Vương Lâm trầm ngâm một lát, thần thức quét qua, bỗng nhiên đáy lòng chấn động.
Vị trí trung tâm của mảnh đất đầy hố trũng này có một hố trũng rất lớn, bên cạnh đó có một tầng băng lạnh bao phủ, phát ra ánh sáng. Bên trong nó đầy vẻ thâm lam, không nhìn thấy được gì.
Nhưng kiếm khí ở đó cũng rất nặng, như có thể xuyên thấu thiên địa, tản mát ra một cỗ khí tức bá đạo.
Cỗ khí tức này tuyệt đối những thanh kiếm tầm thường không thể tạo ra. Cỗ khí tức này Vương Lâm cũng không xa lạ. Lúc hắn còn ở Tiên giới, cái hắn đã tận mắt chứng kiến cũng không khác gì cái này.
- Nơi đây làm sao có khả năng có được bảo vật như thế này?
Hai mắt Vương Lâm chợt loé lên, hố trũng lớn nhất trước mắt này có phạm vi rất lớn, từ xung quanh đi vào sẽ rất tốn thời gian. Hơn nữa, bốn phía nhất định có những Linh vật mệnh hồn khác, mức độ nguy hiểm cũng không khác gì nhau.
Vật bên trong trung tâm của chỗ trũng cho hắn một cảm giác quen thuộc.
Loại cảm giác này cũng không phải là tử một cái mệnh hồn nào đó mà là quen thuộc về tổng thể.
Trầm ngâm đôi chút, Vương Lâm từng bước đi vào khu vực đầy những hố trũng này. Nhưng khi hắn đi vào được mười trượng thì bỗng nhiên một hố trũng gần nhất bỗng phát ra hàn ý nồng đậm. Thanh kiếm cắm ở dưới đấy lòng chảo này đột ngột gào rít từ mặt đất xông lên.
Đây là một thanh kiếm cực kỳ bình thường, dài tầm ba thước, rộng khoảng hai ngón tay, cả thân màu bạc, mũi kiếm chỉ về phía Vương Lâm, phát ra âm thanh ông ông.
- Cút!
Trong tiếng kiếm minh (2) truyền ra một đạo thần niệm cực kỳ hống hách, đầy một cỗ ngạo ý.
(2) kiếm minh: âm thanh phát ra từ thanh kiếm.
- Linh vật tạo thành từ kim mệnh hồn không ngờ cũng cùng loại với kiếm hồn!
Khi Vương Lâm cảm nhận được đạo thần niệm của thanh kiếm kia, ánh mắt sáng lên, đáy lòng thầm nghĩ.
Kiếm ý phát tán ra từ cái lòng chảo ở vị trí trung tâm kia cùng với kiếm tiên mà năm đó hắn gặp ở Tiên giới cực kỳ giống nhau.
Tay phải hắn vỗ lên túi trữ vật một cái, lập tức kiếm tiên xuất hiện trong tay. Kiếm tiên vừa xuất hiện, thanh kiếm cuồng ngạo trước mặt lập tức như đom đóm gặp ánh trăng, ảm đạm thất sắc.
- Hứa Lập Quốc!
Trong miệng Vương Lâm quát nhẹ!
Từ trên thân thanh kiếm tiên xuất hiện một màn sương đen, bóng dáng của Hứa Lập Quốc từ màn sương đen này biến ảo ra. Hắn vừa xuất hiện hai mắt liền nhìn chằm chằm vào thanh kiếm cuồng ngạo kia, cười ha hả nói:
- Thằng cháu, Hứa gia gia nhà ngươi tuy giữa đường mới trở thành kiếm hồn, ngươi… Không đợi hắn nói xong, thanh kiếm kia run lên, không chút do dự, lập tức lui về phía sau, hướng phía xa xa nhanh chóng bay đi.
Cảnh này khiến Hứa Lập Quốc ngẩn ra nhưng lập tức trở nên kiêu ngạo, nói:
- Chạy?! Ngươi cho là Hứa gia gia của ngươi cho ngươi chạy sao?!
Vương Lâm hạ giọng nói, bước chân đi về phía trước.
Có Hứa Lập Quốc đi trước mở đường, những nơi Vương Lâm đi qua, tất cả những thanh kiếm bên trong các hố trũng lần lượt lao ra, sau khi thấy Hứa Lập Quốc đều lập tức bỏ chạy.
Cảnh tượng này cực kỳ quỷ dị. Dường như tất cả các thanh kiếm đều rất e ngại Hứa Lập Quốc. Ánh mắt của Vương Lâm loé lên, bình tĩnh nhìn cảnh tượng nói, thong thả bước chân đi về phía trước.
Giờ phút này, Hứa Lập Quốc cực kỳ hưng phấn, liên tục gào rít, cuốn theo kiếm tiên khi thì bay sang bên này lúc lại sang bên kia, khi lại gầm lớn!
Một thanh bảo kiếm đột ngột từ mặt đất gào rít lao ra, hướng về phía chỗ trũng trung tâm bay đi. Ở nơi đó, những phi kiếm này lập tức không bỏ chạy nữa mà là lơ lửng giữa không trung, tản mát ra kiếm ý và hàn mang nồng đậm.
Một đường, với thế như chẻ tre, Vương Lâm đi phía sau Hứa Lập Quốc, nhanh chóng bay về phía trung tâm của nơi này.
Nơi này cái khe thứ nguyên không nhiều lắm. Dọc đường đi, Vương Lâm chỉ gặp ba cái, Có thể thấy được lần đầu Tu Tinh Tinh sụp đổ chỉ xuất hiện ở mấy chỗ mà thôi, chưa phải ảnh hướng đến nơi này.
Càng hướng về chỗ sâu bên trong đi đến, cái khe thứ nguyên ngày càng ít gặp. Vương Lâm gần nhử mở hết tốc độ, như một ngôi sao băng, phá không bay về phía hố trũng nơi trung tâm.
Một canh giờ sau, từ xa nhìn lại bên trên không trung của hố trũng thật lớn ở vị trí trung tâm có vô số thanh kiếm, truyền ra từng trận kiếm minh. Dù chưa tới gần, Vương Lâm cũng có thể cảm nhận được cỗ kiếm khí kinh người nơi đây!
Thân mình Hứa Lập Quốc chậm lại, không dám tiến lên nữa, nhìn lại phía Vương Lâm lấy lòng nói:
- Ông chủ, người xem đó, một đường ta cũng không chút lười biếng, giúp người đem tất cả kiếm hồn đuổi tới nơi này. Ngươi xem, giờ ta cũng không có việc gì nữa, không bằng để ta trở lại trong thanh kiếm. Chờ ngươi tiêu diệt kiếm hồn kia ta lại ra.
Nói xong, Hứa Lập Quốc vội vàng hướng về kiếm tiên thu nhỏ lại.
Chỉ có điều, thân mình hắn mới trở về được một nửa thì Vương Lâm đã nắm lấy kiếm tiên, ném về phía trước. Hắn cũng bị kéo theo, bay về phía chỗ đang có đầy các thanh kiếm kia.
Hứa Lập Quốc hét lên một tiếng, toàn bộ thân mình lập tức trở vào trong kiếm, khống chế nó, định chạy trốn.
- Nếu ngươi không phá tan nơi nay cho ta, lưu lại ngươi cũng vô dụng.
Thanh âm của Vương Lâm lạnh như băng, quanh quẩn xung quanh Hứa Lập Quốc. Hắn âm thầm kêu khổ, đáy lòng không ngừng nguyền rủa Vương Lâm. Nhưng lúc này hắn cũng không dám trốn nữa, cắm răng kiên trì mang theo kiếm tiến điên cuồng lao vê hướng phía đám bảo kiếm trên hố trũng kia.
Hắn gào rít, thông qua kiếm tiên truyền ra thành một tiếng kiếm minh long trời lở đất.
Tiếng kiếm minh này chấn động Cửu Thiên. Dưới âm thanh này đám bảo kiếm bên trên hố trũng lập tức tách ra thành một cái thông đạo. Chỉ thấy lúc này, sương mù màu thâm lam bên trong hố trũng không ngường quay cuồng, cùng lúc đó, một thanh loan nguyệt đao từ bên trong chậm rãi bay ra.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra một tia thất vọng. Trước đó hắn đã cảm nhận rõ ràng khí tức giống với vật của Tiên giới. Điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là giàu to rồi!
Tuy nói hắn vẫn không cho rằng khả năng này lớn nhưng cảm giác đó vẫn sâu đậm không phai.
Đáng tiếc, vật trước mắt này không đem đến cự phú mà là một thanh loan đao. Từ xưa đến nay, đao kiếm vẫn luôn nổi danh nhưng đao có ngạo ý, đao có cuồng tức. Nếu sắt thép bình thường thì không tính, chỉ khi có được linh tính, trở thành một loại tồn tại có hồn thì không dễ dàng ngưng tụ với nhau một chỗ. Lại càng không ngờ có thể khiến vô số kiếm hồn trở nên sùng bái như lúc này. Đây tuyệt đối không phải là vật tầm thường.
Tuy nhiên, vật này tuy là bất phàm nhưng cũng là từ rất nhiều mệnh hồn tạo thành, do đó căn bản không thể lấy được. Dù là cầm trong tay, khi ly khai khỏi nơi này, mất đi lực lượng giam cầm kỳ dị của Tu Tinh Tinh thì lập tức sẽ băng toái, hoá thành mệnh hồn, trở về điểm khởi đầu.
Vương Lâm than thầm, nâng tay lên muốn triệu hồi kiếm tiên lại, rời khỏi nơi này. Bỗng nhiên ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng, loé ra quang mang kỳ dị nhìn chằm chằm vào thanh loan đao kia.
- Không đúng! Đao hồn này không phải tạo thành từ nhiều mệnh hồn! Nó chỉ là một mệnh hồn!
Vương Lâm thở sâu.
Sau khi tiến vào Chu Tước Mộ, gặp nhiều Linh vật mệnh hồn thì phần lớn trong số này đều được tạo thành từ nhiều mệnh hồn, ngưng tụ mà thành. Chưa bào giờ có một Linh vật nào mà từ một mệnh hồn biến hoá ra, chỉ có duy nhất đao hồn trước mặt này!
Khi thanh loan đao từ bên trong hố trũng kia bay ra, những thanh bảo kiếm bốn phía lập tức phát ra kiếm minh như là thần phục, giống như thần tử bái kiến thiên tử, lui về phía sau.
Ở bên trong kiếm tiên, sau khi Hứa Lập Quốc nhìn thấy thanh loan đao này lập tức trở nên khẩn trương. Hắn bẩm sinh nhát gan, lúc này chứng kiến những kiếm hồn khác đều như thế, do dự một chút, đáy lòng muốn bái phục nhưng lại sợ Vương Lâm.
Hắn run rấy, lại khiến cho thân kiếm tiên cũng run rẩy!
Thanh loan đao kia loé lên, lấy một tốc độ khó có thể tin được xuất hiện bên cạnh kiếm tiên. Chỉ nghe một tiếng keng trong trẻo vang lên, thanh kiếm tiên lập tức bị bắn xa mấy trượng, nhưng cũng không có chút sứt mẻ nào, vẫn hoàn hảo như lúc đầu!
Hứa Lập Quốc hét lớn một tiếng, không chút do dự kéo kiếm tiên bay về phía Vương Lâm.
Vương Lâm nhướn mày. Hắn đã biết Hứa Lập Quốc nhát gan, nhưng cũng không ngời lúc này hắn cũng không dám chiến đấu chút nào mà đã trực tiếp chạy trốn!
Tay phải Vương Lâm triệu hồi, tâm niệm dẫn động, thanh kiếm tiên lập tức phá không bay lại vào trong tay hắn. Thanh loan đao loé lên, nhanh chóng đuổi theo.
Thân mình Vương Lâm lập tức lui về phía sau, kiếm tiên trong tay cũng chém ra, kiếm quang lập tức gào thét xông ra va chạm với thanh loan đao.
Ầm một tiếng, phía trên loan đao cũng không có sứt mẻ gì, ngược lại tản ra một cỗ băng hàn ý. Cùng lúc đó, một đạo thần niệm từ trong thanh loan đao truyền ra.
- Nó, hồn lưu lại… Ngươi, cút… Sau khi thần niệm truyền ra, thanh loan đao này nhoáng lên một cái, hoá thành một thanh loan đao thật lớn dài chừng mười trượng, chém xuống. Lập tức một đạo đao mang như khai thiên tích địa ầm ầm chém đến.
Hai mắt Vương Lâm chớp lên, trong lúc lui về phía sau, kiếm tiên trong tay chắn ngang trước người. Đao mang chém xuống, chỉ nghe ầm một tiếng, thân mình Vương Lâm lập tức bị bắn ra xa. Hắn nương theo cỗ lực này, không chút dừng lại, tiếp tục thối lui. Lực công kích của thanh loan đao nào không kém một kích toàn lực của Anh Biến hậu kỳ tu sĩ. Nếu không sử dụng Thập Ức Tôn Hồn Phiên, Vương Lâm khong thể địch lại.
Tốc độ của Vương Lâm cực nhanh. Hướng hắn bỏ chạy cũng không phải là theo đường cũ mà là theo hướng ngược lại, trực tiếp xuyên qua hố trũng thật lớn kia, bay nhanh vào chỗ sâu bên trong.
Trên thanh loan đao truyền ra từng đạo thần niệm. Lập tức, những thanh bảo kiếm phia trên lập tức phát ra kiếm minh ông ông, lao theo Vương Lâm truy kích gắt gao.
Vương Lâm bay đi cực nhanh, trực tiếp xuyên qua đám hố trũng này. Vô số bảo kiếm điên cuồng truy kích. Thanh loan đao phía sau thỉnh thoảng lại phát ra đao mang, gào thét xông đến.
Kiếm tiên sớm đã được Vương Lâm thu hồi. Hắn xuất ra toàn bộ tốc độ, nhanh chóng bỏ chạy.
Ở phía trước hắn, một thanh kiếm từ trong hố trũng lao ra, thành thế nam bắc giáp công, hướng về Vương Lâm đâm tới. Ánh mắt Vương Lâm loé lên, tay phải xuất ra một trảo cách không. Lập tức Thập Ức Tôn Hồn Phiên xuất hiện trên tay. Hắn rung lên, đem Hồn Phiên này bao lấy cả thân người, hoá thành một đạo khói đen dập dềnh, tốc độ lại tăng nhanh mấy lần.
Thanh kiếm trước mặt đâm tới lập tức bị trượt, thay đổi phương hướng, đuổi theo không rời. Lúc này, phía sau Vương Lâm có một mảng đầy những thanh kiếm rậm rạp vô cùng vô tận. Kiếm quang ngập trời, gào rít giữa trời đất, hàn khí phát tán ra từ những thanh bảo kiếm này khiến nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ xuống, không ngờ còn xuất hiện sương lạnh.
Lúc này, cả đất trời chỉ còn âm thanh của kiếm minh, long trời lở đất, gào rít chấn động cả Cửu Châu. Dường như không trung cũng phải sụp đổ, đại địa đều phải rung chuyển.
Thanh thế này cực lớn, trong phạm vi mấy vạn dặm, hầu như tất cả các tu sĩ đều phát hiện ra. Có nhiều thân ảnh nhoáng lên, hướng về nơi này bay đến, muốn xem tột cùng là có chuyện gì xảy ra.
Một thanh kiếm là kèm theo một tiếng kiếm minh, một đạo hàn mang. Lúc này chúng tập hợp cùng một chỗ, đã hoá thân trở thành một thanh viễn cổ kiếm tiên. Kiếm khí bay lượn, đạo đạo loé ra xung quanh bốn phía Vương Lâm.
Dưới sự bao bọc của Tôn Hồn Phiên, Vương Lâm nhoáng lên, như một làn khói nhẹ, lượn lờ bay về phía trước. Nhưng dù là như thế vẫn có rất nhiều kiếm quang chém lên, chẳng qua đều bị Tôn Hồn Phiên ngăn trở mà thôi.
Chỉ khi đao mang của thanh loan đao chém xuống thì Vương Lâm mới xuất ra kiếm tiên ngăn cản.
Một đường phi hành cực nhanh, cực phấn khích khiến Vương Lâm không khỏi nhớ tới cảnh tượng năm đó, khi tu vi của mình còn yếu, bị người người đuổi giết!
Đúng lúc này, bỗng nhiên phía trước Vương Lâm có hai đạo vòng cung bay tới. Nhưng ở ngàn dặm bên ngoài, hai đạo vòng cung này đột nhiên dừng lại, hiển nhiên đã nhận ra sự quỷ dị nơi này, nhanh chóng thay đổi phương hướng, lập tức thoát đi.
Vương Lâm ngửa mặt lên trời cười lớn, hơi ngoảnh đầu nhìn thoáng qua một tảng lớn vô số bảo kiếm truy kích gắt gao sau lưng, nhất là thanh loan đao quỷ dị khó lường thỉnh thoảng lại loé lên trong đó. Thân mình hắn nhoáng lên một cái, lập tức thuấn di, trực tiếp xuất hiện bên ngoài ngàn dặm.
Chẳng qua thân hình hắn vừa hiện ra, những bảo kiếm đuổi theo sau không ngờ cũng loé lên, phá toái hư không, giống như trực tiếp xuyên qua không gian, tiếp tục truy kích.
Âm thanh ầm ầm truyền khắp đất trời, không ngờ có một chút dấu hiệu mơ hồ thiên địa của Tu Tinh Tinh vỡ vụn.
Hai đạo vòng cung kia lập tức gấp rút chạy đi, Vương Lâm liếc mắt một cái đã nhận ra hai người ở bên trong hai đạo vòng cung này.
Hai người này cũng là hai người mà hắn quen biết. Vừa thấy lỗ tai của nam tử kia, Vương Lâm nhận ra hắn là Chu Vũ Thái. Về phần nữ tử kia, trên mặt mang một tấm khăn mỏng màu đen, chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, nhận ra thân phận của nàng.
- Chu huynh đừng vội, chờ tại hạ một chút!
Tuy nói Vương Lâm bị vô số bảo kiếm truy kích nhưng sắc mặt vẫn thong dong, cười vang lên nói.
Sắc mặt của Chu Vũ Thái khó coi, thầm nhủ:
- Xui xẻo thật!
Hắn làm ra vẻ hoàn toàn không nghe không thấy câu nói của Vương Lâm, ngược lại tốc độ lại nhanh hơn.
Về phần nữ tử che khăn kia, sau khi nhìn thấy Vương Lâm, ánh mắt lại lộ ra một tia sợ hãi, cắn răng lập tức chạy đi.
Cứ như thế, hai người Chu Vũ Thái phía trước, Vương Lâm ở giữa, còn phía sau là kiếm quang rậm rạp phô thiên cái địa. Nhất là thanh loan đao trong đó, lại thỉnh thoảng phát ra đao mang chém tới.
Đao mang mới chính là thứ mà Vương Lâm e ngại, mỗi lần đao mang xuất hiện, hắn đều nhanh chóng tránh né.
Thanh loan đao này cực kỳ quỷ dị, trong khi Vương Lâm bỏ chạy, thần thức không ngừng xem xét. Hắn phát hiện ra mỗi khi tốc độ của thanh loan đao này quá mau, xung quanh lại xuất hiện một cỗ lực lượng kỳ dị, khiến tốc độ nó hơi chậm lại. Nếu không như thế, nhất định nó đã nhanh chóng đuổi kịp Vương Lâm.
Trong quá trình này, ba người đều xuất ra tốc độ nhanh nhất. Ba nén hương sau, ranh giới của khu vực đầy hỗ trũng này với bên ngoài đã xuất hiện trong tầm mắt. Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, thân mình lập tức thuấn di, biến mất tại chỗ, khi hiện ra đã xuất hiện ở bên cạnh ranh giới này. Sau khi hiện ra, hắn vẫn không dừng lại mà hướng về phía xa xa bay đi.
Chu Vũ Thái hơi do dự, lập tức hướng Vương Lâm truy kích. Về phần nữ tử đeo khăn che mặt kia, ánh mắt chợt loé lên, thay đổi phương hướng, tách ra khỏi Chu Vũ Thái.
Những thanh phi kiếm khi truy kích đến đây lập tức dừng lại, chỉ có thanh loan đao kia vẫn không chút đình trệ, loé lên, trực tiếp xông ra khỏi khu vực đó.
Thanh loan đao này sau khi ra khỏi đó đột nhiên tốc độ tăng vụt lên, cỗ lực lượng kỳ dị bao phủ nó dường như suy yếu, khiến cho tốc độ nó tăng nhanh đến không thể tin được.
Gần như trong nháy mắt, thanh loan đao vượt qua bên người Chu Vũ Thái, trước tiếp hướng về chỗ Vương Lâm.
Trên trán Chu Vũ Thái túa ra mồ hôi lạnh. Vừa rồi khi thanh loan đao xẹt qua người hắn gần như không thể phát hiện được. Chỉ cảm thấy cuồng phong quét đến, khi nhìn lên thì chỉ còn thấy một điểm đen đang biến mất.
- Đây là Linh vật gì?! Tốc độ quá nhanh, so với vừa rồi tối thiểu phải nhanh hơn mấy chục lần!
Đáy lòng Chu Vũ Thái hoảng sợ, trầm ngâm rồi lại bay về phía trước.
Tốc độ bay đi của Vương Lâm không thể không chậm lại vì sau khi đi qua khu vực có những hỗ trũng, cái khe thứ nguyên lại xuất hiện nhiều hơn. Hắn dừng lại một chút, đứng trên đỉnh một ngọn núi.
Nhìn về phía trước, xa xa có một ngọn núi có phát ra ánh sáng bảy màu. Bộ dáng của ngọn núi này so với miêu tả của Tư Đồ Nam về Linh Sơn thì giống nhau như đúc.
Gần như nháy mắt khi thân mình Vương Lâm tạm dừng, phía sau hắn vang lên âm thanh như sét đánh. Vương Lâm sớm đã có chuẩn bị, thân mình lập tức loé lên, thuấn di ra bên ngoài nghìn trượng. Chỉ nghe ầm một tiếng, ngọn núi nơi hắn vừa đứng lập tức sụp đổ, trong đất đá vụn tung toé, một đạo ánh sáng màu thâm lam loé ra, thanh loan đao lại điên cuồng lao ra.
Cùng lúc đó, một cỗ thần niệm từ trên thanh loan đao truyền ra.
- Nó… Lưu lại!
Thân mình Vương Lâm lại loé lên, hắn chỉ cảm thấy cánh tay trái đau rát. Khi thân hình hắn lại hiện ra bên ngoài nghìn trượng thì ống tay áo của hắn đã bị xé tan, trên cánh tay xuất hiện một đạo vết thương.
- Tốc độ thật nhanh!
Sau khi hiện ra, Vương Lâm vẫn không dừng lại, lại thuấn di đi. Hắn không dám thuấn di quá xa nếu không một khi xuất hiện một cái khe thứ nguyên xung quanh thì sẽ rất nguy hiểm.
Do đó, chỉ cần thấy lam mang loé lên là Vương Lâm lại biến mất, chỗ đó lại lập tức vỡ vụn tan nát.
Thanh loan đao này giống như bị phát điên lên, truy kích không ngừng!
Vương Lâm loé lên, xuất hiện hơn trăm dặm ở ngoài. Vừa hiện ra hắn lại dời sang bên cạnh. Chỉ thấy một cái khe thứ nguyên ở bên cạnh này từ từ mở ra cái miệng hình vòng cung.
Vương Lâm di động mấy trượng. Chỉ thấy lam mang lại loé lên, từ chỗ hắn thuấn di trước đó, một cỗ cuồng phong ập thẳng vào mặt. Hết thảy những thứ vật chất, đất, núi trên đường đều toàn bộ sụp đổ. Thậm chí mấy cái khe thứ nguyên xuất hiện trên đường đi của lam mang cũng toàn bộ sụp đổ.
Thấy được một màn này làm da đầu Vương Lâm run lên, không nói hai lời lập tức thuấn di. Dưới chân phải hắn đau rát, máu tươi lại tuôn ra.
Sau khi xuất hiện mười dặm ở ngoài, tay phải Vương Lâm lập tức điểm lên chân phải một cái, miệng vết thương khép lại, máu tươi cũng ngừng chảy.
- Đây rốt cuộc là pháp bảo gì?!
Ánh mắt Vương Lâm hiện ra một tia tham lam. Tốc độ của nó thì chỉ từ hồn phách thứ tư của Thập Ức Tôn Hồn Phiên hắn mới chứng kiến quá.
Hắn có chút so sánh, tốc độ của hai pháp bảo riêng biệt này có chút tương xứng. Nhưng hiển nhiên lực công kích của thanh loan đao này cường đại hơn, cánh tay bị nó đâm qua có lẽ không bỏ mạng nếu bị nó trảm qua lần nữa thì có thể là đầu rơi xuống đất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT