Huyễn gia Lão Tổ mở trừng hai mắt ra, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, không chút do dự nâng tay phải lên, cách không vỗ về phía lốc xoáy, trong miệng quát khẽ:
- Toái!
Lão vừa rồi nguyên thần xuất khiếu, lấy thần thông vượt qua tinh không, lúc này mới cứu được Liễu Mi. Nguyên hắn không đặt Vương Lâm vào trong mắt, sau khi xuất hiện, xuất ra một chỉ kia vốn tính lấy mạng Vương Lâm.
Nhưng sau khi điểm ra, lão cảm giác rõ ràng rằng sau khi vào người đối phương thì bị nguyên thần Vương Lâm đánh tan, chỉ khiến hắn bị thương mà không thể giết hắn được.
Điều này làm cho lão không khỏi kinh ngạc. Cùng lúc đó, thấy được Tiên vệ khôi lỗi có được cảnh giới Âm Dương hư thật khiến cho Huyễn gia Lão Tổ chấn động. Lão biết rõ giờ phút này đang ở trong trạng thái suy yếu, bị rơi xuống cảnh giới Âm Dương hư thật, chống lại con rồi thì có thể thắng nhưng sẽ khiến cho tu vi lại giảm xuống.
Hơn nữa nguyên thần của Vương Lâm rõ ràng có chút quỷ dị, khiến cho lão có chút e dè. Nếu là tu vi không bị suy giảm, hắn tuyệt đối không chút e ngại, trực tiếp triển khai chém giết.
Dù vậy, âm thanh hàn lãnh của Vương Lâm rơi vào trong tai của Huyễn gia Lão Tổ cũng không khiến lão bận tâm. Hắn cho rằng dù cho có Tiên vệ khôi lỗi nhưng bản thân mình cũng có hậu thủ.
Cho nên sau khi nói ra một câu hắn liên mang theo Liễu Mi tốc tốc rời đi.
Liễu Mi này là do hắn vất vả bồi dưỡng ra, ngoại trừ những lời nói đường hoàng bên ngoài, cũng không thể khiến ai biết được âm mưu thật sự, quyết không thể để bị giết khi chưa đạt tới bước thứ hai.
Huyễn gia Lão Tổ dù thế nào cũng không nghĩ tới sau đó đối phương còn phát ra một đạo kiếm khí. Kiếm khí này sau khi tới gần, lão vẫn chưa để vào mắt. Nhưng không ngờ kiếm khí này lập tức khiến cho lốc xoáy mà nguyên thần lão đang phụ thuộc vào sụp đổ. Điều này khiến cho đáy lòng lão lâm vào khiếp sợ, hít một hơi thật sâu.
Nếu chỉ có lốc xoáy sụp đổ cũng thôi, nhưng kiếm khí này lại không chút tổn hại, xuyên thấu vào thẳng trong nguyên thần của hắn. Uy lực của kiếm khi kia đã đạt tới trình độ khiến cho da đầu của Huyễn gia Lão Tổ cũng phải run lên.
Cảm thụ uy lực này, hắn mơ hồ từ trên kiếm khí nhận ra một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ của Tịnh Niết kỳ tu sĩ. Điều này làm cho đáy lòng lão càng hoảng sợ, không dám đối kháng, mà chỉ hoảng hốt bỏ chạy.
Hắn gần như thi triển ra tốc độ nhanh nhất mà nguyên thần có thể, mang theo Liễu Mi lao ra khỏi lốc xoáy, hướng về căn mật thất của Huyễn gia. Nguyên thần lập tức nhập thể, triển khai thần thông với ý đồ đem thông đạo lốc xoáy hoàn toàn đánh tan, khiến cho kiếm khí kia không thể từ trong hư vô xông tới.
Nháy mắt khi lốc xoáy hoàn toàn sụp đổ, hoá thành nhiều điểm tinh mang tiêu tán, Huyễn gia Lão Tổ mới thở phào một hơi. Nhưng lập tức sắc mặt của lão đại biến, đáy lòng thầm kêu khổ, đứng bật dậy, nắm lấy Liễu Mi, nhanh chóng lui về phía sau.
Chỉ thấy chỗ lốc xoáy tiêu tan, một đạo kim mang phút chốc đột nhiên lao ra.
Nháy mắt khi nó xuất hiện, toàn bộ căn mật thất tuôn ra ngàn ngàn vạn vạn đạo kiếm khí. Một tiếng nổ vang chấn động toàn bộ Thiên Huyễn Tinh nháy mắt vang lên.
Căn mật thất của Huyễn gia bị kiếm khí công kích, bùng nổ mở ra, hình thành một cỗ gợn sóng, ầm ầm đổ sụp xuống, tạo ra vô số tro bụi. Trong tro bụi này, Huyễn gia Lão Tổ nháy mắt đã lao ra, vẻ mặt chật vật và khiếp sợ, nắm lấy Liễu Mi hoá thành một đạo trường hồng bỏ chạy.
- Chết tiệt! Cái tên tiểu bối mà Liễu Mi quen biết này sao lại có khả năng có được kiếm khí bực này!? Tiền bối Tịnh Niết kỳ nào mà lại điên cuồng như thế?! Không ngờ đem kiếm khí này giao cho một tiểu bối chỉ mới bước vào Vấn Đỉnh sơ kỳ. Như thế không phải là ức hiếp người ta sao?!?
Nội tâm của Huyễn gia Lão Tổ điên cuồng mắng chửi. Kiếm khí này không phải là hắn không thể chống lại, mà giờ khắc này thân mình hắn đang suy yếu, một khi thừa nhận đạo kiếm khí này thì hắn lo lắng tu vi của mình lại bị kéo xuống, càng thêm không ổn.
Căn mật thất sụp đổ, kiếm khí từ bên trong lao ra, thẳng về phía Huyễn gia Lão Tổ. Bên trong kiếm khí này ẩn chứa ý cảnh cao ngạo của Lăng Thiên Hầu. Thời khắc này, dường như thiên địa đều chứa đầy một cỗ khí tức bạo ngược.
Kiếm khí chí cường, dường như đã đạt tới đỉnh phong. Ngay khi lao ra, thiên địa như dừng lại một khắc!
Một khắc này, thời gian như ngừng trôi, phong vân biến sắc, cuồn cuộn vân dũng, hình thành một biển mây triều tịch hiếm có. Toàn bộ tu sĩ có đại thần thông trên Thiên Huyễn Tinh đều phát hiện ra kiếm khí này. Không trung là một mảnh u ám!
Kiếm quang hiện ra, toàn bộ trời đất chứa đầy kiếm khí. Kiếm khí dày đặc, ý cảnh trên đó cực kỳ bá đạo. Dưới ý cảnh này, dường như toàn bộ thần thông trong thiên hạ đều phải nhường đường, không thể vượt qua được thanh thế này!
Cỗ bá đạo này chính là Thiên uy!
Mang theo kim mang dày đặc chói mắt, kiếm khí gào rít, hình thành một đạo phong mang sắc bén vô cùng, trực tiếp hướng về Huyễn gia Lão Tổ truy kích.
Kiếm khí này quá nhanh, người ta có thể né tránh, có thể bỏ chạy. Chỉ có điều kiếm khí ẩn chứa ý cảnh của Lăng Thiên Hầu này cũng sẽ ngày càng mạnh. Ý cảnh này khi người ta càng yếu thế thì lại càng bá đạo, càng cường đại.
Sắc mặt của Huyễn gia Lão Tổ âm trầm, vung Liễu Mi trong tay về phía sau rồi hai tay tạo thành hình chữ thập, bạch quang loé lên. Đạo niệm cả đời lão chính là Vạn Huyễn Vô Tướng đạo. Đạo niệm này đồng dạng có thể mê ảo hết thảy, trong tay lão cũng rất có uy lực.
Ngón tay lão chợt loé lên bạch quang, đạo niệm điên cuồng kéo lên. Toàn thân nguyên lực của Huyễn gia Lão Tổ được vận chuyển dung nhập vào ngón tay. Lão hét lớn một tiếng, hung hăng điểm về phía trước.
Bạch quang bùng lên, hướng thẳng về phía trước, trực tiếp va chạm với kiếm khí của Lăng Thiên Hầu. Một tiếng ầm vang truyền khắp Thiên Huyễn Tinh. Bạch quang tiêu tán, kim mang trong kiếm khí cũng như thiểm điện, nhanh chóng theo đầu ngón tay tiến vào trong cơ thể của Huyễn gia Lão Tổ.
Thân mình Huyễn gia Lão Tổ run lên một cái, sắc mặt tái nhợt. Vẻ hoảng sợ trong mắt lão càng đậm. Giờ phút này lão nghĩ đến một câu nói trước đó của tên tiểu bối kia.
- Ngươi cứu nàng, Huyễn gia diệt tộc!
Bảy chữ này trước đó lão căn bản không có để trong lòng. Nhưng lúc này đây bảy chữ này lại như tiếng sét đánh vang lên trong tai lão. Có được kiếm khí bậc này, lão không chút nghi ngờ hắn có được tư cách tiêu diệt Huyễn gia toàn tộc.
Càng làm cho lão cảm thấy đáng sợ là kiếm khí như thế này, người này tổng cộng có mấy đạo?!
Nếu người này có từ sáu đạo kiếm khí này trở lên, trừ khi lão phu khôi phục tu vi đến Khuy Niết, nếu không chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Đây còn chưa phải là điều đáng sợ nhất. Chân chính đáng sợ chính là chủ nhân của kiếm khí này… Có thể đem kiếm khí như thế giao cho tiểu bối kia thì quan hệ nhất định là cực kỳ thân cận, thậm chí có thể chính là truyền nhân… Da đầu của Huyễn gia Lão Tổ run lên. Lấy định lực của lão giờ phút này cũng không khỏi trở nên sợ hãi.
Mặc dù lão là Huyễn gia Lão Tổ, tu vi đạt tới Khuy Niết nhưng là càng như thế, hắn càng biết được Tịnh Niết kỳ đáng sợ như thế nào. Bước tu đạo thứ hai và bước đầu tiên hoàn toàn khác biệt nhau.
Bước đầu tiên, nếu có được một pháp bảo nghịch thiên, nếu có được một thần thông cường đại thì có thể khiêu chiến với người hơn một cảnh giới. Tuy không nhiều nhưng không phải là không có khả năng, thậm chí có thời điểm, nếu phối hợp tốt giữa pháp bảo và thần thông thì có thể trực tiếp giết chết!
Nhưng bước thứ hai của tu đạo thì căn bản không thể xuất hiện khả năng khiêu chiến vượt cấp. Khoảng cách giữa các cảnh giới đều là thiên soa địa viễn.
Không cần phải nói sự chênh lệch giữa Khuy Niết và Tịnh Niết. Chỉ cần nói Khuy Niết sơ kỳ và Khuy Niết trung kỳ đều là một ranh giới không thể vượt qua. Một đạo kiếm khí của tu sĩ Tịnh Niết kỳ đã khiến hắn e ngại như thế thì có thể nhìn ra đôi chút.
Lúc này đây, lựa chọn tốt nhất đó chính là giao ra Liễu Mi. Ánh mắt của Huyễn gia Lão Tổ dừng lại trên người Liễu Mi đang có vẻ mặt mất mát, lập tức cắn răng một cái, từ bỏ suy nghĩ này.
- Người này quen biết với Liễu Mi nhất định là người của Liên Minh Tinh Vực, dù sư tôn có cường đại cũng không có La Thiên Thạch, không thể đi tới nơi này. Mà bên kia cũng không có truyền tống trận, nhưng dù thật sự có, chờ cho sư phụ lại đây thì liền không còn là sự tình của hai người nữa mà là chiến tranh giữa hai tinh vực, sẽ có cao thủ của Lôi Tiên Điện ra mặt.
Hơn nữa, một khi kế hoạch của lão phu trên người Liễu Mi thành công, khi đó tu vi của lão phu biết đâu cũng có thể đạt tới Tịnh Niết. Dù không đạt tới thì Khuy Niết đại viên mãn hẳn là cũng không quá ngại!
Đã hạ quyết tâm, thần thức của Huyễn gia Lão Tổ lập tức tản ra, truyền khắp Thiên Huyễn Tinh.
- Thiên gia lão hữu, Hứa gia huynh đệ, Huyễn mỗ có chuyện quan trọng muốn nhờ… Nhiễm Vân Tinh.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào lốc xoáy đã sụp đổ kia, thu hồi ánh mắt, nhìn về màn sương đen đang bị Tiên vệ vây quanh. Bên trong màn sương đen, từng trận âm thanh non nớt không ngừng truyền ra.
Mỗi thanh âm đều như một thanh lợi kiếm đâm vào trong lòng Vương Lâm.
Trong mắt Vương Lâm hiện lên một tia thống khổ, ngẩn ngơ nhìn màn sương đen, nhất là ánh mắt trong đôi mắt đục ngầu bên trong, khi tiếp xúc với ánh mắt Vương Lâm thì phát ra một cỗ oán khí dày đặc.
- Đây, đây là hài tử của ta sao… là ruột thịt của Vương Lâm ta trên thế gian này sao… Vương Lâm chậm rãi đi vào màn sương đen đang bị Tiên vệ khôi lỗi vây quanh kia, ánh mắt lộ ra một tia dịu dàng. Hắn nâng tay lên, với vào trong màn sương đen.
Oán anh bên trong màn sương không chút do dự cắn mạnh vào đầu ngón tay Vương Lâm. Răng nanh sắc bén cắn rách làn da Vương Lâm, một cỗ oán khí âm hàn lập tức từ miệng vết thương trực tiếp tiến vào trong cơ thể Vương Lâm.
Vương Lâm không thu hồi tay lại, trong mắt thuỷ chung vẫn là sự dịu dàng, lẳng lặng nhìn vào đứa nhỏ đang không ngừng hút máu của mình trong màn sương đen.
- Sẽ không sao đâu. Tên của ngươi gọi là Lệ Nhi ư? Cái từ Lệ này không được, đổi thành… Bình đi! Từ nay về sau tên của ngươi là Vương Bình… Ta hy vọng cả đời này ngươi sẽ bình an, không giống như ta…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT