- Mạc tướng quân xin bái kiến!
 
Hộ vệ kia dừng ở trước cổng vòm, sau khi nói xong, cung kính lui ra.
 
Mạc Lệ Hải thần sắc ung dung, cùng Vương Lâm tiến tới cổng vòm kia rồi đi vào. Chỉ thấy trong này là một vườn hoa, phần lớn là những loài hoa lạ, nhưng lại cùng nở rộ, một làn hương thơm tỏa lên mặt. Chỉ thấy một nam tử mặc áo tím quay lưng về phía hai người, ngẩng đầu nhìn không trung. Hắn đứng ở nơi đó giống như cùng với xung quanh hòa thành một thể, Vương Lâm chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt. Người này bản lãnh tương đương với tu sĩ Vấn Đỉnh Sơ Kỳ, hơn nữa đã đạt đến đỉnh của Sơ Kỳ, có thể đột phá bất cứ lúc nào.
 
Chẳng qua chưa đột phá được bởi vì khoảng cách tới Vấn Đỉnh Trung Kỳ vẫn còn quá lớn.
 
Mạc Lệ Hải hít sâu, cung kính nói:
 
- Mạc Lệ Hải tham kiến phó soái đại nhân!
 
Người kia không nói gì, thậm chí còn không cử động, vẫn đứng ở nơi đó ngẩng đầu nhìn bốn phía không trung yên tĩnh.
 
Vẻ yên tĩnh này bất giác chuyển thành một luồng áp lực bảo phủ bốn phía. Yêu Tướng Mạc Lệ Hải thần thái bình thản, không một cử động, im lặng đứng thẳng.
 
Về phần Vương Lâm, một người tu đạo sao có thể sụp đổ dưới áp lực này. Vương Lâm thần sắc ung dung, cho dù hắn gặp Thiên Vận Tử thủy chung luôn cư xử đúng mực, huống hồ người này cũng chỉ tương tương với Vấn Đỉnh Sơ Kỳ thôi, so với Chu Tước Tử và Tư Đồ Nam đều kém hơn rất nhiều.
 
Vương Lâm ung dung, Mạc Lệ Hải trầm tĩnh, không nói lời nào, làm cho áp lực này tản ra.
 
Nam tử áo tím kia xoay người, ánh mắt hắn như điện nhìn về phía hai người cứ như nhìn đám hậu bối, lấy giọng điệu bề trên nói:
 
- Có thể đứng vững dưới uy áp của ta, không tồi!
 
- Mạc Lệ Hải, khả năng ngươi được làm phó soái nắm chắc được mấy phần!
 
Nam tử áo tím này nói chuyện cực kỳ rõ ràng, trực tiếp đi vào trọng điểm.
 
Mạc Lệ Hải trầm ngâm ít lâu, trầm giọng nói:
 
- Bốn phần!
 
- A?
 
Nam tử áo tím ánh mắt ngưng lại, chậm rãi nói:
 
- Trong đám Yêu Tướng tới đây bái kiến ta mấy tháng nay, ngươi là người nắm chắc ít nhất!
 
- Thêm người này nữa, ta có chín phần nắm chắc!
 
Mạc Lệ Hải chỉ Vương Lâm, nói.
 
Nam tử áo tím nhìn lên người Vương Lâm. Ánh mắt hắn bình thản, không một chút biến đổi, như thể Vương Lâm trong mắt hắn giống như chỉ là một con kiến.
 
Hắn có tư cách coi thường Vương Lâm. Thân là phó soái, lại có quan hệ tốt với Yêu Đế, đồng thời lại có yêu lực trăm vạn giáp, tương đương với tu sĩ Vấn Đỉnh Sơ Kỳ, thậm chí còn sắp đột phá, vượt xa tất cả Yêu Tướng, trở thành Yêu Soái thật sự chỉ còn là vấn đề thời gian. Trong mắt hắn, Vương Lâm chẳng qua chỉ là tùy tùng của Mạc Lệ Hải mà thôi, ngay cả Mạc Lệ Hải hắn còn không để trong mắt, huống chi là tên tùy tùng này.
 
Nếu hắn không biết Yêu Đế đối với Mạc Lệ Hải này cực kỳ coi trọng, thì hôm nay hắn thậm chí sẽ không gặp người này, bởi vì hắn đối với hắn, Mạc Lệ Hải không có tư cách. Thời gian tiếp kiến này không bằng hắn dành để ngắm hoa, trong Thiên Yêu Thành gần như không ai không biết phó soái Huyền Thành cả đời thích nhất là những loại hoa kỳ dị, chẳng những thích mà còn cực kỳ quý trọng, nếu là tôi tớ vô ý đụng phải những đóa hoa đều bị đuổi ra khỏi soái phủ ngay lập tức, thậm chí nếu có người dám phá hoại hoa thì đó chính là xúc phạm hắn.
 
Nam tử áo tím trong lòng rất khó chịu, nhưng thần sắc cũng không lộ ra một chút nào.
 
- Ngươi thử thi triển ra thần thông uy lực mạnh nhất để ta nhìn xem Mạc Lệ Hải vì sao lại cho rằng ngươi có thể gia tăng đến năm phần thành công!
 
Nam tử áo tím giọng điệu vẫn bình thản như cũ. Hắn xem người này chẳng qua chỉ là Anh Biến Hậu Kỳ viên mãn mà thôi, nhân vật như vậy, từ trước tới giờ hắn đều không cần để tâm đến.
 
Hắn không khinh miệt, mà coi thường một cách bình thản.
 
- Xuất toàn lực của ngươi ra, nếu ngươi có thể làm cho bổn soái động dung, ta sẽ công nhận ngươi có tư cách!
 
Nam tử áo tím ngẩng đầu, nhìn không trung, cũng không liếc nhìn Vương Lâm lấy một cái.
 
Vương Lâm lạnh lùng nhìn người này, thần sắc không có nửa điểm biến hóa, nâng tay phải lên, sát lục chi khí ngưng tụ trên tay, trực tiếp nhấn ra phía trước một cái!
 
Dưới một cái nhấn này, chỉ thấy vô số đạo sát lục chi khí bỗng nhiên từ trong tay biến ảo xuất ra. Sát lục chi khí cường bạo như một cơn gió lốc trong nháy mắt bao phủ toàn bộ trời đất.
 
Hai nghìn đạo sát lục chi khí từ trong tay phải Vương Lâm lao ra như một rồng giận dữ, rít gào lao thẳng vào nam tử áo tím kia!
 
Nam tử áo tím kia mới vừa rồi vẻ mặt vẫn còn khinh thường Vương Lâm, nhưng trong nháy mắt lập tức biến đổi. Hai nghìn đạo sát lục chi khí trong nháy mắt tiến đến, trực tiếp lao thẳng vào người này.
 
Nam tử áo tím không chút do dự lập tức lui ra phía sau, yêu lực trên người bạo phát, ở trên thân người yêu khí hình thành một đầu mãnh hổ. Nhưng đầu mãnh hổ này vừa mới hình thành liền lập tức bị từng đạo sát lục chi khí xuyên thấu, trực tiếp lao tới trước ngực của nam tử áo tím kia.
 
Nam tử áo tím sắc mặt đại biến, thân mình nhoáng lên một cái, lại một lần nữa lui ra sau, thậm chí không tiếc giẫm đạp lên những đóa hoa dưới chân, lui thẳng tới giữa vườn hoa. Giờ phút này hắn không thể quan tâm đến những đóa hoa được nữa, lông tóc toàn thân dựng hết lên, toàn bộ tâm trí đều tập trung để chống cự lại một chiêu thần thông này.
 
Với bản lãnh của hắn, nếu có chuẩn bị trước lúc này cũng sẽ không phải chật vật như thế. Nhưng lúc trước hắn quá mức coi thường, bất chợt phải đối mặt cho dù sau đó có chuẩn bị cũng không thể nắm được một chút khả năng chống đỡ được thần thông này. Lúc này, trong lòng hắn thậm chí còn không kịp dâng lên cảm giác hối hận.
 
Chỉ thấy phía trước người này bảy tấc, một màn yêu giáp cuồn cuộn bắn ra bốn phía lập tức biến hóa ra. Nhưng khi màn yêu giáp này vừa mới xuất hiện, trong nháy mắt liền bị hai ngàn đạo sát lục chi khí tấn công, nhanh chóng co rút lại.
 
Mắt thấy yêu giáp này có rút vào tới ba tấc, nam tử áo tím gầm nhẹ một tiếng, trên mặt nổi gân xanh, thân mình lui lại về phía sau, giẫm đạp lên vô số những đóa hoa mà bình thường hắn cực kỳ quý trọng.
 
Nhưng dưới hai nghìn đạo sát lục chi khí kia, yêu giáp này căn bản là không thể chịu đựng được, bỗng nhiên tan vỡ!
 
Hai nghìn đạo sát lục chi khí trong nháy mắt nhập vào bên trong cơ thể hắn, sau khi chạy một vòng, Vương Lâm hất tay phải lên, từ lỗ chân lông toàn thân lần lượt bay ra tan biến trong tay Vương Lâm.
 
Nam tử áo tím sắc mặt tái nhợt, Vương Lâm trong mắt hắn lập tức trở nên khác hẳn.
 
Với bản lãnh Anh Biến viên mãn, phối hợp hai nghìn đạo sát lục chi khí đánh lại Vấn Đỉnh Sơ Kỳ, đối với Vương Lâm mà nói, không khó!
 
- Tốt lắm, ngươi có tư cách! Các ngươi về đi!
 
Nam tử áo tím thở sâu, lộ ra vẻ ung dung, không còn giống như trưởng bối nhìn hậu bối, tươi cười nói.
 
Mạc Lệ Hải thần sắc cổ quái, áp chế nỗi sợ trong lòng, vội vàng lôi kéo Vương Lâm nhanh chóng rời khỏi.
 
Mắt thấy hai người đã đi xa, nam tử áo tím cuối cùng nhịn không nổi, phun ra một ngụm máu tươi, đầy tớ lập tức từ bên ngoài chạy vào, kinh hoảng nhìn nam tử áo tím.
 
- Ba tháng tới, ta sẽ không tiếp bất cứ ai, ta muốn bế quan!
 
Nam tử áo tím lưu lại một câu rồi thân ảnh biến mất tại chỗ.
 
Rời khỏi phủ phó soái Huyền Thành, dọc đường đi Mạc Lệ Hải ánh mắt lộ vẻ vui mừng, nhiều lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng lại không nói gì. Sau khi về tới Mạc phủ, Mạc Lệ Hải hít sâu, hướng về Vương Lâm ôm quyền, ánh mắt lộ ra vẻ chân thành, trầm giọng nói:
 
- Vương huynh, đại hội Yêu Tướng lần này mong huynh sẽ trợ giúp Mạc mỗ một tay, ân này, Mạc mỗ xin ghi tạc!
 
Đây là lần đầu tiên Mạc Lệ Hải nói chuyện với Vương Lâm theo cách này. Trong lòng hắn, giờ phút này, Vương Lâm không còn là người cùng đẳng cấp mà là người có thể trong một chiêu có thể làm cho phó soái liên tục lùi ra phía sau!
 
Có người này tương trợ, Mạc Lệ Hải tự tin gần có thể hoành hành trong đại hội Yêu Tướng lần này!
 
Hắn đối với thần thông kia của Vương Lâm là hiểu rõ nhất, trong lòng hắn cực kỳ khiếp sợ. Dọc đường đi trong đầu hắn vẫn quanh quẩn nghĩ về uy lực của thần thông kia, cho dù cả chính mình cũng nhảy vào chống cự, rốt cuộc cũng vẫn là thất bại mà thôi!
 
Vương Lâm thần thái không kiêu ngạo mà bình thản như thường, giờ phút này cười nói:
 
- Mạc huynh, chuyện đại hội Yêu Tướng ta đã đồng ý, chắc chắn sẽ giúp ngươi!
 
Mạc Lệ Hải cười ha hả, rõ ràng có chút cao hứng, hắn cười nói:
 
- Vương huynh, ta có rượu quý đã chôn hơn năm trăm năm, hôm nay ta và ngươi phải uống một bữa thật sảng khoái!
 
Vương Lâm ánh mắt sáng ngời, mỉm cười gật đầu.
 
Lúc này, tại Đế Đô Kiếm Các ở trung tâm Thiên Yêu Thành, một người mặc hoàng bào, chỉ nhìn thấy lưng, nhìn Đế Kiếm ở chính giữa trận pháp của Kiếm Các, khẽ cười nói:
 
- Chơi đủ rồi. Hồng Lao kia ngươi không được đến nữa, hãy yên lặng mấy ngày đi.
 
Ngân kiếm trong trận pháp lập tức truyền ra từng trận tiếng kêu, như có vẻ cực kỳ không cam lòng.
 
- Nếu còn bướng bỉnh, ta sẽ đưa ngươi đến Long Đàm.
 
Người này cười nói.
 
Tiếng kêu của Đế Kiếm bỗng nhiên ngừng lại, dường như mất đi vẻ kiêu ngạo, phát ra một tiếng kêu bất lực. Tuy vậy, nhưng nó đối với con mồi dám cả gan khiêu khích chính mình kia đúng là vô cùng tức giận.
 
Bên trong Hồng Lao, sau khi Đế Kiếm không còn tới phá hoại, thế giới huyết sắc ở tầng thấp nhất dần dần khội phục. Rất đông những trọng phạm bị nhốt trong thế giới chết chóc này, không lâu sau lại bắt đầu quay trở lại quỹ đạo.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play