Trên Nhiễm Vân tinh, nước biết tuy rằng chiếm phạm vi rất lớn, nhưng đất bằng cũng có danh sơn thắng cảnh, cũng không ít. Tuy nói trường hạo kiếp trước kia khiến cho Nhiễm Vân tinh linh khí không còn nồng đậm, nhưng so với Chu Tước tinh năm đó, còn tốt hơn nhiều.
 
Ở trên danh sơn của Nhiễm Vân Tinh, luôn có thể có bóng dáng của một đôi phụ tử, bọn họ leo lên đỉnh núi, đứng nhìn thiên địa ở xa xa.
 
Nhìn bầu trời biến hóa, xem cảnh tượng những tầng mây thay đổi. Mặt đất trong mắt họ coi như bị rút nhỏ đi vô số lần, khiến cho liếc mắt một cái dường như có thể nhìn thấy tận cuối đất vậy.
 
Nhất là khi lên đỉnh núi, gió lớn gào thét, Vương Bình đón gió đứng ở đó, nhìn trời đất, tâm linh dường như được tinh lọc, không ngừng thăng hoa.
 
Trong thời gian leo lên những ngọn núi cao san sát, thân mình gầy yếu của hắn dần dần có lực, trong mắt hắn, phụ thân hắn hết thảy đều vĩ đại. Hai mươi năm bình tĩnh giờ phút này như khiêu chiến với trời đất.
 
Sau khi vượt qua được một ngọn núi, tâm linh của Vương Bình, theo cái gọi là rộng lớn, hắn dường như quên đi hết thảy, bồi hồi đứng giữa trời đất, làm bạn với hắn tuy rằng chỉ có phụ thân, nhưng nào núi, nào sông, nào trời, nào đất, hắn có thể cảm thụ được tồn tại, thân thể giao hòa với bên ngoài.
 
Không có gì là cô độc, chỉ có làm cho tâm linh như cất cánh bay lên trời cao!
 
Mặc kệ những ngọn núi hiểm ác cỡ nào, tất cả đều không ngăn cản được bước chân hai phụ tử, mặc kệ núi cao cỡ nào, đều bị bước chân của họ bước qua.
 
Vương Bình tuy thân thể là phàm nhân, nhưng tâm linh của hắn, được hun đúc trong đây, chiếm được thăng hoa, đã đạt tới một độ cao nhất định.
 
Từ trong núi ra, lĩnh hội nhân sinh, càng ngày càng lớn, đọng lại trong tâm tính. Lại lần lượt ngắm nhìn trời đất xa xa, cảm thụ sự mênh mông cuồn cuộn. Nhưng, tuyệt đối không dừng lại, tuyệt đối không khuất phục mênh mông cuồn cuộn này, mà bằng vào việc lần lượt leo lên cao, lấy khả năng lớn nhất của phàm nhân, kế thừa cỗ ý chí nghịch thiên của Vương Lâm.
 
Vương Lâm không truyền thụ đạo thuật cho Vương Bình nhưng với phương thức của hắn, làm cho tâm linh của Vương Bình bị trùng kích tới vô hạn.
 
Khát, liền uống nước suối trên núi, đói, dùng hoa quả dại, mệt, ngồi trên đất nghỉ, nhọc, lấy đất làm chiếu, lấy trời làm màn.
 
Ba năm chẳng mấy chốc mà qua, trong ba năm này đối với Vương Bình mà nói càng tôn trọng phụ thân mình hơn, càng đậm hơn, trong mắt hắn, phụ thân mình trong trời đất này là người cao lớn nhất.
 
Chinh phục xong núi, tiếp đó là sông!
 
Ở nơi này nơi nơi chốn chốn đều là sông ngòi, bóng dáng phụ tử hai người cũng hiện ra, nhìn sông rộng không thấy bờ, lắng nghe tiếng sóng như rít gào nghịch thiên.
 
Một chiếc thuyền cô độc làm cho tầm nhìn cùng tâm linh Vương Bình ngày càng thăng hoa, xuyên tới giữa sông, dưới sóng dữ, không ngừng tiến tới, không ngừng khiêu chiến.
 
Hơn phân nửa các sông lớn của Nhiễm Vân tinh đã có bóng dáng của phụ tử Vương Lâm, tiếng cười vui, phần lớn đều là trong miệng Vương Bình truyền ra, cùng với tiếng cười vui đó là tiếng cười sảng khoái của Vương Lâm.
 
Loại tiếng cười này, ở trên người Vương Lâm cũng không gặp nhiều, thậm chí có thể nói, cực kỳ thưa thớt. Tiếng cười của hắn, dường như có sức lôi cuốn, khiến cho Vương Bình càng vui vẻ hơn.
 
Coi như giữa trời đất này chỉ cần có phụ thân bên cạnh mình, với hắn thế là đủ!
 
-Phụ thân, cả đời Bình nhi đều ở bên cạnh người, mặc dù là chết, có tới kiếp sau, cho dù chúng ta không còn là phụ tử, ta cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên người!
 
Ở trong sông ngòi, thanh âm Vương Bình như đinh đóng cột!
 
Một con thuyền cô độc, đi xa xa giữa sông ngòi, đi qua hơn phân nửa Nhiễm Vân tinh tiến tới cửa biển.
 
Hành trình trên lục địa chấm dứt, nhưng lại mới bắt đầu đi lên biển rộng. Trên mặt biển, một con thuyền theo gió vượt sóng, gió biển thổi tới, thế giới của Vương Bình như mở rộng ra vô hạn.
 
Một hòn đảo nhỏ cô độc, một cơn sóng biển cuốn tới, hắn thấy được thiên lôi oanh kích trên biển, thấy được từng đợt điện quang chớp giật, thấy được những đàn cá thật lớn, thậm chí còn thấy được ảo ảnh.
 
Biển rộng vô cùng, vượt xa lục địa, hai mắt Vương Bình càng thêm sáng người, hắn cảm giác biển rộng bao dung, giống như ý chí của phụ thân, to lớn vô hạn.
 
Dung hợp sự vô hạn của biển, dung hợp linh hoạt sắc bén của núi, dung hợp liên miên của sông ngòi, cảm thụ trời đất mênh mông bao la, sau năm năm, khi phụ tử Vương Lâm lần nữa bước chân lên đại lục. Vương Bình lúc này lần nữa thoát thai hoán cốt mà thăng hoa.
 
Hắn tuy rằng là một phàm nhân, nhưng tâm linh của hắn cũng có thể cất chứa được thiên địa.
 
Lúc trở về, bọn họ phóng qua một đỉnh núi cuối cùng, đó là Kỳ Liên phong bên cạnh Lạc Nguyệt thôn.
 
Vương Bình hai mươi bảy tuổi, vẻ trẻ con trên mặt đã sớm hóa thành hư không, thay vào đó là thần sắc kiên nghị. Tướng mạo này trải qua tám năm dần dần đã không còn một chút yêu dị, còn lại chỉ là vẻ tuấn lãng tuyệt luân.
 
Những góc cạnh anh tuấn rõ ràng trên mặt, còn có vẻ tươi cười sáng ngời như ánh dương quang.
 
Nhìn vẻ mặt của Vương Bình, Vương Lâm lộ ra nụ cười, tám năm nay, hắn đã suy nghĩ rất lâu rồi, nghĩ tới một phương pháp có thể hoàn toàn loại trừ oán khí trong linh hồn Vương Bình.
 
Đan dược của Liễu Mi, thần thông của Vương Lâm cũng chỉ có thể xua tan được phân nửa oán khí, chỉ có điều oán khí này quá sâu đã dung nhập vào bên trong linh hồn, thâm căn cố đế. Hai mươi năm bình tĩnh, làm cho oán khi dần dần dịu bớt đi, hơn nữa tám năm tinh lọc tâm linh, linh hồn của Vương Bình đã thăng hoa, khiến cho vô hình trung oán khí trong linh hồn hắn đã bị thanh trừ chỉ còn lại một chút.
 
Một chút này, cũng không pháp thuật gì, đan dược gì có thể khu trừ được, chỉ có thể trong luân hồi với hủy diệt được nó.
 
Xuống dưới Kỳ Liên phong, Vương Lâm nhìn sơn thôn xa xa, hạ giọng nói:
 
- Không đi xem sao?
 
Vương Bình ở bên cạnh hắn lắc đầu nói:
 
-Không đi.
 
Vương Lâm không nói tiếp, mà là đi tới ngọn núi. Vương Bình đuổi theo phía sau, theo bước phụ thân cười nói:
 
-Phụ thân, con nhớ rõ trước đây từng nghe người ta nói, trên Kỳ Liên phong này có tiên vụ, uống một ngụm có thể mười năm không sinh bệnh, khi đó ta nghĩ muốn rồi, không biết khi nào mới có thể, phụ thân có thể mang con tới nơi này không.
 
Vương Lâm mỉm cười, hòa ái nhìn qua Vương Bình.
 
Kỳ Liên sơn cao lớn này, dần dần bị hai phụ tử đi lên tới đỉnh, tại đỉnh ngọn núi, có vô số tầng mây bay, giống như đạp mây mù vậy.
 
Vương Bình thở sâu, nhìn về phía phụ thân, hắn đã nhìn đúng, Kỳ Liên sơn này tuy nói to lớn, nhưng so với phụ thân mình bất quá chỉ tới thắt lưng của phụ thân mà thôi.
 
Tầng mây xa xa, có chút âm u, từng trận điện quang chớp lóe, khi thì tiếng ấm đánh ầm ầm truyền tới, uy lực của trời đất, hấp dẫn ánh mắt Vương Bình.
 
Không bao lâu, tiếng sấm dần dần lớn lên, mưa gió thổi tới, mưa chậm rãi phủ khắp mặt đất, u ám tràn ngập, mưa dần dần nặng hạt.
 
Trên mặt đất, do lâu rồi không có mưa, bụi đất được gió thổi lên tứ tán, chỉ có điều chưa kịp bay bao xa thì bị mưa dồn dập thẩm thấu, dung nhập trong giọt mưa trở về với mặt đất.
 
Giống như những người nghịch thiên tu hành, vốn muốn thăng thiên, nhưng bị thiên uy của những giọt mưa kia kéo xuống, không thể không rơi xuống. Trong cơn mưa, những hạt tro bụi có thể chân chính thăng thiên được, liệc có bao nhiêu… Dông tố kéo tới, ầm vang mà qua, hai phụ tử ở trên ngọn núi, bình tĩnh nhìn trời đất, cơn mưa này, coi nhưng ngập trời hạ giới, nhưng không có nửa điểm rơi lên người bọn họ.
 
Bốn phía ngoại trừ tiếng sấm cùng tiếng mưa rơi lả tả ra, không còn âm hưởng nào khác.
 
Dông tố tới mau, đi cũng mau, không bao lâu, mây đen tiêu tán, một cầu vồng bảy sắc hiện ra giữa không trung, tới trước mắt của hai phụ tử.
 
Cầu vồng rực rỡ, huyễn lệ nhiều vẻ, bảy màu sắc ẩn chứa thiên đạo.
 
Chẳng qua giờ phút này, một tiếng hô làm nhiễu loạn sự yên lặng, chỉ thấy xa xa trong trời dất, một đạo kiếm quang gào thét mà bay, hóa thành tiếng sấm đánh ầm ầm, dường như muốn phá vỡ cầu vồng, từ đó xuyên thấu tới bên này.
 
Trong kiếm quang, là một người đàn ông trung niên, người này tiên phong đạo cốt, một thân tràn ngập tiên khí, dưới chân một thanh phi kiếm màu xanh, tản mác ra trận trận hàn quang.
 
Hắn gào thét lao qua, liếc mắt nhìn thấy phụ tử Vương Lâm đứng trên đỉnh Kỳ Liên phong, cũng giật mình kêu nhẹ một tiếng.
 
Phàm nhân có thể leo lên tới nơi này, tuyệt không tầm thường, tất nhiên là có thêm nghị lực thật lớn. Người này trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, nhưng không có dừng lại, mà là phóng qua ngọn núi, bay thẳng tới xa xa.
 
Vương Bình kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên biến mất ở chân trời, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Trong lòng rung động, cũng giống như sóng dữ, thật lâu không thể bình phục.
 
- Phụ thân, là…là tiên nhân sao?
 
Vương Bình lẩm bẩm nói.
 
Vương Lâm than nhẹ chậm rãi nói:
 
- Đúng vậy!
 
Vương Bình trầm mặc hồi lâu, hắn ngẩng đầu, nhìn phụ thân mình, ánh mắt hiện ra ánh sáng chói ngời, hạ giọng nói:
 
-Phụ thân, thật sự không thể để cho con tu đạo sao… Vương Lâm ánh mắt dừng ở ánh cầu vồng dần dần tan biến trên trời, ở sâu trong mắt lộ ra một tia bi thương, không nói gì, chỉ chầm chậm lắc đầu.
 
Vương Bình không nói lại, mà chỉ kinh ngạc nhìn trung niên tu sĩ biến mất ở xa xa.
 
Xuống dưới Kỳ Liên phong, dọc một đường đi Vương Bình thủy chung trầm mặc, đi trên sơn đạo, mãi tới khi tới thôn trấn phụ cận, ngồi trên xe ngựa, Vương Bình vẫn như cũ không nói một câu.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play