(1): người tầm đạo, bỏ cả cuộc đời, vẫn thấy nuối tiếc….
Nhưng sau đó, ngũ hành viên mãn do vậy khiến cho Thiên Nghịch xuất hiện biến hóa làm cho cánh cửa thật lớn kia xuất hiện giữa bầu trời, biểu thị lần thứ nhất Thiên Nghịch ở trong tay Vương Lâm đã mở ra.
Lần mở ra này cũng biểu thị hạt châu này nhận chủ.
Như vậy, tiện đường tiếp nước chảy thành sông, Vương Lâm lại đem hạt châu Thiên Nghịch hấp thu vào trong nguyên thần. Thiên Nghịch sau khi nhận chủ lại đi vào cái địa phương ban đầu xuất hiện, vì nguyên lực trong trời đất mở ra, sinh ra dị biến. Về phương diện này, nếu thiếu một nhân quả gì chắc chắn đều không có biến hóa hiện tại. Thiên Nghịch tồn tại vô số năm qua cũng chỉ có Vương Lâm đạt tới được bước này.
Cánh cửa Thiên Địa thật lớn kia lại xuất hiện, tử quang lóe ra trong không trung. Giống như trời đất, hết thảy các vật trên thế gian ở xung quanh Lôi Trì, vào thời điểm này, toàn bộ đều trở thành màu tím. Lôi điện, cũng hóa thành tử điện. Cánh cửa này xuất hiện, cái loại cảm giác kính sợ tận sâu trong linh hồn lập tức mạnh mẽ xuất hiện cả toàn thân Vương Lâm. Tuy rằng hắn đã từng trải qua một lần, nhưng giờ phút này vẫn toàn thân bỗng thấy nhẹ bẫng đi, chẳng qua trong ánh mắt lúc này cũng lóe ra vẻ bất khuất.
Tử quang tràn ngập, bên ngoài cánh cửa Thiên Địa, cánh tay thật lớn kia lại ngưng hóa hiện ra. Nhưng bỗng vào lúc này lại làm cho tâm thần Vương Lâm nhảy dựng, bởi vào khoảnh khắc cánh tay này xuất hiện lập tức vô số lôi điện màu tím ở bốn phía Lôi Trì lao đến tấn công. Tiếng ầm ầm vang nổ, vô số lôi đình quấn quanh trên cánh tay thật lớn kia, khiến cho này cánh tay, giống như bị bao bọc. Ánh mắt Vương Lâm như điện, chăm chú nhìn vào lôi điện trên cánh tay lớn kia, trầm lặng một hồi, cắn chặt răng, lập tức thân mình lập tức bay lên trời, nhằm thẳng đến cánh cửa thật lớn trong không trung kia phóng đến.
Nếu là cánh tay này không bị lôi quang trấn trụ, kể cả là cánh cửa này lại xuất hiện, Vương Lâm cũng không lựa chọn tình huống tiến vào. Nhưng vào giờ phút này, hắn có loại cảm giác, nếu là bỏ qua cơ hội ngàn năm này sợ là cả cuộc đời của hắn không thể không thể có lại cơ hội quan sát cánh cửa thần bí kia. Tốc độ của hắn tốc độ mặc dù nhanh nhưng cũng để lại cho chính mình một con đường sống, nếu là cánh tay thật lớn kia thoát khỏi lôi điện thì ngay lập tức hắn liền quay đầu chạy trốn. Càng lúc càng tiến gần, cánh tay kia bắt đầu vùng vẫy, nhưng lôi quang bên trên này cũng là giống như sợi dây xích lập tức trói lại, khiến cho cánh tay vùng vẫy này bắt đầu trở nên chậm chạp.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tốc độ lập tức nhanh hơn, hóa thành một luồng lôi quang, thẳng đến cánh cửa thật lớn kia bay đến. Vào khoảnh khắc thân mình hắn tới gần, cánh cửa này mở ra một cái khe hở. Vào khoảnh khắc khe hở này được mở ra, trời đất trong giây phút này giống như dừng lại.
Thân hình của Vương Lâm cũng dừng lại ở bên ngoài của khe hở, hai mắt hắn trợn lên một cách mãnh liệt, toàn bộ tâm thần vào giờ phút này giống như bị hút hồn, dung nhập vào bên trong cánh cửa Thiên Địa. Nhìn thoáng qua một cái khiến cả người Vương Lâm chấn động một cách kịch liệt. Hắn giống như nguyên thần xuất khiếu, không còn cảm giác tồn tại của thân thể, cả người như bị vây vào một nơi không có điểm giới hạn, trong một vùng hỗn độn vô biên vô hạn.
- Nơi này… nơi này là … không gian Thiên Nghịch!
Hai mắt Vương Lâm sững lại, lập tức nói chính xác ra địa phương này.
Nơi đây hắn thật sự rất quen thuộc, bốn phía là một màn hỗn độn, lại có một ít vật sáng lúc thì ẩn hiện.
Ở dưới ánh mắt của Vương Lâm, vật sáng này lập tức bắt đầu biến hóa, giống như ánh mắt của Vương Lâm thúc dục, chỉ thấy cái vật sáng kia lập tức bành trướng lên.
Tốc độ bành trướng quá nhanh, gần như là trong nháy mắt liền lập tức trở nên khổng lồ vô hạn. Cuối cùng, Vương Lâm phải trợn mắt há hốc hết mồm, kích thước của nó biến thành giống như một tinh cầu ánh sáng Một khí tức mênh mông từ trong ánh sáng lộ ra, phía trong hơi thở đầy sức sống sung mãn. Sức sống này cực kỳ tinh thuần, không có một nửa điểm tạp chất, giống như một đứa trẻ con vừa mới được sinh ra đời.
Ngay sau đó, xung quanh luồng ánh sáng này một mảng bụi màu xám xuất hiện, nhanh chóng tự hấp thu lẫn nhau rồi dung nhập vào bên trong luồng ánh sáng. Rất nhanh, các mảng này tương tác và hỗ trợ lẫn nhau rồi ngưng tụ cùng một vị trí, cuối cùng hình thành một đại lục.
Lại có một ít bụi màu xám hợp lại thành sông dài và biển rộng.
Vương Lâm ngưng thở, cái này rõ ràng chính là một tinh cầu. Ở phía trong linh khí cực kỳ nồng đậm, ngoại trừ không có phàm nhân ra, trong mắt hắn tinh cầu này và các Tu Chân Tinh ở bên ngoài không có gì khác nhau. Đang còn khiếp sợ thì tinh cầu này bỗng nhiên biến đổi với một tốc độ còn nhanh hơn, lập tức tinh cầu ở trạng thái thoái hóa, giống như thời gian đảo ngược, trong nháy mắt liền hóa lại thành vật sáng, càng lúc càng nhỏ và cuối cùng trở lại như ẩn như hiện.
Tâm thần Vương Lâm trong quá trình vật sáng biến hóa, dần dần giống như mất đi ý thức, cả người hắn đắm chìm ở trong khoảng không gian vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, giống như không có một điểm dừng. Vương Lâm dĩ nhiên quên hết thảy, hắn bị vây quanh bởi một loại trạng thái quỷ dị, bên trong không gian không có bờ bến này đây phiêu bạt.
Mỗi một lần ánh mắt nhìn đến đều nhìn thấy một cảnh tượng vật sáng kỳ dị kia, mà lúc này càng lúc càng nhiều. Vương Lâm chậm rãi cảm nhận được một luồng lực lượng thần bí.
Lực lượng này có mặt ở mọi nơi, theo bản năng hắn muốn đi tìm cái căn nguyên của lực lượng này.
Lúc này hắn căn bản là không chú ý tới cảnh tượng trước mắt và năm đó khi đang hóa phàm cảm ngộ thiên đạo tìm kiếm truy đuổi sinh tử luân hồi thật là giống nhau…
Theo bản năng hắn truy tìm, tìm kiếm nơi phát ra của lực lượng. Thời gian trôi qua, hắn không để ý đến, năm tháng quay vòng hắn cũng không có dừng lại, coi như hóa mình trở thành một du hồn trong thế giới hư ảo này, không ngừng tìm kiếm.
Vương Lâm, tại nơi xa xôi này đang truy tìm dấu chân của Đạo, tìm kiếm điểm kết thúc.
Dường như hết thảy các sự tình thế gian trong giờ khắc này đều đã biến thành quá khứ xa xôi, giống như tan biến vào hư vô, không thể có cách nào làm dậy lên một gợn sóng ở trong lòng.
Người nghe giảng đạo, sáng sanh tối tử đã cảm thấy đủ … Kẻ tầm đạo thì bỏ cả cuộc đời, vẫn luôn thấy nuối tiếc… Tìm kiếm, không có điểm khởi đầu, không có điểm kết thúc. Vương Lâm không biết chính mình thấy được ít nhiều vật sáng hóa thành tinh cầu, rồi lại từ tinh cầu hóa thành hư vô. Mỗi một lần hắn đều muốn phải theo đuổi để bắt lấy cái dấu chân ấy.
Nhưng cũng như mấy lần trước, hắn đều không nắm bắt được thành công. Chỉ có điều dần dần hắn cũng hiểu ra dường như khoảng cách chính mình và dấu chân đó càng ngày càng gần.
Đạo tiến đến chỉ có một khoảnh khắc rồi liền lại hóa thành hư vô, Vương Lâm tìm đạo, trong mê man, dường như nắm được một chút mạch lạc.
Hắn tìm kiếm lực lượng thần bí kia. Dường như là loại siêu quy tắc nào đó tồn tại, loại này hiểu ra thì thấy rất đơn giản, nhưng lại rất khắc sâu. Không điểm đầu điểm cuối, tìm kiếm trong tịch mịch.
Ánh mắt dừng ở chỗ nào thì chỗ đấy dường như chính là đạo, nhưng khi ánh mắt dời đi thì lại như không hề có.
Đây là một loại cảm giác rất mơ hồ, nhưng như nước chảy, chậm rãi nhỏ giọt trong tinh thần Vương Lâm, dần dần hắn coi như phải bắt được dấu chân này, sờ soạng tới nguồn suối lực lượng thần bí kia.
Tại đây không biết bao năm tháng trôi qua, trong quá trình hắn thấy được một tinh cầu. Tinh cầu này không phải từ vật sáng tạo thành, mà là tự nhiên tồn tại. Trên tinh cầu này sức sống rất yếu, nhưng đầy tràn sự ấm áp, đầy vẻ dịu dàng.
Tại đây, bên cạnh tinh cầu còn có hai tinh cầu nhỏ. Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, tản mát ra một luồng khí tức không muốn xa rời.
Vào một khắc khi Vương Lâm tới gần bên trên một tinh cầu nhỏ lập tức nổi lên các gợn sóng thể hiện một loại cực kỳ vui sướng, ẩn chứa một loại tình cảm nhu mì sâu đậm.
Đang quan sát ba tinh cầu này, trong nháy mắt tâm thần Vương Lâm chấn động, giống như phát hiện một cái gì. Theo bản năng, hắn muốn ngẩng đầu lên, hắn không một chút chú ý tới trạng thái của chính mình trong lúc này căn bản là đã không có thân thể.
Nhưng tay hắn lại xuất hiện ra, dường như trong lòng hắn suy nghĩ như thế nào liền có thể biến ảo ra vậy.
Tay hắn, nhẹ nhàng mơn trớn, toàn bộ hư vô lập tức xuất hiện dao động rất nhỏ. Dưới cái dao động này ba tinh cầu này lập tức tiêu tan hóa thành ba đạo hào quang dung nhập ở trên đầu Vương Lâm. Vương Lâm đình chỉ tìm kiếm, hắn hoảng hốt rọi trong tâm thần, cảm nhận được Đạo dường như ở trong này . Từ đó bước chân hắn dừng lại, toàn bộ tâm thần hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại. Cả người ở trong trạng thái vô ý thức hóa thành một vật sáng.
Theo thời gian biến đổi, hắn biến thành làm vật sáng, dần dần trở nên bành trướng, hấp thu các bụi bặm ở bốn phía, một tinh cầu xuất hiện .
Tinh cầu này núi non đồ sộ, sông suối thanh tú xinh đẹp, mặt đất tràn đầy cảm giác, ngay biển cả cũng là xanh thẳm như da trời, dường như có thể cất chứa thiên địa.
Tại đây, phía bắc của tinh cầu này chỉ có một hộ gia đình có hai người, một nam một nữ. Hai người này cuộc sống bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Hết thảy các sự việc dường như bọn họ muốn liền có thể có được, bao gồm bốn phía bên trong thôn trang kia có vô số phàm nhân. Một ngày nọ ở phía nam của tinh cầu một đạo cầu vồng bắc trên không trung, bên trong cầu vồng là một người con gái mặc áo trắng. Cô gái này tướng mạo thanh tú xinh đẹp, dịu dàng như nước, một mái tóc đen tản ra, có một chút bay ở trước mắt bị cô gái này nâng nhẹ bàn tay ngọc vuốt nhẹ ra phía sau.
Cô gái đang phi hành trong không trung, ánh mắt lộ ra vẻ mê hoặc, cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói:
- Hôm nay sao vậy? Vì sao làm ta thấy có một loại cảm giác rất quen thuộc.
Nàng trầm ngâm thật lâu, lắc lắc cái đầu, bóng dáng như đóa hồng biến mất ở giữa đất trời.
- Ta muốn tìm đến đáp án!
Trong gió, truyền một âm thanh nhẹ mà kiên định của cô gái này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, giống như vĩnh cửu. Tinh cầu này ở vô số năm tháng trôi qua dần dần biến hóa, duy nhất không biến mất chỉ có ba người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT