninh Tiểu Xuyên.
Con ngươi của Ninh Tiểu Xuyên co rút lại, nói:
- Bán cho ta?
Đại hòa thượng khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ai bảo ngươi và tấm địa đồ này hữu duyên a. Ngươi hẳn cũng biết, không lâu trước, tuyệt đỉnh cường giả “Lôi Ngao” của Lôi tộc, Cẩm Thủy tiên tử của Huyền Thanh Quan đã trả giá trên trời để mua một phần chín tấm tàn đồ của lão nạp. Thế nhưng, bọn họ lại vô duyên với tàn đồ này, cho dù bọn hắn có trả ức vạn Huyền thạch thì lão nạp cũng không bán cho bọn hắn. Nếu như thí chủ nguyện ý trả mười vạn Huyền thạch, vậy thì tấm tàn đồ này sẽ thuộc về ngươi… Haizz… Đừng đi mà, tám vạn Huyền thạch cũng được… Thật ra chỉ năm vạn Huyền thạch là đủ… Giá cả có thể từ từ thương lượng a.
Ninh Tiểu Xuyên đi thẳng về phía thượng du U Linh hà, cũng không thèm quay đầu lại, căn bản không muốn dây dưa với đại hòa thượng này nữa.
Loại thủ đoạn lừa tiền kiểu này, hắn đã gặp rất nhiều rồi.
Một tên hòa thượng không ở chùa miếu tụng kinh niệm Phật, lại chạy ra ngoài bán địa đồ, lừa tiền người khác. Hắn thật sự là hòa thượng sao?
Đại hòa thượng cũng không chịu từ bỏ, lại đuổi theo Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Thí chủ, nhân sinh có trăm ngàn lối rẽ, thế nhưng con đường có thể khiến cho ngươi đại phú đại quý thì chỉ có một. Một khi bỏ qua, sau này sẽ rất khó gặp lại. Không bằng ngươi hãy suy nghĩ một chút, ba vạn Huyền thạch là được? Không thể ít hơn được nữa đâu.
Ninh Tiểu Xuyên vẫn đi đường của mình, căn bản không thèm để ý tới hắn.
Đại hòa thượng tiếp tục nói:
- Thật ra, ngươi và tấm tàn đồ này có duyên phận rất lớn, ta vốn dĩ nên tặng nó cho ngươi, không lấy một xu. Thế nhưng… thế nhưng gần đây chùa miếu lâu năm thiếu tu sửa, hương khói không thịnh, đại môn bị mọt đục khoét, nước sơn trên tượng Phật cũng tróc ra, ngay cả lư hương cũng không biết tên ăn mày bất lương nào cầm đi làm bát xin cơm. Phật không thành Phật, tự không giống tự. Lão nạp chỉ có thể mặt dày đi gom góp hương đèn, để cải tạo lại Kim thân cho Phật gia.
Dứt lời, đại hòa thượng lại than thở khóc lóc, ngôn từ khẩn thiết, ánh mắt thành thật.
Ninh Tiểu Xuyên lại lần nữa dừng bước.
Trong lòng đại hòa thượng lập tức kinh hỉ, lệ nóng doanh tròng, nói:
- Thí chủ, ngươi muốn mua tàn đồ rồi phải không?
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, nói:
- Phật môn hương khói hưng thịnh hay không thì ta không quan tâm. Tượng Phật tróc sơn cũng chẳng có quan hệ gì với ta. Còn lư hương bị tên ăn mày bất lương nào trộm đi thì tự ngươi đi tìm trở về là được. Dù sao thì đây cũng chỉ là một tấm tàn đồ mà thôi, ta tuyệt đối sẽ không mua nó, thế nhưng, ta ngược lại có mấy vấn đề muốn hỏi đại sư.
Sau khi nghe nói vậy, đại hòa thượng lập tức trợn mắt, nhét tàn đồ vào trong ngực, nói:
- Đầu tiên, ta là một hòa thượng đứng đắn, pháp danh Đàn Càn. Bình thường đều ở trong tự tu hành, thích ngồi trong dưới rừng trúc trong chùa đọc kinh Phật, thỉnh thoảng cũng sử dụng tinh thần khí của bản thân để câu thông thiên địa vạn vật, làm tri kỷ cùng Nhật Nguyệt, trò chuyện với cỏ cây, cùng chim ca hát. Phần lớn đều ăn chay, chỉ có mùng một và mười lăm mới ăn mặn. Tình huống của ta đại khái chỉ có vậy, nếu không còn vấn đề gì khác thì lão nạp xin đi trước, ta còn phải đi tìm người hữu duyên tiếp theo.
Ninh Tiểu Xuyên vội gọi:
- Đàn Càn hòa thượng, ta không phải muốn hỏi pháp danh và sở thích cá nhân của ngươi, mà muốn hỏi ngươi vài vấn đề rất chân thành. Mỗi vấn đề, ta đều nguyện ý trả 100 Huyền thạch.
Đàn Càn hòa thượng nghe xong, lông mày lập tức nhướn lên, vui vẻ quay lại, chắp tay trước ngực, trên mặt lộ vẻ ôn hòa nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nụ cười có chút giống như Phật Di Lặc, nói:
- A Di Đà Phật, người xuất gia luôn mở rộng tấm lòng, nếu thí chủ có vấn đề gì cứ hỏi, lão nạp nhất định biết gì nói nấy, không biết thì sẽ không nói.
Ninh Tiểu Xuyên không khỏi cảm thấy buồn bực, thân là một hòa thượng xuất gia, không ngờ lại tham tiền đến mức này, quả thật đã khiến hắn thay đổi nhận thức hoàn toàn đối với hòa thượng.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Nơi này còn cách Cửu Việt Cương xa lắm không?
Đàn Càn hòa thượng cười nói:
- Nơi này ở phía Bắc của Cửu Việt Cương, chính là khu vực Bắc Cương cực kỳ hung hiểm của lãnh thổ Đại Hoang, cách biên cảnh “Thiên Thạch thành” ở phía Bắc Cửu Việt Cương chừng mười dặm.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, lại hỏi:
- Táng Thần Sơn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lôi tộc và Huyền Thanh Quan là thế lực võ tu của Cửu Việt Cương sao?
- Thí chủ, đừng nóng vội, lão nạp sẽ trả lời từng vấn đề một. Đầu tiên, nói chuyện Táng Thần Sơn đi.
Đàn Càn hòa thượng nói:
- Trong truyền thuyết, Táng Thần Sơn chính là phần mộ của Tử Kim Hoàng Chủ, là tồn tại cấp bậc Thứ Thần, toàn bộ Bắc Cương, từ xưa đến này cũng không có nhiều người tu luyện đại thần thông đến cấp bậc Thứ Thần, trở thành nhân vật trong truyền thuyết thần thoại, cứ cách trăm vạn năm cũng chưa chắc có thể sinh ra một người.
- Tử Kim Hoàng Chủ chính là một nhân vật truyền thuyết vĩ đại, hắn đã từng dùng sức một người để thống nhất toàn bộ Bắc Cương, thành lập nên Tử Kim Hoàng triều có sáu vạn năm lịch sử.
- Đáng tiếc, sau khi Tử Kim Hoàng Chủ chết đi, cũng không kéo dài được mấy đời thì Tử Kim Hoàng triều đã phân liệt. Sau đó trải qua vô tận tuế nguyệt, hậu nhân Hoàng tộc đã hoàn toàn bị diệt tuyệt, tất cả mọi thứ liên quan đến Tử Kim Hoàng triều đều biến mất trong dòng chảy lịch sử, triệt để biến thành chuyện xưa.
- Thế nhưng, trên thế gian lại xuất hiện một tòa Táng Thần Sơn, trong truyền thuyết, nó chính là phần mộ của Tử Kim Hoàng Chủ. Gần đây, không biết trong mảnh Đại Hoang này đã xảy ra chuyện gì, Táng Thần Sơn vốn dĩ chìm vào lòng đất lại đột nhiên từ dưới đất trồi lên.
- Sau khi tin tức này rơi vào Cửu Việt Cương, lập tức dẫn tới oanh động, tất cả thế lực lớn đều điều động cao thủ tới Táng Thần Sơn tìm kiếm, muốn vào trong núi, tìm kiếm Thần tàng mà Tử Kim Hoàng Chủ lưu lại.
- Lôi tộc chính là danh môn đại tộc tại Cửu Việt Cương, cao thủ trong tộc nhiều như mây, truyền thừa đã gần ba ngàn năm. Huyền Thanh Quan là một nhánh của Đạo môn, cũng rất có danh vọng tại Cửu Việt Cương. Dù sao thì những tán tu như chúng ta cũng không trêu chọc nổi những tồn tại này đâu.
- Cửu Việt Cương có tu sĩ Phật môn cũng thật nằm ngoài dự liệu của ta a.
Trên mặt Đàn Càn hòa thượng lộ vẻ đau khổ, nói:
- Cửu Việt Cương thật ra là một nền văn minh nhân loại thuộc sự quản lý của Đạo môn, Đạo giáo hưng thịnh, Phật môn suy tàn. Lão nạp chính là do Phật tổ sai phái tới Cửu Việt Cương làm sứ giả truyền đọa, chỉ tiếc là lý niệm của Đạo môn đã thâm căn cố đế trong tư tưởng của mọi người, căn bản không dung nạp tu sĩ Phật môn, lần nào cũng bị võ tu và Đạo tu ức hiếp và sỉ nhục, nhưng chỉ có thể nén giận mà thôi. Haizz, thí chủ, hãy nể mặt Phật tổ, không bằng ngươi hãy mua tấm tàn đồ này đi, được không?
- Được.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Đàn Càn hòa thượng mừng rỡ, nói:
- Thật sao?
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:
- Thế nhưng ba vạn Huyền thạch thì không có, ta chỉ có thể xuất ra một trăm Huyền thạch mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên vẫn có chút cảm tình với văn hóa Phật giáo, mặc dù biết Đàn Càn hòa thượng rất có thể đang lừa gạt Huyền thạch của hắn, thế nhưng, hắn vẫn quyết định sẽ tốn 100 Huyền thạch để mua tấm tàn đồ này.
Gương mặt của Đàn Càn hòa thượng lập tức nhăn như mướp đắng, răng nghiến “ken két’, nửa ngày sau mới nói:
- Được rồi, 100 Huyền thạch thì 100 Huyền thạch. Cho ngươi.
Lúc trước Ninh Tiểu Xuyên hỏi Đàn Càn hòa thượng bốn vấn đề, tương đương 400 Huyền thạch. Bây giờ lại mua cái tàn đồ này bằng 100 Huyền thạch, tổng cộng là 500 Huyền thạch.
Ninh Tiểu Xuyên giao 500 Huyền thạch cho Đàn Càn hòa thượng, sau đó liền xoay người rời đi, nhanh chóng chạy về phía thượng du U Linh hà.
Vốn dĩ hắn không muốn cầm theo cái tàn đồ này, nhưng dù sao cũng là dùng tiền để mua nó, cho nên vẫn nhận lấy tấm tàn đồ, tiện tay ném vào trong túi Càn Khôn.
Đàn Càn hòa thượng nhìn thân ảnh Ninh Tiểu Xuyên dần dần đi xa, trên gương mặt mập mạp cuối cùng cũng lộ ra một tia tiếu ý, có chút điên cuồng mà nói:
- Phật tổ phù hộ, hôm nay cuối cùng lão nạp cũng gặp được một tên ngốc rồi. 500 Huyền thạch cũng không phải là con số nhỏ, tích lũy vài năm cũng chưa chắc được nhiều như vậy. Trả lời bốn vấn đề liền có 400 Huyền thạch, kiếm Huyền thạch cũng quá dễ dàng a.
- Càng kỳ quái hơn là tấm địa đồ da thú mà ta mua bên cửa hàng vỉa hè, chỉ mất năm đồng tiền lớn, không ngờ hắn lại thật sự bỏ ra 100 Huyền thạch để mua. Chỉ một lần sang tay mà ta đã lãi gấp mấy ngàn lần. Hắn quả thật là đứa ngốc a, địa đồ Táng Thần Sơn thật sự, đừng nói là 100 Huyền thạch, cho dù 100 vạn Huyền thạch cũng không thể mua được.
Đàn Càn hòa thượng vừa cười vừa đi vào rừng, tâm tình rất sung sướng.
Ninh Tiểu Xuyên thi triển trận pháp, nhanh chóng phóng về phía thượng du U Linh hà, hóa thành một đạo lưu quang bảy màu rực rỡ.
Hắn cũng chỉ cảm thấy hiếu kỳ đối với Táng Thần Sơn mà thôi, cũng không hề nghĩ đến chuyện muốn đi tầm bảo.
Nói đùa, nơi đó chính là mộ địa của Thứ Thần, tuyệt đối hung hiểm dị thường, nếu như không có địa đồ mà tùy tiện xông vào, nhất định sẽ chết ngay cả cặn bã cũng không còn.
Hắn bây giờ chỉ lo lắng cho Ngọc Ngưng Sanh, cho nên mới dự định đến Hắc Vụ Quỷ Nguyên để tìm nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT