Lúc đêm khuya, U Linh sơn trang bao phủ trong một màn đêm u ám, chỉ có mấy ngọn đèn vẫn sáng, tựa như ma trơi trong mộ địa.
Trong không khí, phiêu đãng mùi thơm của hoa Hải Đường.
Thiên Thần Tử ngồi trên một cái hành lang rộng, toàn thân bọc trong áo đen, chỉ hé lộ ra gương mặt già nua.
- "Binh khí bài danh phổ" mà Ninh Tiểu Xuyên muốn biên soạn quả thật tuyệt diệu, dùng một quyển bài danh phổ để khống chế thiên hạ, người bình thường đúng là không nghĩ ra được. Hắc hắc…
Thiên Thần Tử cầm trong tay một quyển da thú, vừa nghiên cứu, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát trước mặt.
Với tu vi Võ Đạo của Mộng Ảnh, e rằng chẳng mấy chốc sẽ đem đầu của Ninh Tiểu Xuyên về. trong lòng hắn đang nghĩ như vậy.
Bên ngoài đại đường, có một tên vệ sĩ hắc y đi tới, quỳ một chân trên đất, nói:
- Bẩm U Linh sứ giả, kiếm tùy tùng đại nhân đã trở lại rồi.
- Ồ, nhanh để nàng vào!
Khóe miệng Thiên Thần Tử khẽ cong lên một cái, Mộng Ảnh làm việc quả nhiên hiệu suất.
Ninh Tiểu Xuyên à Ninh Tiểu Xuyên, đừng trách bản tọa lòng dạ độc ác, chỉ có thể trách thế giới này vốn dĩ tràn ngập tàn nhẫn và ngoan độc.
Một nữ tử mặc hắc bào kim giáp, tay cầm xích sắt, đi vào đại đường, xích sắt trói chặt trên người Ninh Tiểu Xuyên.
Nàng quỳ một chân trên đất, cúi đầu nói với Thiên Thần Tử:
- Bẩm báo sư tôn, Ninh Tiểu Xuyên đã bị đồ nhi bắt giữ, xin sư tôn xử lý.
Thiên Thần Tử vừa muốn đứng dậy, liền phát giác có gì đó không đúng, liền liếc nhìn nữ tử kia một cái thật sâu, trong mắt lộ ra thần sắc hoài nghi, nói:
- Đứng lên đi!
Thiên Thần Tử không đổi sắc, chậm rãi bước về phía Ninh Tiểu Xuyên, trong cơ thể bắt đầu vận chuyển Huyền Khí Võ Đạo.
Ngay lúc hắn đi tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, đột nhiên vung một chưởng đánh về phía nữ tử mặc hắc bào kim giáp.
Một chưởng này nhanh mà sắc bén, xuất kỳ bất ý.
Chưởng ấn cực lớn đánh nát hộ thể huyền cương của nữ tử áo đen, thân thể nàng giống như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, đụng vào trên vách tường đại đường, rớt mạnh xuống đất.
Mặt nạ màu vàng rơi khỏi mặt Tư Đồ Phượng Vũ, sắc mặt nàng trắng bệch, trong miệng phun ra máu tươi. Tạng phủ trong cơ thể vỡ vụn, huyết mạch đứt đoạn, ma khí xâm nhập thân thể, liền trực tiếp ngất đi.
- Tính cảnh giác thật cao.
Ninh Tiểu Xuyên chấn vỡ xích sắt trên người, cánh tay vung lên, đánh ra một đầu Thiểm Điện Thần Thú, hình thái như rồng như hổ, phát ra thanh âm thiểm điện “đùng đùng”.
Thiên Thần Tử tựa như một đạo U Linh quỷ dị, thân hình lướt ngang ra ngoài, tránh thoát một kích của Ninh Tiểu Xuyên.
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi có thể qua được ải của Mộng Ảnh, quả thật nằm ngoài dự liệu của ta. Nhưng ngươi cho rằng có thể tính kế được ta sao? Ta tính toán người khác đã mấy chục năm, thủ đoạn gì mà chưa từng thấy?
Trên người Thiên Thần Tử tản mát ra một luồng khí lạnh, trong mắt như có quỷ hỏa đang bùng cháy, miệng không ngừng cười lạnh.
Ninh Tiểu Xuyên khí định thần nhàn, nói:
- Ta cho rằng, ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi dù muốn chiếm lấy vị trí Trang chủ U Linh sơn trang, cũng sẽ không giết ta mới đúng. Thế nhưng, ngươi thật sự làm quá tuyệt.
- Ta phái Mộng Ảnh đi giết ngươi, cũng đã phân phó nàng cho ngươi một cái chết thống khoái. Như vậy cũng xem như báo ân cứu mạng của ngươi rồi. Con người của ta trước sau đều ân oán phân minh.
Thiên Thần Tử thản nhiên nói.
- Hay cho câu ân oán phân minh, tất nhiên đã ân oán phân minh rồi, vậy hôm nay để xem ai giết được ai?
Ninh Tiểu Xuyên chắp tay sau lưng, đứng tại trung tâm đại đường, ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Thần Tử.
Thiên Thần Tử khinh thường nói:
- Tiểu tử, ngươi còn chưa phải đối thủ của ta.
- Vậy ngươi có muốn thử hay không?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Thiên Thần Tử thấy Ninh Tiểu Xuyên không hề sợ hãi, trong lòng lại càng khả nghi hơn, cũng không dám khinh thường vọng động. Hắn vốn dĩ là một người vô cùng đa nghi.
Ngay cả Mộng Ảnh cũng không lấy được mạng của hắn, chẳng lẽ hắn thật sự che giấu thủ đoạn?
Thiên Thần Tử là một mưu lược gia, không phải là một dân cờ bạc. Hắn không dám đánh cược.
Ầm...
Trong người Thiên Thần Tử phóng ra một đạo hào quang, thân hình đột nhiên bay lên cao, phá tan nóc nhà, muốn bỏ chạy.
- Ta chờ đã lâu rồi!
Mộ Dung Hoa đang đứng trên nóc nhà, thấy ánh sáng phóng lên, liền đánh ra một chiêu Thần Thông Võ Đạo, hóa thành một đầu Long Hồn cực lớn, trấn áp xuống.
Long Hồn đánh thẳng lên người Thiên Thần Tử, đánh hắn bay xa mấy ngàn thước, đụng vào trong một tòa núi lớn.
U Linh sơn trang lưng dựa vào một tòa sơn lĩnh hoang tàn vắng vẻ, Thiên Thần Tử đâm vào trong một tòa núi lớn, liền khiến cho ngọn núi không ngừng lay động, đá lớn không ngừng lăn xuống.
Ầm ầm ầm...
Vụt...
Vụt...
Mộ Dung Hoa và Ninh Tiểu Xuyên đều triển khai thân pháp cực hạn, bay vào sơn lĩnh.
Mộ Dung Hoa đứng ở dưới núi, đứng bên cạnh dòng suối nhỏ, bên cạnh người có từng tia tiểu long Huyền Khí, lượn lờ xung quanh thân thể.
Ninh Tiểu Xuyên triển khai Thất Thải Na Di, thân hình hóa thành một đạo cầu vồng bảy sắc, rơi xuống trên đỉnh núi, gọi Ma kiếm ra. Trên đỉnh đầu của hắn, liền hình thành một tầng mây đen đậm đặc.
Vô số thiểm điện dày đặc xẹt qua tầng mây, khi thì chiếu sáng cả mặt đất như ban ngày, khi thì khắp nơi lại u ám như ban đêm.
Thiên Thần Tử từ trong ngọn núi đi ra, phủi phủi tro bụi trên người, liếc nhìn Mộ Dung Hoa, lạnh lùng cười lớn:
- Chỉ bằng hai ngươi cũng muốn đối phó với ta sao?
Hoàng Tam Chỉ không có ở U Linh sơn trang, ta chính là đệ nhất nhân của U Linh sơn trang. Ninh Tiểu Xuyên, trong mắt của ta, ngươi chẳng qua chỉ là một đứa trẻ chưa dứt sữa mà thôi.
Hoàng Tam Chỉ vẫn còn đang ở Vân Hổ Tập để đối phó với Tư Đồ gia tộc, cho nên còn chưa quay về U Linh sơn trang.
Nếu như hắn nhanh chóng trở về, với tu vi Địa Tôn cảnh của hắn, hoàn toàn không tốn nhiều công sức là có thể trấn áp Thiên Thần Tử.
- Ngươi cảm thấy chỉ bằng vào hai người chúng ta thì không thu thập được ngươi?
Thiên Thần Tử cười mỉa, nói:
- U Linh sơn trang vốn là do đích thân ta thành lập, nó là thiên hạ mà ta đánh ra. Chờ ta giết chết hai ngươi xong, nó vẫn sẽ là thiên hạ của ta, không kẻ nào có thể đoạt được.
Thiên Thần Tử vung cánh tay lên, ném một khối Huyền thạch lên trời.
Ầm...
Huyền thạch nổ tung, bộc phát ra hào quang chói mắt.
Bên trong U Linh sơn trang, lập tức xông ra mấy trăm tên tử sĩ tu vi cao thâm.
Bọn hắn đều mặc trường bào màu đen, chân đạp ngọn cây, bay lên trên đỉnh núi.
Vụt... Vụt...
Bọn hắn rút ra cung nỏ, giương tên nhằm thẳng vào Ninh Tiểu Xuyên và Mộ Dung Hoa.
Mũi tên đều là do Huyền thạch điêu khắc thành.
Bên trên Huyền thạch tràn ngập văn ấn, một khi Võ giả bị mũi tên này bắn trúng, Huyền thạch sẽ trực tiếp nổ tung, bạo phát lực phát hoại siêu phàm.
Đây chính là tử sĩ do Thiên Thần Tử bồi dưỡng, đều là tinh nhuệ lấy một địch trăm, chỉ nghe mệnh lệnh của Thiên Thần Tử mà thôi.
Vụt vụt vụt...
Mấy trăm đạo mũi tên, đồng thời bắn ra ngoài, giống như lưu tịch vạch phá bầu trời, phát ra thanh âm xé gió.
- Đẩu Chuyển Tinh Di.
Hai tay của Ninh Tiểu Xuyên xoay một vòng, trước người vẽ ra một cái vòng xoáy khổng lồ đường kính mười mét, khiến cho thiên địa Huyền Khí xung quanh đều nhiễu loạn.
Những mũi tên vừa bắn vào vòng xoáy, lập tức bị lực lượng của vòng xoáy ngăn trở, bắt đầu xoay vòng tròn.
- Trở về!
Hơn 200 đạo mũi tên, biến thành một trận mưa tên, tốc độ nhanh hơn gấp ba lần, liên tục không ngừng bắn về phía Thiên Thần Tử.
Thân hình Thiên Thần Tử đạp đất mà nhảy lên, Huyền Khí màu đen bao trùm thân thể, cường thế chấn nát mưa tên, biến từng đám Huyền thạch thành bột mịn.
Hắn lại đánh ra một quyền về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Trên nắm quyền ngưng tụ ra một cái đầu lâu cực lớn, mang theo âm thanh quỷ khóc sói gào bay đi.
Hai chân Ninh Tiểu Xuyên trầm xuống, từ trên xuống dưới đều bị thiểm điện bao trùm, hai tay nắm Ma kiếm, xung quanh thân thể đều là ma quang huyết hồng sắc, toàn bộ thiên địa đều vì khí tức của Ma kiếm biến sắc.
Vụt...
Ninh Tiểu Xuyên vận chuyển lực lượng khắp toàn thân, vung một kiếm chém ra, kiếm khí sắc bén đánh nát đầu lâu hắc sắc, sau đó chém lên nắm quyền của Thiên Thần Tử.
Nắm quyền của Thiên Thần Tử lập tức bị Ma kiếm cứa lên một đường.
Một giọt máu chảy ra, bên trong dung hợp ma khí.
- Grào...
Âm Sát chi khí trên người Thiên Thần Tử lại càng thêm dày đặc, hình thành ngàn vạn quỷ ảnh, không ngờ lại muốn phản phệ Ma kiếm.
- Diệt Thế Kiếm Phách.
Trong không khí, từng tia tinh phách bắt đầu hội tụ, ngưng tụ thành hư ảnh khổng lồ của Tổ sư Diệt Thế Đạo.
Tổ sư Diệt Thế Đạo giống như một bức tượng Chân Thần đứng trong hư không, mái tóc dài hơn ba ngàn trượng, đôi mắt tựa như nhật nguyệt tinh thần, thoáng cái mà Huyền Khí xung quanh đã bị khí tức trên người nàng hút sạch.
Ma kiếm bay thẳng vào trong tay nàng, biến thành một thanh cự kiếm huyết hồng sắc, giống như có thể đâm thủng cả bầu trời.
Ầm...
Ma kiếm vung lên.
Tòa núi cao dưới chân Ninh Tiểu Xuyên lập tức sụp đổ, trên mặt đất xuất hiện một đường vết kiếm kéo dài mấy trăm mét, tựa như một cái khe núi.
Mấy trăm tên tử sĩ áo đen đều bị núi sụp chôn vùi, bị từng khối cự thạch đập trúng, có người xương cốt đứt gãy, có người đầu bị nghiền nát, có người bụng thủng ruột trào ra ngoài.
Đây là một kiếm vô cùng khủng bố, mặc dù Ninh Tiểu Xuyên chỉ là Thoát Tục tầng thứ tư, nhưng uy lực bạo phát ra ngoài, lại khiến cho Võ giả Thoát Tục tầng thứ chín cũng phải vội vàng đón đỡ.
Đây chính là chỗ kinh khủng của Ma kiếm, cũng là chỗ cường đại của Diệt Thế Đạo.
Trước ngực Thiên Thần Tử bị chém ra một vết kiếm dài đến một thước, từ cổ kéo dài xuống dưới nách, huyết nhục bị xẻ ra, lộ cả xương trắng.
Vết thương bị Ma kiếm chém trúng, bốc lên từng đám sương khói màu đen, miệng vết thương không có cách nào khép lại được, chỉ có thể trơ mắt nhìn máu tươi tuôn trào xối xả.
- Ninh Tiểu Xuyên, ta quả thật đã xem thường ngươi rồi, không ngờ trong tay ngươi lại nắm giữ một thanh Ma binh mạnh mẽ như vậy, nếu như ta nắm giữ thanh Ma binh này, ta hoàn toàn có thể giết chết cả Võ Tôn.
Trong mắt Thiên Thần Tử lóe lên một tia nóng bỏng, rất muốn đoạt lấy Ma kiếm trong tay Ninh Tiểu Xuyên.
Trên người Mộ Dung Hoa được một luồng Huyền Khí hình rồng bao trùm, xuyên qua rừng cây trùng điệp, hạ xuống sau lưng Thiên Thần Tử, đứng trên đỉnh một gốc cổ mộc hơn trăm năm.
- Mộ Dung Hoa, ngươi đi theo tên tiểu bối Ninh Tiểu Xuyên này, chẳng lẽ trong lòng không thấy uất ức? Không bằng chúng ta liên thủ bắt hắn lại, Thiên Đế Nhận và Bắc Minh Thần Công thuộc về ngươi, Ma kiếm trong tay hắn thuộc về ta, ngươi thấy thế nào?
Thiên Thần Tử bắt đầu châm ngòi mối quan hệ giữa Ninh Tiểu Xuyên và Mộ Dung Hoa, muốn mượn tay Mộ Dung Hoa để đối phó với Ninh Tiểu Xuyên.
Mộ Dung Hoa lộ ra ánh mắt khinh thường, cười lạnh một tiếng, nói:
- Thiên Thần Tử, ngươi cho rằng mỗi người đều là hạng vong ân phụ nghĩa giống như ngươi?
Thiên Thần Tử tiếp tục nói:
- Mộ Dung Hoa, ngươi từng bị thương nặng, thân thể cũng bị tổn hao, kiếp này gần như không có khả năng đạt tới Địa Tôn cảnh. Nhưng nếu ngươi đạt được Bắc Minh Thần Công, đừng nói là Địa Tôn cảnh, cho dù tương lai trở thành đệ nhất cao thủ Võ Đạo của Ngọc Lam Đế quốc, cũng không phải là chuyện không thể.
- Ngươi cho rằng trên đời này chỉ có hai chữ “lợi ích” thôi sao? Thiên Thần Tử, ngươi rơi vào kết cục hôm nay, chỉ có thể trách ngươi quá không hiểu về nhân tình mà thôi.
Mộ Dung Hoa cũng không nói nhảm với Thiên Thần Tử nữa, trong miệng phát ra thanh âm như long ngâm, đánh ra bảy đầu Cự Long kim sắc, tựa như Thần Long xuất hải, đằng vân giá vũ, khiến cho toàn bộ không gian đều trở nên hỗn loạn.
Mộ Dung Hoa đã từng là Thần Long Chiến Sĩ, đã uống qua máu rồng, ngay cả Thần Thông Võ Đạo trong cơ thể cũng nhiễm phải Long tính, một khi thi triển ra, Thần Thông sẽ tự động hóa thành rồng.
- Các ngươi thật sự cho rằng có thể diệt được ta? Nực cười, Huyết Ma Giải Linh!
Thân thể Thiên Thần Tử nứt ra, hóa thành một đoàn huyết vụ, biến thành tinh huyết hình dạng như Kỳ Lân.
Thi triển Thần Thông “Huyết Ma Giải Linh” này, hắn sẽ tự động hóa giải Diệt Thế chi khí xâm nhập trong cơ thể.
Kỳ Lân tinh huyết, liền nhuộm đỏ cả bầu trời.
Mỗi một giọt máu, chính là một đầu Kỳ Lân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT