Cơ Hàn Tinh từ trên lưng Long Tượng nhảy xuống, dáng người lồi lõm uyển chuyển, mái tóc dài màu xanh tung bay phiêu dật, tròng mắt màu lam lấp lánh, cho dù mặc chiến giáp dày đặc, cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của nàng.

Tay nàng cầm trường thương, chỉ vào cổ Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Xuyên công tử, U Linh sơn trang các ngươi lạm sát kẻ vô tội thì cũng bỏ đi, bây giờ lại dám dẫn chiến hỏa vào Hoàng thành, hôm nay nếu không diệt trừ ngươi, không biết tương lai sẽ có bao nhiêu người chết trong tay ngươi.

Thanh âm của nàng tuyên truyền giác ngộ, giống như đang tuyên cáo hành vi phạm tội của Xuyên công tử.

Cơ Hàn Tinh rất muốn lột cái mặt nạ của Xuyên công tử ra, bởi vì nàng cảm thấy trên người Xuyên công tử có một luồng khí tức rất quen thuộc, giống như người mà nàng quen biết.

Nàng hoài nghi rằng, Xuyên công tử là một vị cao nhân Võ Đạo mà nàng quen biết, thậm chí rất có thể là một vị Vương Hầu trong Hoàng thành.

- Ngay cả Xuyên công tử cũng dám chỉ trích, nữ tử này là ai? Chẳng lẽ không trông thấy, ngay cả hai vị Vân Trung Hổ Tướng cũng đều mất mạng trong tay hắn?

- Nhìn nàng cưỡi Long Tượng, tay cầm Long Tượng Kích Thương, có lẽ là người của Long Tượng Thần Võ Doanh.

- Nữ tử này chết chắc rồi. Xuyên công tử là cự đầu tà đạo, tính cách tàn nhẫn, tuyệt đối sẽ không để một tiểu nha đầu mạo phạm hắn.

Ở đây có rất nhiều tiền bối Võ Đạo, có người nhàn nhã thong dong đứng trên Quan Ngọc Lâu, có người ngồi bên đường lớn uống trà, có người ẩn trong bóng tối.

Bọn hắn đều quan sát Xuyên công tử, muốn vạch trần cái mặt nạ bí mật của Xuyên công tử, để xem Xuyên công tử rốt cuộc là hạng người gì.

Cự đầu tà đạo như Xuyên công tử hiện thân ở Hoàng thành, chính là đại sự khuấy động bốn phương.

Ninh Tiểu Xuyên quả thật hận Vân Trung Hầu Nhạc Vũ Dương thấu xương, muốn giết sạch Vân Trung Hầu Phủ từ trên xuống dưới, nhưng Cơ Hàn Tinh lại là ngoại lệ duy nhất.

Ninh Tiểu Xuyên đứng trên mặt đất, cầm Ma kiếm trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, lễ độ cúi đầu, nói:

- Thì ra là đệ nhất mỹ nữ của Long Tượng Thần Võ Doanh, tại hạ thật sự cửu ngưỡng đại danh.

Thời khắc này, Xuyên công tử quả thật giống như một văn nhân nhã sĩ, căn bản không giống một tên huyết thủ đồ tể chút nào.

Cơ Hàn Tinh nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, bản thân mình cũng không phải là đại nhân vật bất phàm gì, tại sao Xuyên công tử lại biết được tên của ta?

Cơ Hàn Tinh càng thêm chắc chắn, vị Trang chủ U Linh sơn trang này, nhất định là người mà mình quen biết.

- Ta không phải là đệ nhất mỹ nhân Long Tượng Thần Võ Doanh.

Cơ Hàn Tinh quả thực giống như một tòa băng sơn, bất cận nhân tình, tránh xa người ngàn dặm, trong cơ thể phát ra một luồng hàn khí, khiến cho mặt đất cũng phải kết băng.

Ninh Tiểu Xuyên ngược lại không vội giết người, cười khanh khách nói:

- Cơ cô nương có mỹ mạo khuynh thành, cần gì phải khiêm tốn? Tại hạ đã từng may mắn gặp Cơ cô nương một lần, quả thật chấn động như gặp người trời, vẫn luôn muốn theo đuổi Cơ cô nương, muốn mời Cơ cô nương là Trang chủ phu nhân của U Linh sơn trang a.

Một cự đầu tà đạo đang thổ lộ với Cơ Hàn Tinh, nếu đổi lại là nữ tử khác, có lẽ sẽ cảm thấy đặc biệt vinh hạnh, cũng có vốn liếng mà tự ngạo.

Có thể đoán được, cái tên “Cơ Hàn Tinh” của Long Tượng Thần Võ Doanh, nhất định chỉ trong ngày mai là sẽ lan truyền khắp Hoàng thành, tất cả Võ giả đều sẽ biết đến, bởi vì Trang chủ U Linh sơn trang đã biểu lộ tình cảm ái mộ với nàng.

Bá chủ tà đào lưu luyến thiên chi kiêu nữ của Long Tượng Thần Võ Doanh, đây chính là một chủ đề khiến rất nhiều người thích đàm luận.

Cơ Hàn Tinh nghe ra được Xuyên công tử đang đùa giỡn nàng, liền tức giận vô cùng, không nói hai lời lập tức xuất thủ, hai chân đạp xuống, nghiền nát một phiến đá dày nửa mét trên mặt đất.

Nàng huy động Long Tượng Kích Thương, chém ra một đám hàn quang, đánh về phía ngực Ninh Tiểu Xuyên.

Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên không thể thi triển thân pháp Thất Thải Na Di, nhưng tốc độ của hắn vẫn cực nhanh, không phải là người mà Cơ Hàn Tinh có thể đuổi kịp, liền dễ dàng né tránh công kích của nàng.

- Cơ cô nương, ngươi có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút được không? Làm Trang chủ phu nhân của U Linh sơn trang, tuyệt đối có tiền đồ hơn Long Tượng Thần Võ rất nhiều, bảo đảm ngươi có tài nguyên tu luyện không hết, cơm ngon áo đẹp, hạ nhân thành đàn.

Ninh Tiểu Xuyên thi triển thân pháp, không ngừng biến hóa phương vị, khắp nơi trong hư không đều là hư ảnh.

- Ngươi muốn chết!

Cơ Hàn Tinh cắm Long Tượng Kích Thương xuống đất, mặt đất lập tức nứt ra, mấy chục khối cự thạch nặng ngàn cân liền bay lên.

Ầm ầm ầm...

Cự thạch bị Huyền Khí bao trùm, trở nên cứng rắn hơn cả sắt thép, trọng lượng tăng gấp mười lần.

Cho dù là Võ giả Thoát Tục cảnh, nếu bị cự thạch này đánh trúng, chắc chắn sẽ bị trọng thương.

Ninh Tiểu Xuyên đánh ra một đạo chưởng ấn, trước người hình thành một tầng bình chướng Huyền Khí, ngăn cản mấy chục khối cự thạch ngàn cân, lơ lửng giữa không trung.

Khóe miệng Ninh Tiểu Xuyên khẽ cong lên, cánh tay vỗ ra, lập tức đẩy mấy khối cự thạch nặng ngàn cân bay về phía Liêu Thành.

Sắc mặt Cơ Hàn Tinh lập tức biến đổi, chân giẫm mạnh một cái, vội vàng vọt tới trước mặt Liêu Thành, trường thương vung lên, đánh ra một đám quang Huyền Khí, đánh bay cự thạch ngàn cân ra ngoài, hóa thành bột mịn.

Thế nhưng, Cơ Hàn Tinh dù sao cũng là vội vàng ra tay, cho nên không thể ngăn cản hết toàn bộ cự thạch ngàn cân.

Trong đó, có chín khối cự thạch ngàn cân đánh lên người Liêu Thành, đánh cho thân thể hắn máu thịt be bét, gục một đống trên mặt đất.

- Xuyên công tử.

Cơ Hàn Tinh vô cùng phẫn nộ, thống hận Xuyên công tử tới cực điểm, trong đôi mắt phượng bắn ra hai đạo lợi kiếm.

Đây là “Đồng Trung Kiếm”, chính là một loại Thần Thông Võ Đạo lợi hại.

Hai đạo Đồng Trung Kiếm này cũng không có đâm lên người Ninh Tiểu Xuyên, bởi vì Ninh Tiểu Xuyên đã hạ xuống sau lưng Cơ Hàn Tinh, một kiếm chặt xuống đầu Liêu Thành.

Phốc…

Máu tươi đỏ rực nhuộm đẫm mặt đất.

Ninh Tiểu Xuyên cười một tiếng với Cơ Hàn Tinh, nói:

- Tên thứ ba.

Lâu Cốc Ngôn từ trên lưng Tam Đầu Giao nhảy xuống, mũi trường mâu mang theo hỏa diễm, đánh về phía đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên.

Đây chính là một kích ẩn chứa thịnh nộ của Võ giả Thoát Tục tầng thứ chín.

Vụt...

Ma kiếm chém ra, liền đánh bay Lâu Cốc Ngôn ra ngoài, chặt đứt trường mâu trong tay hắn, lưu lại một đạo vết thương trên ngực của hắn, ma khí không ngừng ăn mòn huyết nhục.

- Đủ rồi, đi thôi.

Ninh Tiểu Xuyên thu hồi Ma kiếm, nhìn chằm chằm Cơ Hàn Tinh, cười nói:

- Tiểu mỹ nhân, chúng ta sẽ còn gặp lại.

- Muốn chết!

Cơ Hàn Tinh vung thương đánh tới.

Vụt...

Thân hình Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, liền lượt ra xa hơn 60 mét, vượt qua vòng vây quân đội, biến mất cuối ngã tư đường.

Thân thể khẽ động, đã hoàn toàn biến mất trong bóng tối.

Cơ Hàn Tinh tức giận nhìn Xuyên công tử thong dong rời đi, ngón tay siết chặt Long Tượng Kích Thương, trường thương vung lên, đánh vỡ cả tảng đá lớn.

Sở dĩ Ninh Tiểu Xuyên rời đi, đó là vì hắn cảm nhận được có một luồng khí tức khổng lồ đang tiếp cận Quan Ngọc Lâu, trong lòng liền đoán chắc đó là Vân Trung Hầu Nhạc Vũ Dương. Cho nên hắn mới lập tức rời đi, không dám nán lại Quan Ngọc Lâu.

Cảnh giới Võ Đạo của Ninh Tiểu Xuyên hiện nay, cho dù đối mặt với Võ giả Thoát Tục tầng thứ chín cũng không sợ, nhưng vẫn chênh lệch không nhỏ với Võ Tôn. Huống chi, Nhạc Vũ Dương cũng không phải là Võ Tôn bình thường, bây giờ chưa phải là lúc chính diện chống lại hắn.

Ninh Tiểu Xuyên mang theo Nhạc Minh Tùng vào Quan Ngọc Lâu, vốn định tìm Ngọc Ngưng Sanh và Tiểu Linh Nhi, căn bản không ngờ tới sẽ gặp người của Vân Trung Hầu Phủ.

Có điều, Ninh Tiểu Xuyên đã từ chỗ đám người trong Quan Ngọc Lâu biết được, Ngọc Ngưng Sanh và Tiểu Linh Nhi không hề trở về Quan Ngọc Lâu, cũng không biết hai người hiện giờ đã đi đâu rồi.

Tiểu Long màu đỏ từ trong tay áo Ninh Tiểu Xuyên chui ra, vung vẩy móng vuốt, kêu “ngao ngao” với Ninh Tiểu Xuyên.

- Đừng quấy rầy, ta cũng không biết bây giờ các nàng đang ở đâu… Có người đến!

Ninh Tiểu Xuyên lập tức ấn lên đầu Tiểu Long, nhét nó vào trong tay áo.

Trong bóng tối vang lên tiếng bước chân.

Nhạc Minh Tùng từ trong rãnh nước chui lên, toàn thân đều là bùn, hét:

- Ai da, còn may là ta thoát nhanh, bằng không đã bị quân đội của Vân Trung Hầu Phủ xé nát rồi. Này, Ninh tiểu đệ, không ngờ ngươi còn là Trang chủ của U Linh sơn trang a, ta quyết định rồi, về sau ta sẽ theo ngươi lăn lộn, ngươi cảm thấy thế nào?

- Ngươi còn có lựa chọn khác sao?

Ninh Tiểu Xuyên cười nói.

Nhạc Minh Tùng nổi giận nói:

- Ngươi có ý gì? Nhạc Minh Tùng ta là nhân tài từ Thiên Đế học cung đi ra, tùy tiện gia nhập vào Vương Hầu, Tông môn nào, đều nhất định được cung phụng thành đại gia.

Ninh Tiểu Xuyên phất ống tay áo, đi thẳng về phía trước, nói:

- Vậy ngươi cũng đừng đi theo ta nữa, đi làm Nhạc đại gia của ngươi đi!

Nhạc Minh Tùng đứng ngây người tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng Ninh Tiểu Xuyên càng đi càng xa, sau nửa ngày sửng sốt, liền vội vàng đuổi theo, cười nói:

- Ninh tiểu đệ, ta là một người hết lòng tuân thủ lời hứa, đã nói là sẽ giúp ngươi kiến tạo Thần Kiếm cung, thì tuyệt đối sẽ làm được. Ta là loại người vong ân phụ nghĩa sao? Trong mắt ta, vinh hoa phú quý đều chỉ là mây trôi, nghĩa khí mới là tài phú lớn nhất.

Ninh Tiểu Xuyên cười nói:

- Ta thấy là ngươi còn không nỡ bỏ qua những thiên “Kỳ Môn Khí Điển” còn lại a.

- Đây đương nhiên là một trong những nguyên nhân cực kỳ nhỏ bé, cái mà ta quan tâm nhất, chính là nghĩa khí giữa hai người chúng ta. Vì bằng hữu hai sườn bị đao đâm, hai chân bị thương đâm… Đều là sự tình nghĩa bất dung từ.

- Dừng.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Này, Ninh tiểu đệ, ngươi muốn dẫn ta đi đâu đây?

Nhạc Minh Tùng nói không mệt mỏi.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Thần Kiếm cung.

Ninh Tiểu Xuyên rời đi không lâu, xa giá của Vân Trung Hầu đã tới bên ngoài Quan Ngọc Lâu, đứng giữa đường cái hỗn loạn.

Đây thực sự là một vị Vương Hầu uy chấn thiên hạ giá lâm, tất cả Võ giả trong Quan Ngọc Lâu đều phải quỳ xuống hành lễ, hơn mười Võ giả trên đường lớn, cũng đều đồng loạt quỳ xuống.

Cơ Hàn Tinh và Lâu Cốc Ngôn vội vàng nghênh đón, khom người cúi đầu từ xa.

- Bái kiến Hầu gia.

- Bái kiến sư tôn.

Vân Trung Hầu cũng không rời khỏi xa giá, thế nhưng một luồng khí thế Vương Hầu uy nghiêm bá đạo, vẫn cường đại vô cùng, giống như một vầng thái dương rực rỡ phát ra.

- Tại Ngọc Lam Hoàng thành, dưới chân thiên tử, ba vị Vân Trung Hổ Tướng vì Đế quốc mà lập công lao hãn mã, không ngờ lại bị nhân vật tà đạo giết chết, đây quả là chuyện nực cười.

Bên trong xa giá, thanh âm của Vân Trung Hầu truyền ra, đủ khiến cho Võ giả trong vòng phương viên trăm dặm nghe thấy rõ ràng, chấn động cả một mảnh thành vực.

Trong Hoàng thành, rất nhiều đại nhân vật đều biết, lần này Vân Trung Hầu đã thực sự nổi giận rồi.

Cơ Hàn Tinh, có phải ngươi biết Xuyên công tử hay không?

Thanh âm uy nghiêm của Vân Trung Hầu vang lên.

Cơ Hàn Tinh trầm tư một lát, cẩn thận suy tư lại cảnh tượng vừa rồi mình giao thủ cùng Xuyên công tử, nói:

- Khí tức trên người của hắn rất quen thuộc, nhất định là một vị cường giả nào đó mà ta từng biết.

- Vậy ngươi còn nhớ rõ khí tức trên người hắn không?

Vân Trung Hầu nói.

Cơ Hàn Tinh nói:

- Dựa theo khí tức trên người hắn, cộng thêm Thần Thông Võ Đạo “Tuệ Nhãn Thức Châu”, có thể nắm chắc bốn thành tìm ra hắn.

- Tốt lắm, bây giờ theo ta đi diệt trừ cự đầu tà đạo này, để Hoàng thành có thể được hưởng thái bình.

Vân Trung Hầu rất có lòng tin đối với thuật tìm kiếm của Cơ Hàn Tinh, tin rằng Cơ Hàn Tinh nhất định có thể tìm ra được chỗ ẩn thân của Xuyên công tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play