Sau khi Nhất Long Tử tạm thời quấn lấy hai Tiên binh, Nhất Tinh Tử lao thẳng về phía màn sương trắng. Người còn chưa tới, hai tay hắn đã bấm quyết, hóa ra một bàn tay khổng lồ, cuốn lấy một khối Tiên binh, cùng kéo vào chiến đoàn với Nhất Long Tử.
Do đó, chỉ còn lại một Tiên binh!
Tiên binh này đang sắp xông vào được màn sương trắng thì cách đó không xa, Phù Phong Tử hàn quang lóe lên, tay phải hư không chụp một cái, lập tức thân mình của Tiên binh này bỗng nhiên chấn động, lập tức lui về phía sau, không ngờ bị Phù Phong Tử cách không chụp lấy, một mình đánh bốn.
Mười Tôn Tiên binh này dù cường độ thân thể kinh nhân nhưng đối với đám người Phù Phong Tử mà nói thì để đánh lại không khó. Vương Lâm nhìn thấy một màn này hắn đáy lòng cũng thầm kêu may mắn. Nắm đó nếu hắn không thoát đi khỏi Yêu Linh chi địa mà cố ý phá vỡ cấm chế Tiên phủ này thì dù tới được nơi này. Bất kể là hoa linh kia hay Tiên binh đều không phải là thứ mà lúc đó hắn có thể kháng cự!
Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, nâng chân đi về phía đại điện được lầu các vây lấy bốn phía kia. Nhưng thân mình hắn còn chưa tới gần thì ngay lập tức đã có một kinh biến xuất hiện!
Nháy mắt này, từ lầu các xung quanh, không ngờ trở nên hư ảo trước mắt Vương Lâm, đột nhiên di động phương vị, trở thành một đám hư ảnh. Trong hư ảnh này lại có từng trận cường quang bắn ra.
Cường quang này dung hợp lại, không ngờ phảng phất như hư ảnh của một chiếc mai rùa, đem đại điện phòng thủ nghiêm mật. Từ xa nhìn lại, mặt đất như bị bao phủ bởi một quy xác rất lớn.
Cùng lúc đó có bốn đạo khói nhẹ từ trên quy xác này bay ra, không ngờ hóa thành bốn lão già áo xanh!
Thần sắc Vương Lâm vẫn thong dong, nhìn kỹ về phía bốn lão già này. Toàn bộ bốn người đều là hồn thể, tu vi ở giữa khảng Khuy Niết sơ kỳ và trung kỳ.
Bốn lão già này đều tiên phong đạo cốt, vừa mới xuất hiện liền tràn ra đầy tiên khí. Trong đó có một người hai mắt như điện, nhìn chằm chằm Vương Lâm quát khẽ:
- Hạ nhân to gan, dám xông vào Tiên phủ, pha,j vào tội chết!
Hắn nói xong, căn bản không cho Vương Lâm cơ hội mở miệng, lập tức bước ra, tay phải chỉ lên thiên không, lập tức tiên khí bên trong Tiên phủ lập tức trở nên cuồng bạo, không ngờ hình thành một đạo khí xoáy ở trong tay người này!
Khí xoáy này dừng trong tay lão già này một lúc rồi sụp đổ. Nhưng trong sự sụp đổ này lại truyền ra một tiếng gầm rống. Chỉ thấy từ bên trong khí xoát sụp đổ này bỗng nhiên có một con thú lao ra!
Con thú này toàn thân màu đen, rõ ràng là một viên hầu thật lớn, cao chừng mấy trượng, cánh tay dài quá gối. Lúc này sau khi xuất hiện, nó lập tức lao về phía Vương Lâm chụp tới.
Lão già kia thần sắc lại âm trầm, thân mình nhoáng lên, lập tức hóa thành một đạo thanh quang, xuyên qua viên hầu này xông tới Vương Lâm.
Ba lão gia bên cạnh đồng dạng bước ra, trong đó có một người trong lúc nâng tay liền có một cơn phong cuộn lên cả bạo đất cát, hóa thành một con hắc mãng trăm trượng, há rộng cái mồm như bồn máu, lao tới cắn Vương Lâm.
Còn một người lại triển khai hai cánh tay, thân thể nhẹ nhàng vân dũng, tiên khí bên trong Tiên phủ lập tức ngưng tụ, không ngờ hóa thành một con đại điêu, kêu lên một tiếng rồi nhanh như chớp xông thẳng về phía Vương Lâm.
Lão già cuối cùng ánh mắt cũng lóe lên, hai tay bấm quyết, hướng về phía trước nhấc lên, trong miệng quát khẽ:
- Tiên sơn bố công!
Khoảnh khắc khi câu nói của lão già vang lên, lập tức từ trên đỉnh của Tiên phủ truyền ra âm thanh ầm ầm, không ngờ một hư ảnh ngọn núi biến ảo ra, hung hăng nện xuống Vương Lâm.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn lão già này đồng thời ra tay, phối hợp Tiên thuật với nhau không ngờ biến hóa ra một kích tuyệt sát.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra tinh quang, thân mình không lùi mà lại tiến tới. Khoảnh khắc khi cánh tay to lớn của con viên hầu quét tới, tay phải hắn nắm lại, đánh ra một quyền vào hư không. Chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên vang lên. Vương Lâm quyền tùy thân động, khoảnh khắc khi vao chạm với cự viên kia, đã đánh tới ngực của nó.
Từng trận âm thanh bang bang quanh quẩn, con viên hầu gầm thảm một tiếng, thân mình nhanh chóng lui lại, nhưng chỉ mới lui được ba bước, nửa trên thân mình đã ầm ầm sụp đổ.
Vương Lâm không dừng lại, nhoáng lên một cái, thân thể bay lên không, tay phải nâng lên, hướng về phía dưới chỉ ra, trong miệng bình thản nói:
- Tử mẫu đạo khô!
Lời này vừa ra, từ trên mu bàn tay phải, đồ án Tử mẫu đạo khô phát ra hắc mang, lập tức thoát ly bay ra, ở giữa không trung đón gió đại trướng, hóa thành một cái đầu lâu mãnh thú âm trầm, hắc khí tràn ngập ra, u quang trong hai mắt của thú cốt kia chợt lóe lên!
Trong nháy mắt, một cỗ sát khí kinh người bao phủ bốn phía, u quang lóe ra kia lao thẳng về phía đại điêu đang đánh tới chỗ Vương Lâm ở giữa không trung. Một mảnh quầng sáng màu trắng lóe ra, lập tức con đại điêu kia liền hóa thành thạch điêu!
Lúc này đây, con mãng xà màu đen cũng đã tới gần, cái mồm há to như cái chậu máu truyền ra lực hút cường đại hướng về phía Vương Lâm nuốt lấy. Đối mắt Vương Lâm lóe ra hàn quang, trong khi lui lại lại vỗ túi trữ vật, trong miệng quát khẽ:
- Tam cửu chi kiếm!
Lập tức một thanh đại kiếm lóe ra kim quang lập tức bay ra, xoay quanh bên người Vương Lâm, hóa thành hai mươi bảy kiếm! Khoảnh khắc hai mươi bảy kiếm này xuât hiện, chúng lập tức cấp tốc đan vào nhau, không ngờ hóa thành kiếm võng, hình thành kiếm trận, lao thẳng tới cự mãng kia.
Ầm ầm ầm!
Những âm thanh kinh thiên không ngừng vang lên, cự mãng liền bị hai mươi bảy kiếm này vờn quanh, nhanh chóng bị xuyên thấu, lập tức phát ra từng tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Hết thảy những điều này nói đến tuy thong thả nhưng thực tế cũng trôi qua cực nhanh. Lúc này đây, tinh không trên Tiên phủ này tối sầm lại, cũng chính là ngọn núi khổng lồ kia xuyên qua màn sương trắng, nện thẳng xuống Vương Lâm!
Thần sắc của Vương Lâm như thường, há mồm phun ra một thứ. Thứ này chính là Phong Tiên ấn mười tám tầng địa ngục! Ấn này vừa xuất hiện lập tức phóng đại vô số lần, lao thẳng về phía ngọn núi khổng lồ đang áp xuống kia.
Một tiếng ầm vang từ chỗ ngọn núi kia truyền ra!
Nương theo lúc này, trong mắt Vương Lâm lại hiện lên sát khí, nâng tay lên quát khẽ:
- Hô phong!
Bỗng nhiên, thiên địa biến sắc, một cỗ hắc phong có thể thổi bay tất cả đột nhiên xuất hiện trong tay Vương Lâm, lập tức tràn ra khắp thiên địa, quét ngang khắp cả Tiên phủ. Bên trong hắc phong liền có bốn con hắc long biến ảo ra, mang theo tiếng gầm rống lao thẳng về phía trước, trực tiếp cắn nuốt.
Lão già ảo hóa ra đầu cự viên đột nhiên biến sắc, nhìn chằm chằm vào hắc long, thất thanh nói:
- Bạch Phàm thuật!
Hắn không chút do dự, thân mình lập tức lui về phía sau, nhưng vẫn đã chậm. Một con hắc long đã trực tiếp lao tới, cắn một ngụm.
Ba người còn lại, ngoại trừ lão già thi triển sơn ấn kia, hai người lập tức chạy trốn nhưng dưới sự tấn công của hắc long phút chốc đều đã bị cắn nuốt!
Hết thảy những điều này phát sinh quá nhanh, lão già còn lại nhanh chóng lui về phía sau, chân phải đạp lên quy xác, trong miệng truyền ra chú ngữ kỳ dị. Lập tức quy xác lóe lên hào quang, giống như dòng nước nhất tề dũng mãnh tuôn vào trong thân thể của lão già.
Mắt thấy khí tức của lão già này không ngừng đề thăng, Vương Lâm sao có thể khiến hắn như ý, tay phải bỗng nhiên chỉ ra, trong miệng âm trầm nói:
- Định!
Trong nháy mắt, trong mắt lão già hiện lên vẻ hoảng hốt. Hắn rõ ràng cảm giác được trong nháy mắt thân mình bị vô số sợi tơ mảnh vô hình quấn lấy. Hắn lẩm bẩm:
- Định Thân thuật… Trên mặt hắn hiện lên vẻ cổ quái, đang muốn nói tiếp nhưng bị một con hắc long cuối cùng quét tới, cắn một ngụm nuốt vào.
Vẻ cổ quái của lão già trước đó bị Vương Lâm nhìn thấy khiến tâm thần hắn khẽ động. Nhưng lúc này không thể suy nghĩ nhiều. Vương Lâm bước tới, đi đến bên ngoài quy xác, nâng tay phải lên. Hư ảnh của Cổ Thần Tí bỗng nhiên biến ảo ra, gầm nhẹ rồi hung hăng đánh xuống quy xác.
Chỉ nghe ầm một tiếng, phảng phất như động phủ cũng phải run rẩy, trên mặt đất lại có một đạo cái khe xuất hiện trong tiếng răng rắc. Quy xác run rẩy kịch liệt nhưng không có dấu hiệu gì là sụp đổ.
Lúc này, đám người Phù Phong Tử cũng đã xử lý xong đám Tiên binh, màn sương trắng trên bầu trời cũng đã nhanh chóng co rút lại. Trên mặtngaan thi càng thêm hồng nhuận. Sau khi hấp thu hoa linh này, nàng dường như có một ít biến hóa kỳ dị.
- Phá trận này!
Vương Lâm phân phó một tiếng, lập tức đám người Phù Phong Tử không nói hai lời, liên thủ xuất ra thần thông tràn ngập, đồng loạt đánh về phía mai rùa kia.
Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên, hào quang trên mai rùa lại lóe lên, mặt đất chấn động dữ dội. Cây cầu đá xa xa không ngờ sụp đổ, cuối cùng tiêu tan.
Chỉ có điều quy xác này vẫn hoàn hảo như cũ. Nhưng độ sáng bóng trên mặt đã ảm đạm một ít.
Vương Lâm nhăn mày, âm thầm kinh hãi. Trình độ phòng ngự của cái hư ảnh mai rùa biến ảo ra này đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Bất kể là Cổ Thần Quyền, hay là rất nhiều thần thông của các lão quái cũng không thể khiến cho mai rùa này có dấu hiệu sụp đổ.
- Không biết Tiên phủ do Thiên Vận Tử và Lăng Thiên Hầu nắm giữ cũng có thần thông như mai rùa này hay không?! Nếu cũng có, bọn họ làm sao mà giải trừ được…?
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nhìn chằm chằm vào mai rùa này!
Không chỉ có hắn kinh hãi, lúc này đám người Phù Phong Tử cũng âm thầm kinh hãi, ánh mắt của mọi người hoàn toàn nhìn vể phía trên mai rùa này.
Ngay tại khoảnh khắc ánh mắt mọi người đang tập trung nhìn lại, mai rùa này tự động lóe lên, hào quang chói mắt, dần lộ ra đại điện bị bao phủ bên trong.
Bên trong đại điện là một mảnh u ám, thấy không rõ được bên trong nhưng lại có một tiếng bước chân từ sâu bên trong đại điện truyền ra. Bên trong Tiên phủ yên lặng này, tiếng bước chân dù nhẹ nhưng rõ ràng vẫn lọt vào tai mọi người.
Tiếng bước chân này dường như có một cỗ lực lượng kỳ dị, khi rơi vào trong tai mọi người không ngờ mơ hồ khiến nhịp tim đập bắt đầu trở nên cùng tần suất. Phảng phất như mỗi khi bước chân hạ xuống cũng chính là một lần tim đập.
Phù Phong Tử biến sắc, cấp tốc vận chuyển nguyên lực trong cơ thể tràn ngập toàn thân. Làm xong việc này mới khiến cho nhịp tim đập thoát khỏi tần suất của tiếng bước chân kỳ lạ kia.
Nhưng đám người Trần Đạo Tam Tử và Đại Đầu lại không có tu vi như vậy. Theo bước chân ngày càng gần, cả đám sắc mặt đều trở nên tái nhợt!
Chỉ có ngân thi là thần sắc vẫn như thường. Nàng vốn là một khối thi thể có linh tính, trái tim không đập nên tự nhiên cũng không bị ảnh hưởng gì cả.
Thần sắc của Vương Lâm dần trở nên âm trầm. Nhục thân của hắn là thân thể Cổ Thần nên loại đả kích này vẫn có thể chịu đựng được!
Dần dần, tiếng bước chân ngày càng tới gần, coi như có người từ sâu trong đại điện chậm rãi đi ra. Theo tiếng bước chân này càng tới gần, sắc mặt của Trần Đạo Tam Tử và Đại Đầu lại càng thêm tái nhợt. Trên mặt Đại đầu lại bất tri bất giác nổi lên gân xanh.
Tu vi của Lôi Cát là thấp nhât, lúc này thân mình hắn run lên, không thể không lùi lại mấy bước về sau, nhưng vẫn không chịu nổi. Hắn gầm nhẹ, hai mắt mở trừng ra, thân mình đột nhiên bành trướng lên, hóa thành hơn mười trượng mới có đủ lực kháng cự.
Giờ khắc này, bước chân dường như đã đi đến cánh cửa của đại điện. Trong nháy mắt này, một bóng dáng màu trắng từ chỗ tối của đại điện bước ra.
Một đạo ánh mắt xuyên qua mai rùa nhìn về phía Vương Lâm.
Một nguy cơ sinh tử đã lâu không từng xuất hiện nháy mắt như một cơn lốc dâng lên trên toàn thân thể Vương Lâm, khiến mồ hôi toàn thân hắn nháy mắt tuôn trào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT