Lão già họ Chu này chưa bao giờ coi Vương Lâm ra gì. Theo hắn thấy, người này dù là trưởng lão Đại Hồn Môn nhưng tu vi quá yếu, sợ là có quan hệ gì đó cho nên mới được Đại Hồn Môn cho cái thân phận trưởng lão.
Loại chuyện này cũng không phải hiếm thấy trong các tông phái trên Tiên Cương đại lục, hầu như mỗi một tông phái đều có một vài người tu vi không cao chiếm một vị trí trưởng lão. Những người này không được người trong tông phái coi trọng, chẳng qua chỉ là bù nhìn mà thôi.
Loại người này một khi lên sa trường thì lập tức sẽ hiện nguyên hình. Lão già họ Chu này trong lòng thầm khinh miệt, chẳng qua thần sắc không thể hiện ra nhưng trong giọng nói lạnh như băng cũng thể hiện ra không ít.
Người này ở trước đại chiến cũng không thấy hắn có chiến công gì. Chẳng qua Lữ trưởng lão đã chỉ định yêu cầu người này đi tuần tra, chắc là cũng có ý tứ. sợ là người này ở Đại Hồn Môn cũng không ra gì cho nên ngay cả Lữ trưởng lão là đại nhân vật như thế cũng không thích.
Lão già họ Chu đứng ở ngoài động phủ của Vương Lâm, trong đầu hiện lên ý niệm này.
Hắn am hiểu nhìn sắc mặt mà đoán tâm tư. Vương Lâm bị xa lánh, không có tư cách vào cung điện, chỉ có thể ở lại động phủ này, từ điểm này cũng có thể nhìn ra vấn đề.
Lời nói lạnh lùng của hắn truyền vào trong động phủ của Vương Lâm, rơi vào trong tai Vương Lâm, khiến hắn mở bừng đôi mắt, trong mắt bình tĩnh. Loại bình tĩnh không chút dao động này khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Thân ảnh ẩn trong hắc ám, hòa hợp với bóng tối, ngay cả mái đầu bạc trắng cũng như bị bóng tối này lây nhiễm, không nhìn rõ nữa.
Vương trưởng lão. Lời lão phu nói ngươi có nghe thấy không!
Lão già họ Chu này cau mày. Hắn đã đứng ngoài động phủ này hơn mười nhịp thở nhưng Vương Lâm ở trong động phủ như chết, không có nửa lời nói truyền ra.
Loại bộ dáng này khiến trong lòng lão già họ Chu lộ vẻ căm ghét. Hắn không đợi Vương Lâm đáp lời, tay áo vung lên. Lập tức ở đại môn của động phủ Vương Lâm truyền ra tiếng nổ vang. Chỉ thấy trên đại môn xuất hiện một cái khe. Trong thời gian ngắn, cái khe này liền lan ra toàn bộ cánh cửa.
Ầm một tiếng, cánh cửa động phủ lập tức tan nát!
Trong hai ngày lão già họ Chu đi thông báo. Người tuần tra đều cực kỳ khách khí, vội vàng ra nghênh đón. Hôm nay thấy Vương Lâm lạnh lùng như vậy khiến hắn hiển nhiên là bất mãn.
Trong nháy mắt khi đại môn của động phủ sụp đổ. Lão già này hừ lạnh một tiếng, cất bước đi vào động phủ. Nhưng trong nháy mắt khi hắn bước chân vào động phủ, thân thể hắn bỗng nhiên sững lại. Hắn thấy Vương Lâm đang khoanh chân trong động phủ, lạnh lùng nhìn mình.
Ánh mắt lạnh như băng kia khiến lão già họ Chu không biết tại sao lại giật nảy mình, lông tóc toàn thân dựng đứng lên, không ngờ lại có cảm giác như bị Lữ Văn Nhiễm nhìn chằm chằm. Loại cảm giác này khiến máu huyết toàn thân hắn chuyển động nhanh hơn, cả người theo tiềm thức dừng bước.
Ai cho ngươi tư cách hủy động phủ của ta!
Vương Lâm bình tĩnh mở miệng, thần sắc không nhìn ra chút hỉ nộ, chậm rãi đứng lên, bước một bước về phía lão già này.
Lão già họ Chu kinh hãi. Hắn cảm thấy trong nháy mắt khi mình tiến vào động phủ này, chỉ thấy trong này không phải là một tu sĩ mà là một con mãnh thú viễn cổ sát khí ngập trời tỉnh giấc, khiến thân thể hắn lập tức run rẩy, ngay cả nguyên thần cũng chấn động.
Chỉ là một loại cảm giác nhưng lại khiến hắn cực kỳ kinh hãi.
Theo một bước Vương Lâm bước ra, sắc mặt lão già họ Chu này tái nhợt, hai chân không chịu sự khống chế, theo tiềm thức lui lại phía sau, sau vài bước liền rời khỏi động phủ, toàn thân tràn ngập mồ hôi, quần áo ướt nhẹp.
Vương. Vương trưởng lão. Ngươi. Ngươi muốn làm gì!
Đồng tử trong mắt lão già họ Chu co rút lại. Lập tức mở miệng nói.
Vương Lâm không mở miệng, vẫn bước từng bước tới phía trước, khiến cho thân ảnh chậm rãi từ trong bóng tối đi ra. Mái tóc bạc trắng lộ ra trong u quang. Màu trắng như bạch cốt này trong nháy mắt khi toàn thân hắn hiện ra từ trong bóng tối khiến trái tim lão già họ Chu vừa rời khỏi động phủ đập thình thịch.
Trái tim đập rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã thay thế tất cả tiếng động trong tâm thần hắn. Giống như muốn từ lồng ngực lao ra, vỡ tan thành từng mảnh.
Cảm giác mãnh liệt này khiến ánh mắt lão già họ Chu lộ vẻ không thể tin nổi và nỗi sợ vô cùng.
Cất bước đi tới, Vương Lâm dừng lại trước người lão già họ Chu này một trượng, ngừng chân, bình tĩnh nhìn vào hai mắt đối phương.
Loại ánh mắt này, loại phong thái này khiến lão già họ Chu cảm thấy một áp lực cường đại. Khiến cho đầu óc hắn trống rồng.
Là. Là Lữ Văn Nhiễm trưởng lão.
Gần như chỉ trong nháy mắt, lão già họ Chu đã không thể chịu nổi áp lực này. Hắn thậm chí cảm thấy nếu mình không trả lời thì dưới ánh mắt của đối phương, bản thân sẽ phải hình thần câu diệt, tan thành mây khói.
Trong nháy mắt khi lời này nói ra, ánh mắt Vương Lâm dời khỏi người lão già, nhìn về phía cung điện xa xa. Ở trong cung điện xa hoa nhất chính là chỗ của Lữ Văn Nhiễm.
Hầu như trong tích tắc khi ánh mắt của Vương Lâm nhìn tới, Lữ Văn Nhiễm cũng như phát hiện ra, mở hai mắt, cùng với ánh mắt của Vương Lâm, cách một tầng cung điện, mơ hồ như đối mặt.
Lão già họ Chu thầm thở phào một hơi, áp lực toàn thân tiêu tán. Nhưng cảm giác kinh khủng này đã để lại ấn tượng không thể phai nhạt trong lòng hắn.
Người này không phải là nhờ quan hệ mà trở thành trưởng lão Đại Hồn Môn! Tu vi của hắn. Thật sự là đáng sợ!
Sắc mặt lão già họ Chu tái nhợt. Vừa rồi Vương Lâm nhìn hắn khiến hắn cảm thấy như có một thanh kiếm sắc bén đặt ở mi tâm, suốt đời khó có thể quên được.
Hắn càng cảm thấy vô cùng hối hận, không nên nghe theo lời của Lữ Văn Nhiễm, trêu chọc một người kinh khủng như vậy.
Ánh mắt Vương Lâm sau khi dừng lại tại cung điện một hơi thở liền rời đi. Thần sắc bình tĩnh, tay áo vung lên, bước qua người lão già họ Chu kia. Đồng thời khi hắn đi qua, hắn như tùy ý vỗ vai lão già này.
Hủy đại môn của động phủ ta, đáng chết! Nể tình ngươi phạm tội lần đầu, tội có thể tha. Nhưng trừng phạt thì không thoát được! Ngày mai Vương mỗ trở về, muốn thấy động phủ đã có đại môn.
Vừa nói, thân thể Vương Lâm vừa hướng về phía trước, chậm rãi biến mất.
Chuyện tuần tra Vương Lâm không cự tuyệt. Nếu là Lữ Văn Nhiễm phái đi thì dù cự tuyệt một lần sẽ lại có nhiều lần khác.
Sau khi Vương Lâm rời đi, lão già họ Chu kia run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, thân thể lảo đảo, ánh mắt hoàn toàn bị sự sợ hãi bao phủ.
Hắn hầu như không cần nghĩ ngợi, lập tức bay vọt về phía xa xa, tìm kiếm đại môn mới cho động phủ này, muốn trước khi Vương Lâm trở về có thể sửa chữa xong. Hắn không dám không làm như vậy.
Chu đạo hữu, ngươi tới đây một chút.
Nhưng trong nháy mắt khi lão già này lao đi, một giọng nói vang lên bên tai hắn, khiến cho cước bộ của hắn bỗng sững lại, ánh mắt cực kỳ đau khổ.
Giọng nói này là của Lữ Văn Nhiễm.
Hai người các ngươi có mâu thuẫn gì thì cũng không cần kéo ta vào.
Lão già họ Chu này thầm than. Lữ Văn Nhiễm gọi, hắn cũng phải lập tức chạy tới, cười khổ một tiếng, đành bỏ qua việc chữa trị đại môn của động phủ, bất đắc dĩ bay đi. Hắn chỉ cầu sao mình từ chỗ Lữ Văn Nhiễm đi ra vẫn còn đủ thời gian để hoàn thành việc Vương Lâm giao. Nếu không thì hậu quả hắn không dám nghĩ tới nữa.
Ở trong lòng đất Cực Thiên thảo nguyên, thân ảnh Vương Lâm phiêu hốt. Dọc đường đi lên, không lâu sau hắn đã xuất hiện dưới ánh trăng.
Ánh trăng rất sáng, bao phủ cả mặt đất, khiến thảo nguyên này tràn ngập một màu bạc. Nhưng khi Vương Lâm xuất hiện thì lúc này đã quá nửa đêm. Ánh trăng dần dần mờ đi, bị một tầng mây đen che phủ, khiến cho mặt đất tràn ngập bóng tối.
Vương Lâm yên tĩnh từ từ đi trên thảo nguyên. Cỏ xanh trên mặt đất phát ra những tiếng lạo xạo. Ban đêm yên tĩnh, tiếng động này nghe càng rõ.
Thời gian từ từ trôi qua. Mặt trăng trên bầu trời đã bị mây đen hoàn toàn che phủ. Do vậy thiên địa lúc này hoàn toàn chìm đắm trong bóng tối. Thân ảnh của Vương Lâm lại một lần nữa dung nhập vào trong đêm, không còn nhìn rõ nữa.
Chỉ có gió từ xa thổi tới, cuốn qua mặt đất, khiến y phục và vài sợi tóc của Vương Lâm thổi bay lên, nhưng trong bóng tối cũng mơ hồ không nhìn rõ.
Đi trên thảo nguyên, Vương Lâm nhớ tới Lý Mộ Uyển. Hắn nhắm hai mắt, trong lòng tràn ngập đau thương. Hắn vuốt ve tay phải của mình. Nơi đó là Không Gian trữ vật có Lý Mộ Uyển đang ngủ.
Vuốt tay phải, cảm nhận được độ ấm của bàn tay, giống như hắn có thể cảm nhận được Lý Mộ Uyển.
Hơn hai ngàn năm, chưa tới ba ngàn năm, rất dài, nhưng cũng rất ngắn. Giống như cỗ xanh trên Cực Thiên thảo nguyên này, đã trải qua mấy đời tràn ngập thảo nguyên này. Nhưng gió thì lại vĩnh viễn không thay đổi mà thổi tới.
Than nhẹ một tiếng, Vương Lâm ở trên đại lục xa lạ này, trong màn đêm. Bởi vì vết thương chưa lành mà trong lòng nổi lên cảm giác cô độc.
Ta lấy hỏa diễm nhiễm đỏ trời cao, chỉ để nàng không còn thấy lạnh.
Ta lấy lôi điện ầm vang thế giới, chỉ để nàng có thể nghe thấy giọng nói của ta.
Ta cùng Tuế Nguyệt đi qua vạn vạn năm. Đi qua từng giới, từng giới, chỉ để tìm được hơi thở của nàng.
Ta nhập ma sát đạo, nghịch thiên thí thiên, đánh vỡ thiên địa. Bóng lưng cô độc đứng trước mặt nàng cũng chỉ vì muốn nàng mở đôi mắt.
Vương Lâm nhìn thảo nguyên đen kịt, trầm mặc đi tới.
Hắn thích đêm đen. Bởi vì đêm đen có thể che bớt thân ảnh hiu quạnh. Hắn cô độc, hắn không muốn người khác nhìn thấy.
Trong lòng một người đều có một cái rương, chứa trong đó ký ức cả đời. Ký ức này có thể là ngọt ngào, có thể là cay đắng.
Có người đánh mất cả cái rương này và bản thân, không thể tìm được nữa.
Có người khóa chặt cái rương này, nuốt chìa khóa, để mình không thể mở ra được, cũng không cho người khác chạm vào.
Có người vẫn nắm chặt cái rương này trong lòng bàn tay, nói với mình là không được quên.
Có người lại chôn thật chặt cái rương này xuống, chờ một năm nào đó. Xuân ấm khai hoa, xem có thể nở ra một đóa hoa kiều diễm hay không.
Trong rương có thể là tình cảm của người, có thể là ngọt ngào và cay đắng lẫn lộn.
Cái rương của ta vẫn còn.
Vương Lâm thì thào. Trong bóng tối này không thể nhìn thấy sự cô độc của hắn, không thể nhìn thấy vẻ tịch mịch. hiu quạnh của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT