- Không ngờ ghi chép trong cổ tịch của Vũ chi Tiên giới lại là thật!
Trên mặt mang theo vẻ tươi cười, Huyền Bảo thượng nhân nhìn Vọng Nguyệt đang dẫn đầu đám tu sĩ La Thiên đang lao lên kia.
Tinh quang trong mắt hắn chợt loé, tay phải vung lên, hạ giọng nói:
- Vũ chi Tiên vệ!
Lời này vừa ra, bỗng nhiên từng tiếng nổ quanh quẩn khắp tinh không. Chỉ thấy hư không trước người Huyền Bảo thượng nhân lập tức xuất hiện một cái khe thật lớn hoành ngang. Cái khe này như miệng vết thương, kéo dài tới hơn trăm trượng trong không trung.
Một cỗ uy áp cực kỳ mạnh mẽ đột nhiên tràn ra xung quanh, chỉ thấy kim quang loé lên, một kim giáp đại hán từ trong cái khe kia bước ra.
Toàn thân kim giáp đại hán này phát ra kim mang chói mắt, cả người như một mặt trời màu vàng. Trên người hắn là một chiếc áo giáp hoa mỹ, cả người thoạt nhìn như thiên binh!
Bước ra một bước, kim giáp đại hán này hạ xuống tinh không! Ngay sau đó, từ bên trong cái khe lại có kim mang loé lên, có thêm ba kim giáp đại hán bước ra. Nháy mắt, toàn bộ tinh không này đã bị kim mang từ bốn người này bao phủ.
Ngay khi Vương Lâm nhìn thấy bốn kim giáp đại hán này, đồng tử trong mắt hắn cũng mạnh mẽ co rút lại, cả người như bị sấm đánh, bỗng nhiên ngẩn ra một lúc.
- Tiên vệ!
Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được, từ trên bốn kim giáp đại hán này tản mát ra khí tức rất giống với Tháp Sơn. Bốn kim giáp đại hán này rõ ràng chính là Tiên vệ được tế luyện ra theo bí thuật của Tiên Đế Thanh Lâm!
- Tiên vệ phân làm bốn cấp bậc: kim, ngân, đồng, sắt. Bốn kim giáp đại hán này không ngờ đạt tới kim phẩm!
Vương Lâm nhìn Huyền Bảo thượng nhân phía trên một cái, vội vang lui về phía sau, nhoáng lên một cái, lao hướng về bên cạnh chỗ lốc xoáy ngàn dặm sụp đổ.
Sau khi bốn kim giáp đại hán xuất hiện, thần sắc của Huyền Bảo thượng nhân vẫn như thường, tay phải chỉ về phía trước. Lập tức, bốn Tiên vệ này liền đi thẳng về phía Vọng Nguyệt.
Trong tiếng gầm rống, Vọng Nguyệt dùng những xúc tu tua tủa quét ngang. Đám người Huyết Thần Tử bên ngoài thân thể nó lập tức bay ra, lao thẳng về phía bốn Tiên vệ này. Nhất là Huyết Thần Tử lao lên trước, tay phải bóp quyết, lập tức huyết quang tràn ngập, không chút do dự vung về phía trước.
Huyết hải trống rỗng ảo hóa ra, trực liếp tràn tới. Nhưng huyết hải này tấn công lên người đám Tiên vệ chỉ khiến cho chúng thoáng chấn động mà thôi, cũng không chút nào dừng lại. Gần như chỉ trong khoảnh khắc bốn Tiên vệ này đã phân biệt đi tới các vị trí ở Đông, Tây, Nam, Bắc, vây lấy Vọng Nguyệt và những tu sĩ La Thiên.
Tay phải Huyền Bảo thượng nhân cách không chụp một cái, lập tức từ trong cái khe lại có uy áp vô tận tràn ra, lại có chín con Hồ Điệp màu đen nhanh chóng bay ra.
Toàn thân chín con Hồ Điệp đều màu đen, từ xa nhìn lại cực kỳ dữ tợn. Sau khi xuất hiện lập tức vỗ cánh, tạo ra những cơn lốc vô tận ở giữa không trung.
Những cơn gió lốc này khá mạnh mẽ, quét thẳng về phía trước. Chín con Hồ Điệp lại bay lên lao tới.
Nháy mắt khi chín con Hồ Điệp này xuất hiện, với định lực của Vương Lâm mà cũng không khỏi sắc mặt đại biến!
- Đây! Đây là Hồ Điệp do Xạ Thần xa biến ảo ra!
Vương Lâm hít sâu một hơi khí lạnh. Nhưng ngay lập tức hắn nhìn ra điểm khác biệt. Hồ Điệp do Xạ Thần xa biến ảo ra có nhiều màu sắc, cực kỳ sặc sỡ xinh đẹp.
Nhưng chín con Hồ Điệp này toàn thân đều đen nháy, hiển nhiên chính là rất cực đoan.
- Lão già này rốt cuộc có thân phận như thế nào?!
Da đầu của Vương Lâm run lên, dù là Thanh Thuỷ cũng không thể khiến Vương Lâm khiếp sợ như thế, Dù là tu sĩ thần bí ngăn cản trận chiến giữa Thanh Thuỷ và Huyết Thần Tử cũng không khiến cho Vương Lâm có vẻ mặt không thể tưởng được như lúc này!
Hai dạng pháp bảo Tiên vệ, Hồ Điệp này Vương Lâm cũng có, nhưng hôm nay nhìn thấy chúng xuất hiện ở trong tay người khác khiến cho sự rung động của hắn đã đạt tới đỉnh phong.
Vương Lâm thở sâu, cũng không nhìn thêm nữa mà tốc độ cực nhanh, loé ra tiến về phía phía một loại pháp bảo đang phiêu phù giữa không trung lao đến.
Pháp bảo kia chính là bức tượng gỗ do Hắc Sát Ma Tôn xuất ra trước đó. Lúc này đây, bức tượng này chỉ còn lại một nửa nhưng trên đó vẫn tràn ngập uy áp!
Thần sắc của Vương Lâm âm trầm, lúc này hắn đã không có tư cách tham dự trận chiến này nữa. Trong lúc hỗn loạn đục nước béo cò mới là lựa chọn của hắn. Hắn loé lên, tốc độ cực nhanh, lao thẳng về phía nửa bức tượng gỗ kia.
Trên chiến trường này, có nhiều người đặt chủ ý lên pháp bảo. Lúc này bên ngoài bức tượng gỗ, có nhiều tu sĩ chém giết nhau, không có một ai có thể tiếp cận được.
Vương Lâm đến liền lập tức bị những tu sĩ này chú ý. Gần như không chút nghĩ ngợi, những người này lập tức chuyển hướng. Trong đó mấy tu sĩ bên phía La Thiên hơi chút do dự nhưng bên phía Liên Minh lại lập tức có mấy người lao thẳng về phía Vương Lâm.
Sắc mặt của Vương Lâm vẫn bình tĩnh. Tay phải hắn bấm quyết, vung về phía trước, lập tức một cỗ cuồng phong gào rít xông ra, điên cuồng công kích về phía trước. Đồng thời tay phải Vương Lâm nắm lại, mạnh mẽ đánh ra một quyền.
Một tiếng nổ ầm vang lên, quyền phong kịch liệt dung hợp với pháp thuật kia, hình thành một cỗ lực lượng chỉ thuộc về Vương Lâm. Lực lượng này ẩn chứa pháp thuật thần thông và Cổ Thần lực, đây chính sức mạnh sơ khai mà Vương Lâm vừa ngộ ra.
Chỉ có điều, hai cổ lực lượng này mới chỉ dung hợp bước đầu, chưa hiển lộ ra rõ ràng nhưng cũng không phải là thứ mà những tu sĩ bình thường có thể kháng cự. Lần công kích này lập tức khiến cho mấy tu sĩ Liên Minh chấn động, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng kỳ dị nháy mắt ập thẳng vào mặt, thân thể run lên, nguyên thần cũng chấn động, không thể không cấp tốc lui lại. Dường như nếu không lùi thì lập tức bỏ mình dưới lực lượng cổ quái này!
Từ khi bọn họ tu đạo đến nay còn chưa từng bao giờ gặp được thần thông như thế này!
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, Cổ Thần Đỉnh biến ảo ra bên ngoài thân thể. Nháy mắt, vị trí của Vương Lâm hoán đổi cho một người trong số đó.
Những tu sĩ xung quanh nhìn lại chỉ thấy hoa mắt, khi thanh tỉnh thì Vương Lâm đã hoàn thành việc hoán đổi vị trí, thuận lợi lao ra, nháy mắt đã đi tới bên cạnh bức tượng gỗ.
Nhưng khoảnh khắc khi hắn tới gần lại có một đạo kiếm khí trống rỗng xuất hiện, gào rít xông tới. Bên trong kiếm khí này ẩn chứa một cỗ ý cảnh cực kỳ bá đạo, phảng phất như hết thảy mọi thứ trong thiên địa đều phải né tránh kiếm khí này, nếu không sẽ là bị huỷ diệt!
Kiếm khí này Vương Lâm cũng không xa lạ, chính là kiếm khí của Lăng Thiên Hầu!
- Pháp bảo này chính là vật của Đại La Kiếm Tông Thần Long ta!
Một thanh âm băng lãnh vang lên, một người lao theo kiếm khí nháy mắt xông tới. Kiếm khí này bức thẳng tới Vương Lâm. Nếu Vương Lâm lấy pháp bảo này thì nhất định sẽ bị kiếm khí đâm trúng.
Thần sắc Vương Lâm như thường, không nổi lên chút ba động nào. Tay phải Vương Lâm không chút tạm dừng, ôm lấy nửa bức tượng gỗ kia, xoay người lại, ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái, há mồm phun ra một vật che ở trước người.
Phong Tiên Ấn mười tám tầng địa ngục nháy mắt biến ảo ra. Khoảnh khắc khi nó xuất hiện, liền va chạm với kiếm khí kia, sinh tiếng nổ ầm ầm. Kiếm khí sụp đổ nhưng Phong Tiên Ấn mười tám tầng địa ngục lại không nổi lên chút ba động nào, được Vương Lâm dẫn theo lui về phía sau.
- Năm đó, ngươi chỉ còn hồn phách là thoát khỏi tay ta mà hôm nay cũng dám trước mặt ta đoạt bảo!
Thanh âm bình thản của Vương Lâm vang lên. Sau khi lưu lại lời này, hắn lạnh lùng nhìn qua Thần Long lúc này thần sắc đang không ngừng biến hoá. Hắn biết lúc này không phải là lúc giết người, đành nhanh chóng rời đi.
Trận đại chiến này tu sĩ bốn phía nhiều lắm, căn bản không có khả năng nhìn hết gương mặt của nhau, hơn nữa Vương Lâm lại chưa bao giờ dừng lại một chỗ quá lâu mà thường loé lên di chuyển. Do đó tên Thần Long này cũng không nhận ra được thân phận của Vương Lâm!
Chỉ có điều trước đó hắn đảo qua thì cùng thấy có chút quen mắt nhưng bất kể thế nào hắn cũng không liên tưởng đến người nhìn quen mắt này tới Vương Lâm!
Lúc này nghe đươc câu nói của Vương Lâm, trong đầu cũng phảng phất như có lôi điện xẹt qua, thân mình chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin, thất thanh nói:
- Ngươi!
Vương Lâm không để ý đến tên Thần Long này, nhoáng lên đã rời xa, đi vào bên trong chiến trường không ngừng vơ vét những pháp bảo của những kẻ đã chết!
Chỉ là thần thức của hắn vẫn tập trung vào Vọng Nguyệt, trong đầu luôn chờ đợi một cơ hội. Một cơ hội khi Liên Minh Tinh Vực đánh nhau với Vọng Nguyệt khiến cho hắn có thể thừa cơ tiến vào trong cơ thể nó để đạt được truyền thừa.
Đồng thời, ánh mắt Vương Lâm vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía nữ tử váy lam Thuỷ La kia. Thần thái trước đó khi nàng nhìn về mình rất cổ quái. Lúc này đang cẩn thận di chuyển, đáy lòng Vương Lâm luôn suy nghĩ rốt cục nàng là ai!?
Chỗ Vọng Nguyệt, những kim giáp đại hán vờn quanh, toàn thân kim quang toả ra, cũng hình thành một phiến phảng phất như vòng tròn, vây lấy Vọng Nguyệt vào bên trong.
Trong khi đám người Huyết Thần Tử phản kháng, chín con Hồ Điệp tới gần, đôi cánh vỗ lên, lập tức hình thành gió lốc, lấy Vọng Nguyệt làm trung tâm. Hình thành một cỗ lốc xoáy, dường như nối liền thiên địa.
Bên trong cỗ lốc xoáy này, đám người Huyết Thần Tử sắc mặt đều âm trầm, thi triển ra pháp bảo thần thông. Những trận âm thanh ầm ầm không ngừng quanh quẩn. Nhất là lửa giận của Vọng Nguyệt lại càng bốc lên, hai lần bị vây khốn khiến cho nó gần như phát cuồng, há mồm to ra, rống lên một tiếng khủng bố.
Trong tiếng rống, ngôn ngữ Cổ Thần lại vang lên, cũng chính là Vọng Nguyệt đang thi triển Cổ Thần thần thông!
Ánh mắt của Huyền Bảo thượng nhân loé lên quang mang, cười vang lên rồi tay phải chỉ về hư không, lập tức chín con Hồ Điệp vỗ cánh nhanh hơn. Chỉ thấy từng đạo hắc tuyến đột nhiên xuất hiện, chợt loé lên. Vô số hắc tuyến tràn ngập liên tiếp đan xen vào nhau bên ngoài thân thể Vọng Nguyệt, hình thành một tấm lưới vây quanh.
Còn bốn kim giáp Tiên vệ kia lúc này lại gầm nhẹ một tiếng, cả đám toàn thân chấn động, nháy mắt đã bành trướng hoá thành những người khổng lồ cao đến trăm trượng, nhất tề triển khai công kích.
Trên mặt Huyền Bảo thượng nhân vẫn mang theo vẻ tươi cười, một trảo chụp vào hư không. Chỉ thấy cái khe phía trước lập tức phun ra một cỗ thanh khí. Thanh khí này ẩn chứa một cỗ khí tức khiến cho tất cả số tu sĩ ở trong phạm vi mấy vạn dặm tâm thần cũng phải kịch chấn!
Thân mình Vương Lâm run lên, ngưng thần nhìn lại thì chỉ thấy trong thanh khí tràn ra kia có một mũi tên chậm rãi từ trong cái khe bay ra.
Mũi tên này quá lớn, dài chường hơn ba mươi trượng, cũng rộng tới bảy thước, toàn thân màu xanh. Đầu mũi tên là một mũi nhọn có hình lục lăng. Đuôi mũi tên có một hàng lông chim màu tím. Trừ bỏ điều này, trên thân của mũi tên còn có một vết máu đã xám đen.
Chính là do vết máu màu xám đen này khiến cho tâm thần của mấy vạn tu sĩ toàn bộ đều chấn động!
Mũi tên này vừa xuất hiện, dù là Huyết Thần Tử cũng một đám sắc mặt đại biến, thậm chí Viêm Lôi Tử đang giao chiến với Võ Đông Thiện giữa tinh không cũng phải chấn động, liếc mắt nhìn về phía mũi tên ba mươi trượng kia.
- Thứ Không Niết Tiễn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT