Nhiếp Lan Chi tuy chưa nhiều tuổi nhưng cũng có thể phân biệt thị phi.

Trải qua chuyện vừa rồi cô cũng nhận ra được tiểu hầu gia này không phải người quá xấu xa, nhỏ giọng nói:

- Ta và tỷ tỷ, còn có Diệp sư huynh, võ giả Mặc gia, Thuý Vân Tông, Diên Hoá Tông cùng vào rừng Mẫu Đằng để tới Long Cốc. Nhưng nửa đường gặp một đám người thần bí truy sát. Tu vi của chúng đều rất cường đại, nửa người nửa thú, còn có rất nhiều cấm khí lợi hại của quân đội. Tên vừa truy sát ta là một trong số đó. Chúng chính là Huyền Thú Đồ Thần Doanh trong truyền thuyết sao?

Sát danh của Huyền Thú Đồ Thần Doanh đã vang xa khắp nơi, ai nghe tới mặt cũng biến sắc, ngay các trưởng lão trong tông môn cũng lộ ra sắc mặt ngưng trọng, biết đám người đó vô cùng đáng sợ.

Ninh Tiểu Xuyên gật đầu, thầm nghĩ:

- Chắc chắn là Ngọc Lam Đại Đế sai khiến cao thủ Huyền Thú Đồ Thần Doanh giết những thiên tài trẻ tuổi của các thế lực khác muốn tới Long Cốc, để tránh việc họ ký kết giao ước với Long Tộc.

Nhiếp Lan Chi bị cái tên Huyền Thú Đồ Thần Doanh doạ sợ muốn chết, vội nói:

- Tiểu hầu gia, tỷ tỷ ta và Diệp sư huynh họ đều bị đám cao thủ đó bao vây, xin ngươi đi cứu bọn họ được không?

Ninh Tiểu Xuyên thấy buồn cười, nói:

- Tại sao ta phải cứu họ?

- Tu vi của ngươi mạnh như vậy, chắc chắn có thể cứu họ. Tuy ngươi là người của triều đình, nhưng ta biết ngươi khác với những vương tôn công tử khác, ngươi là người tốt.

Nhiếp Lan Chi cũng không còn cách nào nữa, vì lo lắng cho tỷ tỷ và Diệp sư huynh nên chỉ có thể cầu cứu Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên nghiêm túc nói:

- Ai bảo ngươi người triều đình đều là người xấu? Chỉ là mỗi người có chủ riêng của mình mà thôi. Thật không biết các trưởng bối Thiên Âm Tông các ngươi dạy bảo đệ tử kiểu gì?

Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên nghĩ, người của Huyền Thú Đồ Thần Doanh phục kích võ giả của Thiên Âm Tông và Nhất Nguyên Tông, liệu Ngọc Ngưng Sanh có bị phục kích không?

Mặc dù tu vi Ngọc Ngưng Sanh rất cao, nhưng Huyền Thú Đồ Thần Doanh đều là cường giả, đương nhiên Ninh Tiểu Xuyên lo lắng cho cô.

- Đi, ngươi dẫn đường.

Ninh Tiểu Xuyên muốn xem xem rốt cuộc Huyền Thú Đồ Thần Doanh có bao nhiêu cao thủ xuất động.

Nhiếp Lan Chi mừng rỡ, vội dẫn Ninh Tiểu Xuyên đi ngược lại tới nơi bị phục kích.

Trên đường đi mấy lần định nói xong lại thôi, cuối cùng mạnh dạn nói:

- Tiểu hầu gia, ta nghe nói trong triều đình các ngươi có một loại người không được gần nữ sắc, tiên thiên không đủ… Không, không phải, là hậu thiên không đủ thì phải. Họ không mọc râu, không có yết hầu…

Ninh Tiểu Xuyên dừng bước, lạnh lẽo nhìn cô ta:

- Ngươi thấy ta giống thái giám?

- Không, không có.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Ngươi nghĩ ta không nảy sinh ý đồ với ngươi nên hoài nghi trạng thái thân thể của ta?

- Không phải, ta không có ý đó. Ta chỉ muốn hỏi ngươi có phải loại người đó không?

Nhiếp Lan Chi vội lắc đầu.

- Loại người nào? Thái giám?

Ninh Tiểu Xuyên chán nản, nhiều khi làm người đúng là không nên khắc chế bản thân quá, nếu không người khác sẽ cảm thấy mình không bình thường. Hắn hít sâu một hơi, bực bội nói:

- Có cần ta thể hiện cho ngươi xem không?

Nhiếp Lan Chi lắc đầu quầy quậy, giống như thỏ con bị giật mình nhanh chóng chạy về phía trước.

Nơi đây vốn là hẻm núi, hai bên là vách đá dựng đứng, nhưng giờ vách núi đã bị san bằng, bụi bay mù mịt.

Trên mặt đất là vài chục thi thể máu me đầm đìa. Gia chủ Mặc gia Mặc Lăng Vân, Trương Lâm Tây của Thuý Vân Tông, Vương Đạo Nhất của Diễn Hoá Tông, xác đều phơi trên đất, trong đó, nửa người của Mặc Lăng Vân đã bị huyền thú ăn mất, chỉ còn lại nửa trên.

Họ đều là cao thủ võ đạo, uy chấn một phương, được rất nhiều người tôn kính, nhưng giờ chỉ còn là những cái xác lạnh lẽo.

- Chết… chết hết rồi.

Nhiếp Lan Chi từ nhỏ lớn lên ở Thiên Âm Tông, đâu đã từng thấy cảnh tượng tanh mùi máu thế này. Trán đầy mồ hôi, suýt nữa đã nôn.

Huyền Thú Đồ Thần Doanh hành sự thật sự độc ác vô tình, không để sót bất cứ ai, một khi đã chiến đấu thì không khác gì dã thú.

Ở đó không thấy xác của Nhiếp Lan Tâm và Diệp Nam Thiên, điều này có nghĩa là rất có thể họ chưa chết.

Uỳnh!

Ninh Tiểu Xuyên giậm mạnh chân một cái, một lượng lớn huyền khí chui xuống lòng đất, mặt đất lập tức sụt xuống, toàn bộ thi thể đều được vùi dưới đất.

Tu vi của Nhiếp Lan Tâm và Diệp Nam Thiên đều rất cao, dù có bị bao vây tấn công thì cũng không dễ chết như vậy, chắc chắn là vừa chiến vừa lui mà tháo chạy.

Ninh Tiểu Xuyên tìm quanh chỗ đã xảy ra trận chiến, quả nhiên tìm được một số dấu vết, liền men theo đó đuổi theo.

Khoảng nửa giờ sau, mặt đất xuất hiện thi thể của một võ giả Huyền Thú Đồ Thần Doanh.

Xem ra tìm đúng hướng rồi.

Ninh Tiểu Xuyên bay lên cao trăm mét, vận huyền khí khắp toàn thân, triển khai cả năm giác quan, nhìn thấy phía xa ba trăm dặm khói bụi mịt mù, có đao quang và lửa cháy, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng đàn đầy sát khí.

- Hướng chính bắc, ba trăm dặm.

Ninh Tiểu Xuyên đáp xuống đất, tóm lấy vai Nhiếp Lan Chi, triển khai Thải Hồng Na Di, thân hình như quỷ dị bay trên các ngọn cây, mỗi lần di chuyển cũng vài trăm mét.

Nhiếp Lan Chi chưa bao giờ di chuyển với tốc độ cao thế này, mái tóc bị kéo thẳng tắp.

Vị tiểu hầu gia này có vẻ như không lớn hơn cô bao nhiêu, nhưng tu vi lại cao thâm khó lường, khiến cô chỉ biết ngưỡng mộ.

Xoẹt!

Ninh Tiểu Xuyên rất nhanh đã thu thân pháp dừng lại, thả Nhiếp Lan Chi ra, đứng trong chiến trường mịt mù khói.

Ở giữa chiến trường, một nữ tử thân thể yểu điệu ôm đàn, những ngón tay thon dài trắng nõn ấn lên dây đàn, liền có vài chục hư ảnh nữ tử bay ra, tay múa chiến kiếm đấu với mười bảy cao thủ Huyền Thú Đồ Thần Doanh.

Đúng là nữ đệ tử kiệt xuất của Thiên Âm Tông, Nhiếp Lan Tâm.

Cô ta hơn Nhiếp Lan Chi bốn tuổi, nhưng tu vi đã hơn Nhiếp Lan Chi bốn mươi lần, thực lực có thể giết chết cường giả đời trước, một mình có thể chống lại mười bảy cao thủ Huyền Thú Đồ Thần Doanh.

Thứ thần thông này khiến Ninh Tiểu Xuyên cũng phải kinh thán. Nếu tu vi của cô ta lên tới Võ Tôn Cảnh, thi triển loại thần thông sóng âm này, có lẽ có thể chớp mắt giết vài vạn đại quân.

Thiên hạ rộng lớn như vậy, quả nhiên ngoạ hổ tàng long, sẽ có tuyệt đại anh kiệt ẩn mình tại nơi không ai biết. Thiên phú của Nhiếp Lan Tâm ít nhất cũng là hai nghìn năm khó gặp, nếu tin này tới hoàng thành, chắc chắn sẽ gây nên chấn động cực lớn.

Ở thời đại khác, Ngọc Lam Đế quốc một nghìn năm cũng khó có được một anh tài có thiên tư tuyệt đỉnh như vậy. Nhưng hiện giờ, chỉ riêng những người mà Ninh Tiểu Xuyên biết, thì cũng đã có hơn ba thiên tài cấp nghìn năm khó gặp rồi.

Có lẽ thời đại này chính là tương lai mà Thiên Đế trước khi thành thần đã biết Ngọc Lam Đế quốc sẽ xuất hiện nhiều nhân kiệt như vậy, nên để lại một giọt Thần Huyết để lại cho người có duyên, không muốn thiên tư của những nhân kiệt này vì thiếu tài nguyên mà bị áp chế.

Vận khí ai tốt thì sẽ có được thần huyết, nhất phi xung thiên, tương lai sẽ có tư cách lên tới đỉnh cao võ tôn cực cảnh.

Sóng âm giống như lưỡi đao, dù cách cả trăm mét cũng có thể chặt đứt thân cây, chém bay đất đá, hình thành khói bụi mịt mù.

- Đó là thần thông Tiên Nữ Kiếm Thị của tỷ tỷ.

Nhiếp Lan Chi mừng rỡ.

Tiên Nữ Kiếm Thị là một loại thần thông công kích sóng âm, là đệ nhất thần thông của Thiên Âm Tông, công kích lực cực mạnh, phải thông qua nhạc khí cấp huyền khí mới thi triển được.

Chiêu này được thi triển vô cùng tinh tế, có thể chớp mắt đã đánh ra hàng vạn tiên nữ bạch y bay trong hư không, tay múa chiến kiếm, có thể chém thần giết phật.

Nhiếp Lan Tâm và cao thủ Huyền Thú Đồ Thần Doanh đều phát giác có người ngoài vào, cả hai đều nghĩ là quân của đối phương, chiến đấu liền rơi vào giằng co ác liệt.

- Nhiếp Lan Tâm được gọi là tiên nữ, đệ nhất mỹ nhân của Thiên Âm Tông, nếu bắt được cô ta, mỗi người đều sẽ được hưởng thân thể cô ta một lần.

Một đô uý bách kỵ nói.

- Ha ha, đô uý đại nhân yên tâm. Nhiếp Lan Tâm ít nhất cũng trúng thú độc của sáu người, không gượng được lâu nữa đâu. Đến lúc đó chưa biết chừng cô ta sẽ thành con chó cái cầu xin chúng ta thoả mãn ấy chứ.

Mười bảy võ giả Huyền Thú Đồ Thần Doanh đều là tuyệt đỉnh cường giả, trong đó có một thiên kỵ đô uý, ba bách kỵ đô uý, công phá sóng âm của Nhiếp Lan Tâm, từng bước dồn ép về phía cô ta.

Nhiếp Lan Tâm nghe thế chau mày, một luồng sát khí bùng phát.

Cô ta ngồi ở giữa trung tâm, thân thể được huyền khí màu trắng bao bọc, mái tóc đen dài hai mét bay phấp phới trong không trung.

Cô ta đeo mạng che mặt, ánh mắt đầy tiên khí, vô cùng bình tĩnh, vừa áp chế thú độc trong cơ thể vừa gảy đàn, thi triển thần thông.

Một bạch kỳ đô uý giương thần cung, bắn ra một mũi tên kéo thành một vệt huyền khí dài một mét, xuyên qua sóng âm của Nhiếp Lan Tâm, cắm thẳng lên thân đàn.

Bùm!

Cây cổ cầm nổ tung.

Xung quanh thân thể Nhiếp Lan Tâm hình thành một tầng huyền khí chặn đứng mũi tên, thi triển Thánh Quang Dực, một đôi quang dực trắng dài chín mét giang rộng, phát ra ánh sáng chói loá.

Dáng người thướt tha, eo thon, ngực nở, tuy nhiều tầng áo che chắn nhưng vẫn khó giấu được đường nét.

Đây đúng là tuyệt đại giai nhân, toàn thân toả dị hương quyến rũ, mỗi tấc da trên cơ thể đều phát ra ánh sáng dịu nhẹ, hệt như tiên tử thanh khiến giáng trần.

Đôi quang dực vỗ mạnh liền bay lên biến thành một đạo lưu quang, định bay lên trời.

Phía trên tầng mây cuồn cuộn, một con thần điểu màu xanh dài đến sáu mươi mét bay ra, thân thể khổng lồ che mất cả nửa bầu trời.

Nó đã nấp trong mây từ lâu, chỉ đợi Nhiếp Lan Tâm triển khai Thánh Quang Dực là công kích.

Móng vuốt nhanh như chớp đánh trúng đỉnh đầu Nhiếp Lan Tâm, chớp mắt đã phá vỡ Thánh Quang Dực.

Con thần điểu này sức mạnh vô cùng khủng bố, gần với cảnh giới võ tôn rồi.

Khoé miệng Nhiếp Lan Tâm có máu chảy ra, lấp lánh tựa bảo thạch bắn ra không trung.

Cô ta vốn bị trúng sáu loại thú độc, gượng được là nhờ tu vi, Thánh Quang Dực bị phá vỡ, lập tức rơi từ trên không xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play