- Kiếm tốt.
 
Tư Đồ Nam hạ giọng nói, tay phải tùy hứng vung về phía trước.
 
Ầm ầm ầm.
 
Liên tiếp những tiếng nổ long trời lở đất bỗng nhiên theo không gian truyền tới. Ngay sau đó, một cái khe nhìn không thấy giới hạn giống như một vết thương khủng khiếp xé ngang bầu trời xuất hiện.
 
Một cơn gió lạnh điên cuồng từ trong cái khe thổi ra, trong nháy mắt gần như toàn bộ mặt đất trở thành biển băng.
 
- Kiếm tốt!
 
Tư Đồ Nam vuốt kiếm, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, trầm giọng nói:
 
- Kiếm này ngươi lấy được ở đâu?
 
- Đây vốn là vật của tiên giới!
 
Ánh mắt Vương Lâm trước sau đều rất bình tĩnh.
 
- Đây là một tiên bảo bậc trung! Đáng tiếc kiếm hồn trong này không thể hoàn toàn dung hợp, uy lực bị giới hạn. Ngoài ra kiếm này có chút vấn đề, khi ta cầm nó vung lên thấy có một cảm giác không trọn vẹn. Kiếm này hẳn là có bốn thanh, sau khi bốn thanh hợp nhất sẽ trở thành một tiên bảo bậc cao vô cùng hiếm thấy.
 
Đáng tiếc, tiên bảo khi đạt tới bậc trung sẽ có hồn. Hồn này không giống như hồn phách của tu sĩ chúng ta mà là một phương thức sử dụng độc đáo, nếu không sử dụng theo phương thức này thì sẽ không thể phát huy toàn bộ uy lực.
 
- Kiếm tốt!
 
Tư Đồ Nam gần như yêu thích không buông tay.
 
- Tiên bảo bậc trung?
 
Vương Lâm nhíu mày, hắn vốn tưởng rằng vật này là tiên bảo bậc cao.
 
Tư Đồ Nam trừng mắt, bất mãn hỏi:
 
- Thế là sao? Tiên bảo bậc trung chướng mắt lắm hả? Ta cho ngươi biết, tiên bảo bậc trung số lượng không nhiều, cho tới bây giờ ta còn chưa nghe nói có ai có thể chế tạo được tiên bảo bậc trung. Tiên bảo bậc thấp thì một số tu sĩ cũng có thể chế tạo được, nhưng tiên bảo bậc trung trở lên về cơ bản không có khả năng chế tạo ra được. Hiện giờ những tiên bảo bậc trung trở lên đều là di vật của tiên giới năm đó.
 
- Tuyệt đại bộ phận tiên bảo trong tay tu sĩ đều là bậc thấp, bậc trung cực kỳ hiếm thấy. Sau này khi ngươi rời khỏi Chu Tước Tinh sẽ biết được tiên bảo bậc trung quý đến mức nào, gần như có thể gây ra một cuộc chiến tranh!
 
Vương Lâm thần sắc khẽ động. Hắn nghĩ tới hành trình tới tiên giới năm đó, Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu cùng với lão quái kia chính là vì tiên kiếm này nên mới điên cuồng cướp đoạt.
 
Những người này bản lãnh nhất định đã đạt tới Vấn Đỉnh, với thực lực của bọn họ khi nhìn thấy tiên kiếm mà đều phải điên cuồng như vậy chứng tỏ có thể thấy lời nói của Tư Đồ Nam cũng có chút đạo lý.
 
- Tiên bảo bậc trung đã ít, tiên bảo bậc cao lại cành ít hơn. Lão tử tu luyện nhiều năm như vậy, cũng đã đi qua một vài tu chân tinh, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy có một tiên bảo bậc cao nào tồn tại. Tiểu tử, ngươi thật sự là rất may mắn!
 
Tư Đồ Nam hừ nhẹ.
 
- Ngươi có thể tìm được kiếm hồn không?
 
Tư Đồ Nam ngẩng đầu hỏi. Vương Lâm trầm ngâm một chút, nói:
 
- Có manh mối, nhưng đáng tiếc không cách nào tìm được.
 
- Hả? Nói thử ta nghe xem.
 
Tư Đồ Nam lập tức hỏi.
 
Vương Lâm lắc đầu, nói:
 
- Chuyện cũ, không nên nhắc lại.
 
Tư Đồ Nam mỉm cười, nhìn Vương Lâm, nói:
 
- Kiếm này cho ta được không?
 
Vương Lâm nhìn Tư Đồ Nam, nói:
 
- Ngươi hỏi nghiêm túc đấy à?
 
Tư Đồ Nam do dự một chút, thở dài, ném tiên kiếm cho Vương Lâm, nói:
 
- Thôi. Nếu là của người khác, lão tử sẽ trực tiếp cướp đi, còn của ngươi, cái mặt già của ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
 
Vương Lâm cười, nhận lấy tiên kiếm, nói:
 
- Kiếm này không phải là của ta, nếu không cũng có thể đưa cho ngươi.
 
Tư Đồ Nam hừ nhẹ một tiếng, nói:
 
- Nếu túi trữ vật của lão tử không bị mất, hiện giờ không có lấy một pháp bảo thì lão tử cũng không thèm đâu. Năm đó tiên bảo cấp thấp, lão tử cũng có hai chiếc.
 
- Chu Tước Tử có nhiều tiên bảo!
 
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, như cười như không, nói:
 
- Tiên bảo của Chu Tước Tử này đều là bậc thấp, không đáng nói. Hơn nữa, đại bộ phận các đời Chu Tước Tử đều không lo sưu tập, lão tử cũng không nỡ đến cướp.
 
Ánh mắt Tư Đồ Nam lộ ra vẻ đáng tiếc.
 
- Tư Đồ Nam, ngươi xem vật này là tiên bảo loại nào!
 
Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, vỗ túi trữ vật, lấy Khu Thú Quyển ra cầm trong tay ném đi. Chiếc vòng này phịch một tiếng hóa thành một Xạ Thần Xa, dữ tợn bay về phía trước.
 
Hồn Thú phía trên lập tức mở hai mắt, gào thét từ trong Xạ Thần Xa biến ảo mà ra, phát ra tiếng rít gào dữ dội.
 
Sau khi Tư Đồ Nam nhìn thấy chiếc xe này lập tức ngẩn ra. Nhưng ngay sau đó, hai mắt hắn lại lóe lên sáng ngời.
 
-Tiên bảo tuy chỉ là cấp thấp nhưng lại là loại pháp bảo cực mạnh gần tiếp cận đến trung giai. Tiểu tử, bảo bối trong tay ngươi tại sao lại nhiều như vậy! Hồn Thú này nếu vào tay người nào có đạo hạnh thâm sâu thì không chừng có thể làm nó đạt đến trung giai! - Hai mắt Tư Đồ Nam trở nên sáng rực, lão nhìn chằm chằm vào Xạ Thần Xa, nói.
 
-Cấp thấp sao? - Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Hắn có ba cái Xạ Thần Xa, trước mặt chỉ là Hồn Thú nhỏ nhất. Hai cái còn lại mạnh hơn rất nhiều lần, đặc biệt là cái cuối cùng lại càng mạnh đến mức kinh khủng.
 
- Loại tiên bảo được tạo ra bằng linh hồn của tiên thú này năm xưa ta đã từng được xem qua trong một số loại sách cổ, chỉ có tiên giới mới có thể làm ra được. Sau khi tiên giới vỡ tan, có một số loại pháp bảo hầu như đã tuyệt diệt. Những pháp bảo còn lại tuy chỉ là cấp thấp nhưng lại khá giống pháp bảo trung giai, phải có ấn quyết đặc thù mới có thể sử dụng được. Nếu người nào miễn cưỡng sử dụng sẽ không phát huy được uy lực chân thực của nó. Đáng tiếc! - Tư Đồ Nam than thở. Tận đáy lòng lão lúc này có chút bội phục Vương Lâm. Lão thầm nghĩ tiểu tử này tu vi không cao nhưng pháp bảo lại có rất nhiều. Năm xưa khi mình còn như hắn bây giờ, trong tay chẳng có một kiện pháp bảo nào.
 
Vương Lâm nhìn Tư Đồ Nam một lúc lâu rồi lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản. Thần thức hắn khẽ động, sau khi lưu lại một đạo ấn ký ở bên trên rồi ném cho Tư Đồ Nam.
 
-Lão nhìn kỹ vật này đi!
 
Tư Đồ Nam nhận lấy ngọc giản. Thần thức của lão vừa đảo qua sắc mặt liền đại biến. Lão ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm, nói:
 
-Đây là…Ấn quyết để điều khiển tiên bảo này sao?
 
-Đúng vậy! Sử dụng ấn quyết này thì có thể điều khiển Xạ Thần Xa. Hơn nữa ta còn có thể đảm bảo ấn quyết này là do chính người chế tạo ra nó lưu lại! - Vương Lâm gật đầu, hắn như cười như không nhìn về phía Tư Đồ Nam. Tư Đồ Nam lập tức thu hồi ngọc giản. Lão cười hì hì, nói:
 
-Có phải ngươi muốn tặng Xạ Thần Xa này cho ta không?
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, tay phải hắn kết ấn điểm về phía Xạ Thần Xa. Chiếc xe đột nhiên bắn ra một đạo hắc mang rồi tạo thành một cái Khu Thú Quyển bay về phía Vương Lâm.
 
…………… Liễu Mi vẫn xinh đẹp trước. Nàng vẫn mặc một bộ đồ trắng toát giống chẳng khác gì tiên nữ. vào lúc này nàng đang nhíu chặt đôi mày thanh tú rồi trầm mặc không nói câu nào.
 
-Với thực lực của Chu Tước Tinh không thể chống lại Tiên Di Tộc. Ngày hôm nay, Kiền Phong và Liễu Mi hai người các ngươi phải trải qua một đợt khảo nghiệm sinh tử, sống hay chết phải dựa vào vận số của các ngươi! - Bóng lưng Chu Tước có chút gì đó cô đơn. Lão trầm giọng nói.
 
Lúc này những luồng hắc vụ giống như những con sóng dữ đang gào thét lan ra ở bốn phương tám hướng trên bầu trời. Trong làn hắc vụ ở phía đông chỉ có một người trung niên mặc áo xám giống như văn sĩ. Hắn chậm rãi bước từng bước tới trước người Chu Tước khoảng trăm trượng, sau đó hắn dừng lại rồi bình thản nói:
 
-Chu Tước! Tại hạ là Ngũ Tổ của Tiên Di Tộc!
 
Trong làn hắn vụ phía tây cũng đi ra một người như vậy. Người này tuổi tác cũng không lớn, nhìn qua thì thấy vẫn còn trẻ, cả người hắn đầy những ký hiệu và ấn ký. Nhưng ấn ký của người này không phải là màu đen, mà có màu vàng.
 
Nếu có Vương Lâm ở đây thì đảo mắt qua là có thể nhận ra người này là ai.
 
-Thiếu tộc trưởng Tiên Di Tộc, xin ra mắt Chu Tước Tử! - Người đó cũng bình thản nói.
 
Trong luồng hắc vụ phía nam có ba người đi ra. Bọn họ cũng vượt tới trước mặt Chu Tước Tử khoảng trăm trượng. Cơ thể của hai trong ba người đó trạng thái hư ảo, họ không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Tước Tử. Người còn lại là một cô gái với đôi mắt quyến rũ và tướng mạo xinh đẹp. Nàng liếc mắt nhìn qua Chu Tước Tử, khẽ cười:
 
-Tiểu nữ là Tam Tổ Tiên Di Tộc, xin ra mắt Chu Tước Tử. Hai vị ở bên cạnh ta là linh hồn tổ tiên đời trước của Tiên Di Tộc.
 
Hình bóng Vân Tước Tử dần dần xuất hiện trong làn khói nồng đậm phía bắc. Hắn nhìn Chu Tước Tử, khẽ nói:
 
-Sư huynh!
 
Chu Tước Tử mạnh mẽ quay đầu rồi nhìn chằm chằm vào Vân Tước Tử, khẽ nói:
 
-Ta phải gọi ngươi là Vân Tước Tử, hay là Nhị Tổ!
 
Vân Tước Tử lắc đầu, nói:
 
-Chỉ là một cái tên gọi mà thôi, cứ tùy ý sư huynh!
 
-Mọi người đều đã đi ra, như vậy chỉ còn lại duy nhất một vị thập nhất diệp Thuật Chú Sư. Nhất Tổ! Ngươi cũng nên đi ra thôi!
 
Trong mắt Chu Tước Tử chợt lóe lên hàn quang. Hắn ngầng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một luồng ánh sáng năm màu lấp lánh rồi ngưng tụ ở phía trên. Một hư ảnh toàn thân hầu như trong suốt chậm rãi ngưng tụ lại rồi chầm chậm hạ xuống. Hư ảnh nhìn về phía Chu Tước Tử, chậm rãi nói:
 
-Chu Tước Tử!
 
Cảm giác đau đớn đó đến từ sâu trong linh hồn, không thể kháng cự lại được. Mặc dù là một số tu sĩ tu luyện linh hồn cũng chỉ có thể xoa dịu cơn đau nhưng không thể ngăn cản được.
 
Những tu sĩ đang bỏ chạy, những người đang được chữa thương, tu chân giả đang mờ mịt không biết nên làm sao đối diện với trận chiến, lúc này không có một người nào ngoại lệ, tất cả đều cảm thấy linh hồn đau đớn.
 
Cảm giác đau đớn có rất nhiều loại, làm cho người ta đau khổ. Giống như chỉ cần thở ra một hơi lập tức có thể làm người ta trở nên điên cuồng, nếu như chỉ cần mạnh thêm một chút sẽ làm người ta tử vong.
 
Trong thế giới của người bình thường, từ hoàng tộc cho đến phàm nhân, tất cả mọi người trên Chu Tước Tinh lúc này đều chấn động cơ thể.
 
Thứ cảm giác đau đớn đó không phân biệt thân phận, không phân biệt phàm nhân hay tu sĩ. Bất cứ sinh mệnh được sinh ra trong vòng mấy vạn năm nay sẽ chạy không thoát được.
 
Ngoại trừ nhân loại, tất cả thực vật, động vật, yêu thú trên toàn bộ Chu Tước Tinh vào lúc này đều bị bóng ma tử vong ám ảnh. Tất cả mọi vật đều mang theo nỗi sợ hãi mờ mịt trong tim giống như trời đất sắp sụp đổ.
 
Khắp mọi nơi trên đại lục Chu Tước đám tộc nhân Tiên Di Tộc đang bay về phía Chu Tước Sơn lúc này cũng giống như vậy. Tuy bọn họ cảm thấy nhẹ hơn, nhưng lại có một loại cảm giác giống như bị người ta giữ chặt vận mệnh, chỉ cần bóp một cái thì có thể vỡ nát.
 
Sự cường đại của Tu Tinh Chi Tinh vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người. Dù là Chu Tước Tử cũng cảm thấy hơi lạnh của cái chết. Lúc này lão đột nhiên hiểu ra.
 
-Thì ra Liên Minh Tu Chân ban thưởng Tu Tinh Chi Tinh, là như thế này… ….
 
Giờ khắc này, những người truy kích cũng không thể truy kích, người chạy trốn cũng không thể chạy trốn. Toàn bộ Chu Tước Tinh giống như trở nên bất động, chỉ còn lại những tiếng hít thở nặng nề và nỗi sợ hãi thật sâu.
 
Vân Tước Tử cũng cảm nhận được sự đau đớn, vẻ mặt lão đột nhiên khẽ biến. Mặc dù đã sớm có dự liệu nhưng lúc này tâm thân lão vẫn cảm thấy chấn động.
 
Vẻ mặt Tam Tổ lại càng biến đổi ác liệt, lão nghiến chặt răng.
 
Tuy vẻ mặt Nhất Tổ vẫn như thường nhưng trong lòng cũng đau khổ. Lão cảm thấy có chút hối hận. Tiên Di Tộc không nên xuất hiện trước thời hạn, đáng lý phải nghe theo lời Vân Tước Tử mà ôn hòa xử lý chuyện này để bồi dưỡng đời Chu Tước Tử tiếp theo, âm thầm khống chế mới là phương pháp tốt nhất.
 
Nhưng lúc này tất cả đều đã muộn.
 
Vẻ mặt Kiền Phong đứng bên cạnh Chu Tước Tử còn biến đổi lớn, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía Chu Tước Tử, trong đó lộ ra vẻ phẫn nộ.
 
Còn Liễu Mi lại trở nên tàn tạ. Nàng nhìn về phía hư không rồi cau mày không nói một chữ nào.
 
Sự điên cuồng trong mắt Chu Tước Tử từ từ biến mất rồi hoàn toàn trấn tĩnh. Nhưng sự trấn tĩnh đó lại lập tức biến mất, lão hít vào một hơi thật sâu, cười ha hả nói:
 
-Tu Tinh Chi Tâm vẫn chưa hoàn toàn vỡ vụn, nó vẫn đang từ từ tan vỡ. Khi nó hoàn toàn vỡ nát thì sẽ là thời khắc Tu Chân Chi Tinh sụp đổ. Vân Tước Tử! Cuộc chơi bắt đầu rồi. Để xem Tiên Di Tộc của ngươi có giành được Tu Tinh Chi Tinh trước khi mọi thứ sụp đổ không. Nếu các ngươi có thể giành được, ta tin ngươi sẽ có phương pháp dùng Tu Tinh Chi Tinh để ngăn cản quá trình sụp đổ. Đến lúc đó lão phu sẽ cho ngươi Chu Tước Tinh. Nhưng nếu ngươi không giành được, hoặc giành được nhưng không có phương pháp ngăn chặn, thì phải cùng chết với lão phu thôi.
 
Lão nói xong thì tay phải vỗ về phía sau. Toàn bộ Chu Tước Tinh lập tức phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Những âm thanh rung chuyển trời đất, bão cát nổi lên khắp bốn phía, mặt đất bắt đầu lung lay. Ngay sau đó, giữa những tiếng chấn động vang trời Chu Tước Sơn đột nhiên chia ra làm hai. Một con đường đen kịt đột nhiên hiện ra trước mặt mọi người.
 
-Chu Tước mộ đã được lão phu mở ra. Vân Tước Tử! Cuộc chơi bây giờ được bắt đầu! Quy củ trong Chu Tước mộ ngươi cũng biết, Vấn Đỉnh trở xuống thì tùy ý, nhưng tu sĩ Vấn Đỉnh lại không thể đi vào! - Sự điên cuồng trong mắt Chu Tước Tử lại trở nên nồng đậm.
 
Nhất Tổ nhìn chằm chằm vào Tu Tinh Chi Tâm đang từ từ tan vỡ, ánh mắt lão chợt lóe lên, đang muốn xuất thủ thì Vân Tước Tử lại lắc đầu rồi khẽ nói:
 
-Vô dụng! Tu Tinh Chi Tinh và Chu Tước Tử vốn đã dung hợp thành một thể. Dù lão không lấy ra thì cũng có thể làm nó tan vỡ. Sở dĩ lão làm như vậy là muốn gây áp lực lên người chúng ta, để chúng ta tận mắt nhìn thấy cái chết đang đến trước mắt. Nếu ngươi xuất thủ thì mặc dù có thể giành được nhưng không thể ngăn cản. Ta có thể khẳng định, với sự điên cuồng của hắn bây giờ nhất định sẽ lập tức dẫn nổ Tu Tinh Chi Tinh. Nếu là ba tháng trước, sợ rằng hắn sẽ không cho chúng ta tư cách để tham dự trò chơi này mà sẽ trực tiếp dẫn nổ Tu Tinh Chi Tinh. Bây giờ hắn đã cân nhắc cho chúng ta một cơ hội đã cực kỳ khó khăn. Ôi! Nếu như năm xưa các ngươi nghe lời ta thì bây giờ sẽ không tiến thối lưỡng nan thế này!
 
Khi Chu Tước Sơn phân ra làm hai, Chu Tước mộ mở ra thì Kiền Phong là người đầu tiên hóa thành một đạo cầu vồng rồi lập tức nhảy vào trong Chu Tước mộ. Liễu Mi trầm ngâm một lúc rồi than nhẹ một tiếng, nàng là người thứ hai tiến vào trong ngôi mộ.
 
Ánh mắt Vân Tước Tử chớp động rồi nhìn khắp bốn phía. Thiếu tộc trưởng Tiên Di tộc trầm mặc, hắn đi lên một bước rồi tiến vào trong Chu Tước mộ.
 
Lúc này tộc nhân Tiên Di Tộc trong đám hắc vụ đang cuồn cuộn trên bầu trời đã xuất hiện rất nhiều. Từ trong đó bay ra mấy người, rõ ràng họ đã thông qua phương pháp đặc thù để nắm được chuyện này. Mấy người đó lập tức tiến vào trong Chu Tước mộ, trong đó có cả lão già lưng còng năm xưa tiến vào khe nứt không gian truy sát Vương Lâm. Chỉ trong vòng ba ngày, tin tức Chu Tước mộ mở ra đã truyền khắp Chu Tước Tinh. Lúc này những chuyện có liên quan đến Tu Tinh Chi Tinh cũng được truyền ra bên ngoài với tốc độ nhanh chóng. Đi vào trong Chu Tước mộ thu hồi mệnh hồn của mình lúc này đã trở thành chuyện quan trọng hàng đầu trong lòng tu sĩ.
 
Những tu sĩ phân tán khắp nơi trên Chu Tước Tinh đều dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới Chu Tước Quốc. Họ muốn đi vào trong Chu Tước mộ. Nhưng Chu Tước mộ đã chịu sự ảnh hưởng hạn chế của Tu Tinh Chi Tinh, nếu số người ở bên trong vượt quá một số lượng nhất định sẽ không thể tiến vào được nữa.
 
Mặc dù số người muốn tiến vào rất nhiều nhưng thật sự đi vào lại có rất ít.
 
Chu Vũ Thái cũng là một trong những người đi vào lượt đầu tiên. Đi cùng hắn là Tử Tâm, cô gái luôn đeo mạng che mặt.
 
Ngày thứ tư, Vương Lâm và Tư Đồ Nam đi đến Chu Tước Sơn. Hình bóng của Chu Tước Tử đã biến mất trên Chu Tước Sơn chỉ để lại giữa không trung một khối Tu Tinh Chi Tâm càng ngày càng có nhiều vết nứt.
 
Đám người Vân Tước Tử cũng đã biến mất không thấy bóng dáng, cũng không biết họ đã đến nơi nào rồi.
 
Rất nhiều tu sĩ và tộc nhân Tiên Di Tộc bao quanh khắp bốn phía Chu Tước Sơn. Ánh mắt bọn họ chốc chốc lại nhìn về phía con đường đen kịt trên Chu Tước Sơn. Vào lúc này bọn họ cũng không còn hứng thú để đánh nhau nữa.
 
Vương Lâm nhìn lên con đường trên Chu Tước Sơn rồi chậm rãi đi đến.
 
Tất cả tu sĩ trên Chu Tước Tinh đều tập hợp ở Chu Tước Quốc, mục đích của bọn họ đều giống nhau. Tiến vào Chu Tước mộ để thu hồi mệnh hồn!
 
Hạn chế của Chu Tước mộ tạo thành một bức tường ngăn một số lượng lớn tu sĩ cao giai ở bên ngoài. Những người này đều là Hóa Thần kỳ, nhưng cũng có một vài người Anh Biến kỳ. Tuy chỉ có mười sáu người Anh Biến nhưng mỗi người lại chiếm lấy một vùng đất trống khác nhau, rồi lấp kín lối vào Chu Tước mộ.
 
Những người này khi biết được tin tức Chu Tước mộ mở ra thì dựa vào khoảng cách ngắn nên chỉ mất mấy ngày đã chạy tới, nhưng bọn họ vẫn bị mất đi tư cách tiến vào trong Chu Tước Mộ. Số người tiến vào Chu Tước mộ trước bọn họ đã đạt đến con số cao nhất.
 
Lúc này chỉ còn một phương pháp duy nhất để đi vào là đợi bên trong có một người chết, chết một người thì được tiến vào một người.
 
Trong mười sáu người tu sĩ Anh Biến, có một người Anh Biến hậu kỳ và ba người anh biến trung kỳ. Mười người còn lại đều là Anh Biến sơ kỳ.
 
Mười sáu người này phân tán ra khắp các lối vào, ánh mắt họ chốc chốc lại quét về phía con đường. Nếu có thanh quang lấp lánh và xuất hiện sóng gợn thì bên trong mộ chắc chắn đã có người bỏ mạng. Vì có mười sáu người này tiến vào giữ cửa nên tất cả tu sĩ ở khắp bốn phía cũng không dám tiến lên. Bọn họ đang đợi khi mười sáu người này đi vào trong mộ thì sẽ đến lượt mình tiến lên cướp đoạt tư cách đi vào Chu Tước mộ.
 
Dù sao thì đi vào chỗ này cũng có cơ hội lấy được mệnh hồn của mình. Vì cơ hội nắm giữ sinh mạng mà bất kỳ người nào trên Chu Tước Tinh cũng phải nỗ lực.
 
Người nào tu vi càng cao lại càng bắt buộc phải như vậy.
 
Vương Lâm từ phương xa bay tới. Cả người hắn mặc đồ trắng, nên nhìn thấy rất rõ ràng. Đặc biệt là mái tóc của hắn đang tung bay theo gió càng lộ vẻ phiêu dật.
 
Trên đường đi Tư Đồ Nam đã đem tất cả những hiểu biết của lão về Chu Tước mộ nói cho Vương Lâm biết. Đối với chuyến đi này trong lòng Vương Lâm cũng không cảm thấy chắc chắn lắm. Chu Tước mộ so với những gì trước đây hắn tưởng tượng còn nguy hiểm hơn gấp nhiều lần.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play