Chỉ có điều, đây rốt cuộc có phải là vật Tham Lang phát hiện hay không, thì lại là chuyện khác.
 
- Nhóc con, lão phu nể mặt sư tôn Lăng Thiên Hậu của các ngươi, lần này miễn đi tội bất kính. Nếu có lần sau, đừng trách lão phu vô tình. Hừ, lúc lão phu tu luyện, các ngươi còn chưa sinh ra. Người dám nói thế với ta, không ai có thể sống sót!
 
Trong mắt Tham Lang hiện lên một tia lạnh lẽo, ngữ khí tuy nhạt, nhưng truyền vào tai của bốn đệ tử Đại La Kiếm Tông lại như sấm đánh. Ngoại trừ Thần Long, còn lại cả đám đều theo bản năng lui lại phía sau. Thần Long cúi đầu, trong mắt lóe lên chút sát khí, cung kính nói:
 
- Tiền bối chớ trách, vãn bối chỉ có chút nóng vội. Dù sao chúng ta bị vây ở nơi này cũng đã gần trăm năm rồi.
 
- Gấp cái gì, thêm trăm năm nữa, nhất định sư tôn của các ngươi sẽ tới nơi này. Đến lúc đó, thì sẽ cứu các ngươi ra. - Tham Lang nhắm lại hai mắt, chậm rãi nói.
 
Thần Long khoanh chân ngồi xuống, trầm mặc không nói. Hắn đã sớm nhìn ra Tham Lang này có chút cổ quái. Đối phương dường như cố ý lưu lại nơi này, cũng không nóng nảy chuyện thoát ra. Trong chuyện này, nhất định có nguyên nhân!
 
Khi đệ tử Đại La Kiếm Tông và Tham Lang bất hòa. Vương Lâm đang bay cực nhanh về phía cửa ra của Triều Tịch vực ở Hỏa Yêu quận. Đối với triều tịch thâm uyên, lúc trước Vương Lâm đã nghe Diêu Tích Tuyết nói qua.
 
Dựa theo cách nói của Diêu Tích Tuyết, lệnh bài khiến đám người Thiên Vận Tử đỏ mắt kia, lúc này đang ở trong Triều Tịch thâm uyên.
 
Có xem xét việc ấy, Vương Lâm lại biết được trăm năm trước Tham Lang và đệ tử Đại La Kiếm Tông đã biến mất một cách thần bí, không biết đi đâu. Trong lòng hắn có một suy đoán lớn mật, mấy người Tham Lang, rất có khả năng, cũng đã đi tới Triều Tịch vực này.
 
Nếu đối phương đi ra, thì cũng thôi. Chỉ khi nào đối phương đến nay chưa đi ra, như vậy cửa ra duy nhất ở Hỏa Yêu quận này, Vương Lâm liền chuẩn bị bố trí tốt một phen, để được vẹn toàn.
 
Dưới Đại Na Di tốc độ của hắn cực nhanh, bay về phía cửa ra ở Hỏa Yêu quận được đánh dấu trong quả cầu thủy tinh.
 
Trong khi phi hành, Vương Lâm không khỏi nhớ tới cảnh tượng dung hợp với thân ảnh màu xám trong không gian truyền thừa kỳ dị của cổ yêu… Thần thông của thân ảnh màu xám thi triển là Sát Lục Tiên Quyết. Trong khoảnh khắc dung hợp, Vương Lâm có một loại cảm giác hư ảo đốn ngộ. Trong khoảng khắc đó, giống như sát lục chi khí của hắn từ trăm vạn, nháy mắt đã biến thành ngàn vạn.
 
Chỉ có điều, trong nháy mắt khi sát lục chi khí đạt tới ngàn vạn, hóa thành Sinh ấn, không ngờ dưới sự dung hợp tương hỗ đã hình thành một ấn quyết quỷ dị! Ấn quyết này, ẩn chứa ngàn vạn sát lục. Khi nó xuất hiện, lập tức không chịu Vương Lâm khống chế, trực tiếp ấn lên mi tâm trên trán của hắn. Lạc ấn này xuyên thấu thân thể của hắn, không ngờ ấn sâu trong nguyên thần. Nguyên thần cùng thiên địa nguyên khí dung hợp, dưới một loại chuyển hóa kỳ dị, lập tức chặt đứt liên hệ giữa nguyên thần và thân thể của Vương Lâm.
 
Sau đó, nguyên thần của hắn ở trong tam tức (ba lần hít thở), hòa tan, rồi bị lạc ấn kia hấp thu toàn bộ. Ngay sau đó, sức sống của hắn, hóa thành một đạo khí xám, đồng dạng bị lạc ấn kia hấp thu.
 
Vương Lâm lấy góc độ của kẻ thứ ba, tận mắt nhìn thấy, tự thể nghiệm hết thảy. Cảnh tượng này khiến trong mắt hắn xuất hiện sự lạnh lẽo và tràn ngập sát khí.
 
Hắn nhìn thấy thân thể và nguyên thần của mình, hết thảy của mình toàn bộ đều bị ngàn vạn sát lục chi khí hóa thành lạc ấn kia hấp thu. Sau đó lạc ấn phá thể mà ra. Giống như cổ trùng ký sinh ở trong người, sau khi hấp thu toàn bộ chất dinh dưỡng liền chui ra.
 
Lạc ấn này mang theo hương vị từ từ bay ra, ầm một tiếng, hóa thành một đạo sát lục chi khí.
 
Đây, mới là sát lục chi khí chân chính!
 
Tâm thần Vương Lâm chấn động. Cho dù qua một chút thời gian, đến lúc này nhớ lại một cảnh tượng kia, Vương Lâm vẫn đang có một loại cảm giác hoảng sợ. Hắn hít một hơi thật sâu, hàn mang và sát khí trong mắt, giống như sắp sửa bùng nổ, lại lập tức bị hắn che dấu thật sâu.
 
Đối với cảnh tượng trong không gian kỳ dị kia, Vương Lâm không thể phân rõ thật giả. Nhưng hắn bằng vào sự hiểu biết đối với Sát Lục Tiên Quyết, cũng mơ hồ cảm thấy, cảnh tượng này là thật.
 
Ở trong cảm ngộ kỳ dị kia, Vương Lâm nhớ lại trạng thái ngay lúc đó, bản thân như trải qua biết bao năm tháng, có thể khiến mình nháy mắt liền thôi diễn thần thông tới mức đại thành, từ đó cảm ngộ sâu sắc hơn.
 
Nếu là loại người thiên tư tuyệt đỉnh, thậm chí có thể ở trong loại cảm ngộ này, tự mình sáng tạo ra thần thông thuộc về chính mình. Và ở trong vô số lần thôi diễn, có thể tu chỉnh thần thông vô số lần, đạt tới một trình độ hoàn mỹ.
 
Tôn Vân chính là loại người này.
 
Tư chất của Vương Lâm, tuy nói trải qua gần tám trăm năm biến hóa cùng với có được tiên thể cải biến rất nhiều. Nhưng dù vậy, so với Tôn Vân loại thiên tài ngay cả Cổ Yêu cũng phải sợ hãi mà nói, còn kém hơn rất nhiều.
 
Hắn không tự mình sáng tạo được thần thông, nhưng dựa vào nhạy bén và quan sát, lấy thời gian ngắn nhất tỉnh lại từ trong không gian kỳ dị kia. Và với quyết đoán ngay cả Tôn Vân kia cũng không làm được, trực tiếp dung hợp với thân ảnh màu xám đang biến mất với tốc độ cực nhanh.
 
Phải biết rằng, Tôn Vân năm đó sau khi tất cả huyễn ảnh biến mất hơn một nửa mới tỉnh táo lại.
 
Sự quyết đoán này của Vương Lâm, tuyệt đối không phải người thường có thể so sánh. Cho dù là Thiên Vận Tử cũng không nghĩ đến, Vương Lâm có thể ở trong truyền thừa của cổ yêu cảm ngộ và đạt được huyền bí của Sát Lục Tiên Quyết!
 
- Thiên Vận Tử! Ta từng nói qua, nếu ngươi không phụ ta, Vương mỗ cuộc đời này quyết không phụ ngươi. - Thanh âm lạnh lẽo như gió nơi âm phủ của Vương Lâm vang vọng.
 
- Sát Lục Tiên Quyết, thần thông đích xác kinh người. Chỉ có điều, Thiên Vận Tử! Ngươi không khỏi quá mức độc ác. May mà ta cảm ngộ có hạn, nhiều nhất chỉ có trăm vạn, nếu cảm ngộ sâu hơn nữa, đạt tới ngàn vạn sát lục, chỉ sợ ta đã sớm biến thành một đạo sát lục chi khí thực sự, để cho ngươi hấp thu! - Vương Lâm đang phi hành, thở ra một hơi thật dài.
 
- Năm đó Thiên Vận Tử áo xám kia từng nói, bởi vì ý cảnh của ta, cho nên truyền cho ta Sát Lục Tiên Quyết … Năm đó ta không có nghĩ nhiều Nhưng lúc này liên hệ sự việc trước sau, chỉ sợ mấy trăm năm trước khi ta ở Chu Tước Tinh hóa thần, chính bởi vì bị Thiên Vận Tử nhìn thấy cảm ngộ sinh tử luân hồi, nên mới có ý niệm thu ta làm đồ đệ!
 
Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Khi mở ra, hai mắt của hắn trong vắt rồi biến mất.
 
- Việc này có chút cố chấp, trước mắt còn không thể lập tức kết luận. Thiên Vận Tử dù sao cũng có ơn tri ngộ với ta. Lúc trước lựa chọn Sát Lục Tiên Quyết là quyết định của ta. Tuy hắn có ý đưa đẩy… Việc này ngày sau còn cần quan sát cẩn thận. Tuy nhiên tu vi của Thiên Vận Tử rất cao, nếu không nắm chắc chống lại được, không thể để hắn phát hiện ta đã biết hết những việc này… Chỉ có điều Sát Lục Tiên Quyết cần phải nghiên cứu cẩn thận xem có khả năng phá giải hay không!
 
Bên ngoài cửa ra của triều tịch thâm uyên ở Hỏa Yêu quận, Vương Lâm lưu lại ở nơi này mấy ngày. Hắn cũng không bố trí trận pháp và phong ấn quá mạnh mẽ. Mà ngược lại, chỉ lưu lại một ít cấm chế đơn giản nhưng lại bí mật.
 
Những đạo cấm chế đó không có lực công kích, nhưng lại có tác dụng truy tung. Nếu có người từ nơi này đi ra, trừ phi tu vi cực cao, nếu không hơi chút vô ý, sẽ bị cấm chế này lưu lại ấn ký, có thể khiến cho Vương Lâm phát hiện.
 
Làm xong tất cả những việc này, Vương Lâm vứt bỏ hết thảy tạp niệm, toàn lực tiến về phía Thủy Yêu quận. Hắn muốn đi vào ở đây, sau đó triển khai thần thức, toàn lực tìm kiếm Chu Dật! Chu Dật có ân đối với hắn, Vương Lâm nhất định cần phải cứu!
 
- Ngoại trừ cứu Chu Dật tiền bối, còn có. Cự Phú.
 
Trong khi Vương Lâm thi triển Na Di, ánh mắt chợt lóe. Năm đó ở trong Đông Hải bên ngoài triều tịch, hắn nhớ kỹ rõ ràng thấy Cự Phú nhoáng lên mà qua… Mấy ngày sau, phía tây trong Thủy Yêu quận, ở một nơi được gọi là Vân Hải. Nơi này quanh năm bị mây bao phủ. Ở sâu trong Vân Hải, có một chỗ trong lòng đất lan tràn vô số vết nứt. Đây chính là một trong những thông đạo của triều tịch thâm uyên!
 
Bốn tu sĩ hai nam hai nữ, lúc này đứng ở bên ngoài Vân Hải, nhìn vào bên trong!
 
Trong bốn người này thì một trong hai người con gái có mái tóc búi cao, hai lọn tóc mai giống như nhành liễu rủ xuống, mi tâm điểm xuyết mấy điểm thủy tinh lóng lánh. Lông mi cong vút giống như vầng trăng khuyết, hai mắt hữu thần ánh ra như minh châu. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp như ôn ngọc. Tuy nói không có dung mạo tuyệt luân, nhưng cũng khiến cho vầng trăng phải e thẹn. Tuổi nàng thoạt nhìn ước chừng hai mươi, nhưng một tia thấm nhuần trong mắt, tỏ ra thành thục không phù hợp với tuổi tác bề ngoài.
 
Một thân áo trắng mặc trên người, mặc dù không bó sát, nhưng vẫn lộ ra những đường cong quyến rũ khiến cho người ta phải động tâm.
 
Người tu đạo am hiểu trú nhan, cũng có người tu vi cao thâm khiến cho thọ nguyên gia tăng. Nhìn từ bề ngoài, cũng rất khó nhìn ra tuổi thực.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play