Hộp gấm này nhìn như rất tầm thường, chẳng khác gì vật của phàm nhân, không có một chút ánh sáng hay khí tức gì. Nhưng hộp gấm nhìn như tầm thường này lại có thể ngăn cản tất cả thần thức tiến vào thăm dò. Điều này cực kỳ bất phàm!
Trên hộp gấm còn có một tờ giấy vàng, giống như phong ấn, tỏa ra khí tức cổ xưa. Giống như đã tồn tại qua hàng vạn năm tháng cho đến hiện nay nhưng chưa có người nào mở tờ giấy vàng phong ấn này ra.
Nhìn hộp gấm kia, hai mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm ngâm, nhưng rất nhanh hai mắt chợt lóe sáng, tay phải giơ lên xé tấm giấy vàng phong ấn trên hộp gấm kia đã bao năm kia xuống!
Trong nháy mắt khi phong ấn được mở ra, Vương Lâm cảm thụ rõ ràng từ trong tờ giấy kia truyền ra một luồng lực lượng kỳ dị, chui vào trong cơ thể hắn, nhanh chóng lưu chuyển một vòng liền quay về, dường như phán đoán thân phận người mở hộp gấm này vậy.
Tờ giấy vừa bị xé bỏ nằm trên tay Vương Lâm, sau khi trải qua vô số năm tháng, đột nhiên chợt hóa thành một đám tro bụi, tiêu tán trước mặt Vương Lâm, duy chỉ còn hộp gấm kia là vẫn yên tĩnh lơ lửng nơi đó.
Sắc mặt Vương Lâm ngưng trọng. Trong một khắc khi xé mở phong ấn này, hắn mơ hồ cảm nhận được một sự dao động từ trong hộp gấm kia truyền ra. Sự dao động rất mịt mờ. nếu không tỉ mỉ kiểm tra rất dễ bỏ qua.
Vương Lâm giơ tay lên, vung lên phía trước hộp gấm, lập tức hộp gấm cạch một tiếng liền mở ra, lộ ra một vật!
Đó là một hòn đá màu đen lớn cỡ nắm tay. Hòn đá này không có quy tắc gì, dường như không khác gì những hòn đá tầm thường khác nhưng trên bề mặt nó lại có vô số lỗ nhỏ. Những luồng dao động mờ ảo từ trên hòn đá truyền ra, tràn ngập động phủ.
Nhìn hòn đá này, Vương Lâm nhướng mày. Hắn không biết đây là vật gì, thần thức liền tản ra, chậm rãi tới gần hòn đá. Nhưng thần thức hắn vừa mới tới gần lập tức bị vô số lỗ nhỏ trên tảng đá nhanh chóng hấp thu.
Vương Lâm không thay đổi sắc mặt, tùy ý để cho hòn đá hút thần thức của mình vào bên trong. Thời gian trôi qua. Hắn thấy được bên trong hòn đá này, thần sắc lập tức có biến hóa!
Đây là.
Vương Lâm thấy trong viên đá nho nhỏ này không ngờ ẩn chứa vô số không gian. Mỗi một lỗ nhỏ kia đều là một không gian độc lập.
Đây là một khối Không Gian Thạch. Là lễ vật đầu tiên ta chuấn bị cho ngài, ngài từ động phủ giới đi tới Tiên Cương đại lục, Không Gian trữ vật nhất định sẽ vì pháp tắc của Tiên Cương đại lục mà rất khó mở ra. Trả giá bằng việc hủy diệt một không gian trong Không Gian Thạch này có thể cho ngài mở được Không Gian trữ vật mà không tốn hao gì tới những thứ ở bên trong, lấy được vật phẩm. Nhưng việc này không thể làm được nhiều lần, chỉ có một cơ hội, nếu không, Không Gian Thạch sẽ không ổn định, từ từ xuất hiện sự tan vỡ.
Một cái giọng nói già nua truyền ra từ một không gian bên trong viên đá.
Đây chỉ là một trong số những tác dụng của Không Gian Thạch. Nó còn có một tác dụng khác đó chính là nuôi dưỡng Thiên Đạo. Ta biết trong tay của ngài, có một Thiên Đạo không hoàn chỉnh. Nuôi dưỡng nó ở nơi này sẽ khiến nó chậm rãi hoàn chỉnh.
Đây là phần lễ vật thứ nhất, hi vọng ngài sẽ thích.
Giọng nói già nua từ từ nhỏ dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất, mặc cho Vương Lâm tìm kiếm trong Không Gian Thạch ra sao cũng không tìm được tung tích của giọng nói kia.
Vương Lâm ánh mắt sững lại, thần thức thu hồi lại từ hòn đá. nhìn chằm chằm hòn đá trong tay, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
Hắn không có hành động thiếu suy nghĩ, mà để hòn đá này ở một bên, ánh mắt rơi vào trên hộp gấm thứ hai. Hộp gấm này cũng có dán một tấm giấy phong ấn. Tay phải Vương Lâm vung lên, tấm giấy liền bị cuốn đi, hóa thành tro bụi. Đồng thời, hộp gấm kia cạch một tiếng liền mở ra.
Trong đó, chỉ có một vật phám. Đó là một ngọc giản lượn lờ sương mù. Ngọc giản này hoàn toàn do sương mù tạo thành. Trong nháy mắt hiện ra trước mắt Vương Lâm, sương mù liền cuồn cuộn, chuyển động một cách quỷ dị.
Nhìn chằm chằm ngọc giản từ sương mù này, Vương Lâm nhíu mày, tay phải giơ lên chụp vào hư không một cái. Lập tức kia ngọc giản từ sương mù kia bay ra, rơi vào trong tay Vương Lâm. Trong nháy mắt khi tay hắn đụng tới ngọc giản này, thanh âm già nua kia chợt hiện lên trong tâm thần Vương Lâm.
Đây là lễ vật thứ hai ta chuẩn bị cho ngài ngọc giản này là Hồn Diễn đạo suốt đời ta biến thành, có thể vì ngài thi triển một lần Tiên Cương biến hóa, tính ra cho ngài một việc. Nhưng chỉ có một lần mà thôi.
Thanh âm kia tiêu thất, Vương Lâm trầm mặc nhìn ngọc giản trong tay. Hắn thấy trong đó có vô số thân ảnh giao nhau, giống như chỉ cần tâm thần hắn khẽ động là có thể chỉ định một người, dùng ngọc giản này tính toán.
Hai phần lễ vật này, phần thứ nhất có thể giúp cho Vương Lâm an toàn lấy ra vật phẩm từ Không Gian trữ vật, cũng có thể nuôi dưỡng Thiên Đạo. Vương Lâm tuy rằng động tâm, nhưng lại không phải nhất định phải có.
Nhưng phần lễ vật thứ hai lại khác quá xa, so với lễ vật thứ nhất còn quý trọng hơn gấp mấy lần. Nếu lời nói kia là chân thật, Vương Lâm có thể dùng ngọc giản này tính toán ra một lần biến hóa quá khứ tương lai của mình hay người khác. Điều này đối với Vương Lâm mà nói, việc này là cực kỳ khó có được.
Thậm chí vào thời khắc mấu chốt, ngọc giản này có thể giúp hắn bảo mệnh!
Nhìn ngọc giản này, Vương Lâm nội tâm chấn động ngập trời, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt. nhìn về phía hộp gấm thứ ba!
Cái thứ nhất vốn đã trân quý, tặng vật thứ hai lại vượt xa cái trước, không biết tặng vật thứ ba là vật gì.
Vương Lâm đem ngọc giản để ở một bên, tay phải giơ lên hướng về hộp gấm thứ ba chụp một cái. Lập tức hộp gấm này nhanh chóng bay tới, rơi vào trong tay hắn Tấm giấy niêm phong trên hộp gấm tan thành mây khói, thậm chí ngay cả hộp gấm kia cũng như đã mục, hóa thành tro bụi rơi xuống trong tay Vương Lâm, lộ ra trong đó một giọt nước mưa óng ánh trong suốt lớn bằng ngón tay!
Bên trong giọt nước này có vô số sương mù lượn lờ, huyền hóa ra ánh sáng loá mắt, như có thể thu lấy tâm thần người khác, khiến cho người ta sau khi nhìn thấy sẽ bị lạc trong thế giới của giọt nước mưa này.
Một luồng khí tức thủy bổn nguyên nồng đậm từ trong giọt nước mưa này khuếch tán ra, bao phủ toàn bộ động phủ. Đồng thời cũng tràn ngập cả ngọn núi đang bị thiêu đốt này. Biển lửa bên ngoài ngọn núi bị khí tức thủy bổn nguyên này tràn tới thậm chí có dấu hiệu bị dập tắt!
Trong nháy mắt khi nhìn đến giọt nước này, sắc mặt Vương Lâm lập tức biến đối, con ngươi trong hai mắt co rút lại, nhìn chằm chằm vào giọt nước mưa kia, nội tâm trào dâng sóng gió!
Vật phẩm thứ ba này đối với Vương Lâm mà nói kia cần thiết hơn hai thứ trước rất rất nhiều. Đây chính là vật mà Vương Lâm tha thiết ước mơ, thủy bổn nguyên của hắn ở Ngũ Hành Tinh đã đạt tiểu thành nhưng mãi vẫn không thể tiến triển, không tài nào đạt đến trình độ viên mãn. Do đó, tu vi của hắn thủy chung vẫn đình trệ ở Không Linh hậu kỳ, không thể tăng tiến.
Mặc dù là hỏa bổn nguyên chân thân ngưng tụ thành cũng vẫn như trước không thể đề cao cảnh giới của Vương Lâm, chỉ khiến thần thông của hắn dữ dội hơn mà thôi.
Ta đã có bảy bổn nguyên, nếu thủy bổn nguyên này có thể đại thành, lập tức sẽ đạt tới tám đạo, tu vi đạt tới Không Linh Đại viên mãn. Nếu lại có thể có thêm một bổn nguyên nữa, ta lập tức có cửu đại bổn nguyên, đến lúc đó cửu cửu vận chuyển, tu vi đột phá Không Linh, trở thành Không Huyền tu sĩ! Mà khi đó, ta mặc dù có tu vi Không Huyền nhưng do bổn nguyên nên có thể đánh với tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ một trận, không bây giờ cần tới đại thần thông mới có thể giao chiến. Thậm chí khi ta đạt tới Không Huyền hậu kỳ, vượt qua chín lần Huyền Kiếp, không cần nhiều lần, một lần có thể liên tục vượt qua cửu kiếp trở thành tu sĩ Không Kiếp!
Vương Lâm hiểu rõ còn đường tu luyện của bản thân hoàn toàn bất đồng với người khác. Hắn không có Hương Hỏa, toàn bộ những thứ cần thiết đều là cảm ngộ cùng hấp thu vật chất trong Thiên Địa, lấy phương pháp như vậy có đủ chín đạo Bổn nguyên là có thể tiến nhập cảnh giới Không Huyền không hề giống với người khác.
Có thể nói, then chốt trong việc tu đạo của Vương đều nằm ở bổn nguyên!
Nhưng bổn nguyên nói thì đơn giản, trên thực tế để đạt được tới đại viên mãn lại cực kỳ gian nan. Hôm nay nhìn thấy giọt nước chứa thủy bổn nguyên này, Vương Lâm không khỏi hít sâu một hơi.
Cả đời này hắn không phải lần đầu tiên đạt được giọt nước chứa thủy bổn nguyên. Đây là lần thứ hai! Lần đầu tiên là ở trong tay Thiên Vận Tử quỷ dị nọ, cũng cho Vương Lâm một giọt nước. Chính nhờ giọt nước này và cơ duyên ở Ngũ Hành Tinh mới khiến cho thủy bổn nguyên của Vương Lâm có chút thành tựu.
Nhưng lúc này giọt nước trong tay hắn vượt xa so với thứ Thiên Vận Tử tặng. Hai thứ này nếu so sánh thì chẳng khác gì đom đóm mà đòi so với trăng vậy!
Giọt thủy bổn nguyên này là lễ vật thứ ba ta chuấn bị cho ngài. Vật này là do ta luyện hóa chín mươi chín dòng sôn trên Thiên Hà châu ngưng tụ thành, còn có rất nhiều thủy bổn nguyên trong cơ thể tu sĩ bị ta rút ra. Ngài hấp thu xong, không biết có thể khiến cho thủy bổn nguyên đại thành hay không. Hắn là dù không viên mãn nhưng cũng chỉ kém một chút mà thôi.
Ba phần lễ vật này hy vọng ngài vui lòng, hy vọng tiếp nhận xong có thể che chở cho Đại Hồn Môn ta một lần. khiến cho hậu nhân của ta có thể trở lại Trung Châu!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, sau khi giọng nói già nua trong tâm thần tiêu tán liền cầm lấy giọt nước kia. Vật này đối với hắn quá mức trọng yếu!
Nắm lấy giọt nước chứa thủy bổn nguyên, thần thức Vương Lâm ầm ầm tràn vào cần thận xem xét một phen, xác định bên trong không có âm mưu gì, hai mắt bừng sáng, ngẩng dầu nhìn về phía ngoài động phủ, ánh mắt như xuyên thấu qua động phủ nhìn vào bầu trời.
Nếu Vương mỗ ngày sau có năng lực che chở cho Đại Hồn Môn thì ta nhất định sẽ làm!
Lời nói này của Vương Lâm thốt lên, bầu trời bên ngoài giống như có một luồng sấm sét ầm ầm vang lên, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.
Trong tiếng ầm vang này, vô số tu sĩ bừng tỉnh. Nhất là Thanh Ngưu lão tổ trên Thanh Thiên Phong kia lại đứng bật dậy. Đồng tử trong hai mắt co rụt lại, tâm thần chấn động, ngơ ngác nhìn sấm sét trên bầu trời.
Lão tổ đời thứ nhất.
Trong tiếng sấm sét, Vương Lâm ngồi trong động phủ trên ngọn núi của mình, tay trái giơ lên bắt quyết điểm một chỉ. Lập tức một luồng uy áp mạnh mẽ khuếch tán ra, bao phủ cả ngọn núi.
Bổn nguyên chân thân, làm hộ pháp cho ta!
Giọng nói của Vương Lâm vang vọng trong Đại Hồn Môn, tay phải bắt quyết, khiến ngọn núi này bốc cháy bừng bừng, toàn bộ ngưng tụ bên ngoài động phủ của hắn, hóa thành bổn nguyên chân thân khoanh chân ngồi xuống.
Cùng lúc đó, Phàn San Mộng ánh mắt lóe sáng, nhìn thoáng qua ngọn núi đang có hỏa diễm ngưng tụ, không biết trong lòng nghĩ gì.
Vương Lâm tất nhiên sẽ không quên Phàn San Mộng này. Hắn có dũng khí đưa nữ tử này tới thì tất nhiên có thủ đoạn khắc chế, lúc này vào lúc bế quan, tay phải hắn cầm lấy Không Gian Thạch kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT