Vương Lâm đang định nghiên cứu một chút, đột nhiên từ phía sau truyền tới một tiếng than nhẹ, tay phải hắn lập tức bắt quyết bắn một đạo kim quang lên thanh phi kiếm. Sau đó mới xoay người lại nhìn thấy Trương Hổ đang mở to hai mắt, sau khi hắn chứng kiến thấy Vương Lâm thì hơi ngẩn ngơ một chút, rồi cũng đứng dậy, đánh giá bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lên thanh phi kiếm và vỏ kiếm ở trong tay Vương Lâm, trên mặt hiện lên sắc mặt vui mừng nói:
 
- Hắn.đã chết?
 
Vương Lâm khẽ cười gật đầu nói:
 
- Đúng. Trương Hổ ngươi mới nãy không nhận ta chính vì cố kỵ hắn sao?
 
Trương Hổ đưa tay sờ lên ngực mình, nhắm mắt ngưng thần một chút mới hưng phấn nói:
 
- Hắn quả nhiên đã chết. Vươgn Lâm, nơi này không phải là chỗ nói chuyện, đợi ta giải quyết những người này sau đó mới ôn lại chuyện cũ.
 
Nói xong,, hắn nhấc tay lên, nhất thời ở giữa không trung xuất hiện hỏa cầu.
 
Đám ngươi Liễu Tam ở xun quanh nhất thời chấn động, một màn vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy hết thảy, cả đời này cũng nằm mơ cũng không nghĩ sẽ gặp phải, lúc này vừa nhìn thấy hóa cầu trên mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi.
 
Về phần hắc y nhân ở bốn phía, đám người này cẩn thận đưa mắt nhìn Trương Hổ, trong mắt cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
 
Vương Lâm nhướng mày, đang muốn lên tiếng ngăn cản, Trương Hổ đã tiến lên từng bước, ba chiếc hỏa cầu nhanh chóng tản ra, mục tiêu cũng không phải đám người Liễu Tam và Uy Vũ tiêu cục mà là hắc y nhân ở bốn phía.
 
Dưới lực lượng tuyệt đối, sinh mạng con người giống như một con kiến hôi vậy. Căn bản không có chút năng lực nào phản kích, kể cả Tống Hành ngã trên mặt đất trong nháy mắt cũng không còn gì. Sóng nhiệt tỏa ra bốn phương tám hướng, kim sắc huyết châu quỷ dị cũng không hề bị tiêu tán theo thi thể, mà nhẹ nhàng bị Trương Hổ hút vào trong người.
 
Đám người Liễu Tam bị sóng nhiệt làm cho cháy hết lông tay, da dẻ hơi nứt ra, nhưng không ai dám cử động.
 
Mắt thấy Trương Hổ tiếp tục tế xuất ba hỏa cầu, Vương Lâm trầm giọng nói:
 
- Trương Hổ, không nên tiếp tục giết người.
 
Trương Hổ quay đầu lại nhìn Vương Lâm, nói:
 
- Những người này nếu không giết, sợ rằng bọn họ quay về sẽ nói lung tung. Ngươi vừa rồi giết chết sư tôn ta, hắn là đệ tử thứ sáu của Tức Mặc lão nhân, nếu bị truy hỏi, ngươi và ta khó thoát khỏi cái chết.
 
Trung niên thư sinh và mấy người xung quanh nãy giờ vẫn bảo trì tỉnh táo, hắn vội vàng cắn chặt răng nói:
 
- Hai vị tiên trưởng, chúng ta nhất định sẽ không nói lung tung. Ta.
 
Không đợi hắn nói xong, Trương Hổ nhướng mày cười lạnh nói:
 
- Không nói? Đến lúc đó không phải là chuyện ngươi muốn hay không. Chỉ cần đem hồn phách các ngươi tế luyện một chút, mọi chuyện đều có thể biết rõ.
 
Hắn tuy nói với trung niên thư sinh nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm trầm mặt một chút, song thủ khẽ động, nhất thời thanh niên thư sinh và sáu người còn lại đều bị khống chế thân thể đưa tới trước mặt Vương Lâm.
 
Trương Hổ thu hỏa cầu của mình xuống, đứng một bên không nói lời nào.
 
Vương Lâm từ trong túi trữ vật lấy ra một khối ngọc giản, ngọc giản này chính là khi hắn còn ở Hằng Nhạc phái cùng với Vương Hạo tham gia hội
 
giao dịch, bản thân phải liều lĩnh sử dụng mấy đoạn khẩu quyết Ngưng Khí Kỳ để trao đổi.
 
Lúc đầu hắn từng lật qua xem một lần, mơ hồ nhớ rằng bên trong đó ghi lại thuật pháp là Hóa Thần pháp, nó có tác dụng xóa đi trí nhớ của đối phương.
 
Ngưng thần kiểm tra lại một chút, cuối cùng kìm được ngọc giản ghi lại Hóa Thần thuật, Vương Lâm nhìn thoáng qua thu hồi lại ngọc giản. Ánh mắt lóe lên quang mang, đám người trước mặt lập tức rơi vào mê mang, chỉ lát sau cả đám đều thừ người ngã xuống mặt đất.
 
Trương Hổ thầm than một tiếng, há miệng định nói gì nhưng cuối cùng cũng im lặng.
 
Vương Lâm sau khi thi triển Hóa Thần thuật, liếc mắt nhìn Trương Hổ một cái, sau đó thân thể nhanh chóng động hướng lên trên không bay đi.
 
Trương Hổ hít sâu một hơi, trong miệng phun ra một viên kim châu, hắn đạp lên trên kim châu rồi đuổi theo.
 
Hai đạo hồng quang ở không trung bay đi một hồi lâu, tới khi Trương Hổ thở hổn hền không còn tiếp tục được nữa mới hạ xuống một đỉnh núi, lúc này thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, nhẹ nhàng hạ xuống theo.
 
Trương Hổ điều hòa lại hô hấp một chút mới tìm nơi ngồi xuống, từ trong túi trữ vật xuất ra hai củ khoai, đưa cho Vương Lâm một củ nói:
 
- Đây là do ta nương, ngươi nếm thử xem thế nào.
 
Vương Lâm tiếp nhận củ khoai, giờ phút này hắn phảng phất như nhớ lại thời gian mười năm về trước, hai thanh niên đều ở trong một căn phòng của ký danh đệ tử làm quen với nhau.
 
- Năm đó sau khi ta rời khỏi Hằng Nhạc phái, cũng không lập tức quay về mà lưu lãng ở chung quanh một đoạn thời gian, định tìm môn phái tu tiên khác để xin vào. Cuối cùng nhờ cơ duyên xảo hợp ăn vào một loại cây linh thảo, làm cho bản thân đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất. Sau đó ta gặp Bạch Triển - Sư phụ của ta. Hắn thấy ta mới tu luyện tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất, cho nên không gi ta, mà nhận ta làm đệ tử, bắt ta giúp hắn sưu tầm máu huyết của con người. Cùng lúc đó Bạch Triển đã hạ độc dược vào trong cơ thể ta, sinh tử do hắn điều khiển.
 
Hắn dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
 
- Vừa rồi ta sở dĩ coi như không nhận ra ngươi chính là bởi vì hắn ở bốn phía, may mắn là ngươi đã giết hắn. Hắn vừa chết thì độc vật trong cơ thể của ta cũng theo đó mà được tiêu trừ. Ta cuối cùng cũng đã được giải thoát rồi.
 
Trương Hổ cắn một miếng khoai, đem kinh nghiệm mười năm qua kể lại một lần.
 
Vương Lâm có chút cảm khái, Trương Hổ nói giản lược, nhìn qua rất hời hợt, nhưng ánh mắt của hắn mang chút phiền muộn, lộ ra mười năm lận đận.
 
Ánh mắt Trương Hổ lập tức đổi thành vẻ hâm mộ, nói:
 
- Vương Lâm, mười năm không gặp, ngươi có thể giết chết sư tôn ta, vậy là đã đạt tới Trúc Cơ kỳ? Phi kiếm của sư tôn ra hết sức lợi hại, hắn nói qua bản thây mới chỉ phát huy được năm thành uy lực của phi kiếm, nhưng dù có như thế thì dưới Trúc Cơ kỳ cũng không ai có thể thoát nổi.
 
Vương Lâm lắc đầu nói:
 
- Còn chưa tới Trúc Cơ kỳ, thanh phi kiếm này có lai lịch gì? Ngươi biết không?
 
Trương Hổ kinh dị liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, vẫn chưa hỏi tiếp mà cẩn thận suy nghĩ một chút, nói:
 
- Hình như đã đề cập qua một lần, ở bên trong một sơn động nhờ vào cơ duyên mà có được, hắn luôn rất coi trọng nó. Được rồi. Còn thanh kiếm kia sao? Nó là một bảo bối, sư tôn ta đối với vỏ kiếm còn coi trọng hơn thanh phi kiếm mấy lần. Hai đồ vật này ta nghe sư tôn nói qua, ngoại trừ hắn ra, trừ phi là cao thủ kết đan kỳ nếu không đừng người nào mong có thể một lần nữa tế luyện.
 
Vương Lâm tìm một hòn đá ngồi xuống, trầm ngâm một chút, nói:
 
- Nói cho ta chuyện có liên quan tới Tức Mặc lão nhân kia, để chúng ta đề phòng một chút.
 
Trương Hổ há miệng ra nuốt miếng khoai xuống cổ, nói:
 
- Tức Mặc lão nhân là một tán tu giả, nghe nói đã đạt tới Kết Đan kỳ, lần này Bạch Triển chết, hắn nhất định sẽ điều tra. Ngươi tốt nhất nên lập tức quay về Hằng Nhạc phái đi, ta thì không sao cả, cùng lắm thì trốn trong Đằng Gia thành. Tức Mặc lão nhân mặc dù là kẻ kiêu ngạo nhưng cũng không dám ở trong Đằng Gia thành làm loạn, chỉ cần ta ở trong đó không ra thì hẳn là không có gì nguy hiểm.
 
Vương Lâm cười kh nói:
 
- Hằng Nhạc phái bây giờ chỉ là danh tồn thật vong mà thôi.
 
Trương Hổ ngẩn người ra, cười nói:
 
- Ta nghe nói, bốn năm trước Huyền Đạo Tông đoạt sơn môn của Hằng Nhạc phái. Bất quá đệ tử Hằng Nhạc phái không phải đều đã di dời sao? Tại sao ngươi lại không ở trong nhóm di dời?
 
Vương Lâm không muốn tiếp tục đàm luận vấn đề này, hỏi:
 
- Đằng Gia thành là nơi nào?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play