Nhạc Minh Tùng nằm dài trên mặt đất, há miệng thở dốc trong chốc lát, sau đó gương mặt mang theo chút áy náy, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, một mình ngươi đi tiếp đi, ta đã đi hết nổi nữa rồi. Không nên vì ta mà khiến cho ngươi bị liên lụy!
- Ta sẽ không bỏ ngươi lại đâu!
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, vươn tay ra kéo lấy Nhạc Minh Tùng, trực tiếp cõng hắn lên trên vai mình. Yên yên lặng lặng nằm trên bả vai Ninh Tiểu Xuyên, Nhạc Minh Tùng cảm động đến mức nước mắt cũng chảy xuống, không ngừng nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, Nhạc Minh Tùng ta quả nhiên không quen lầm ngươi người huynh đệ này! Sau này chúng ta có khổ cùng gánh, có nạn cùng chịu a!
Ninh Tiểu Xuyên nghe xong, có chút không biết nói gì. Một lúc sau hắn mới nói:
- Cái này… ngươi tựa hồ thiếu một cái có phúc cùng hưởng a?
- Hắc hắc… Đúng a! Còn có có phúc cùng hưởng nữa! Nhờ có ngươi nhắc nhở, vừa rồi ta cũng cảm thấy thiếu thiếu cái gì!
Nhạc Minh Tùng cười ha hả, ngay sau đó cái đầu gục xuống, dựa vào bả vai Ninh Tiểu Xuyên, ngáy khò khò, lâm vào ngủ say. Một gã Hạ Vị Thần vậy mà lại mệt mỏi tới bộ dáng như vậy. Trước khi tiến vào Tiên Kiều, Ninh Tiểu Xuyên ngàn vạn lần cũng không thể tin rằng sẽ có sự tình như vậy phát sinh. Hiện tại trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cũng đang âm thầm cảm thấy may mắn. May mà trước đây hắn trải qua rất nhiều tu luyện, thực lực đại tiến, bằng không đột nhiên đi tới nơi này, biểu hiện của hắn sợ rằng còn không bằng được Nhạc Minh Tùng nữa.
Trên vai cõng theo Nhạc Minh Tùng, Ninh Tiểu Xuyên ở trên bãi cỏ này nhanh chóng tiến bước. Không có Nhạc Minh Tùng liên lụy, tốc độ lên đường của hắn so với trước đây ngược lại còn nhanh hơn vài lần.
Vẻn vẹn chỉ mất có một ngày, Ninh Tiểu Xuyên đã đi được hơn mười dặm đường, so với quãng đường ba ngày trước đây cũng còn xa hơn một chút. Sắp sửa tới thời điểm bầu trời tối đen, Nhạc Minh Tùng đang nằm trên vai Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên cả kinh kêu lên:
- Hửm? Ninh Tiểu Xuyên, mau nhìn phía trước! Phía trước tựa hồ có thứ gì đó!
Trên bãi cỏ phía trước có một đạo nhân ảnh đang quỳ rạp trên mặt đất, mãi vẫn không nhúc nhích. Cái này Ninh Tiểu Xuyên cũng đã sớm nhìn thấy.
Phóng vài bước đi tới trước mặt người này, sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng đồng thời đại biến. Lúc này xuất hiện trước mặt bọn họ chỉ có thể nói là một cỗ thi thể, hơn nữa còn là một cỗ thi thể phi thường thê thảm.
Huyết nhục toàn thân của cỗ thi thể này tựa hồ cũng đã bị rút sạch, chỉ còn lại một cỗ tàn thi lưu ở chỗ này. Trên cỗ tàn thi này mơ hồ còn tản mát ra một tia khí tức Thần tính nhàn nhạt. Hiển nhiên chủ nhân của cỗ thi thể này khi còn sống cũng là một gã Thần linh. Nhìn ra được điểm này, thần sắc Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng nhất thời ngưng trọng hơn vài phần.
- Ninh Tiểu Xuyên, nơi này chẳng lẽ có mãnh thú gì đó sao? Nếu không, người này vì sao lại chết thê thảm như vậy?
Thần sắc Nhạc Minh Tùng có chút kinh hoàng, nhích lại sát bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, ánh mắt bắt đầu đảo quét bốn phía xung quanh. Nếu đổi lại ở những địa phương khác, đừng nói là mãnh thú, cho dù là một đầu Thần thú, Nhạc Minh Tùng cũng chẳng thèm quan tâm. Nhưng ở loại địa phương này, nếu thật sự có mãnh thú sinh tồn ở nơi này, như vậy loại mãnh thú này khẳng định cũng giống như đám cây cỏ sinh trưởng trên mặt đất vậy, đồng dạng đều vô cùng biến thái, Nhạc Minh Tùng cũng không có lòng tin có thể đối phó được nó, chỉ có thể trông cậy vào Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi xổm người xuống, cẩn thận kiểm tra cỗ thi thể này một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi lắc đầu nói:
- Người này hẳn không phải là bị mãnh thú giết chết! Ngươi nhìn huyết nhục trên người hắn xem, toàn bộ đều dồn hết về một phía, giống như bị một cái bàn chải lớn chải qua vậy. Nếu là bị mãnh thú gặm ăn, chắc chắn sẽ không có loại bộ dạng này!
- Bị bàn chải làm thành như vậy? Như vậy hắn vì sao mà chết?
Nhạc Minh Tùng kinh ngạc hỏi. Ninh Tiểu Xuyên khẽ lắc đầu, đứng lên nói:
- Không biết! Chúng ta tiếp tục đi thôi! Ta có loại dự cảm, sợ rằng sắp tới chúng ta sẽ chính thức bắt đầu đối mặt với đủ các loại khảo nghiệm trên Tiên Kiều!
Trong mấy ngày vừa qua, Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng lên đường vẫn luôn rất dễ dàng thuận tiện, không gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng hai người cũng tuyệt đối không cho rằng nơi này thật sự sẽ bình an như vậy.
Phải biết rằng, trong truyền thuyết cho dù là những cường giả tuyệt thế, một khi tiến vào Tiên Kiều cũng đều là cửu tử nhất sinh. Trong một vạn cường giả tuyệt thế có được một người thành công thông qua Tiên Kiều cũng đã xem như là rất may mắn rồi. Bởi vậy có thể thấy được khảo nghiệm trên Tiên Kiều đáng sợ đến mức nào. Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng cho tới lúc này vẫn chưa gặp phải tai nạn gì, chỉ có thể nói rõ vận khí của hai người không tệ, nhưng cũng không thể chứng minh trong Tiên Kiều tuyệt đối an toàn.
Một lần nữa cõng Nhạc Minh Tùng lên trên vai, Ninh Tiểu Xuyên mang theo hắn tiếp tục lên đường. Kỳ thật lúc này Nhạc Minh Tùng đã khôi phục lại sức lực, nhưng Ninh Tiểu Xuyên thật sự không muốn cùng hắn chậm chạp lên đường, cho nên đơn giản là vác hắn ở trên vai mình cùng nhau tiến lên.
o0o
Tiếp tục tiến lên thêm chừng mười dặm nữa, trước mắt Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng một lần nữa xuất hiện đại lượng thi thể vỡ nát. Những thi thể này cũng giống như cỗ thi thể đầu tiên vậy, tử trạng vô cùng thê thảm, quả thật khiến cho người ta vừa nhìn cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy. Nhìn thấy đám thi thể này, tâm tình Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng cũng càng lúc càng trầm trọng hơn, thậm chí bắt đầu cân nhắc có nên tiếp tục tiến lên nữa hay không.
Bất quá cuối cùng hai người vẫn lựa chọn tiếp tục tiến lên. Bản thân Tu sĩ liền có một loại tinh thần không biết sợ hãi. Nếu biết rõ phía trước có nguy hiểm liền không tiếp tục tiến lên nữa, sợ rằng Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng cũng không có khả năng tu luyện đến cảnh giới như ngày hôm nay.
Tiếp tục tiến lên thêm vài dặm nữa, Nhạc Minh Tùng đang nằm sát trên vai Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên la hoảng lên:
- Đau quá! Vừa có vật gì mới đâm ta một cái! Ninh Tiểu Xuyên, mau dừng lại a!
Ninh Tiểu Xuyên vừa mới thả Nhạc Minh Tùng từ trên vai xuống, liền lập tức cảm giác được từ trên không trung tựa hồ có vật gì đó rơi xuống vai chính mình, khiến cho trên vai mình truyền tới một cỗ cảm giác đau đớn tê dại. Mà Nhạc Minh Tùng ở một bên, lúc này cũng đã không ngừng hét thảm. Mấy chỗ trên người hắn chợt bắt đầu không ngừng chảy ra máu tươi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT