Đến khi Ninh Tiểu Xuyên kéo theo thân thể trọng thương đi ra khỏi Thông Thiên Kiều, đã nhìn thấy bên cạnh cầu đã vây kín các học viên và Học Sư của Thiên Đế Học Cung.
Tràng cảnh này hoàn toàn không khác gì trong dự đoán của Ninh Tiểu Xuyên.
Trên lưng Ninh Tiểu Xuyên vẫn còn đang chảy máu, sắc mặt tái nhợt, tóc dài hỗn loạn, đảo mắt nhìn quét tất cả mọi người, trên mặt nặn ra vẻ tươi cười:
- Đây là muốn bắt đầu xét xử ta sao?
- Ca!
Ninh Hinh Nhi nhanh như bay chạy tới, đỡ lấy Ninh Tiểu Xuyên, nhìn thấy vết thương kinh tâm động phách trên lưng hắn, nước mắt không cầm được chảy xuống, trong ngón tay nhỏ nhắn mềm mại tràn ra Huyền Khí Võ Đạo, đánh vào trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên, giúp hắn chữa thương.
Ninh Tiểu Xuyên nỗ lực ưỡn thẳng lưng, khí thế trên người vẫn sắc bén như trước, không có chút nào hình dạng trọng thương, nhìn chăm chú về phía Trương Lâm Sơn, cười nói:
- Ngươi thua rồi!
Trương Lâm Sơn cười lạnh một tiếng, trên bàn tay ngưng tụ ra một đoàn Huyền Khí bạch sắc, thế nhưng cuối cùng đoàn Huyền Khí này lại chậm rãi tản ra, cũng không có xuất thủ.
Một đám Võ giả mặc áo giáp, tay cầm trường thương đi tới, trên người mang theo một luồng khí tức dày đặc, dẫn Ninh Tiểu Xuyên và Trương Lâm Sơn đến Chấp Pháp Đường.
Ngày hôm nay phát sinh huyết án dẫn đến 41 học viên chết thảm, cần phải có người chịu trách nhiệm trong vụ huyết án này, mà đầu sỏ gây ra nhất định sẽ gặp phải trừng phạt nghiêm khắc.
Chấp Pháp Đội Thiên Đế Học Cung duy trì trật tự toàn bộ Đế Hư, những người phụ trách có một Đội trưởng, sáu đội phó.
Ngoài ra, bên trên còn có Chấp Pháp Trưởng Lão Đoàn với tổng cộng ba vị Trưởng lão Chấp pháp, đều là cường giả Võ Đạo đức cao vọng trọng.
Ninh Tiểu Xuyên và Vân Trung Minh đánh nhau gây thành huyết án, dẫn đến 41 học viên bỏ mình, đối với Thiên Đế Học Cung mà nói chính là tổn thất thật lớn, phải do Đội trưởng Chấp Pháp Đội và hai đội phó đóng ở Thiên Đế Thành cùng đi thẩm vấn.
Hỗn Thế Phó Viện chủ và Diêm Phó Viện chủ lại làm người dự thính lần xét xử này.
Ninh Tiểu Xuyên và Trương Lâm Sơn ở trong Thiên Đế Học Cung, đều là anh kiệt trẻ tuổi vô cùng nổi danh, một kẻ là tân sinh lại có thể xông qua tầng thứ năm Thông Thiên Kiều, một kẻ là một trong Hoàng Thành Thập Kiệt.
Trận xét xử này rất nhanh đã lan truyền khắp Thiên Đế Thành, tạo thành oanh động không nhỏ trong đám học viên.
Đội trưởng Chấp Pháp Đội, Hàn Phú, tuổi tác khoảng chừng ba mươi tuổi, là Khôi thủ Khóa thứ ba Thiên Đế Học Cung, hiện tại tu vi đã đạt tới Thoát Tục Cảnh, trong các học viên cũng tương đối có uy vọng.
Giờ khắc này, trong lòng Hàn Phú cũng rất phiền muộn. Vốn dĩ lúc Minh chủ Vân Trung Minh tới tìm hắn tham khảo Võ Đạo, hắn liền biết Vân Trung Minh muốn xuất thủ với Ninh Tiểu Xuyên, nhưng lại không hy vọng Chấp Pháp Đội tham gia vào.
Dựa vào giao tình không cạn giữa hắn cùng Minh chủ Vân Trung Minh, hắn cũng đành mở một con mắt nhắm một con mắt, không đi quản chuyện này. Dù sao cũng chỉ là một tên tân sinh, chết thì chết thôi, chẳng đáng quan tâm.
Thế nhưng khiến cho hắn không nghĩ tới, chuyện này lại làm to ra đến như vậy, dẫn đến 41 học viên chết thảm.
Huyết án lớn như vậy, trong Đế Hư trước giờ vốn rất ít phát sinh, nếu như thật muốn truy cứu trách nhiệm, cái chức Đội trưởng Chấp Pháp Đội này của hắn chỉ sợ khó giữ nổi.
- Đám người Vân Trung Minh tất cả đều là phế vật! Ngay cả một gã tân sinh cũng giết không chết, trái lại còn bị một tên tân sinh giết cho toàn quân bị diệt! Phế vật! Tất cả đều là phế vật!
Trong lòng Hàn Phú mắng thầm.
Đương nhiên hết thảy những điều này, hắn đều không thể biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ có thể giả vờ hoàn toàn không biết chuyện gì.
Thình thịch!
Sắc mặt Hàn Phú tái xanh, bàn tay hung hăng đập lên trên mặt bàn:
- Hồ đồ! Suốt trăm năm qua, trong Thiên Đế Thành chưa bao giờ phát sinh qua thảm án như vậy! Cho dù là hai đại Minh quyết chiến với nhau, cũng không tạo thành thương vong lớn như vậy! Các ngươi thật đúng là biết lăn lộn a! Đây chẳng phải là muốn lật nháo trời sao? Các ngươi chính là hoàn toàn không để Chấp Pháp Đội vào mắt a!
- Hàn Đội trưởng, chuyện này…
Trương Lâm Sơn đứng ở dưới, trên người toát ra một luồng khí thế lỗi lạc, hoàn toàn không giống một người đang tiếp nhận xét xử.
- Câm miệng! Vân Trung Minh các ngươi càng ngày càng vô pháp vô thiên, thừa cơ bản Đội trưởng bế quan tu luyện, lại dám ở Thiên Đế Thành vây giết một tân sinh! Chuyện này nếu như bị Minh chủ các ngươi biết, Minh chủ các ngươi cũng không tha cho ngươi!
Hàn Phú quát lớn.
Bên ngoài Chấp Pháp Đường, Mộ Dung Vô Song ngồi ở ngưỡng cửa, thấp giọng nói:
- Vị Đội trưởng Chấp Pháp Đội này thật đúng là biết đóng kịch! Hắn không biết chuyện này mới là chuyện lạ!
Nhạc Minh Tùng cũng ngồi ở ngưỡng cửa, lắc đầu thở dài nói:
- Ai bảo người ta là Khôi thủ Khóa thứ ba, hiện tại càng là Đội trưởng Chấp Pháp Đội, ai dám đi vạch trần hắn? Hắn nói hắn đang tu luyện, như vậy chính là đang tu luyện! Hắn nói hắn đang ngủ, cũng có thể đem chuyện này phủi bỏ sạch sẽ, không chút liên quan tới!
Tu vi Hàn Phú cao thâm đến thế nào, cho dù là thanh âm hai con kiến ngoài mười dặm đánh nhau, hắn cũng có thể nghe được, huống chi là thanh âm Mộ Dung Vô Song và Nhạc Minh Tùng trao đổi với nhau. Thế nhưng sắc mặt của hắn lại không hề thay đổi, vẫn tiếp tục nói:
- Chuyện này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ai tới nói cho ta rõ xem?
Ninh Tiểu Xuyên đang muốn đem chân tướng sự tình nói cho rõ ràng, Hàn Phú đã chặn lại, nói:
- Trương Lâm Sơn, ngươi dù sao cũng là lão sinh, ngươi nói trước đi!
- Hàn Đội trưởng, chuyện này thật sự không thể trách Vân Trung Minh chúng ta! Lúc còn khảo hạch ở Hỏa Ma Sơn Mạch, Ninh Tiểu Xuyên vu oan Bát sư đệ ta giết chết muội muội của hắn, sau đó tàn nhẫn giết chết Bát sư đệ ta. Đương nhiên, Khảo hạch Học cung vốn chính là ngươi tranh ta đấu, tỷ lệ tử vong cực cao, nghe được tin dữ đó, mặc dù ta rất bi thương, nhưng cũng không thể oán trách Ninh Tiểu Xuyên!
- Thế nhưng Lục sư đệ ta là Lục Hồn Thiên, cùng Bát sư đệ có quan hệ tốt nhất, tình như thủ túc, sau khi nghe được tin Bát sư đệ vô tội chết trong tay Ninh Tiểu Xuyên, bi thống đến cực điểm, thề muốn tìm hung thủ báo thù!
- Hàn Đội trưởng cũng nhận thức Lục sư đệ ta rồi, biết tính cách hắn chính là ghét ác như cừu, trọng tình trọng nghĩa, tính tình cố chấp giống như trâu bò, ngay cả ta cũng không ngăn cản được hắn! Hắn mang theo mấy Võ giả của Vân Trung Minh đi tìm Ninh Tiểu Xuyên hưng sư vấn tội, muốn vì Bát sư đệ đòi một câu trả lời hợp lý!
- Đương nhiên, hắn biết rất rõ ràng quy củ của Thiên Đế Học Cung, cũng không có ý định giết chết Ninh Tiểu Xuyên, chỉ là yêu cầu Ninh Tiểu Xuyên phải xin lỗi vì những chuyện mà mình đã làm mà thôi!
- Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Ninh Tiểu Xuyên không ngờ lại là người trong Ma Môn, tu luyện qua Phệ Huyết Ma Công, thủ đoạn tàn nhẫn, tàn nhẫn vô tình, căn bản không cùng hắn giảng đạo lý, trái lại còn trước tiên xuất thủ! Khi hắn còn chưa kịp phản ứng, Ninh Tiểu Xuyên đã đánh lén hắn trọng thương, thậm chí còn giết hắn hết sức tàn nhẫn!
- Ninh Tiểu Xuyên triệt để phát điên, thi triển Phệ Huyết Ma Công, tựa như người điên chạy khắp chung quanh giết người! Các học viên Vân Trung Minh đều chết dưới độc thủ của hắn! Khi ta biết được tin tức, chạy tới nơi đó, thì đã chậm một bước!
Trương Lâm Sơn siết hai nắm tay thật chặt, vô cùng bi thống, nói:
- Thỉnh cầu Hàn Đội trưởng nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc tên hung nhân Ma Môn này!
- Người trong Ma Môn cũng dám tiến nhập Đế Hư, lá gan thật là không nhỏ!
Ánh mắt Hàn Phú lạnh lẽo liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, trong mắt mang theo sát khí nồng đậm.
Ninh Tiểu Xuyên từng gặp qua rất nhiều kẻ không biết xấu hổ, thế nhưng chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như Trương Lâm Sơn vậy.
Hàn Phú nói:
- Thiên Đế Học Cung chúng ta hải nạp bách xuyên (*), mời chào anh tài thiên hạ, nhưng lại tuyệt đối không thu lưu người trong Ma Môn! Ninh Tiểu Xuyên, ngươi thân là người trong Ma Môn, tiến nhập Đế Hư, đây đã là tử tội! Hơn nữa, ngươi còn ở tại Thiên Đế Thành phạm đại tội ngập trời như vậy, cho dù đem ngươi xử tử mười lần, cũng đều không đủ! Bây giờ ngươi còn lời gì có thể cãi lại đây?
(*) biển chứa trăm sông, ý nói nơi tập trung nhiều thành phần
Ninh Tiểu Xuyên đứng nghiêm trong Chấp Pháp Đường, cười lạnh nói:
- Ta không phải là người trong Ma Môn, cũng chưa từng tu luyện qua Phệ Huyết Ma Công!
Hàn Phú lạnh lùng nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi còn dám nói láo?
- Khục khục!
Hỗn Thế Phó Viện chủ ho khan hai tiếng, nói:
- Hàn Đội trưởng, không có chứng cứ đã nói Ninh Tiểu Xuyên tu luyện qua Phệ Huyết Ma Công, nói hắn là người trong Ma Môn. Cái này không khỏi có chút không công bằng đối với hắn a!
Hàn Phú hướng về phía Hỗn Thế Phó Viện chủ hơi thi lễ một cái, nói:
- Phó Viện chủ đại nhân nói đúng! Trương Lâm Sơn, ngươi nói Ninh Tiểu Xuyên tu luyện qua Phệ Huyết Ma Công, ngươi có chứng cứ gì hay không? Ngoại trừ ngươi ra, còn có người nào khác nhìn thấy hay không?
Trương Lâm Sơn lạnh lùng cười, nói:
- Tự nhiên có chứng cứ! Bởi vì Ninh Tiểu Xuyên cũng đã từng thi triển qua Phệ Huyết Ma Công ở trên người ta, chỉ cần thỉnh Linh Hư Tôn Giả thi triển thần thông Thời Không Chân Kính, liền có thể nhìn thấy chuyện lúc đó phát sinh ở trên người của ta!
- Thời Không Chân Kính?
Nghe được bốn chữ này, sắc mặt Hỗn Thế Phó Viện chủ cũng khẽ biến.
Toàn bộ Đế Hư, người có thể nắm trong tay lực lượng Thời gian và Không gian, chỉ có một người, chính là Linh Hư Tôn Giả!
Đây cũng không phải là vì tu vi Võ Đạo của Linh Hư Tôn Giả đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, mà là bởi vì nàng có Võ Đạo Tâm Cung đặc thù, là Hỗn Độn Tâm Cung! Cho nên nàng mới có thể nắm giữ lực lượng đặc thù mà Võ giả khác cũng không thể nắm giữ.
Trong hỗn độn, tức là không có Thời gian, cũng không có Không gian!
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Võ giả có Hỗn Độn Tâm Cung mới có thể từ trong thế giới hiện thực chạy ra ngoài, tìm được một tia khe hở Thời Không, chẳng khác nào nắm giữ được lực lượng Thời gian và Không gian.
Muốn mời Linh Hư Tôn Giả ra tay cũng không phải một chuyện dễ dàng, nhưng mà chuyện này thật sự quan hệ trọng đại, liên lụy đến tính mạng hơn bốn mươi học viên, cho nên Diêm Phó Viện chủ và Hỗn Thế Phó Viện chủ đều tự mình chạy đi thỉnh nàng.
Linh Hư Tôn Giả cuối cùng vẫn đi tới Chấp Pháp Đường.
Linh Hư Tôn Giả mặc một thân đạo bào bạch sắc, vóc người tinh tế tựa như điêu khắc mà thành, xung quanh thân thể lưu động một tầng sương mù hư huyễn dày đặc, giống như là bị một tầng tinh vụ bao phủ, càng tăng thêm vài phần cảm giác thần bí.
Cho dù Ninh Tiểu Xuyên đem Huyền Khí vận chuyển tới hai mắt, cũng đều nhìn không thấu tầng sương mù dày đặc kia, chỉ biết nàng là một nữ tử, một nữ tử hết sức trẻ tuổi, có một mái tóc dài đen nhánh, đường viền gương mặt thập phần hoàn mỹ không chút tỳ vết, tràn ngập linh tính.
Mờ mịt thần bí, linh hoạt kỳ ảo!
Loại cảm giác này quả thật giống như là tiên nữ hạ phàm vậy, không nhiễm nhân gian khói lửa, không nhiễm hồng trần dơ bẩn, làm cho người ta chỉ có thể ngưỡng vọng, lại vĩnh viễn cũng không thể chạm được vạt áo của nàng.
Đây là lần đầu tiên Ninh Tiểu Xuyên và Tuyết Linh Hư gặp nhau!
Linh Hư Tôn Giả cũng nhàn nhạt hướng về phía Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua, sau đó liền thu hồi ánh mắt lại, đi tới trước mặt Trương Lâm Sơn, thanh âm thanh lệ ôn nhu, giống như tri âm tri kỷ, linh hoạt kỳ ảo dễ nghe, nói:
- Thời điểm Thời Không Chân Kính mở ra, ngươi phải thu liễm Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể, trong đầu không được có bất kỳ tạp niệm gì!
Trương Lâm Sơn ở trước mặt bất luận kẻ nào khác cũng đều là một bộ dáng vênh váo tự đắc, thế nhưng ở trước mặt Linh Hư Tôn Giả, lại mang theo thần sắc cực kỳ cung kính.
Linh Hư Tôn Giả vươn một ngón tay trắng tinh như ngọc, nhẹ nhàng hướng vào trong không khí điểm nhẹ một cái, một điểm nào đó trong không gian dường như bị nàng bắt được.
Ào ào!
Điểm nhỏ này bắt đầu phóng đại, hóa thành một cái mặt kiếng bạch sắc, huyền phù ở trong Chấp Pháp Đường.
Trên mặt kiếng xuất hiện một đám hình ảnh, thời không bắt đầu đảo ngược.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT