Ngoài thân phận là truyền nhân Diệt Thế Đạo ra, Ninh Tiểu Xuyên chẳng còn có gì có thể chấn nhiếp cao tầng Chân Lý Thiên Quốc cả.
Hắc ảnh kia thì rõ ràng muốn dùng thân phận của Ninh Tiểu Xuyên để gây rối loạn cho Chân Lý Thiên Quốc.
Những điều này Ninh Tiểu Xuyên đều nhận ra, nhưng lúc này hắn chỉ có thể tiến từng bước theo kế hoạch của đối phương mà thôi.
- Mong là Mộc Uẩn Vương giống hắc ảnh kia cũng e dè thân phận truyền nhân Diệt Thế Đạo của ta, sẽ không hạ sát thủ để tình hình khỏi như hắc ảnh kia đã dự tính.
Ninh Tiểu Xuyên lầm bầm trong đầu, nam tử râu quai nón thì đã đưa hắn và Diệp Siêu Phàm vào một đại điện phía trên bầu trời Chân Lý Thiên Quốc.
Đại điện này quy mô hoành tráng, lơ lửng trên không trung, tỏa ra ánh sáng chói lòa, giống như thiên đường nhân gian vậy.
Những nơi khác ở Chân Lý Thiên Quốc còn có bảy tòa đại điện tương tự thế này.
Mọi thần dân Chân Lý Thiên Quốc đều biết trong những đại điện này là tám vị vương giả nắm giữ cả Chân Lý Thiên Quốc. Sau khi hoàng đế bệ hạ và hoàng hậu của Chân Lý Thiên Quốc bế quan, mọi việc lớn nhỏ của Chân Lý Thiên Quốc đều được bát vương tiếp nhận.
Nam tử râu quai nón kia vào trong đại điện của Mộc Uẩn Vương.
Ninh Tiểu Xuyên hai lần tới Chân Lý Thiên Quốc nhưng chưa từng rời khỏi phạm vi của Thiên Kiêu Cung. Nên lúc này khác tò mò về Chân Lý Thiên Quốc, không ngừng quét mắt nhìn xung quanh.
Thấy lúc này mà Ninh Tiểu Xuyên vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy, nam tử kia có vài phần kinh dị, nhưng cũng có chút đáng tiếc.
Nhân vật thiên tài như vậy sau này chắc chắn thành tựu sẽ không thể đong đếm, nhưng giờ lại phải chết trong tay Mộc Uẩn Vương đại nhân.
- Chủ nhân, đây là nơi ở của phụ thân ta. Nếu việc của chúng ta bị phụ thân phát hiện thì chắc chắn ngài sẽ nổi trận lôi đình.
Diệp Siêu Phàm lo lắng truyền âm cho Ninh Tiểu Xuyên.
Đến lúc này Diệp Siêu Phàm vẫn toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho Ninh Tiểu Xuyên.
Nam tử râu quai nón dường như nghe thấy Diệp Siêu Phàm truyền âm, thần sắc cổ quái nhìn Diệp Siêu Phàm rồi bước vào đại điện.
Trong tòa đại điện này có vô số thị nữ xinh đẹp mặc lụa là đang bận rộn.
Những thị nữ này nhìn a cũng có thể nói là tuyệt sắc, ngay cả nam tửrâu quai nón kia khi nhìn những thị nữ này cũng cảm thấy mồm miệng khô rang, lập tức cúi xuống.
- Mộc Uẩn Vương cũng thật biết hưởng thụ.
Ninh Tiểu Xuyên tuy bị cầm trong tay người khác nhưng vẫn nhìn được xung quanh, thấy những thị nữ kia hắn nghĩ bụng.
Nếu không phải biết rõ đây chính là Chân Lý Thiên Quốc thì có lẽ Ninh Tiểu Xuyên còn tưởng đã tới phủ đệ của vị vương công quý tộc nào rồi.
Vì ở Đại Diêm chỉ có những vương công quý tộc ăn chơi trụy lạc không để tâm tu luyện mới hưởng thụ thế này.
Thấy nam tử râu quai nón vào, hai thị nữ tiến lại, mỉm cười:
- Dương Can đại nhân, không phải ngài ở bên ngoài chinh chiến sao? Sao lại có thời gian tới Mộc Uẩn Vương Điện vậy?
Tuy với thực lực của mình, nam tử râu quai nón kia có thể thổi một cái cũng khiến hai nữ tử kia tan xương nát thịt, nhưng đối mật với hai người họ nam tử râu quai nón vẫn thu sự ngông cuồng lại, thận trọng nói:
- Hãy thông báo với Mộc Uẩn Vương đại nhân ta có việc muốn cầu kiến.
- Được, nhưng Mộc Uẩn Vương đại nhân có lẽ không rảnh. Ngài phải đợi một chút.
Hai thị nữ cười rồi quay người đi.
- Mẹ kiếp, đây chính là cao tầng của Chân Lý Thiên Quốc?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn cảnh tượng trước mắt mà trợn tròn mắt.
Chân Lý Thiên Quốc là văn minh cao cấp nhất trong trời đất, cho dù là quốc dân bình thường cũng có thể dùng phân thân của thần khí Văn Minh bất cứ lúc nào để giao lưu với nhau, vô cùng tiện lợi.
Nhưng lúc này nam tử râu quai nón muốn cầu kiến Mộc Uẩn Vương lại phải nhờ người khác thông báo.
Hơn nữa, nam tử này còn là cường giả cấp Chủ Thần thống soái vô số người nhưng tới đây lại phải hạ giọng như một bộc nhân.
Lúc này Ninh Tiểu Xuyên bỗng cảm thấy đại điện của Mộc Uẩn Vương không phải ở Chân Lý Thiên Quốc mà là ở một nền văn minh cấp thấp nhất.
Thấy Ninh Tiểu Xuyên ngạc nhiên, Diệp Siêu Phàm nói:
- Chủ nhân, phụ thân ta khá coi trọng khung cảnh, nên tìm một số quan viên lễ nghĩa trong hoàng cung ở những nền văn minh cấp thấp, chỉ định quy tắc trong Mộc Uẩn Vương Cung. Cho dù là ta muốn cầu kiến phụ thân cũng phải tuân thủ quy tắc này.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Tìm quan viên lễ nghi ở hoàng cung các văn minh cấp thấp để đặt ra quy định, phụ thân ngươi không phải có vấn đề về đầu óc đấy chứ?
- Sao có thể? Phụ thân ta là người thông minh nhất thế gian, nếu không sao có thể trở thành một trong bát vương của Chân Lý Thiên Quốc.
Diệp Siêu Phàm nói.
- Nhưng chắc chủ nhân cũng biết Chân Lý Thiên Quốc đã là nền văn minh cao cấp nhất thế gian, mà phụ thân ta thân phận cao quý, dù địa vị hay tu vi đều đã tới cực hạn. Trong điều kiện này, hưởng thụ một chút cũng không sai đúng không? Tuy Chân Lý Thiên Quốc mọi phương diện đều đã tiến hóa tới cực hạn nhưng nếu luận về hưởng thụ thì không ai sánh được với những quý tộc ở văn minh cấp thấp. Đây cũng là lý do phụ thân ta tìm quan viên lễ nghĩa đặt quy định cho Mộc Uẩn Vương Phủ.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn quanh đại điện gật gù nói:
- Giờ ta cũng như đã biết tại sao Chân Lý Thiên Quốc lại xuất hiện bọn phản nghịch rồi.
Nếu cao tầng Chân Lý Thiên Quốc đều hủ bại, trụy lạc như vậy thì việc xuất hiện phản nghịch cũng không có gì lạ.
Mộc Uẩn Vương đại điện đã cho Ninh Tiểu Xuyên thấy một mặt khác của Chân Lý Thiên Quốc.
Một nền văn minh phát triển tới cực hạn lại phát triển theo chiều hướng ngược lại, tình hình này khiến Ninh Tiểu Xuyên cũng có suy nghĩ,
Nam tử râu quai nón Dương Can nhìn Ninh Tiểu Xuyên và Diệp Siêu Phàm, thần sắc có vài phần bất lực. Đương nhiên hắn biết khó khăn của Chân Lý Thiên Quốc lúc này, nhưng hết cách, Chân Lý Thiên Quốc hiện nay chi tầng lớp rõ ràng, tất cả những người không phục tùng sự quản lý đều sẽ phải lãnh hậu quả vô cùng thê thảm.
Thực lực Dương Can tuy cường hãn nhưng không thể đối kháng với cả Chân Lý Thiên Quốc được.
Đợi cả nửa ngày, từ trong đại điện cuối cùng cũng có một thân ảnh đi ra.
Người này là một trung niên nam tử khá uy nghiêm, hắn giống như một vị đế vương, thân mặc trường bào hoa lệ, được một nhóm thị nữ vây quanh, chậm rãi bước ra.
Quét mắt nhìn Dương Can, trung niên nam tử kia bước tới ngồi xuống vương tọa sâu trong đại điện.
Dương Can đã biết rõ tính tình của Mộc Uẩn Vương, vội tiến lại hành lễ:
- Mộc Uẩn Vương đại nhân!
Nhìn Dương Can cúi mình trước mặt, trung niên nam tử kia mới có vài phần tiếu ý:
- Được rồi Dương Can, không cần đa lễ. Lúc này ngươi từ Nguyên Khư Vũ Trụ trở về có việc quan trọng sao? Nếu ngươi tự tiện rời khỏi chiến trường không lý do thì sẽ bị trừng phạt.
- Điều này ta biết, Mộc Uẩn Vương hãy nhìn.
Dương Can gật đầu rồi đưa Diệp Siêu Phàm và Ninh Tiểu Xuyên ra trước mặt.
Mộc Uẩn Vương quét mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên và Diệp Siêu Phàm, thần sắc đại biến. Một luồng hàn ý lan tỏa trong đại điện, ngay cả các thị nữ quanh Mộc Uẩn Vương cũng không kìm được phải lùi xa vài bước.
Mộc Uẩn Vương lạnh băng nhìn Diệp Siêu Phàm:
- Con trai, lại đây!
Diệp Siêu Phàm ngần ngừ nhìn Ninh Tiểu Xuyên, không được Ninh Tiểu Xuyên cho phép, hắn không dám tự quyết định.
Trung niên nam tử kia đại nộ đứng phắt dậy.
- To gan, dám nô dịch con trai ta!
Uỳnh!
Cùng với tiếng quát của Mộc Uẩn Vương, Ninh Tiểu Xuyên cảm giác đại điện xung quanh bỗng biến mất và hắn như con thuyền nan chống đỡ bão táp giữa đại dương.
- Mộc Uẩn Vương thực lực thật đáng sợ.
Ninh Tiểu Xuyên thầm kinh ngạc, không chút do dự rút Diệt Thế Ma Kiếm ra chắn trước mặt.
Những thứ Ninh Tiểu Xuyên gặp lúc này chỉ là bão tạo ra từ sức mạnh tâm thần khi Mộc Uẩn Vương nổi giận mà thôi.
Cơn bão tâm thần này duy trì một lúc mới biến mất.
Ninh Tiểu Xuyên lúc này toàn thân đổ mổ hôi, thân thể lảo đảo suýt nữa đã ngã ra.
- Ủa, tiểu tử này chỉ là Thứ Thần lại có thể giữ được tỉnh táo ki bị tâm thần của Mộc Uẩn Vương xung kích.
Dương Can nhìn Ninh Tiểu Xuyên với vẻ kinh ngạc.
Những thị nữ xinh đẹp trong Mộc Uẩn Vương đại điện ai cũng sợ hãi nhìn Mộc Uẩn Vương nổi trận lôi đình, sợ Mộc Uẩn Vương sẽ trút giận lên họ.
Còn Ninh Tiểu Xuyên đứng giữa đại điện lúc này, nhìn Mộc Uẩn Vương cũng có phần dè chừng.
Mộc Uẩn Vương quả thực quá mạnh, đúng như Diệp Siêu Phàm nói, thực lực của Mộc Uẩn Vương đã đạt tới mức đỉnh cấp.
Diệp Siêu Phàm đã bị Mộc Uẩn Vương kéo tới bên cạnh, một tay ấn lên đầu Diệp Siêu Phàm dường như để cảm nhận nô lệ ấn ký của Ninh Tiểu Xuyên trong cơ thể Diệp Siêu Phàm.
Nô lệ ấn ký của Thất Khiếu Thần Ma Tâm chi lực khác với những loại phổ thông, khi đã đặt thì gần như mãi mãi không thể phá giải được.
Nhưng thực lực của vị Mộc Uẩn Vương này hiển nhiên hơn cả tưởng tượng. Chỉ trong nháy mắt Ninh Tiểu Xuyên đã cảm giác sự khống chế của mình tới Diệp Siêu Phàm đã biến mất.
Ánh mắt vốn có phần mơ màng của Diệp Siêu Phàm ngay lập tức trở nên tỉnh táo, ngẩng lên thấy phụ thân thì khựng một chút rồi nhớ ra tất cả, quay lại gườm gườm nhìn Ninh Tiểu Xuyên.
Tiểu vương tử Diệp Siêu Phàm đã trở lại rồi.
- Phụ thân, con muốn hắn chết!
Diệp Siêu Phàm gầm lên, tiếng vang vọng khắp Mộc Uẩn Vương đại điện.