-Tên của ta, là Bạch Nguy! Vương huynh có thể tới nơi này, chắc đã rõ lời Bạch mỗ vừa nói.
 
Bạch Nguy ánh mắt dừng ở trên cấm chế thung lũng, trầm giọng nói.
 
Vương Lâm cau mày, Bạch Nguy này âm khí trong cơ thể chẳng những vẫn còn, hơn nữa còn đậm hơn trước nhiều, thậm chí loại nồng đậm dĩ nhiên đã đạt tới vô cùng rùi.
 
Loại âm khí nồng đậm này, tuyệt không thể xuất hiện trong một cơ thể tu sĩ, cái này dĩ nhiên hóa thành gần như thực chất, với tu vi người này, nắm giữ âm khí như vậy, thân thể tất nhiên không chịu đựng được, nhất định toàn thân đoạn tuyệt sức sống mà chết, hóa thành âm thi.
 
-Bạch Dương nở hoa, trắng đen điên đảo, lời của Bạch huynh Vương mỗ đã hiểu một chút.
 
Vương Lâm ung dung thản nhiên chậm rãi nói.
 
Bạch Ngụy than nhẹ trên mặt lộ ra vẻ chua xót, trầm mặc một chút nhỏ giọng nói:
 
-Bạch mỗ tuy không tính được như sư tôn, ta vốn tưởng rằng phải ba tháng mới chân chính phát được tác dụng. Dùng ba tháng này, mời Vương huynh giúp ta, ta có hai thành nắm chắc một chút, đáng tiếc…có trốn cũng không thoát khỏi tính kế của sư tôn.
 
Vương Lâm mặt nhăn không nói gì.
 
-Vương huynh, ta vốn tưởng rằng huynh sẽ không phát hiện ra nhanh như vậy, đang muốn ngày mai gợi ý thêm một chút, nhưng hiện giờ đã không cần rồi. Lúc này là giờ mão, sư tôn đang bế quan, giờ mão qua đi, sư tôn sẽ phát hiện dị thường ở nơi này sẽ tới đây ngay lập tức.
 
-Trước khi sư tôn tới, Vương Lâm nguyện ý nghe Bạch mỗ kể vài chuyện xưa không… Bạch Nguy vẻ mặt chua xót, thở dài một tiếng, hai mắt vội mê man trong hồi ức.
 
-Ta sinh ra ở một gia đình phú quý phàm trần Thiên Vận Tinh. Lúc sinh ra, trên thiên vận tinh xuất hiện rặng mây đỏ đầy trời, sau khi sinh thì mây đỏ này cũng tiêu tan toàn bộ.
 
Mãi cho tới khi ta bước vào con đường tu tiên, quay lại trước kia, mới biết rặng mây đỏ đó tên là Chân Dương, mà lúc ta sinh ra, nếu suy tính đó chính là ngày cực dương!
 
Mấy ngàn năm qua khó có được một ngày cực dương, phàm là đứa nhỏ nào sinh ra vào ngày đó, theo ta điều tra về sau, toàn bộ hầu như chưa sinh ra, trực tiếp chết trong cơ thể mẫu thân.
 
Nếu là nam hài còn đỡ hơn, mặc dù tử vong, còn lưu lại anh thi. Nhưng nếu là nữ hài, sinh vào ngày đó toàn bộ tiêu tan đi, không còn một chút gì lưu lại.
 
Bạch Nguy ánh mắt lộ ra thống khổ, nhìn phía trước, dường như nhớ lại quá khứ hắn không muốn nhớ.
 
-Ta, còn có một muội muội…chúng ta là bào thai song sinh, ngày cực dương khi đạt tới đỉnh, sẽ cực âm trong nháy mắt. Mà ta, được sinh ra lúc sắp chuyển sang cực âm. Muội muội ta, khoảnh khắc tiêu tan đi, đã hấp thụ một tia cực âm khí, mặc dù không có thân thể, nhưng linh hồn đã dung nhập vào trong cơ thể ta.
 
Nguyên bản hết thảy đều bình an, linh hồn muội muội thủy chung không thức tỉnh. Mặc dù dung nhập vào cơ thể ta, nhưng vẫn ngủ say. Nếu thủy chung chỉ có như vậy thì cũng không có chuyện sau này.
 
Khi bảy tuổi, ta được một vị tu sĩ Thiên Vận Tông nhìn trúng, thu hút nhập sơn môn, bắt đầu cuộc sống tu đạo. Thiên ta tốt lắm, tu hành tốc độ rất nhanh, dần dần trổ tài năng vượt qua ngoại môn đệ tử trở thành nội môn đệ tử.
 
Nhoáng mắt một cái mấy trăm năm trôi qua, tu vi của ta, cũng đạt tới Anh Biến, lại có cơ duyên, từ trong phần lớn đệ tử nội môn thành công trở thành một trong đệ tử đích truyền Tử hệ của sư tôn.
 
Theo tu vi tăng trưởng, ta dần dần biết được mình khác hẳn, lại biết trong linh hồn của mình còn có một nửa thuộc về muội muội. Vả lại linh hồn của muội muội đang có dấu hiệu chậm rãi thức tỉnh. Ta vốn không muốn như vậy, khẩn cầu sư tôn trợ giúp, chia lìa linh hồn của sư muội ra ngoài, đầu thai nhập vào luân hồi… Bạch Nguy thở dài, nhưng trên mặt lập tức hiện lên một tia dữ tợn, nắm chặt tay nói rằng:
 
-Ta vĩnh viễn không quên được này đó, ta đang tu hành linh hồn muội muội cũng sắp sửa chân chính thức tỉnh thì trong nháy mắt Triệu Tinh Sát không biết nguyên nhân vì sao đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, lại lấy tu vi vượt qua ta xa xa, trực tiếp đả thương ta khiến cho linh hồn muội muội trong khoảnh khắc thức tỉnh. Không ngờ đã dung hợp với linh hồn của ta, từ đó về sau, ta rơi vào cảnh không nam không nữ, kết cục vô cùng thê thảm.
 
Bạch Nguy trong mắt lộ ra hận ý ngập trời.
 
-Ta trong tuyệt vọng tìm tới sư tôn, nhờ người trợ giúp, sư tôn cuối cùng truyền cho ta Âm Dương Song Dục quyết, nói cho ta, tu luyện tới tầng chín, linh hồn ta với muội muội sẽ tách rời ra.
 
Ta tới bây giờ cũng không thể ngờ được là sư tôn lại gạt ta. Âm Dương Song Dục quyết kia ta sau khi tu hành, không ngờ đột nhiên kỳ dị tăng mạnh, công pháp này chuyên tu hồn pháp, đối với tu vi tăng trưởng có ảnh hưởng rất lớn. Nhưng hết thảy những cái này ta không quan tâm, ta muốn, chính là một ngày nào đó có thể cho hồn phách muội muội dung nhập vào luân hồi.
 
Nhoáng một cái đã mấy trăm năm, trong lúc này cũng là lúc người rời khỏi Thiên Vận Tinh. Khi ta phát hiện ra chuyện không đúng, hết thảy đã chậm… Bạch Nguy ánh mắt lộ bi ai, xé rách quần áo, lộ ra trước ngực, chỉ thấy hai sợi dây nhỏ một xanh một đỏ đan xen kéo dài tới tận hai tay, phảng phất như một gốc cây thực vật vậy.
 
-Thấy chưa, đây là sau khi tu luyện Âm Dương Song Dục quyết kỳ dị xuất hiện trên người ta. Kinh mạch trong cơ thể ta sau khi tu được Âm Dương Song dục quyết xuất hiện dị biến.
 
Khoảnh khắc Bạch Nguy nói lời này, trên mặt hắn lộ ra vẻ thống khổ, âm khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, ấn ký quỷ dị lần nữa xuất hiện.
 
-Mỗi lần, ta nói ra chuyện có liên quan tới ta, ấn ký này sẽ phát tác, mỗi lần phát tác, đều khiến cho âm khí trong cơ thể ta tăng mạnh, khiến cho công pháp Âm Dương Song Dục quyết không cần ta dẫn đường, liền tự động vận chuyển tu luyện.
 
-Ta còn biết, cực dương năm đó, chính là sư tôn tạo thành. Hắn dùng thần thông thuật của mình làm hết thảy, khiến cho trên Thiên Vận Tinh, xuất hiện một ngày cực dương hiếm thấy… Toàn hộ, toàn bọ đều nằm trong tính toán của hắn… Theo tiếp xúc, thời gian dài ở trong Thiên Vận Tông, ra dần dần minh bạch, tu vi của sư tôn đạt tới bình cảnh. Hắn không thể đột phá cho nên nhập ma…Ta chẳng qua chỉ là một thực nghiệm của hắn mà thôi… Ta biết, sư tôn muốn là âm khí trong cơ thể ta đạt tới cực đỉnh rồi giống như ngày cực dương kia khi tới đỉnh trong nháy mắt sẽ xuất hiện cực âm, hắn chờ đợi một tia cực dương trong cơ thể ta.
 
Ta còn biết, trước và sau ta, còn có mấy lần thảm kịch cực dương như vậy, nhưng cuối cùng, qua vô số năm, chỉ có một mình ta, cuối cùng sống sót.
 
Vương Lâm nghe giống như sấm đánh bên tai, nghe lời Bạch Nguy nói hít một hơi dài ánh mắt lộ ra khiếp sợ.
 
-Cực âm này, cực dương, rốt cuộc là cái gì khiến cho Thiên Vận Tử tiến hành đủ phương pháp để đạt được!
 
Vương Lâm nhìn Bạch Nguy trực giác cho hắn biết lời của Bạch Ngụy có thể tin được bảy phần.
 
Bạch Nguy trên mặt lộ ra dữ tợn, cười dài quát:
 
-Vương Lâm, ta tính toán sai lầm, so với việc sư tôn dự liệu như thần, hắn tất nhiên biết được hết thảy về ta. Ta ở trước mặt hắn giống như một con kiến, mặc dù một con kiến có muốn điên cuồng thế nào, cuối cùng cũng không thể nghiêng trời lệch đất được!
 
Nhưng, con kiến như ta, trong mắt Thiên Vận Tử là người thực nghiệm, phải làm một việc cho hắn chấn động! Ta không tin, ý niệm đột nhiên sinh ra trong đầu ta lúc này, hắn có thể tính toán rành mạch được.
 
Vương Lâm, tình huống của ta, ta rõ hơn ai hết, ta không có lực xoay chuyển, ai cũng không thể cứu ta. Nhưng trước khi ta chết, ta muốn đem cái nghìn năm luyện thành trong cơ thể này, cái mà Thiên Vận Tử cực kỳ mong muốn, một tia chí dương, tặng cho ngươi, ngươi dám lấy không?
 
Bạch Nguy nhìn Vương Lâm, thanh âm hắn nổi lên ầm ầm trong thung lũng, từng tiếng vọng vô cùng, hóa thành một câu, giống như tiếng sấm đánh rơi ầm ầm vào trong tai Vương Lâm.
 
-Ngươi, có dám không?
 
Vương Lâm trầm mặc, hắn không thể không trầm mặc, vật này tuy rằng hắn không biết là vật gì, nhưng có thể khiến cho Thiên Vận Tử để ý như vậy, tất nhiên trọng yếu đối với hắn. Nếu là mình lấy đi lúc này lập tức sẽ gặp phải cơn giận của Thiên Vận Tử.
 
-Giờ mão qua đi, sư tôn bất cứ lúc nào cũng có thể tới. Vương Lâm cho ta một câu, ngươi dám hay không?
 
Bạch Ngụy chờ một lát, trên mặt lộ ra thất vọng, cười khổ lắc đầu, thì thào lẩm bẩm:
 
-Chẳng lẽ việc này cũng trong tính toán của sư tôn. Hắn tính được mặc dù ta muốn tặng cho người, ngươi cũng không dám nhận, mặc dù nhận lấy, cũng sẽ phải trả lại cho sư tôn. Thật sự hết thảy chuyện tình trên thế gian này, trải qua vô số vạn năm, ngươi không có tính sai một lần sau, ta không tin, ta không tin?? Ta không tin cả đời này ngươi chưa tình tính sai một lần!
 
Lời của Bạch Ngụy rơi vào trong tai Vương Lâm, Vương Lâm hai mắt mạnh mẽ tinh quang.
 
"Cả đời chưa từng tính sai chuyện gì, toàn bộ đều chuẩn xác vô cùng, việc này thật là hoàn mỹ. Thiên Vận Tử, như vậy Thiên Vận Tử không có sơ hở gì cả, hết thảy người muốn đối địch cùng hắn, chưa quyết đấu dĩ nhiên đã thua ba phần rồi! Nhưng nếu làm cho hắn tính sai một làn, như vậy chuyện phát sinh sẽ…" Vương Lâm trái tim đập nhanh.
 
Thiên Vận Tử kết luận ta không dám lấy vật này, nếu ta lấy, hắn sẽ khởi sát tâm. Hơn nữa sát tâm không bị áp chế đi, nhất định sẽ giận dữ vô cùng mà giết chết ta!
 
Hắn tính kế kinh người, hết thảy đều trong tính toán.
 
Lấy, hay không lấy?
 
Vương Lâm ánh mắt lộ ra đấu tranh, hắn cả đời làm việc quyết đoán, hiếm thấy khi do dự. Nhưng hiện giờ, cũng không thể không do dự, một khi lấy vật này nhất định sinh tử khó liệu. Nhưng nếu là không lấy, Vương Lâm tự hỏi cả đời này, sợ rằng không thể vượt qua được bóng ma của Thiên Vận Tử. Hắn tuy nói không đấu pháp với Thiên Vận Tử, nhưng thông qua việc này, có thể xem như là một lần giao phong rồi.
 
Nếu không lấy, dưới bóng ma này, Vương Lâm nếu đối mặt với Thiên Vận Tử, tin tưởng sẽ không thể thắng được. Đối mặt với Thiên Vận Tử không lộ ra một chút sơ hở, Vương Lâm bất kể làm chuyện gì, trong lòng đều không khỏi nhớ tới, việc này, có phải cũng trong vòng tính toán của Thiên Vận Tử hay không?
 
Nếu là như thế, đạo tâm hắn khiếp sợ, còn nói gì tới chuyện cảm ngộ nhân quả, nói gì tới căn nguyên lực, nói gì tới chứng đạo thiên địa. Tu vi cả đời chỉ có thể đình lại, vẫn phải sinh sống dưới bóng ma không chút sơ hở của Thiên Vận Tử kia thôi!
 
"Ta là nghịch tu!" Vương Lâm trong mắt tuôn ra tinh quang, hắn nghĩ tới cỗ nghịch thiên ý khi ở Yêu Linh Chi Địa, chính là Thiên Vận Tử, nhưng có thể so sánh được với thiên uy!
 
Bạch Ngụy này ý không tồi, trước khi chết còn không cam lòng bị Thiên Vận Tử đùa nghịch cả đời, nghĩ muốn cùng với ta tạo ra khác biệt. Khiêu chiến với tính toán không chút sơ hở của Thiên Vận Tử! Hắn nghĩ muốn trước khi chết, tận mắt nhìn thấy một lần tính toán sai lầm của Thiên Vận Tử.
 
Vương Lâm trong mắt lộ ra hàn quang chậm rãi nói:
 
-Có gì không dám?
 
Tinh không Thiên Vận Tinh lúc này có một đạo cầu vồng bay nhanh tới, trong cầu vồng là một nam tử áo bào tím, vẻ mặt có chút tục tằng, kiêu ngạo vô cùng.
 
"Cũng không biết Tiểu Lâm tử lúc này tu vi thế nào rồi, không nghĩ tới mấy người đàn bà ở Phượng Loan tinh kia lợi hại như thế, ức hiếp lão tử không có huynh đệ trợ giúp phải không, lão tử đi tìm Tiểu Lâm tử, hung hăng thu thập các ngươi làm tiểu nương tử."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play