Vương Bình than nhẹ nói:
 
-Đi xem thôi… Một đội quân sĩ ở phía sau đi theo Vương Bình và Thanh Nghi, tiến tới Kỳ Liên Sơn. Dọc theo đườn đi Vương Bình kinh ngạc nhìn bốn phía, hết thảy trước mắt, làm cho hắn cảm thấy xa lạ, cũng có phần nào đó một cảm giác quen thuộc.
 
Dần dần, hắn thấy được khói bếp ở xa xa, thôn Lạc Nguyệt, đã ở xa xa trước mắt.
 
Vừa mới tới gần, vì có binh lính đi theo hàng dài ở sau lưng. Tiếng chó sủa trong thôn vang lên kịch liệt, trong thời đoạn rối ren như thế này, cư dân trong thôn Lạc Nguyệt đều cực kỳ cảnh giác, lúc này nghe thấy tiếng chó sủa, lập tức bò ra, cầm nông cụ bình thường vẫn dùng để trồng trọt cùng cây đuốc trong tay. Mọi người chạy ra khỏi cửa, nhìn ra cách đó không xa, một đội binh lính mặc giáp lạnh, và hai nam nữ thanh niên mặc thường phục.
 
Đối mặt với ánh mắt bất thiện của thôn dân, Vương Bình không nói gì, hắn nhìn những thôn dân này, nhưng cuối cùng cũng không nhân ra một ai.
 
Trên mặt hắn, lộ ra vẻ chua xót, năm tháng như một bài ca, nhoáng cái đã qua đi nhiều năm như vậy. Mặc dù có người năm đó mình quen thuộc, nhưng giờ phút này, cũng không nhận ra được, biến hóa quá lớn.
 
Huống chi, gần ba mươi năm, không biết bao nhiêu người bước vào luân hồi, không hề quay lại.
 
-Tới hậu sơn đi, nơi đó có mộ của Tôn gia gia.
 
Thanh Nghi thầm than, cùng Vương Bình lặng lẽ tiến vào, đi tới phía trước. Thôn dân ở trước mặt, cũng hơi do dự, chậm rãi tản ra, tạo thành một thông đạo.
 
Đúng lúc này, một thanh âm nhu nhược mang theo vẻ nghi hoặc nhẹ nhàng truyền tới.
 
-Vương Bình… Vương Bình chậm chân một chút, xoay người, ánh mắt dừng lại trong thôn dân. Đó là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng phụ nhân này có chút già nua, nhưng trong mắt Vương Bình, hắn thấy được cô gái năm đó đã nói "ta hận ngươi" với hắn.
 
… Giờ phút này, trên tinh không xa xôi, ngoài ánh trắng rằm hóa thành những đám mây màu tía, một bóng dáng như sao băng xuyên qua thiên không mà tới. Tham Lang khụt khịt mũi, ánh mắt lộ ra quang mang kỳ dị.
 
"Vừa mới tiến vào La thiên Bắc Vực, lão phu liền trực giác thấy nơi này có bảo bối, theo khi tức mà tới đây, quả nhiên không có nhìn lầm, bên ngoài tinh cầu này sương mù nồng đậm, hiển nhiên là đem ánh sáng bảo vật che dấu đi.
 
Tuy nhiên xem bộ dạng tinh cầu này, dường như có chút quỷ dị!"
Tham Lang nhìn đám mây tía do dự một chút, chậm rãi bay về phía trước. Hắn cả đời đi tìm bảo vật, đối với những nơi có bảo vật tồn tại, có thể nói là có một loại trực giác đáng sợ.
 
Tiếp cận tới, trong lòng hắn kinh hoàng, nhưng ánh mặt lại lộ ra ánh sáng ngày một sáng ngời.
 
"Loại cảm giác này, chỉ có lúc lấy được đại đỉnh năm đó mới có, hay là nơi này, có bảo vật giống như đại đỉnh năm đó!" Tham Lang ánh mắt lộ ra hung quang, lúc này đây, cái gì mà Vương Lâm, cái gì mà phong ấn, hắn đều quên hết thảy rồi.
 
Hắn cắn răng, lập tức một đại đỉnh màu đen bay ra khỏi túi trữ vật, trôi nổi trước mặt người này. Tham Lang theo sau nó chậm rãi biến mất trong màn sương mù.
 
"Lão phu muốn nhìn xem, rốt cuộc là bảo vật gì!" Tham Lang liếm liếm môi.
 
-Vương Bình là ca ca sao… Trung niên phụ nhân kia nhỏ giọng nói.
 
Vương Bình tiến lên, đi tới bên cạnh phụ nhân này, nhìn khuôn mặt đã không còn bóng dáng thanh xuân năm xưa, mỉm cười nói:
 
-Chu Nhược Đồng!
 
Trung niên phụ nhân cắn môi dưới, kinh ngạc nhìn Vương Bình, hồi lâu mới uyển chuyển hàm súc cười, nhỏ giọng nói:
 
-Vừa rồi nhìn thấy ca, ta liền nhận ra rồi,… nhiều năm như vậy, bây giờ mới quay trở lại.
 
Vương Bình nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng có chút cảm khái. Bên cạnh nữ nhân này, còn có một cô bé hơn mười tuổi, bộ dạng rất giống với Chu Nhược Đồng năm đó.
 
-Đây là con của muội sao?
 
Vương Bình hỏi.
 
Phụ nhân gật đầu, quay đầu lại nhìn cô bé nói:
 
-Kêu thúc thúc đi con, thúc ấy là bạn của mẫu thân hồi nhỏ.
 
-Thúc thúc… Cô bé dường như sợ người lạ, đứng ở phía sau mẫu thân nhỏ giọng nói.
 
Lúc này, bên trong thôn dân chung quanh cũng có mấy người mơ hồ nhận ra Vương Bình. Nhưng nhìn những binh lính giáp lạnh đứng bên cạnh, cũng không dám bước ra nhận.
 
Vương Bình nhìn cô bé, mỉm cười nói:
 
-Cháu tên gì?
 
Cô bé trốn tránh sau mẫu thân, không nói gì, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
 
Vương Bình than nhẹ, ngẩng đầu nói với phụ nhân:
 
-Ta tới hậu sơn tế bái Tôn gia gia… Phụ nhân mỉm cười, nàng thủy chung không có nhìn Thanh Nghi bên người Vương Bình mà lôi kéo đưa nhỏ, đứng ở bên cạnh nam nhân của mình. Nam nhân của nàng, là một tráng hán, hiển nhiên kế thừa bản lĩnh săn thú của nhạc phụ. Chỉ có điều tráng hán này, nếu Vương Bình nình kỹ, sẽ phát hiện ra cũng không phải quá xa lạ.
 
Vương Bình xoay người, đi tới sau núi, Thanh Nghi còn lại cúi đầu vuốt ve mái tóc trẻ con, liếc mắt nhìn một cái rồi chạy theo sau Vương Bình.
 
Vương Bình mới đi được nửa bước, cô bé tránh sau mẫu thân lộ ra cái đầu nhỏ, lớn tiếng nói:
 
-Thúc thúc, ta tên là Hứa Niệm Bình!
 
-Niệm Bình… Niệm Bình… Vương Bình hơi chùng chân một chút, thầm than một tiếng, không quay đầu lại, tiếp tục bước đi.
 
Mãi cho tới khi bọn họ đi rất xa, thôn dân tản ra, tráng hán đứng bên người phụ nhân thở dài nhỏ giọng nói:
 
-Tội gì nàng phải… -Ca, không cần nói nữa.
 
Chu Nhược Đồng ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, nụ cười này của nàng rất xinh đẹp, trong mắt cũng lộ ra thần sắc vui vẻ.
 
-Có thể gặp lại được hắn, ta cảm thấy đủ rồi.
 
Mộ Tôn Thái, không có cỏ dại, hiển nhiên có người thường xuyên chăm sóc, Vương Bình đứng trước mộ, một lúc lâu sau, mới yên lặng rời đi.
 
-Thanh Nghi, ta nghĩ, không bao lâu nữa, ta sẽ đi gặp phụ thân… Đã hai mươi năm rồi, không gặp phụ thân… Vương Bình hạ giọng nói.
 
Thanh Nghi không nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo bên người Vương Bình, coi như cả đời này, mặc kệ Vương Bình đi tới nơi nào. Cho dù là hoàng tuyền, nàng cũng không rời đi, chuyện này cũng không phải là vì ước định năm đó, mà là một tình cảm làm bạn suốt đời.
 
-Có một chuyện, tới lúc đó, cũng nên phải hỏi cho rõ ràng… Vương Bình quay đầu nhìn lại thoáng qua Lạc Nguyệt thôn, dần dần rời đi.
 
Kỳ Thủy Thành, Vương Lâm thật lâu không có đi tửu quán, cả ngày hắn chỉ ngồi trong sân, hắn đang đợi, chờ đợi Vương Bình trở về.
 
Lá rụng, luôn luôn quay về, người tha phương, cũng sẽ một ngày quay trở lại, trở lại bên cạnh người thân yêu.
 
Ba tháng sau, bên trong Kỳ Thủy Thành, vô cùng hỗn loạn. Một vài người hầu trong phủ, lần lượt rời đi, chỉ còn lại một mình lão bộc thủy chung ở lại, bởi vì cũng không có chỗ đi nữa nên lựa chọn ở lại.
 
Toàn bộ kỳ thủy thành, coi như sắp thành khoảng không, tất cả né tránh chiến loạn. Tuy nói nơi đại quân Thiên Hành đế quốc đi qua, không có thương vong gì cho dân chúng, nhưng khủng hoảng vẫn lan tràn như trước.
 
Kỳ Thủy Thành bị Thiên Hành đế quốc chiếm cứ. Đại quân liên tục thúc đẩy, Vương Bình nghỉ ở ngoài thành, không có đi vào mà theo đại quân rời đi.
 
-Phụ thân, hiện giờ con còn chưa có hoàn thành nguyện vọng năm đó của mình, chờ khi hoàn thành, sẽ quay lại gặp người… Thời gian chuyển luân, không ngừng trôi đi như trước, xuân hạ thu đông lần lượt thay đổi mấy lần, nhoáng một cái, lại qua năm năm.
 
Vương Bình, năm mươi hai tuổi.
 
Đại Tần, Trần Vân, lần lượt thuần phục. Thiên Hành đế quốc trở thành quốc gia duy nhất trên Nhiễm Vân Tinh này.
 
Từ khi hắn rời đi năm hai bảy tuổi, tới bây giờ đã qua hai năm năm rồi. Vương Bình đã đạt được hết thảy những gì hắn mong muốn. Mặc dù phương diện này, có rất nhiều, rất nhiều chuyện, hắn không hiểu được, nhưng thời gian này, cũng trôi qua quá nhanh.
 
Chẳng qua, Vương Lâm năm đó đã nói một câu "có thể" như vậy hết thảy mọi chuyện, cũng sẽ không quá thần kỳ.
 
Đánh hạ giang sơn, Vương Bình không có lập tức tới gặp Vương Lâm, mà là bình tĩnh nhìn giang sơn của mình, cảm thụ vẻ mênh mông cuồn cuộn như ngày đó.
 
Vương Lâm vẫn như cũ, mỗi ngày sáng sớm ngồi trong sân, lão bộc già làm bạn ở bên cạnh. Cuộc sống bình thường, tâm của hắn, trong hơn năm mươi năm nay, dần dần thăng hoa.
 
Thật yên lặng, không dậy một gợn sóng, đã qua mười năm.
 
Vương Bình sáu mươi hai tuổi, thoạt nhìn có chút già nua, mười năm làm chí tôn thế gian, khiến cho tâm trí hắn mệt mỏi, loại mệt mỏi này khiến cho hắn đối với thời thơ ấu, đối với tám năm chu du núi sông biển rộng, cực kỳ hoài niệm. Hắn càng hoài niệm hơn, chính là trong hai mươi tám này này, còn có cảm giác có phụ thân bên cạnh.
 
Thanh Nghi cũng biến thành lão phụ nhân, những nếp nhăn nói lên trên mặt, nhưng ánh mắt của nàng, nhu tình càng đậm.
 
Mặc dù, những năm gần đây, bọn họ vẫn không thể có con nối dõi… Ngày hôm nay, Vương Bình đã rời khỏi phụ thân được ba mươi lăm năm rồi, một năm cuối thu, lá rụng bay múa, gió thu thổi nhẹ, lộ ra vẻ nhàn nhạt của mùa thu.
 
Vương Bình rời bỏ vị trí chí tôn nhân gian, đem giang sơn này đưa cho một thần tử thủy chung vẫn theo hắn, rời đi.
 
Hắn mang đi, ngoại trừ trí nhớ của ba mươi lăm năm ra, chỉ có một mình Thanh Nghi ở bên cạnh, xe ngựa chậm rãi đi trên đường Kỳ Thủy thành, chạy tới nhà phụ thân mình.
 
Xe ngựa rong ruổi trên đường, đưa tiễn là lá cây hai bên đường bay lả tả xuống, chúng nó theo gió lay động rơi trên mặt đường. Xe ngựa đi qua, cũng chỉ khiến cho những chiếc lá bay lên một lần nữa, nhưng rồi lại rơi xuống vị trí của mình, vẫn thủy chung vờn quanh đại thụ. Dường như bên trong đó còn có một loại lực lượng, khiến cho chúng không thể rời xa, mà có thể chính bản thân chúng cũng không muốn rời xa.
 
Lá rụng, cuối cùng cũng về cội, người tha phương cuối cùng cũng sẽ trở về bên cạnh người thân. Theo những chiếc lá rựng xuống đất, Kỳ Thủy thành, khoảng cách ngày càng gần…
 
Vương Lâm ngồi trong sân, lão bộc duy nhất, ba năm trước đã qua đời, trong phòng lớn này, chỉ còn một mình hắn.
 
Trước người hắn, đặt một cái bàn, bên cạnh còn hai chiếc ghế, trên bàn có vài món ăn sáng, một bầu rượu, cùng ba đôi đũa.
 
Đồ ăn, vẫn còn hơi nóng, mùi hương thơm tràn đầy, gió thổi qua, cuốn ra xa xa ngoài phủ.
 
Một tiếng vó ngựa truyền tới, đồng thời tiếng bánh xe đè xuống đường vang lên. Tiếng động quanh quẩn dừng ở ngoài phủ, chỉ có vài tiếng ngựa hí thật dài, dường như nói cho người khác biết, xe ngựa đang tới… Trên xe ngựa, Vương Bình đi xuống, cười ôn hòa với Thanh Nghi, lôi tay nàng đi vào cửa lớn. Trên cửa vẫn còn hai chữ "Vương phủ", dường như chứng kiến nhiều năm tháng tang thương, màu xanh kia đã biến mất thay vào đó là màu đỏ, còn có chút trắng ngần.
 
Vương Lâm ngẩng đầu, động tác này, hắn đã đợi ba mươi lăm năm rồi, trên mặt nộ ra nụ cười hòa ái, nhỏ giọng nói :
 
- Lại đây, ngồi xuống đi, đồ ăn còn nóng.
 
Lời nói vô cùng đơn giản, lộ ra bình thản ấm áp, không có hỏi, không nghi ngờ, càng chưa từng có khách khí, dường như giống như Vương Bình thường xuyên trở về vậy. Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ dịu dàng.
 
Vương Bình kinh ngạc nhìn phụ thân mình, ba mươi lăm năm trước khi hắn rời đi, cũng không có tận mắt nhìn thấy phụ thân, nếu có, thì cũng chỉ trong mộng mà thôi.
 
- Cha… Vương Bình quỳ trên mặt đất, hai hàng nước mắt ướt đẫm vạt áo.
 
Thanh nghi cũng quỳ gối ở bên cạnh, nhỏ giọng nói :
 
- Cha.
 
Vương Lâm đứng lên, nâng Vương Bình cùng Thanh Nghi đứng dậy, nhỏ giọng nói :
 
- Ăn cơm đi.
 
Bữa ăn này, ăn thật lâu, có một loại cảm giác ấm áp nổi lên trong lòng Vương Bình, loại cảm giác này, hắn đã không thấy ba mươi lăm năm rồi… Thanh Nghi ở chung với Vương Bình ba mươi lăm năm, sớm đã đoán được thân phận của Vương Lâm, biết được người này chính là tu sĩ Hứa Mộc năm đó một nhìn tiến nhập vào Thiên Ảo Tinh, làm khiếp sợ toàn bộ tu sĩ La Thiên Bắc Vực! Dù sao năm đó Vân Vô Phong cũng từng đề cập qua hai chữ Hứa Mộc.
 
Giờ phút này, trong mắt nàng vẫn còn chút không dám tin sự thật, thật sự không tin được lão nhân hiền lành trước mặt, lại là Hứa Mộc uy chấn Bắc Vực.
 
Có đủ loại truyền thuyết liên quan tới Hứa Mộc. Thanh Nghi cũng không nói với Vương Bình. Dù sao năm đó mọi việc khi phát sinh, nàng cũng chưa sinh ra, hết thảy đều là nghe đòn, không thể nào nói ra.
 
Mãi tới khi ánh trăng dần cao, gió thu thổi qua, Vương Bình mới buông chiếc đũa, nhìn phụ thân, trong lòng có ngàn lời vạn câu muốn nói, nhưng lúc này cũng không thể nào phát ra được một câu một lời nào cả.
 
- Bình Nhi muốn hỏi cái gì?
 
Vương Lâm nhìn Vương Bình chậm rãi hỏi.
 
- Cha, con muốn biết, chuyện của mẫu thân con… Hơn sáu mươi năm, từ khi trí nhớ của Vương Bình xuất hiện, hắn chỉ hỏi qua một lần, một lần này, hắn thấy được phụ thân suy sụp thế nào.
 
Hiện giờ, đây là lần thứ hai hắn hỏi.
 
Vương Lâm trầm mặc, một lúc lâu sau, ánh mắt hắn lộ ra hồi ức, nhìn trời cao trăng sáng, nhỏ giọng nói :
 
- Ta kể cho các con nghe một chuyện xưa… Ở một địa phương cách nơi này rất xa, rất xa, có một tinh cầu tu chân, tên của nó là Chu Tước… Thanh âm của Vương Lâm, lộ ra vẻ tang thương nồng đậm, từ trong miệng hắn nói ra, chậm rãi nói xong nhân sinh của một thiếu niên tên là Vương Lâm trải qua gần 900 năm.
 
Hắn bước vào tu nhân, Hằng Nhạc phái, Thiên Đạo tông, dần dần chuyện xưa của Vương Lâm, tranh cuốn trong nhân sinh, trải qua trước mắt của Vương Bình và Thanh Nghi.
 
Chuyện xưa rất dài, rất dài… Những giữa những hàng chữ, cũng lộ ra khí tức không nói rõ được, khiến cho người nghe chuyện này, đáy lòng rung động… Vương Bình kinh ngạc nhìn phụ thân, nghe chuyện xưa. Thanh Nghi bên người hắn, hai mắt mở to, cảnh tượng này rơi vào trong tai nàng, khiến cho nàng không khỏi chìm đắm trong đó. Tất nhiên nàng biết được, nhân vật chính trong chuyện này, chính là phụ thân Vương Bình, lão nhân trước mắt.
 
- Nữ tu kia, tên là Liễu Mi… Trăng sáng, sao thưa.
 
Gió thu theo thanh âm của Vương Lâm, ở trong viện này dường như không muốn rời đi, bồi hồi không ngừng. Chuyện xưa của thiếu niên trên Chu Tước Tinh, trong khúc chiết lộ ra tia bi ai, và dung hợp vào trong ý thu, càng thêm vẻ nồng đậm.
 
Trong mắt Thanh Nghi lúc này không biết đã chảy bao nước mắt. Vương Bình ngồi nghe tới giờ, cúi đầu, không rõ biểu tình… - Sau đó, hắn mang theo đứa nhỏ, tới Nhiễm Vân tinh này… Chuyện xưa của Vương Lâm, đã nói xong, hắn cầm bình rượu, uống một ngụm lớn, nhìn lên không trung, không nói gì nữa.
 
Thanh Nghi kinh ngạc nhìn phụ tử hai người, trong lòng có một loại cảm giác không nói được thành lời. Theo bản năng, nàng kéo tay Vương Bình, lập tức phát hiện ra, tay Vương Bình lạnh lẽo vô cùng.
 
Trong sân im lặng cực kỳ, hồi lâu sau, Vương Bình khàn khàn nhỏ giọng nói :
 
- Chuyện xưa rất êm tai, cha, con mệt mỏi rồi.
 
Vương Bình đứng lên, đi vào nhà sâu trong đại viện. Thanh Nghi thi lễ với Vương Lâm, đứng lên đi theo.
 
Toàn bộ sân viện, chỉ còn lại một mình Vương Lâm, yên lặng ngồi một chỗ, ngẩn ngơ nhìn xa xa.
 
Gió thu hơi lạnh, ban đêm ngày càng lạnh hơn, thổi tới bốn phía, đem một chút lá rụng thổi bay đi rất xa.
 
Cũng không biết trải qua bao lâu, Vương Lâm than nhẹ, cúi đầu, cầm lấy bầu rượu đặt lên trên miệng, lại phát hiện ra rượu đã hết rồi… Đêm nay, Vương Bình không ngủ.
 
Hắn ngồi ở trong phòng, nhìn trăng sáng trên cao, ánh mắt lộ ra vẻ thống khổ. Thanh Nghi ngồi bên cạnh hắn, lôi cánh tay hắn, không nói gì, chỉ yên lặng làm bạn.
 
- Hóa ra…đây là đáp án… ta đã đợi hơn sau mươi năm rồi… Vương Bình ánh mắt lộ vẻ thống khổ càng đậm.
 
- Hóa ra, ta là một oán anh bị mẫu thân luyện hóa… Vương Bình cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ chua xót và phiền muộn nồng đậm.
 
Sáng sớm hôm sau, Vương Bình rời đi, Thanh Nghi thủy chung vẫn theo hắn.
 
Từ đầu tới cuối hắn không nói với phụ thân một câu nào, cũng không nhìn một cái, khi rời đi vẫn là vào sáng sớm, yên lặng ngồi trên xe ngựa, xa xa biến mất cuối Kỳ Thủy Thành.
 
Hắn không chú ý tới, trong khoảng khắc hắn rời đi, một ánh mắt từ xa nhìn theo xe ngựa, trong ánh mắt này lộ ra tang thương… Vương Lâm ra khỏi phòng, im lặng ngồi trong sân, nhìn trời cao trống vắng lẩm bẩm nói : "Có lẽ, sẽ có một ngày con suy nghĩ cẩn thận ra…" Vương Bình ngồi trong xe ngựa, hắn không biết muốn đi nơi nào, chỉ có phía trước mù mịt một mảnh. Hắn cảm thấy rất mệt mỏi, coi như mọi việc trên thế gian, trong giờ phút này, chẳng còn gì để cho hắn đáng phải nhìn nữa.
 
- Thanh Nghi, ta mệt mỏi quá rồi, tìm một sơn thôn nào yên tĩnh, chúng ta ở lại đi… Vương Bình nhỏ giọng nói.
 
Thanh Nghi gật đầu, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
 
Trong một sơn thôn bình thường bơi biên thùy, Vương Bình và Thanh Nghi ở lại, cuộc sống trở nên bình thản, bọn họ tuổi tác đã lớn, năm tháng đã thường xuyên hiện lên trong mắt Vương Bình.
 
Cuộc đời của hắn, mười chín năm bình thường, tám năm núi sông, hai mươi lăm năm chinh chiến, mười năm thế gian chí tôn, tuy nói là ngắn ngủi, nhưng trình độ phấn khích, người thường cũng còn xa mới có thể trải qua.
 
Chỉ có điều, tới cuối cùng, hắn vẫn trở về với nguyên điểm, hết thảy trở lại bình thản. Mỗi ngày sáng sớm rời khỏi giường, cầm một khối gỗ ngồi điều khắc trong sân, bình thường, mỗi lúc này Thanh Nghi đều ấm áp ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt dịu dàng, nhìn hắn cầm đao điêu khắc, một đao lại một đao, hiện lên trước mắt… - Phụ thân từng nói, điêu khắc, là phải dùng tâm điêu khắc, chỉ có như vậy, mới có thể khắc họa được hết thảy trong trí nhớ, toàn bộ chuyển vào đao, dung nhập lên tượng điêu khắc gỗ.
 
Vương Bình bắt tay vào điêu khắc tượng gỗ, nhẹ nhàng thổi, những vụn gỗ bay lên.
 
Đặt tượng gỗ được điêu khắc lên trên mặt đất, trong mắt Vương Bình lộ ra hoài niệm, hạ giọng nói :
 
- Đây là lúc phụ thân còn trẻ.
 
Tượng gỗ điêu khắc kia, là hình ảnh Vương Lâm, thanh niên Vương Lâm ánh mắt linh hoạt, lộ ra quang mang sắc bén, tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn ra thiên địa xa xa, một cỗ ngạo khí thản nhiên.
 
Thời gian nhoáng một cái, đã qua mười năm.
 
Năm tháng tang thương, không thể tảy đi dấu viết của luân hồi, trốn không thoát khỏi quỹ tích của thiên đạo.
 
Mười năm đối với phàm nhân mà nói, trong thời gian dài đằng đẵng mang theo một chút ngắn ngủi, cảm giác này có chút mâu thuẫn, nhưng lại khắc họa chân thật trong lòng mỗi người phàm nhân.
 
Đối với Vương Lâm mà nói, thời gian mười năm, cũng chỉ trong ngắn ngủi, mang theo một chút dài đằng đẵng.
 
Mái tóc hắn hoa râm, rất dài, dường như đã lâu không có chải vuốt qua, dung nhan, cũng trở nên già nua hơn nhiều, khi hắn khép hai mắt lại, dường như sắp tiến nhập vào luân hồi.
 
Mười năm này, Vương Lâm trong bình thản, đối với lý giải thiên đạo, cũng rõ ràng hơn nhiều, khắc sâu hơn. Hết thảy những chuyện này cũng không phải hắn để tâm vào, mà là trong sự vô tâm, tự nhiên hiểu ra.
 
Những cây cối trong sân, đã chết đi phân nửa, chúng cũng không thoát khỏi luân hồi, nhưng là, khi chúng chết đi không lâu, cũng có những sức sống mới xuất hiện.
 
Bên trong ý cảnh sinh tử luân hồi, phát sinh biến hóa, có ở khắp mọi nơi, chỉ có điều trước đây Vương Lâm mặc dù thấy được, cũng sẽ không có cảm xúc. Hiện giờ hắn vô tâm lại nhìn thấy trong mắt, có một sức sống vô cùng.
 
Đóa hoa nơi góc tường, hàng năm rơi xuống, nhưng hàng năm cũng nở rộ.
 
Tầng mây trên cao, ngày ngày tiêu tan, nhưng ngày ngày lại ngưng tụ lần nữa. Thế gian cũng như vậy, có người chết, có người sinh. Dường như đó là một loại cân bằng vi diệu.
 
Nếu nói là nhân quả, cũng ẩn chứa trong đây.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play