Thần thức trong cơ thể Vương Lâm đang thúc dục truyền thừa ký ức. Nhưng ngay sau đó, đáy lòng hắn trầm xuống. Truyền thừa ký ức không có bất kỳ phản ứng gì, mặc cho hắn trong lòng muốn rời đi như thế này đi nữa cũng chẳng có biến hóa gì xảy ra.
Ánh mắt Vương Lâm âm trầm. Hắn trước đây đã có hoài nghi, hiện giờ truyền thừa ký ức không có hiệu quả, hắn trong lòng đã rõ, nơi này không phải là thức hải!
Như vậy thì mọi cố gắng từ trước tới nay để tới được đây đều trở thành vô nghĩa. Hàn quang thoáng hiện lên trong mắt Vương Lâm, nhưng rất nhanh ánh mắt hắn liền khôi phục bình thường. Vương Lâm biết rõ hết thảy mọi chuyện đều không tầm thường. Trong bộ phận truyền thừa ký ức nọ ghi lại, năm đó thần thức của Đồ Ti phân thành hai, hóa thành huyết hải và tử hải. Đây là chuyện thiên chân vạn xác.
Mà nơi này hiển nhiên là thần thức tử hải, nhưng tại sao truyền thừa ký ức ở đây lại mất đi hiệu lực.
Ánh mắt Vương Lâm sáng lên, nhìn quanh một lúc lâu. Đột nhiên ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào một khối lân phiến trên lưng sinh vật dài vạn trượng kia, đáy lòng hiện lên một tia nghi hoặc.
Hắn vừa suy nghĩ, nhìn kỹ lại khối lân phiến đó, nhớ ký vị trí. Vừa rồi khi Vương Lâm thúc dục truyền thừa ký ức, hắn có thể cảm nhận được một tia kêu gọi yếu ớt từ trên lân phiến đó.
Sự kêu gọi này tuy yếu ớt nhưng vẫn làm rung chuyển truyền thừa ký ức của hắn. Do vậy Vương Lâm tin chắc trong tấm lân phiến đó có Càn Khôn khác!
Ánh mắt hắn thay đổi, tay phải khẽ giơ lên, ngón trỏ búng nhẹ. Một khe hở cực nhỏ hiện lên, lóe lên rồi biến mất. Động tác nhỏ của Vương Lâm cực kỳ bí mật, hơn nữa cái khe nhỏ kia xuất hiện và biến mất trong nháy mắt, cho nên cũng chẳng ai chú ý.
Trong lòng Vương Lâm hơi yên tâm. Cái khe hở này xuất hiện, chứng tỏ nơi đây hắn có thể sử dụng phương pháp di động đặc thù của truyền thừa ký ức.
Thần thức của hắn liếc qua túi trữ vật, trong lòng thầm cười lạnh. Trong túi trữ vật của hắn có nhiều thứ như vậy, trong đó khiến hắn lo lắng chính là bổn mạng pháp khí và khu thú quyển của mười người kia. Còn hai mươi khối cực phẩm linh thạch kia trong lòng Vương Lâm chẳng hề để ý đến.
Hắn không tin là mười lão cáo già này lại có thể dễ dàng đem mấy thứ này giao cho hắn như vậy. Chẳng qua chỉ là muốn tung hỏa mù mà thôi.
Đã có kinh nghiệm sau nhiều lần tiến vào khe không gian, Vương Lâm sớm đã phát hiện khi dùng phương pháp của truyền thừa ký ức mở ra khe không gian cũng không phải là sau khi tiến vào lập tức đi ra mà là ở trong một khoảng không trung gian trong thời gian ngắn. Trong đó khí tức hỗn loạn, có thể ngăn cản hết thảy mọi thần thức.
Hắn lúc đầu còn thử một lần lấy một thanh phi kiếm, dùng thần thức điều khiển nó bay vào trong khe hở. Nhưng khi phi kiếm tiến vào trong khe, hắn lập tức mất cảm ứng. Chỉ có khi nó ra khỏi khe không gian hắn mới liên lạc lại được.
Hắn thầm suy nghĩ, nếu vận dụng tính chất đặc biệt này thật tốt thì nhất định thu được hiệu quả cực cao!
Trầm ngâm một chút, Vương Lâm bí mật đem khu thú quyển, cực phẩm linh thạch và mười kiện pháp khí từng thứ một đặt riêng ra trong ba cái túi trữ vật khác nhau.
Đúng lúc này biến cố xảy ra.
Mười người bọn Đóa Mục đưa mắt nhìn nhau, do lão giả cầm đầu, hai tay đồng thời bắt quyết. Từng cột sáng từ trong tay họ hiện ra, liên kết với nhau thành một đồ hình bất quy tắc, vây quanh Thác Sâm.
Ánh mắt Thác Sâm lạnh như băng, nhìn mấy người Đóa Mục, khóe miệng lộ một nụ cười lạnh, chậm rãi nói:
- Mười người các ngươi chờ đợi nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, tốt lắm!
Lão giả cùng Vương Lâm giao dịch thần sắc âm trầm, không nói tiếng nào, hai tay gấp rút biến hóa. Chín người còn lại thủ quyết cũng biến hóa càng lúc càng nhanh.
Đồng thời đồ hình kia cũng đột nhiên phát sáng mạnh mẽ, nhanh chóng hướng về Thác Sâm áp tới.
Thác Sâm cười lạnh, thu hồi ánh mắt, nhìn về sinh vật dài vạn trượng nọ, chậm rãi nói:
- Xem ra các ngươi sớm đã liên lạc với nhau, lúc này muốn phong ấn ta một lần nữa!
Sinh vật dài vạn trượng kia nhìn chằm chằm vào Thác Sâm, bình thản nói:
- Phong ấn ngươi, mười người bọn hắn sẽ nhận được truyền thừa ký ức. Hấp dẫn lớn như vậy, dù là ai cũng sẽ đồng ý.
Thác Sâm chẳng thèm để ý đồ hình đang nhanh chóng đánh tới mình, cười ha hả, tay phải cầm thương chợt vung lên, những tiếng xé gió liên tiếp vang lên. Một con hắc long từ giữa không trung xuất hiện, hướng về đồ hình lao thẳng tới.
Ngay sau đó, hồng phát nam tử tay phải điểm vào trán, nhìn chằm chằm vào mười người bọn lão giả, âm trầm quát:
- Bạo!
Lão giả biến sắc, hồng mang trên thân thể lóe lên. Một tia khí tức hỗn loạn từ trong cơ thể hắn lan ra. Thân thể hắn run rẩy, tay phải lập tức chụp vào tiểu phúc của mình, quát:
- Tán!
Hồng mang trong cơ thể hắn liền lập tức thoát ra. Vào lúc này, chín người còn lại đều lộ vẻ ngưng trọng, pháp quyết trong tay liên tục biến đổi, đủ mọi hình dáng.
Hồng mang nọ lập tức chia ra làm chín đạo, mỗi một đạo dung nhập một người trong chín người kia. Cơ thể họ liền tỏa hồng mang sáng ngời, sau đó lão giả liền hô:
- Hợp!
Trong nháy mắt, hồng mang trong cơ thể chín người dung hợp xong liền nhanh chóng chui ra, bay lại hợp thành một, trở về trong cơ thể lão giả. Trong khoảnh khắc hồng mang trở về cơ thể lão giả, hắn không tự chủ được, phun một ngụm máu đen, sắc mặt trở nên tái nhợt. Hắn nhìn Thác Sâm nhe răng cười nói:
- Thác Sâm, lão phu nếu có gan giết ngươi thì đương nhiên sớm đã có cách bài trừ phân thức. Chiêu này đối với ta vô dụng rồi.
Mọi chuyện nói ra thì dài nhưng thực tế cũng chỉ trong vài giây mà thôi.
Khóe miệng Thác Sâm lộ nụ cười lạnh. Hắn điểm mi tâm của mình, ánh mắt nhìn về chín người còn lại, trong miệng quát khẽ:
- Bạo!
Ánh mắt lão giả chớp động, quát to:
- Lệ Bằng!
Thác Sâm ngẩn ra. Hai chữ Lệ Bằng hắn mơ hồ có chút ấn tượng. Chính là trong mười một người này có một người bỏ chạy, cuối cùng tự hắn đuổi bắt mà không được.
Lúc này trong miệng sinh vật dài vạn trượng kia bỗng nhiên truyền ra một trận cười to. Thanh âm này hiển nhiên không phải là thanh âm của sinh vật này, mà là một người khác. Miệng sinh vật đó mở ra, phun ra một cái hạt, trên đó là một quả cầu thịt.
Quả cầu thịt này gắn rất chắc vào cái hạt, giống như là nó mọc rễ ở đó vậy. Sau đó nó từ từ mở ra, hướng ra phía ngoài, đột nhiên lại hiện ra một cái đầu người.
Cái đầu này mi thanh mục tú, trông giống như một thư sinh, chỉ là hai mắt lộ quang mang yêu tà, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thác Sâm, trong miệng niệm một khẩu quyết vô cùng phức tạp.
Khẩu quyết nọ lập tức hóa thành mười quang quyển, trong nháy mắt phủ lấy thân thể mười người. Thủ đoạn tự bạo phân thức của Thác Sâm hoàn toàn mất tác dụng.
Thác Sâm quay đầu lại, nhìn cái đầu, sắc mặt âm trầm hẳn, chậm rãi nói:
- Xem ra năm đó ta không bắt được ngươi là vì ngươi được súc sinh này cứu!
Đầu người kia nhếch miệng, hai mắt lộ vẻ oán hận ác độc, thanh âm tràn ngập hận ý, gằn từng chữ một:
- Năm đó ngươi lừa mười một người chúng ta giúp ngươi bài trừ phong ấn của cổ thân Đồ Ti, để ngươi khôi phục tự do, đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời chúng ta. Hôm nay chúng ta sẽ sửa chữa sai lầm này. Cho dù là truyền thừa ký ức hay truyền thừa lực lượng đều sẽ là của chúng ta!
Thác Sâm vung trường thương trong tay, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng như có như không lộ ra một nụ cười trào phúng, bình thản nói:
- Đầu tiên là mười người trở mặt, sau đó là trong miệng súc sinh kia có Càn Khôn, cũng coi là có một hai chiêu. Còn chiêu nào thì giở hết ra đi. Vừa nói hắn vừa liếc nhìn Vương Lâm và mấy trăm tu sĩ ma hóa đang bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc sững người ở phía xa.
Cái đầu cười lạnh nói:
- Ngươi sẽ biết!
Vừa nói hắn vừa không biết dùng phương pháp nào đó giao tiếp với sinh vật dài vạn trượng kia. Thân hình nó liền chuyển động, tử hải nổi sóng cuồn cuộn, sau khi yên tĩnh lại, không ngờ lại hình thành một cái xà trận ở bên dưới Thác Sâm.
Trong xà trận này còn có thanh trường mâu hóa thành hắc long đang ngăn trở đồ hình kia.
Như vậy là Thác Sâm đã bị vây khốn.
Đôi mắt Thác Sâm bình tĩnh, khóe miệng vẫn cười trào phúng. Hắn há mồm phun ra một đạo tử quang. Thanh Tàn Nguyệt loan đao liền xuất hiện, được hắn cầm trong tay trái. Thác Sâm tay trái cầm đao, tay phải cầm thương, mạnh mẽ vung lên.
Ngay sau đó đồ hình đang vây khốn hắn lập tức có vẻ như sắp bị phá.
Ánh mắt Thác Sâm lóe lên, hai tay vẽ lên trong hư không. Tàn Nguyệt loan đao và Diệt Thần mâu run rẩy toàn thân, như hai đạo lưu tinh đột nhiên đánh về phía mép đồ án.
Trong mười người lập tức có bốn người miệng phun máu tươi, thân thể run rẩy, không thể tự khống chế nữa.
Trong thời khắc nguy cơ này, sinh vật nọ đột nhiên thân thể cứng đờ, sau đó trên đỉnh đầu bay vụt ra một nam tử toàn thân là lân phiến. Hai mắt hắn như hai mắt rắn, cả người tỏa ra khí tức không phải của nhân loại.
Người này sau khi xuất hiện, trong miệng truyền ra một tiếng huýt gió. Tiếng huýt gió này cực kỳ sắc nhọn, hóa thành những thanh lợi kiếm vô hình, từ bốn phương tám hướng đâm tới Thác Sâm.
Cùng lúc này, trong mười người, lão giả kia thần sắc trở nên trầm trọng. Đồ hình kia đều là do mười người bọn họ duy trì, mỗi một lần chớp động đều khiến tâm thần bọn họ đại chấn. Hắn quay đầu nhìn Vương Lâm, trong miệng vội quát khẽ:
- Tiểu hữu! Ra tay!
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm. Hắn nhìn chằm chằm vào Thác Sâm. Từ khi lão giả ra tay tới giờ, Vương Lâm vẫn quan sát người này. Cho tới bây giờ, đôi mắt người này vẫn bình tĩnh không loạn.
Lúc này nghe lão giả gọi, thân thể Vương Lâm đột nhiên cử động, hướng về phía lão giả phóng tới. Vẻ mặt lão giả vui vẻ, đang muốn nói gì đó. Đột nhiên Vương Lâm đổi hướng, phóng nhanh về phía sinh vật vạn trượng nọ.
Vương Lâm mặc kệ mấy kẻ kia đánh nhau sống chết. Mục tiêu của hắn chỉ có khối lân phiến trên cơ thể sinh vật kia. Thực ra, ngay từ đầu hắn đã không định làm cái chuyện phong ấn này. Những chuyện như vậy Vương Lâm tự nhận là không đủ sức.
Thần sắc lão giả trở nên âm trầm. Hắn hừ nhẹ một tiếng, hai tay đặt trước ngực, ngón trỏ và ngón cái đụng vào nhau, tạo thành một đồ hình lục lăng, sau đó trong miệng ngâm khẽ:
- Pháp khí của ta, phệ!
Hắn vừa ngâm xong, tay phải Vương Lâm đột nhiên vung lên. Trước người hắn xuất hiện một cái khe không gian. Tốc độ hắn cực nhanh, trong nháy mắt liền chui vào trong đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT