Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn lạnh lùng nhìn Hứa Đình.
 
Hai tai Hứa Đình run rẩy càng kịch liệt, bức tranh mới hé mở được một phần, ngọn lửa hung ác lại bùng ra gấp rất nhiều lần. Thậm chí hắn còn sinh ra ảo giác giống như mình đang nắm trong tay một con hung thú viễn cổ, nếu lúc này mở ra phần phong ấn còn lại thì nó sẽ phóng thẳng ra thôn phệ chính mình.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, bức tranh trong tay Hứa Đình càng ngày càng run lên kịch liệt, mà y phục của hắn lúc này cũng đã ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt lại càng trở nên tái nhợt. Lúc này khi Hứa Đình mở Chiến Tự Thiếp Đệ Nhị Phúc ra được bốn phần thì chiến ý từ trong bức tranh bùng ra ngập trời và cực kỳ nồng đậm.
 
Gió lốc tự nhiên xuất hiện rồi quét ngang khắp bốn phía, những tiếng nổ ầm ầm trở nên vang vọng. Những luồng hắc quang trong bức tranh điên cuồng lóe ra, làm cho Hứa Đình hầu như đã bị bao phủ trong hắc quang.
 
Tâm thần Hứa Đình trở nên run rẩy nhưng trong lòng lại bùng lên ý chí bất khuất. Lúc này hắn cắn răng gầm lên một tiếng, tất cả lực tiên nguyên khắp toàn thân lập tức vận chuyển, hai tay hung hăng kéo ra, một tiếng ầm vang lên.
 
Hứa Đình đã trực tiếp mở bức tranh ra bảy phần.
 
Liệt Vân Tử đứng thẳng người lên, trong mắt bùng lên vẻ vui mừng khó có thể tưởng tượng.
 
Trong nháy mắt khi bức tranh mở ra được bảy phần, một tiếng gầm rống đột nhiên vang lên, rất nhiều làn sương đen đột nhiên từ trong bức tranh tuôn ra. Sương đen hóa thành một con thú khổng lồ phóng thẳng về phía Hứa Đình mà thôn phệ.
 
-Chịu đựng!
 
Trong mắt Liệt Vân Tử lộ ra vẻ chờ mong.
 
Trong nháy mắt khi con thú khổng lồ kia phóng đến thôn phệ, cơ thể Hứa Đình đột nhiên lóe lên rồi phun ra một ngụm máu tươi. Cơ thể hắn trực tiếp ngã xuống, những tiếng nổ ầm ầm liên tục vang lên, rất nhiều máu tươi trên người tuôn ra ngoài.
 
Hứa Đình cười thảm, một tiếng ầm vang lên, cơ thể hắn văng ra ngoài mười trượng.
 
Bức tranh Chiến Tự Thiếp kia lập tức khép lại, nó đứng yên bất động trên không trung giống như những tình cảnh trước đó chưa từng xảy ra.
 
Liệt Vân Tử thầm than một tiếng, Hứa Đình này có thể mở ra được bảy phần, tuy hắn không thể chống đỡ được thú linh do chiến ý hóa thành nhưng trong số những người từng thử mở Chiến Tự Đệ Nhị Thiếp nhiều năm qua, hắn cũng là người rất ưu tú rồi.
 
Liệt Vân Tử vung tay phải lên, bức tranh bay về phía Vương Lâm. Lúc này vẻ mặt lão trở nên âm trầm, nói:
 
-Hứa Mộc, tới lượt ngươi.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn chụp lấy bức tranh rồi đưa mắt nhìn Liệt Vân Tử. Hắn và đối phương không quen không biết, trước đó đã từng phỏng đoán Liệt Vân Tử này để mình xem qua Đệ Nhị Phúc tuyệt đối không phải đơn giản. Lúc này Vương Lâm nhìn thấy tình trạng thê thảm của Hứa Đình thì lại càng khẳng định những suy nghĩ trong lòng.
 
Nhưng quan trọng là vừa rồi Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được một luồng bản nguyên của Hứa Đình thu hoạch được vào năm xưa khi nhìn Đệ Nhất Lôi—Chiến Thiếp đã bị hút mất lúc con thú phóng tới thôn phệ.
 
-Chiến Tự Thiếp này cũng thật thú vị!
 
Khóe miệng Vương Lâm lộ ra một nụ cười, hắn cầm lấy Chiến Tự Thiếp.
 
Vương Lâm mở hai tay ra.
 
Một tiếng ầm vang lên, Chiến Tự Thiếp bị Vương Lâm mở tạo ra một khe hở, ngọn lửa viễn cổ hung ác đột nhiên bùng ra. Nó trực tiếp phóng thẳng đến Vương Lâm giống như muốn thôn phệ.
 
Liệt Vân Tử nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trên thực tế thì lúc đầu lão cũng khá coi trọng hắn nhưng mức độ kỳ vọng cũng không cao. Vương Lâm không phải là người khác tộc đầu tiên nhận được sự cho phép của Liệt Vân Tử để xem Chiến Tự Thiếp.
 
Nhưng sau rất nhiều năm những người kia cũng chỉ mở được hơn phân nửa mà thôi, không người nào có thể mở được hoàn toàn.
 
Nhưng tình cảnh vừa rồi lại làm cho cảm nhận của Liệt Vân Tử về Vương Lâm có chuyển biến lớn. Người có thể nói điều kiện với mình, có thể mượn thế lực của Thanh Thủy để áp chế mình thì rõ ràng không phải kẻ đơn giản. Nhưng trên thế giới tu chân này mấy người có thể nắm chắc thời cơ như vậy? Mà quan trọng là trên tu chân giới này có mấy người dám đứng trước mặt mình làm như vậy?
 
So với Hứa Đình, Liệt Vân Tử lại càng chờ mong những biểu hiện của Vương Lâm.
 
Khi ngọn lửa viễn cổ hung ác kia phóng đến, vẻ mặt Vương Lâm vẫn không có bất kỳ sự thay đổi nào. Ngọn lửa này xem ra vẫn còn kém uy lực Cổ Thần của mình, giống như một con thú nhỏ đang đứng trước mặt vậy, dù có gầm rống thế nào thì yếu vẫn là yếu.
 
Vương Lâm bình tĩnh mở bức tranh ra, ngọn lửa kia càng ngày càng mạnh, càng truyền ra những tiếng gầm rống điên cuồng rồi hóa thành cuồng phong quét về phía Vương Lâm. Nhưng ngọn gió này lại không thể quét ngã được cơ thể bất động của hắn.
 
Đồng tử trong mắt Liệt Vân Tử đột nhiên co rút lại, tinh quang phóng thẳng ra rồi nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
 
Lúc này tiên nguyên trên khắp cơ thể Hứa Đình đã tan vỡ hơn phân nửa và đang đứng bên ngoài mười trượng. Hắn đang nhìn về phía Vương Lâm, trong ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp và những luồng hận ý vô tận.
 
Động tác của Vương Lâm cũng không nhanh, sau khi hắn mở bức tranh ra được ba phần thì hừ lạnh một tiếng nhưng không hề lãng phí thời gian mà dứt khoát dùng lực mở rộng ra. Một tiếng nổ ầm vang lên, Vương Lâm đã trực tiếp mở bức tranh ra bảy phần.
 
Chỉ trong nháy mắt con thú khổng lồ lúc nãy vừa thôn phệ Hứa Đình lập tức gầm lên một tiếng kinh thiên động địa rồi huyễn hóa ra. Nó điên cuồng phóng thẳng về phía Vương Lâm thôn phệ.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra hàn quang, hắn nhìn chằm chằm vào con thú khổng lồ đang phóng thẳng về phía mình rồi quát lớn:
 
-Nghiệt súc.
 
-Ngươi dám!
 
Một tiếng quát vang lên giống như tiếng sấm sét khai thiên, ầm ầm vang vọng khắp tu chân tinh. Thậm chí đỉnh núi dưới chân Vương Lâm cũng phát ra những tiếng nổ ầm ầm rồi đột nhiên sinh ra dấu hiệu sụp đổ. Trong nháy mắt mặt đất khắp bốn phía lập tức giống như bị Địa Long giày xéo, những khe nứt lớn đột nhiên được sinh ra.
 
Nếu gặp phải những tu sĩ đại thần thông thì Vương Lâm cũng không phải là rất mạnh. Nhưng lúc này chẳng qua chỉ là một con thú linh viễn cổ, nó căn bản không thể làm tâm thần Vương Lâm chấn động vì hắn chính là Cổ Thần!
 
Mà Vương Lâm cũng không phải Cổ Thần bình thường, mà là Ngũ Tinh Vương Tộc Cổ Thần!
 
Một tiếng quát vang lên, con thú kia lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể đang phóng thẳng về phía Vương Lâm đột nhiên dừng hẳn lại. Trong đôi mắt con thú lộ ra vẻ cực kỳ hoảng sợ, nó vừa phóng ra khỏi bức tranh thì bị một câu nói của Vương Lâm hù cho lập tức quay trở về.
 
Khoảnh khắc vừa rồi con thú rõ ràng cảm nhận được một luồng khí tức làm cho chính mình phải run rẩy được bùng ra từ trên cơ thể tu sĩ trước mặt. Khí tức này đã từ lâu vẫn cực kỳ rõ ràng trong ký ức của nó, là một tồn tại nó không dám trêu chọc.
 
Tình cảnh khó tin này làm Liệt Vân Tử phải trợn tròn mắt. Với tu vi như lão mà lúc này cũng phải ngẩn người, luồng khí tức vui mừng như điên trong mi tâm lại lập tức trở nên dày đặc.
 
-Không ngờ tên Hứa Mộc này lại có thể làm cho thú linh phải sợ hãi! Rất nhiều năm qua Chiến Gia ta chỉ có một người duy nhất làm được điều này, đó là Tiên Tổ Chiến Tinh.
 
Lúc này Liệt Vân Tử như quên đi tất cả mọi thứ, lão chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
 
Hứa Đình nắm chặt bàn tay, nhưng vẻ chấn động trong mắt lại trở nên cực kỳ nồng đậm.
 
Vương Lâm không suy nghĩ nhiều, hắn quát khẽ lên rồi hai tay dùng sức kéo mạnh ra. Bức tranh đã hoàn toàn được phơi bày ra trước mắt hắn.
 
Trên bức tranh là một chữ "Chiến" như rồng bay phượng múa, giống như muốn từ trong bức tranh bay ra ngoài, cực kỳ kinh người.
 
Một luồng khí tức tang thương từ trong chữ chiến kia bùng ra, khoảnh khắc này trong đồng tử Vương Lâm lại có một cái bóng ngược của chữ chiến đang lóe lên. Chỉ trong khoảnh khắc, hai mắt Vương Lâm chợt vang lên những tiếng nổ ầm ầm rồi chìm vào trong một ý cảnh cực kỳ quái lạ.
 
Một vùng tinh không vô tận, còn có một lão già mặc y phục màu trắng. Lúc này lão già đang khoanh chân ngồi xuống, hai ngón tay phải liên tục vẽ lên hư không tạo thành một chữ chiến.
 
-Ba vạn năm trước lão phu đạt đến cảnh giới Không Chi, tự mình tu luyện đạt đến cảnh giới này nhưng cả đời lại không lưu lại bất kỳ truyền nhân nào, vì vậy ta mới đem tất cả đặt lên một chữ chiến. Trước khi giới tuyến này bị phá ra, nhằm tránh những thất bại và tổn hại mà sinh ra tiếc nuối nên lưu lại Chiến Tự Lục Thiếp, nếu thế hệ sau có người nào thu hoạch được toàn bộ thì sẽ trở thành truyền nhân của lão phu!
 
Lão già kia vừa nói vừa vung tay phải lên, lập tức có hàng nghìn hàng vạn chữ chiến khác nhau bao phủ khắp bốn phía. Khi lão già xuất ra một chỉ ngón tay phải, những chữ chiến đột nhiên phát ra hắc quang nồng đậm, chúng ngưng tụ lại rồi rơi xuống trước ngón tay lão già tạo thành một chữ.
 
-Chiến!
 
Giọng nói của lão già rất bình thản. Nhưng một chữ này vừa nói ra khỏi miệng, chữ chiến kia lập tức chấn động rồi hóa thành một luồng hắc quang rơi vào trong hư vô. .
 
Thân thể Vương Lâm run lên, hình ảnh ngược của chữ chiến trong đồng tử biến mất rồi thanh tĩnh trở lại.
 
-Thấy được những gì?
 
Liệt Vân Tử tiến lên phía trước một bước, trong ánh mắt lộ ra vẻ kích động. Lão nôn nóng hỏi.
 
Vương Lâm trầm mặc trong khoảnh khắc, hắn gật đầu, đang định nói thì lại thấy Liệt Văn Tử vung cánh tay áo. Hứa Đình đang đứng bên ngoài mười trượng lập tức bị cuồng phong quét ngang, trong nháy mắt đã bị ném ra ngoài rất nhiều dặm.
 
-Bây giờ nói cho ta biết, ngươi đã nhìn thấy được những gì?
 
Liệt Vân Tử cố gắng áp chế kích động của nội tâm, trầm giọng hỏi.
 
-Truyền thừa!
 
Vương Lâm chậm rãi nói.
 
-Truyền thừa, quả nhiên là truyền thừa. Tổ tiên mất tích chắc chắn có liên quan rất lớn đến truyền thừa!
 
Vẻ mặt Liệt Vân Tử đột nhiên biến đổi, lão rõ ràng có phương pháp để kiểm tra Vương Lâm có nói thật hay không. Nhưng bây giờ lại không cần phải sử dụng nữa rồi, có thể nói ra hai chữ truyền thừa thì đã đủ để chứng minh tất cả.
 
-Năm xưa sau khi Tiên Tổ Chiến Tinh nhìn bức tranh Đệ Nhị Phúc cũng nói ra tương tự thế này!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play