Vương Lâm thu lại ánh mắt. Hắn vừa nhìn đã nhận ra nữ tử này là người hắn chứng kiến trong cảnh hoàng hôn trước lúc bế quan.
- Nữ tử này nhìn hơi quen.nhưng ta không thể xác định, cuộc đời này chưa từng gặp người này.
Vương Lâm nhướng mày.
Năm đó Liễu Mi ở Huyền Đạo Tông vốn là một phân thân do thiên huyễn thuật sinh ra, hiển nhiên khác với bản thể. Hơn nữa năm trăm năm đồng ruộng hóa nương dâu, mặt mũi tướng mạo so với người mà Vương Lâm gặp trước đây có nhiều khác biệt.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, không để ý tới nữ tử này nữa. Tuy rằng tướng mạo nữ tử này so với Hồng Diệp thì hơn hẳn một bậc nhưng còn xa mới sánh được với Lý Mộ Uyển, vẫn chưa thể lọt vào mắt Vương Lâm.
Thân thể hắn nhoáng lên, từ trên núi bay xuống, trong lúc bay vẫn nhìn về ngọn núi. Cuối cùng tới một gian động phủ ở phía dưới, ánh mắt hắn dừng lại.
Động phủ này cũng không có gì kỳ lạ, cũng không phải là nơi thấp nhất nhưng từ xa nhìn thấy trên đó viết số bảy.
- Hẳn là ở nơi này!
Thân thể Vương Lâm hạ xuống, đánh giá động phủ này vài lần.
Hắn trước kia tu luyện thổ nạp đã căn cứ cách phân chia ngụy linh nhãn để phán đoán ra vị trí của linh nhãn chính thức. Từ động phủ số bảy trăm bốn ba này là đã tới gần linh nhãn rồi.
- Bên trong có người.
Vương Lâm thấy tảng đá chắn cửa động đã bị hạ xuống, trầm ngâm một chút, trong lòng liền có chủ ý.
Hắn đang muốn trở lại động phủ thì động nhiên nam tử trung niên từ trong một căn phòng trên ngọn núi đi ra. Ánh mắt người này lóe sáng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
Trên thực tế, ngay khi Vương Lâm vừa xuất hiện thì người này đã để ý rồi.
- Thanh Mộc, ngươi lại đây!
Sắc mặt nam tử trung niên này không biểu hiện hỉ nộ, trầm giọng nói.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên một tia sát khí, thân thể nhoáng lên liền bay tới cách nam tử trung niên mười trượng.
- Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn.
Đồng tử trong mắt nam tử trung niên thu lại, nội tâm kinh hoàng. Trực giác cho hắn biết, kẻ tên Thanh Mộc này rất quỷ dị! Lúc này chỉ mới qua mấy tháng, tu vi của hắn không ngờ lại tăng tiến kinh người. Lúc hắn mới vào đây mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ.
Sau khi gặp lại đã biến thành Trúc Cơ trung kỳ.
Lúc này gặp hắn lần nữa, không ngờ đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn. Nam tử trung niên mím môi. Trái tim hắn đập thình thịch, không chút di dự nghĩ tới chuyện lần sau gặp lại, kẻ này có thể đã đạt tới tu vi như mình, Kết Đan sơ kỳ!
- Trên người tên Thanh Mộc này nếu không có pháp bảo nghịch thiên gì thì hẳn là công pháp tu luyện phải cực kỳ huyền diệu!
Nam tử trung niên hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, mỉm cười nói:
- Thanh Mộc, sợ là lần sau gặp lại, ta phải gọi ngươi một tiếng đạo hữu rồi.
Vương Lâm liếc người này một cái, bình thản nói:
- Đâu có!
Trong mắt nam tử trung niên hiện lên vẻ bất thiện nhưng ẩn đi rất nhanh, sau đó nói:
- Thanh Mộc, nếu ngươi có thể Kết Đan tại nơi này, như vậy đại hội mấy tháng tới khả năng có thể trở thành nội môn đệ tử có thể tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó nhớ thường xuyên trở về đây thăm ta.
Vương Lâm mìm cười nói:
- Đó là đương nhiên.chẳng qua động phủ hiện giờ của ta linh lực không đủ, không biết có thể đổi một gian khác không?
Nam tử trung niên ngẩn ra, có vẻ khó khăn nói:
- Những phòng có số từ bảy trăm trở lại cần phải được trưởng lão phê chuẩn. Nhưng nếu như thực sự ngươi muốn đổi thì ta có thể làm chủ một lần, giúp ngươi mời trưởng lão.
Vương Lâm lắc đầu, nói:
- Không cần phiền như vậy đâu. Ta chỉ cần động phủ bảy trăm bốn mươi ba kia thôi.
Ánh mắt nam tử trung niên sững lại, liếc về phía động phủ bảy trăm bốn ba một cái, cười ha hả, nói:
- Việc này thì quá dễ xử lý. Chẳng qua động phủ đó linh lực tuy cũng tốt nhưng cũng chưa phải là tốt nhất.
- Không sao!
Vương Lâm cười nói. Sau đó tay hắn phất lên, xuất ra ba khối trung phẩm linh thạch.
- Tại hạ nhiều lần làm phiền tiền bối như vậy, lần này xin biếu tiền bối một khối linh thạch này để thể hiện thành ý.
Nam tử trung niên sau khi tiếp nhận, trong lòng cười lạnh. Hắn thầm nghĩ lúc này không tiện, đợi đêm nay dù ngươi có biếu nhiều linh thạch hơn nữa cũng phải tra hỏi cho ra vì sao tốc độ tu luyện của ngươi lại nhanh như vậy!
Trong lòng hắn nghĩ vậy nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn là cười ha hả, từ trong túi trữ vật xuất ra một khối ngọc giản, búng nhẹ lên đó một cái. Một đạo linh quang bay ra, dưới cái điểm của nam tử trung niên lập tức lóe lên, bay vào trong động phủ số bay trăm bốn mươi ba.
Sau đó một lúc, một người mặc hắc y từ trong động phủ bay ra. Khuôn mặt hắn đầy thịt, trông như một tên đồ tể chứ không giống một tu sĩ. Thân thể hắn hạ xuống cách nam tử trung niên mấy trượng, hai mắt trợn trừng, ôm quyền nói:
- Tiền bối, có chuyện gì vậy!
- Người cầm lệnh bài này đi. Đổi cho ngươi một cái động phủ khác.
Nam tử trung niên nói.
- Đổi động phủ? Không đổi, lão tử đang ở rất tốt, dựa vào cái gì mà bắt ta phải đổi.
Đại hắn này hừ một tiếng, ánh mắt nhìn thấy Vương Lâm đang đứng bên cạnh, cười lạnh nói:
- Là tiểu tử ngươi muốn đổi sao? Đưa cho đại gia ta một khối trung phẩm linh thạch, nếu không đừng có mơ!
Hắn nói xong cũng chẳng thèm nhìn nam tử trung niên kia một cái, thân thể nhoáng lên, bay về động phủ số bảy trăm bốn mươi ba.
- Hừ!
Nam tử trung niên nhìn theo bóng lưng đại hán, quyết định sau khi xử lý xong chuyện Thanh Mộc sẽ khiến tên này đẹp mắt.
- Thanh Mộc, ngươi đi về trước đi, ngày mai ta sẽ đổi cho ngươi một gian khác.
Giọng nói của nam tử trung niên lộ ra một tia quyết đoán, hiển nhiên không bỏ cuộc. Hắn nói với Vương Lâm xong liền vung tay áo xoay người trở lại phòng.
Thần sắc Vương Lâm như thường, thân thể nhoáng lên, bay trở lại động phủ. Trong lòng hắn thầm cười lạnh. Nếu nam tử trung niên này không tới tự tìm phiền toái thì thôi, chứng tỏ mạng người này chưa hết. Còn nếu hắn sinh tham niệm, đêm nay mò tới thì chỉ có con đường chết.
Đêm đã khuya, nam tử trung niên nọ ra khỏi phòng, ánh mắt lóe lên nhìn về động phủ của Vương Lâm, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.
Hắn đã dừng lại ở Kết Đan sơ kỳ rất lâu. Năm đó cũng chính vì điều này nên mới bị hủy thân phận đệ tử nội môn, loại ra làm quản sự của đệ tử ngoại vi.
Tu vi Vương Lâm đột nhiên tăng mạnh, khiến hắn thấy được một tia hi vọng.
- Sống chết của ngoại vi đệ tử, tông phái cơ bản không quan tâm tới, giết cũng chẳng sao. Người này chỉ là một tán tu, sẽ chẳng ai thèm tìm kiếm. Thanh Mộc, chớ có trách ta, chỉ trách ngươi tu luyện quá nhanh! Nếu đợi ngươi đạt tới Kết Đan kỳ rồi thì ta có muốn ra tay cũng hơi phiền phức. Nhưng hiện tại muốn giết ngươi thì lại dễ như trở bàn tay!
Thân thể nam tử trung niên bay lên, hướng về phía động phủ của Vương Lâm, trong nháy mắt đã tới bên ngoài.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Nam tử trung niên vừa đến nơi liền ngẩn ra. Bình thường trong động phủ chỉ cần có tu sĩ là sẽ để tảng đá chặn cửa hạ xuống, bế quan. Nhưng động phủ này lại vẫn để hở một nửa, chưa hoàn toàn khép lại.
Khi thấy cửa mở, ánh mắt nam tử trung niên lóe lên. Tuy nhiên kẻ này tài cao mật lớn, tuy trong lòng cũng thấy kỳ quặc nhưng căn bản không coi đối phương với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ ra gì, thân thể nhoáng lên đã chui vào bên trong.
Trong nháy mắt khi tiến vào động phủ, hắn liền thấy Vương Lâm đang khoanh chân ngồi trên giường đá, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Đôi mắt nam tử trung niên lóe sáng, không nói một lời, tay phải bắt quyết hướng về phía trước đánh một cái. Lập tức một đạo thanh quang vô thanh vô tức xuất hiện, lóe lên hướng về phía Vương Lâm.
Hắn không có ý định ra tay giết người mà chuẩn bị bắt đối phương để tra hỏi, sau đó mới sát hại.
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trào phùng, vỗ túi trữ vật. Cấm Phiên lập tức hiện ra trong tay. Hắn phất lên, lập tức một đạo cấm khí rít gào, lao ra nhanh như chớp, thoáng cái đã đánh lên trên thanh quang.
Thanh quang không thể chống cự được chút nào, lập tức tan nát.
- Muốn chết!
Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, há mồm phun ra một phi kiếm dài ba tấc, nhắm vào cấm khí đánh tới. Hắn nghĩ tiểu bối Trúc Cơ hậu kỳ này căn bản không thể ngăn trở nổi uy lực của phi kiếm đã được kim đan luyện hóa này.
Nhưng ngay lập tức nụ cười trên mặt hắn liền cứng lại. Bị cấm khí đánh tới, phi kiếm chỉ kêu răng rắc vài cái liền lập tức vỡ vụn.
- Vương mỗ tu luyện từ khi ngươi còn chưa ra đời!
Trên giường đá, Vương Lâm lắc đầu nói.
Sắc mặt nam tử tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, không nói một lời lập tức xoay người bỏ chạy. Nhưng cấm khí lóe lên bên cạnh hắn, quấn chặt lấy người này rồi lôi lại.
Nam tử trung niên há mồm muốn nói nhưng Vương Lâm cách không điểm một cái, chỉ nghe một tiếng hự thảm thiết, trung niên nam tử cả mặt gồ cao lên, phun ra một ngụm máu tươi mang theo mấy cái răng.
- Ta là Luyện Hồn tông.
Nam tử này ăn phải quả đắng, trong lòng kinh hãi.
Nhưng không đợi hắn nói xong, tay phải Vương Lâm lại vung lên một lần nữa. Nam tử hừ thảm một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng. Từ khi bắt đầu tu luyện tới giờ hắn chưa bao giờ phải chịu nhục nhã thế này.
- Ta liều mạng với ngươi, bạo!
Nam tử quát khẽ, kim đan nhanh chóng chuyển động, xuất hiện vết nứt. Hai mắt hắn đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
- Muốn tự bạo kim đan? Đáng tiếc không được đâu!
Vương Lâm vung Cấm Phiên trung tay lên. Lập tức cấm chế lóe lên hắc mang, ba đạo cấm khí gào thét lao ra, trong nháy mắt liền chui vào trong cơ thể của nam tử đó, lập tức bao vây lấy kim đan đang chuẩn bị tự bạo của hắn, dưới vẻ khiếp sợ vô cùng của hắn, lôi thẳng kim đan ra.
Vương Lâm cầm kim đan nhìn thoáng qua một cái liền nuốt vào bụng.
Thân thể nam tử run lên, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó uể oải hẳn. Trong lòng hắn điên cuồng gào thét:
- Hắn không phải Trúc Cơ kỳ! Hắn tuyệt đối không phải Trúc Cơ kỳ!
- Ngươi.ngươi rốt cuộc là ai.
Linh lực trong cơ thể nam tử cũng tiêu tán theo kim đan. Hắn cắn răng rung giọng nói.
- Ngươi không xứng để biết!
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, đi tới trước mặt hắn, điểm lên mi tâm của hắn một cái. Hai mắt hắn liền mở to, chậm rãi mất đi thần thái, ngã xuống.
Vương Lâm lắc đầu. Hắn vốn không muốn giết người vào lúc này nhưng đối phương lại cố ý tới tìm chết. Vương Lâm vỗ lên thân thể nam tử một cái, lập tức thân thể hắn tan nát, ngay cả máu huyết cũng hóa thành tro bụi, tiêu tan trong gió.
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, bay ra khỏi động phủ, đi thẳng tới động phủ số bảy trăm bốn mươi ba.
Bên ngoài động phủ này, tay phải Vương Lâm vung lên, một đạo cấm chế nhất thời bay ra, đánh lên cửa động. Sau đó thân thể hắn hóa thành một đạo bạch quang, nhảy vào trong vách đá.
Chỉ thấy thân thể hắn vừa động vào vách đá liền lập tức biến mất, khi xuất hiện đã ở bên trong động phủ số bảy trăm bốn mươi ba.
Có thể sử dụng loại thần thông như thuấn di này chính là nhờ cấm chế kia.
- Người nào!
Một tiếng thét kinh hãi từ trong động phủ truyền ra. Đại hán giống đồ tể kia đang ngồi khoanh chân trên giường đá, trên mặt lộ vẻ không tin nổi.
Nhưng sau khi nhận ra Vương Lâm, người này lập tức phẫn nộ. Nhưng trong nháy mắt hắn như bị dội nước lạnh lên đầu.
Tỉnh tảo lại, hắn không biết Vương Lâm dùng cấm chế tới đây, trong lòng chỉ nghĩ tới hai chữ "na di".
- Tiền.tiền bối.
Âm thanh hắn run rẩy, chưa kịp nói xong thì thân thể Vương Lâm đã tiến tới sát hắn, điểm một cái, người này lập tức ngã xuống đất, hôn mê.
Phất tay đẩy đại hán này sang một bên, Vương Lâm cũng không quan tâm tới hắn nữa, ánh mắt nhìn vào vách tường bên phải.
Trong chốc lát, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải vỗ túi trữ vật, một thanh phi kiếm bay ra, dưới sự điều khiển của Vương Lâm liền lột bỏ vách đá.
Một loạt tiếng đá vỡ truyền đến. Chẳng bao lâu sau, một cái thông đạo vừa một người đi hiện ra trên vách tường. Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, theo sát phi kiếm tiến vào trong động.
Phi kiếm mở đường, Vương Lâm đi theo sau. Một lúc sau một cái thông đạo chừng ba mươi trượng được hình thành. Cuối cái thông đạo này lấp lóe một mảnh tinh quang.
- Linh mạch đây rồi!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Tay phải hắn điểm một cái vào phi kiếm, lập tức thanh kiếm kêu vang một tiếng, dường như có linh tính, từ phía sau hắn nhanh chóng bay ngược lại, trong nháy mắt trở lại động phủ số bảy trăm bốn mươi ba kia đâm vào bên cạnh hắn tử kia.
Trong nháy mắt phi kiếm liền hóa thành nhiều mảnh, rơi trên bốn phía xung quanh thân thể đại hán, nhất thời hình thành một đạo cấm chế bao quanh hắn.
Vương Lâm nhấn một cái vào bức tường phía cuối thông đạo, nhất thời bức tường liền nhúc nhích một cách quỷ dị. Rất nhanh sau đó, hắn liền biến mất phía sau thông đạo.
Giờ dù đứng trong động phủ số bảy trăm bốn mươi ba kia cũng không thể phát hiện ra dấu vết gì.
Tay phải Vương Lâm bắt quyết, xuất ra một đạo cấm chế, rơi lên trên mạch linh thạch. Nương theo cấm chế, thân thể hắn trầm xuống, biến mất trong mạch linh thạch. Khi hắn xuất hiện đã ở sâu trông mạch linh thạch.
Lúc này vị trí của hắn là ở bên dưới ngọn núi. Xung quanh hắn là dày đặc các mạch linh thạch. Linh lực mênh mông điên cuồng hiện lên.
Linh lực này cũng không thể bị tu sĩ trực tiếp hấp thu mà bên trông rất nhiều tạp chất, phải tiến hành một số phương pháp chuyển hóa đơn giản mới có thể hấp thu được.
Chẳng qua đó chỉ là đối với tu sĩ cấp thấp mà thôi. Đối với Vương Lâm thì căn bản không cần phải để ý.
Linh lực nơi này quá nồng đậm, hình thành một loại linh uy giống như là thần thông do tu sĩ cao giai phát ra. Chẳng qua đây không phải là thần thông mà là trời sinh, uy lực hiển nhiên không phải thứ tu sĩ phát ra có thể so sánh được.
Vương Lâm ở đây phải đứng mũi chịu sào, lập tức bị uy áp này bao phủ toàn thân. Sự cường đại của uy áp này đạt tới mức như thể một đỉnh núi đè lên người vậy.
Chẳng qua đỉnh núi này không phải từ phía trên đè xuống mà từ bốn phương tám hướng, đè lên từng phân từng tấc trên cơ thể.
Trong thân thể hắn truyền ra những tiếng lách cách giòn vang. Vương Lâm không lo lắng mà còn vui mừng. Thứ hắn muốn chính là thứ linh uy cường đại này! Dưới uy áp này, hắn lập tức cảm thấy nguyên thần đã tan nát trong cơ thể không ngờ lại có dấu hiệu chậm rãi thu lại.
- Liều mạng!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, từ trong túi trữ vật bay ra ba khối cực phẩm linh thạch, rơi xuống xung quanh hắn. Vương Lâm hít sâu một hơi, khẽ quát một tiếng, nhất thời ba khối cực phẩm linh thạch này vang lên oanh oanh rồi vỡ tan.
Linh lực điên cuồng tới cực hạn ầm ầm đánh sâu vào cơ thể, cùng với linh uy dung nhập làm một. Nhất thời linh uy mà thân thể Vương Lâm phải thừa nhận đột nhiên gia tăng gấp mấy lần.
Thất khiếu Vương Lâm chảy máu, nhưng ánh mắt hắn lại lộ vẻ mừng như điên.
- Chỉ còn thiếu chút nữa!
Vương Lâm cắn răng một cái, nhất thời lại có hai khối cực phẩm linh thạch bay ra từ túi trữ vật, oành oành hai tiếng liền vỡ vụn, như là đổ nước vào dầu sôi, khiến linh mạch của cả ngọn núi sôi trào lên.
Linh uy trên người hắn trong nháy mắt này điên cuồng tăng vọt.
Dưới uy áp khổng lồ này, những mảnh vụn nguyên thần trong cơ thể Vương Lâm dần dần thu lại, giống như những mảnh vỡ của một tấm gương, đang khôi phục lại từng mảnh một.
Cùng lúc đó, một lượng cực lớn linh lực điên cuồng chui vào cơ thể Vương Lâm, thậm chí trà ý cảnh và phong ấn cũng không còn ngăn trở được, ầm một cái liền bị xuyên qua.
Lập tức tu vi của Vương Lâm được khôi phục với tốc độ cực nhanh.
Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, phá!
Kết Đan, thành!
Kết Đan sơ kỳ, phá!
Trung kỳ, phá!
Hậu kỳ, phá!
Nguyên Anh sơ kỳ, phá!
Linh mạch cả ngọn núi này lấy mắt thường cũng có thể nhận ra dang nhanh chóng ảm đạm đi. Linh mạch vẫn lóe tinh quang chỉ trong chớp mắt liền trở nên xám xít, điên cuồng lan ra.
Chỉ trong mười lần hô hấp!
Chỉ trong từng ấy thời gian! Toàn bộ cây cối đang xanh tươi mơn mởn trên ngọn núi liền héo rũ trong nháy mắt.
Linh mạch cả ngọn núi chỉ trong mười lần hô hấp đã ảm đạm hết, biến mất hoàn toàn, không còn một chút linh lực tỏa ra, trở thành phế mạch!
Giờ phút này mấy ngàn ngoại vi đệ tử đang ngồi trong núi đều mở bừng mắt. Bọn họ nhận thấy linh lực trong thạch thât đột nhiên biến mất, còn đang kinh ngạc thì một lực hút thật lớn bỗng nhiên từ trong mặt đất truyền đến, khiến linh lực trong cơ thể bọn họ điên cuồng thoát ra.
Dưới sự kinh hãi, những ngoại vi đệ tử này vội vàng sử dụng các loại pháp bảo, nhanh chóng lao khỏi động phủ, không dám chần chừ một giây.
Trong linh mạch, Vương Lâm mở bừng đôi mắt. Thân thể hắn nhoáng lên, sử dụng thuấn di biến mất, khi xuất hiện đã đứng ngoài ngọn núi. Bốn phía xung quanh hắn đã có rất đông tu sĩ. Lúc này đám người này đều đang bàn cãi, trên mặt lô ra vẻ kinh hãi.
Vương Lâm nghe mọi chuyện, toàn bộ đều là những suy đoán về sự việc kỳ dị này.
Còn về mãng hán nọ, tâm niệm Vương Lâm vừa động liền giải trừ cấm chế cho hắn. Hắn từ trong động phủ bay ra, liếc thấy Vương Lâm, lập tức trở nên kinh hoàng.
Chẳng qua ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo đảo qua một cái, lập tức hắn lộ vẻ cung kính, không dám lộ ra.
Đúng lúc này, một ánh mắt nhìn về phía hắn. Vương Lâm tùy tiện nhìn lại, nhận ra là nữ tử tuyệt mỹ kia, đang đứng phía xa gật đầu mỉm cười thân thiện với hắn.
Vương Lâm nhướng mày, không rảnh bận tâm tới nàng, lạnh lùng nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt.
- Nguyên Anh trung kỳ đỉnh!
Không ngờ được hành động lân này lại có thể khôi phục tu vi tới mức này. Nhưng quan trọng hơn chính là nguyên thần của ta đã sơ bộ thu lại được, tuy rằng chưa hoàn toàn thu lại hết nhưng đã có thể sử dụng được ý cảnh! Vương Lâm hít sâu một hơi, ánh mắt bình tĩnh.
Đối với hắn mà nói, kinh nghiệm suýt mất mạng, sau đó từ chỗ chết khôi phục lại được của lần này mới thực là đáng giá.
Kịch biến trên ngọn núi khiến nội môn Luyện Hồn tông chú ý. Cơ hồ lập tức đã có ba người từ nội môn Luyện Hồn tông bay ra. Người đi giữa tóc đã hoa râm, không giận mà uy quát:
- Câm hết miệng lại!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT