Sau khi khắp Chu Tước tinh lan truyền tin tức Tằng Ngưu cùng với Tuyết Vực quốc đành một trận, Tằng Ngưu lại biến mất. Vương Lâm rời khỏi Tuyết Vực quốc liền tìm ngay một chỗ yên tĩnh, rồi cầm hai cánh tay cụt tiến vào trong không gian Nghịch Thiên.
 
Vào lúc này, hắn đứng dưới Nguyên Anh khổng lồ của Tư Đồ Nam. Sau khi tới đây, hắn liền giải phong ấn cho hai cánh tay. Trong nháy mắt phong ấn được mở ra, hai cánh tay cụt liền bay lên lơ lửng giữa không trung, ngập ngừng xung quanh Nguyên Anh của Tư Đồ Nam.
 
Vương Lâm nhìn chăm chú cảnh tượng trước mắt. Ánh mắt hắn hoàn toàn nghiêm túc. Lúc trước, hắn đoán hai cánh tay cụt chính là một phần thân thể của Tư Đồ Nam thì đến lúc này lại càng thêm chắc chắn.
 
Sau mấy trăm năm, lần đầu tiên Nguyên Anh của Tư Đồ Nam có một sự rung động. Ngay sau đó, một tia sáng từ Nguyên Anh bắn ra, bao phủ lấy hai cánh tay cụt. Từ từ, cái cánh tay cụt hướng về phía Nguyên Thần rồi biến mất trong cơ thể Nguyên Anh.
 
Vương Lâm có thể cảm nhận được rõ ràng, Nguyên Anh của Tư Đồ Nam đang hồi phục với một tốc độ cực nhanh. Nó đang từ trạng thái trong suốt, chầm chậm rõ hơn.
 
Trong khoảng khắc, những tia sáng từ Nguyên Anh biến mất, không khí trở lại như cũ. Nhưng vào lúc này, Nguyên Anh của Tư Đồ Nam đã hoàn toàn rõ ràng, chỉ có điều vẫn chưa thức tỉnh.
 
- Năm đó, Tư Đồ Nam đã từng nói chỉ khi nào ta đạt tới Anh Biến kỳ mới có thần thông thức tỉnh được hắn. Vào lúc đó, lời nói của hắn cũng không rõ ràng nhưng bây giờ có thể thấy chắc chắn là liên quan tới tiên lực. - Vương Lâm suy nghĩ một chút sau đó liếc mắt nhìn nguyên anh của Tư Đồ Nam một cái rồi lại nhìn về phía hồn phách của cha mẹ.
 
Một lúc sau, Vương Lâm than nhẹ một tiếng, xoay người ra khỏi không gian Nghịch Thiên.
 
- Cánh tay cụt đó quả nhiên là một phần thân thể của Tư Đồ nam. Không biết trên Chu Tước tinh còn được bao nhiêu phần thân thể của hắn? Vương Lâm đi ra từ trong không gian Nghịch Thiên, ngẩng đầu nhìn về hước Cự Ma tộc.
 
- Hồn phách của Lý Nguyên Phong ta đã dò xét qua. Năm đó, hắn ngẫu nhiên có được hai cái cánh tay mà thôi. Ngoài ra cũng không còn có đầu mối nào khác. - Vương Lâm khẽ lắc đầu, nhấc chân rồi biến mất.
 
- Kiếm tiên trong tay lão tổ của Cự Ma tộc cũng phải lấy về. Năm đó, Tôn Thái và lão tổ của Cự Ma tộc đánh một trận. Cuối cùng, lão tổ Cự Ma tộc phải dùng tới thiên phú thần thông mới thắng được Tôn Thái. Nhưng cuối cùng cũng bị Tôn Thái sử dụng khôi lỗi đồng tử gây thương tích mà chẳng biết sống chết thế nào. Nếu người đó không chết mà mất đi thân thể thì chắc chắn sẽ tìm kiếm một cái thân thể mới. Thời gian thích ứng với thân thể mới vẫn còn ngắn, nhưng cũng chẳng biết tới bây giờ đã hoàn toàn thích ứng hay chưa?
 
- Lão tổ của Cự Ma tộc không giống như Lý Nguyên Phong cưỡng ép mà đạt tới Anh Biến. Lão dựa vào tu vi của bản thân mà dốc sức tu luyện tới Anh Biến. Chưa kể phương thức chiến đấu của Cự Ma tộc có chút giống với Cổ Thần. Chỉ sợ rằng tổ tiên của Cự Ma tộc có một chút quan hệ với Cổ Thần cũng nên. Như thế, nếu đánh một trận với hắn ta cũng không nắm chắc. - Vương Lâm nhíu mày, dừng lại bên ngoài một cái cổ truyền tống trận. Điểm đến của Cổ truyền tống trận đúng là vị trí của Cự Ma tộc.
 
Nét mặt Vương Lâm thay đổi liên tục, trầm ngâm suy nghĩ.
 
- Thực ra thì việc đó cũng không quan trọng. Mà điểm chính ở đây đó là thiên phú thần thông của lão tổ Cự Ma tộc khiến cho ngay cả Tôn Thái có tu vi Anh Biến trung kỳ cũng không tránh khỏi bị hút vào trong dòng xoáy. Mà như thế thì nếu ta cùng với Cự Ma lão tổ đánh một trận lại càng không chắc chắn.
 
- Đánh thì thắng bại không rõ.
 
- Mà không đánh thì bỏ qua cơ hội tốt nhất để giết hắn. Nếu để hắn đoạt xá thành công mà muốn giết hắn thì cũng chẳng biết là phải đợi tới ngày tháng năm nào. Hơn nữa, người đó nóng lòng giết ta cũng là bởi vì năm đó người của Cự Ma tộc thấy được ta có Nghịch Thiên châu.
 
Vương Lâm sống năm trăm năm, cho dù có ngu đến mấy thì cũng phải thành tinh. Mà chưa nói tới hắn cũng chẳng phải thằng ngốc mà lại còn cực kỳ thông minh. Thời gian năm trăm năm khiến cho hắn hiểu được rất nhiều chuyện.
 
Kết hợp tất cả mọi chuyện, hai năm trước vào lúc thức tỉnh, hắn đã đoán ra được nguyên nhân.
 
Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp rồi bước vào trong Cổ truyền tống trận. Sau đó hắn lấy ra một khối tiên ngọc đặt vào mắt trận. Nhất thời một tấm màn sáng hư ảo xuất hiện trước mặt hắn. Xung quanh có mười một điểm sang đang không ngừng lóe lên.
 
Tay phải Vương Lâm chạm vào một cái điểm sáng nhất thời, màn ánh sáng biến mất rồi truyền tống trận mở ra. Trong ánh sáng chói mắt của truyền tống trận, Vương Lâm chầm chậm biến mất.
 
Tại phương bắc của Chu Tước đại lục, trong Bì Lô quốc có một cái Cổ truyền tống trận. Vào lúc này, truyền tống trận đang tỏa ra ánh sáng chói mắt. Sau khi ánh sáng biến mất, Vương Lâm liền từ bên trong đi ra.
 
Hắn cũng chẳng dừng lại. Sau khi xuất hiện liện đi thẳng về tới Luyện Hồn tông.
 
Lúc này, ba ngọn núi của Luyện Hồn tông đang chìm trong màn đêm. Từ dưới nhìn lên trên có thế thấy chúng giống như ba lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào bầu trời, tỏa ra một sự lạnh lẽo.
 
Vương Lâm xuất hiện bên ngoài Luyện Hồn tông, nhanh chóng xuyên qua đại trận đi về phía chín vòng sáng màu vàng.
 
Ánh sáng của chín vòng sáng chớp động, một trung niên nam tử xuất hiện. Sau khi nhìn thấy Vương Lâm, nét mặt thay đổi liên tục. Sau đó, hắn thầm than một tiếng rồi cung kính ôm quyền, nói:
 
- Tại hạ Âu Dương Thiên. Bái kiến Thiếu tông chủ.
 
- Thiếu tông. - Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên. Nhưng hắn hiểu ngay rằng Độn Thiên đã thông báo chuyện của mình cho tất cả tu sĩ Hóa Thần. - Vương Lâm ôm quyền, gật đầu nói:
 
- Âu Dương đạo hữu. Ta muốn gặp Độn Thiên lão tổ.
 
Âu Dương Thiên lắc đầu nói:
 
- Thiếu tông chủ! Độn Thiên lão tổ đã bế quan. Nếu không có chuyện bất đắc dĩ không nên đánh thức người. Nhưng chuyện ngươi tới đây, lão tổ đã đoán được vì vậy để ta ở đây chờ, đưa cho ngươi hai thứ.
 
Vừa nói, nét mặt của hắn thay đổi càng thêm phức tạp. Sau đó, ném ra một cái túi trữ vật.
 
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, đón lấy túi trữ vật. Sau khi dụng thần thức đảo qua, sắc mặt lập tức thay đổi.
 
Âu Dương Thiên cười khổ, nói:
 
- Thiếu tông chủ đã được Độn Thiên lão tổ chỉ định là người kế thừa. Tại hạ ở Luyện Hồn tông đã bảy trăm năm những cũng là lần đầu tiên thấy lão tổ giao vật này cho người khác. Tuy nó không phải là chủ phiên, nhưng nó cũng là phân thân.
 
Lúc trước, hắn được Độn Thiên gọi tới, giao cho một cái túi trữ vật, căn dặn hắn chờ Vương Lâm tới mà giao. Vì vậy mà hắn đã từng âm thầm dụng thần thức đảo quan, nhất thời cảm thấy khiếp sợ. Nếu không phải có sự trung thành và tận tâm đối với Luyện Hồn tông, chắc chắn hắn sẽ không nén nổi lòng tham. Trong túi trữ vật chỉ có hai vật. Một cái ngọc giản và một cây hồn phiên.
 
Vương Lâm xuất ngọc giản sau đó dụng thần thức đảo qua. Thoáng cái, hắn phải hít một hơi thật sâu, bái một cái thật sâu về phía Độn Thiên bế quan mà nói:
 
- Đa tạ! - Thanh âm mặc dù lãnh đạm, nhưng trong lòng Vương Lâm lại nhớ kỹ ân tình đó.
 
Nói xong, hắn quay sang gật đầu với Âu Dương Thiên một cái rồi biến mất khỏi Luyện Hồn tông. Ánh mắt của Âu Dương Thiên hết sức phức tạp, lắc đầu than thầm rồi quay lại trong vòng sáng.
 
- Uy lực thiên phú thần thông của Cự Ma tộc quá lớn. Nhưng Cự Ma lão tổ vừa mới đạt tới Anh Biến nên vẫn chưa thể thi triển toàn bộ thần thông. Cùng lắm thì chỉ có thể Na di bay ra tới khoảng không bên ngoài Chu Tước tinh mà thôi. Vương Lâm vẫn chưa rời khỏi phạm vi của Luyện Hồn tông mà ngồi trên đỉnh Luyện Hồn phong, tay cầm ngọc giản mà suy nghĩ.
 
Trong ngọc giản, Độn Thiên có kể lại tương đối chi tiết về thiên phú thần thông của Cự Ma tộc.
 
Vương Lâm hít môt hơi thật sâu, tay phải đặt vào túi trữ vật mà Âu Dương Thiên vừa mới đưa cho. Nhất thời một vầng ánh sáng màu vàng tím từ bên trong bay ra.
 
Ánh sáng chói mắt sau khi xuất hiện liền biến thành một lá cờ lớn cao ba trượng. Lá cờ không có gió mà vẫn tung bay phần phật.
 
Đồng thời, vô số những tiếng quỷ khóc sói tru từ bên trong lá cờ vọng ra. Không gian xung quanh lại càng thêm u ám. Ngay cả vầng trăng sáng cũng vội vàng trốn vào trong mây, không dám xuất hiện.
 
Những tia sáng màu vàng tím từ trong lá cờ bắn ra giống như muốn cắn nuốt thiên địa.
 
- Thập ức tôn hồn phiên. - Vương Lâm hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lá cờ.
 
Đây là một trong hai thứ mà Độn Thiên đặt vào trong túi trữ vật. Mà nó cũng là nguyên nhân khí cho Âu Dương Thiên phải động dung. Sở dĩ lần này, Vương Lâm quay trở lại Luyện Hồn tông chính là để mượn bảo vật của Độn Thiên, trợ giúp bản thân có thể giết chết lão tổ của Cự Ma tộc mà đoạt lại Kiếm Tiên.
 
Chỉ có điều, đây cũng không phải là chủ phiên. Chủ phiên chính thức vào lúc này đang ở bên người Độn Thiên, cùng với hắn bế quan.
 
Cây hồn phiên trước mắt chính là bản sao của nó. Nó có được một phần ba uy lực của chủ phiên. Đồng thời cũng chỉ có thể sử dụng hai lần. Sau hai lần, nó sẽ tan biến trong Thiên Địa.
 
Cho dù như vậy thì giá trị của cây hồn phiên cũng không thể phỏng đoán nổi. Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên, đưa tay cầm lấy hồn phiên. Trong nháy mắt khi tay hắn động tới hồn phiên, Nguyên Thần liền chấn động từ trong cơ thể dài ra mà chui vào trong Hồn Phiên. Nhất thời, cảm giác giống như rơi vào Tu La địa ngục chợt xuất hiện.
 
Trước mắt là vô số hồn phách kêu gào bao phủ thân thể hắn.
 
Những tiếng kêu rên thảm thiết cùng với các loại thanh âm đau đớn giống như những cơn sóng lớn đột nhiên ập tới người Vương Lâm khiến cho hắn có cảm giác giống như bị cả triệu hồn phách đánh trúng.
 
Với mức độ thân thể hắn vào lúc này, dưới sự công kích vô hình đó mà cũng có cảm giác gân cốt gẫy rời. Nhưng khiếp cho hắn khiếp sợ hơn là Nguyên Thần có dấu hiệu tan biến.
 
Mới chỉ một lần ập đến đã khiến cho hắn không thể chống cự.
 
Cánh tay phải cầm hồn phiên nhẹ nhàng run rẩy. Hai mắt Vương Lâm sáng ngời. Hắn lập tức ổn định tâm thần, vận chuyển phương pháp Tỏa Thần trong ngọc giản mà Độn Thiên đã tặng cho lúc trước.
 
Thập ức tôn hồn phiên đúng là bảo vật số một của Luyện Hồn tông. Thậm chí ngay cả trên Chu Tước tinh, hồn phiên cũng có thể vượt qua gần như tất cả các loại pháp bảo mà đứng trên đỉnh cao. Bảo vật này cũng giống như thần xa, Vũ Chi Kiếm Tiên đều phải dùng thủ pháp đặc biệt để mở ra mới có thể sử dụng.
 
Tế luyện hồn phiên chính là sử dụng Tỏa Thần pháp. Trong Luyện Hồn tông, cho tới thời điểm này tính cả Vương Lâm mới chỉ có hai người biết được Tỏa Thần pháp.
 
Khác với thần xa, mặc dù Vương Lâm cũng có được truyền thừa nhưng thực lực chưa đủ nên không thể mở ra. Vì vậy mà uy lực của nó không thể so được với sự tưởng tượng.
 
Nhưng lá hồn phiên trong tay lại không phải như vậy. Mặc dù nó cũng có yêu cầu đối với tu vi, nhưng không đến mức như thần xa. Với tu vi sau khi Vương Lâm và bổn tôn hợp thể cũng đủ sức để sử dụng nó.
 
Tỏa Thần thuật vận chuyển trong cơ thể Vương Lâm. Thoáng cái, tại hồn hải bên trong hồn phiên, Nguyên Thần của Vương Lâm lóe lên vô số tia sáng yêu dị. Dưới ánh sáng đó, tất cả hồn phách đang tiến tới đều hét lên một tiếng chói tai mà tản ra.
 
Trong đám hồn phách có mười hai hồn phách có màu vàng tím từ từ bay tới xung quanh nguyên thần của Vương Lâm. Từ trên thân hồn phách tản ra từng luồng hồn lực rất mạnh.
 
Mười hai hồn phách màu vàng tím bái một cái thật sâu đối với Vương Lâm.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play