Khang Nhân đầu tiên đi vòng quanh bốn phía vài vòng, cẩn thận quan sát một lát mới từ từ tiến sát vào ngọn núi đã sụp đổ một nửa kia. Đi tới cách Vương Lâm mấy chục trượng.
 
Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang nằm đó. Ánh mắt khó nén được vẻ hưng phấn và tham lam.
 
Thân thể mạnh thế này trừ Cổ Quốc ra thì cực kỳ hiếm thấy! Xem bộ dáng của người này, mi tâm không có tinh điểm, hẳn không phải là Cổ Thần nổi tiếng nhờ khí lực. Mà thân thể hắn cũng không có khí tức đặc thù của Cổ Tộc. Người này hắn không phải là tu sĩ của Cổ Quốc!
 
Thân là tu sĩ không ngờ lại có thân thể cường đại tới vậy. Không biết hắn làm sao tu thành được!
 
Khang Nhân liếm liếm môi, trái tim càng đập nhanh. Hắn cảm thấy kỳ ngộ của mình lúc này đúng là một cơ may mà trời ban tặng!
 
Hắn không ngờ được mình chỉ phi hành bình thường trên trời mà lại có thể gặp được một kỳ ngộ rơi xuống trước mặt.
 
Sinh khí người này toàn bộ đã tiêu tán, rơi vào trạng thái chết giả rồi, vừa đúng lúc có thể để ta dùng luyện chế khôi lỗi. Có loại khôi lỗi này thì ta ở trong Thương Long Tông nhất định có thể quét ngang đám môn nhân đời thứ hai! Thậm chí có thể được lão tổ coi trọng mà nhận làm đệ tử, một bước lên trời!
 
Khang Nhân nghĩ tới mức hưng phấn, thần sắc trở nên vô cùng kích động.
 
Nhưng hắn dù kích động nhưng vẫn không quên việc phải cẩn thận, dừng lại cách Vương Lâm mấy chục trượng, thậm chí còn chuẩn bị có gì không ổn là bỏ chạy về gọi đồng môn ra. Dù sao nếu một mình hắn không nuốt nổi thì báo lên cho môn phái cũng coi là lập đại công.
 
Tay phải hắn giơ lên bắt quyết, lập tức trên cổ tay hắn xuất hiện một cái khe rồi tiêu tán. Từ trong cái khe bay ra một ngọc giản. Ngọc giản này sau khi xuất hiện liền có một luồng khí tức cuồng bạo mơ hồ tỏa ra.
 
Nắm lấy miếng ngọc giản này, Khang Nhân không cần nghĩ ngợi, trực tiếp ném về phía trước. Ngọc giản nọ liền hóa thành một vùng u quang bay thẳng tới Vương Lâm, trong nháy mắt rơi lên ngực hắn, ầm một cái liền nổ tung. Đất đai rung chuyển, một luồng lực lượng trùng kích kinh khủng bộc phát ra.
 
Trong lực lượng trùng kích này, thân thể Khang Nhân liên tục lùi lại mấy trăm trượng, vẻ hưng phấn trong hai mắt càng đậm.
 
Hắn không có phản ứng. Hắn không chết cũng bất tỉnh rồi!
 
Khang Nhân cười dài, nắm chắc thời gian, thân thể nhoáng một cái liền lao về phía trước, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Vương Lâm.
 
Lực lượng của ngọc giản đó nổ tung tuy lớn nhưng đối với thân thể Vương Lâm lại không thể tạo được chút thương tổn nào. Trên thực tế, loại ngọc giản chỉ có uy lực Tịnh Niết này thì dù là mười cái tới trăm cái cũng không thể rung chuyển nổi thân thể Vương Lâm.
 
Còn về Tị Thiên Quan ở sau lưng Vương Lâm thì vẫn hòa hợp với khí tức của thân thể hắn như cũ. Đừng nói là Khang Nhân không thể thương tổn được, dù là tu sĩ có tu vi mấy lần Huyền Kiếp cũng khó làm được điểm này.
 
Tới gần Vương Lâm, đột nhiên hai mắt Khang Nhân sững lại, nhìn chằm chằm vào Tị Thiên Quan phía sau lưng Vương Lâm. Hắn thấy nữ tử giống như đang ngủ say trong đó. Nữ tử này không phải tuyệt mỹ nhưng dáng vẻ đang ngủ say của nàng lại khiến cho hai mắt Khang Nhân lộ tà niệm.
 
Ha ha, vừa rồi còn nhìn không kỹ, hóa ra là nơi này còn có một nữ tu. Tốt, tốt, tốt, luyện nữ tu này thành khôi lỗi, từ nay về sau chuyên hầu hạ Khang Nhân ta cũng là một chuyện sung sướng!
 
Khang Nhân liếm liếm môi, hai tay bắt quyết hướng về phía bầu trời phía sau điểm một chỉ. Trên cổ tay hắn lại xuất hiện một cái khe nữa. Một cái lưới lớn từ trong cái khe nhoáng lên, trực tiếp bao phủ cả Vương Lâm và quan tài phía sau lưng hắn, bị Khang Nhân phong ấn.
 
Sau đó Khang Nhân vung tay áo lên, hóa thành một làn hắc phong cuốn theo thứ mà hắn tự nhân là cơ duyên bay thẳng về phía xa.
 
Vụ này có lời lớn rồi! Ha ha đúng là ông trời có mắt, muốn cho ta một cơ duyên lớn!
 
Khang Nhân hưng phấn nhanh chóng bay đi. Hắn không dám dừng lại chút nào. Giờ phút này ý niệm duy nhất trong đầu hắn là nhanh chóng trở về trong tông môn đi luyện hóa khôi lỗi!
 
Sơn môn của Thương Long Tông là một sơn cốc rất lớn trong một vùng núi non tràn ngập độc chướng. Tông phái này lại còn đào những ngọn núi bên cạnh, hóa thành vô số thạch thất làm động phủ cho môn nhân.
 
Dãy núi liên miên không dứt này trông như một biên giới mà người ta liếc mắt một cái là thấy được. Nơi này tồn tại hơn năm vạn đệ tử Thương Long Tông. Chẳng qua bình thường họ đều xuất ngoại hoặc bế quan, trừ những đại hội của tông phái vào hàng năm thì đám người này rất ít khi gặp nhau.
 
Khang Nhân hóa thành một đạo cầu vồng gào thét lao tới gần sơn môn. Độc chướng nơi này tuy tràn ngập kịch độc nhưng đều tự động tránh sang hai bên, hiển nhiên là người này có mang vật tị độc.
 
Nhảy vào trong độc chướng, rất nhanh phía trước Khang Nhân có một sơn cốc thật lớn như ẩn như hiện. Bên trong sơn cốc đó có vô số lầu các, mơ hồ có thể nhìn thấy từ phía xa.
 
Khang Nhân vừa mới đi vào trong sơn cốc, đột nhiên có một tiếng quát khẽ từ trong sơn cốc vang lên.
 
Người phương nào xông vào cốc, báo danh ngay. Trong ba nhịp thở không báo, tự gánh hậu quả.
 
Hư Vân, ngươi có ý tứ gì!
 
Hai mắt Khang Nhân lóe lên hàn quang, thân thể đứng ở bên ngoài sơn cốc, nói vọng vào trong.
 
Ồ? Hóa ra là Khang sư đệ. Sương mù quá dầy, không thấy rõ mọi thứ. Khang sư đệ không phải xuất ngoại tìm kiếm sao, sao lại nhanh trở về như vậy. Cái lưới phía sau ngươi mang theo vật gì thế?
 
Giọng nói không nhanh không chậm truyền ra. Chỉ thấy từ trong cốc có một thanh niên lưng gù đi ra.
 
Thanh niên cực kỳ anh tuấn, chỉ tiếc là gù lưng, phối hợp với tướng mạo khiến người ta lại cảm thấy không hợp lý.
 
Ngươi quản nhiều chuyện vừa thôi!
 
Khang Nhân hừ lạnh, thân thể nhoáng lên, lao vào trong sơn cốc, trong nháy mắt liền biến mất. Ánh mắt thanh niên lưng gù kia lóe lên vẻ ác độc, nhìn chằm chằm vào hướng Khang Nhân rời đi, cười lạnh một trận.
 
Có chuyện, có điều cổ quái, có bảo bối!
 
Trầm ngâm một chút, thân thể hắn nhoáng lên, lưu lại một khôi lỗi làm thay công việc của mình, bổn tôn hướng về phía sơn cốc bay đi.
 
Lại nói về Khang Nhân kia, hắn hóa thành một đạo cầu vồng bay vọt đi trong sơn cốc, tiến thẳng tới một ngọn núi ở phía xa, ngay lập tức tới gần rồi chui vào trong động phủ. Vừa vào tới nơi, tay trái hắn liền lập tức vung lên.
 
Cánh cửa động phủ chậm rãi đóng lại, cũng mở ra phong ấn, khiến cho cánh cửa này cực kỳ chắc chắn. Nhưng hắn vẫn còn lo lắng, phất tay một cái. Lập tức chín con khôi lỗi tuổi tác không bằng nhau đồng loạt biến ảo ra, bảo vệ cánh cửa này.
 
Cùng lúc này, trong động phủ còn có hai con khôi lỗi gỗ đen kịt, trong nháy mắt khi Khang Nhân tiến vào, trong mắt chúng liền lộ ra u quang.
 
Khang Nhân cũng chẳng thèm nhìn, lướt qua hai con khôi lỗi này, nhanh chóng đi vào sâu trong động phủ. Trên đỉnh của động phủ này có một viên dạ minh châu bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, mơ hồ chiếu sáng cả động phủ. Chẳng qua bởi vì ánh sáng không nhiều cho nên khiến nơi này có vẻ hơi âm u.
 
Trên mặt đất có một trận pháp khoảng mười trượng, dưới ánh dạ minh châu, trận pháp phát ra những luồng khí tức màu tím. Luồng khí tức này vờn quanh khiến cho trận pháp này thoạt nhìn trông cực kỳ quỷ dị.
 
Dừng lại bên cạnh trận pháp, Khang Nhân vung tay phải lên, lập tức Vương Lâm bị hắn đưa vào trong trận pháp.
 
Hưng phấn xoa hai tay, Khang Nhân khoanh chân ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào trận pháp có sương mù lượn lờ này, hai mắt bừng sáng.
 
Phải nhanh chóng luyện hóa thành công một chút. Hư Vân kia rất âm độc. Hắn thấy ta đưa khôi lỗi vè nói không chừng sẽ có tâm tư khác!
 
Khang Nhân vung tay phải lên, lập tức liền có mười phần tài liệu luyện chế khôi lỗi của Thương Long Tông bay ra, tiến vào trong trận pháp.
 
Cùng lúc đó, tay trái của hắn bắt quyết, đặt mạnh lên trận pháp. Trận pháp nọ lập tức ầm vang, từ từ vận chuyển. Sương mù bốc lên như suối, chuyển động theo trận pháp. Một luồng địa hỏa bị trận pháp này mạnh mẽ hấp thu từ sâu trong lòng đất, tràn vào trong trận pháp, khiến cho cả động phủ này lập tức bị một luồng sóng nhiệt tràn ngập.
 
Làn sóng nhiệt nói ập tới người Khang Nhân, khiến trán hắn toát mồ hôi.
 
Mỗi lần luyện chế khôi lỗi là lại phải phối hợp với địa hỏa. Nhiệt độ của địa hỏa này rất cao, trừ phi là bậc toàn năng có hỏa bổn nguyên mới không ngại lực lượng của địa hỏa này, thậm chí mượn nó tu luyện.
 
Không biết năm tháng nào ta mới có thể trở thành bậc toàn năng.
 
Ánh mắt Khang Nhân lộ vẻ ước vọng, nhanh chóng lấy địa hỏa, chịu đựng sóng nhiệt, bắt đầu tế luyện.
 
Hắn không ngừng ném tài liệu vào trong trận pháp, thần sắc cực kỳ phấn chấn.
 
Mặc kệ ngươi là ai, rơi vào tay ta thì phải trở thành khôi lỗi của Khang Nhân ta! Nhất định phải luyện hóa ngươi!
 
Đồng thời với lúc trận pháp ầm vang mở ra, bên ngoài động phủ, ở trong một tòa động phủ trong một ngọn núi khác, thanh niên lưng gù đang cung kính đứng trước mặt một lão già tóc bạc.
 
Sắc mặt lão già này tím đen. Tương phản với mái tóc bạc của hắn, vô cùng bắt mắt. Một luồng dao động của tu vi Không Niết sơ kỳ lan ra từ thân thể hắn.
 
Chỉ chút việc nhỏ này mà ngươi cũng tới quấy rầy lão phu bế quan! Khang Nhân tuy có oán thù riêng với ngươi nhưng.
 
Lão già nói tới đây liền ngẩng phắt đầu, ánh mắt giống như xuyên thấu qua động phủ, nhìn về chỗ Khang Nhân nọ.
 
Hắn cảm thấy trận pháp luyện chế khôi lỗi đã ầm ầm vận chuyển rồi.
 
Sư tôn, khôi lỗi ngươi này mang về chắc chắn có điều cổ quái. Khang Nhân rất hiếm khi vội vàng như vậy. Ta biết hắn từ nhỏ, việc này nhất định có vấn đề!
 
Khôi lỗi đó rất có khả năng là một bảo bối! Mong sư tôn ra tay đoạt lấy, ban cho đệ tử.
 
Thanh niên lưng gù lập tức quỳ xuống, thấp giọng nói.
 
Lão già nọ nhìn về phía xa xa, hồi lâu đồng tử co rụt lại, đứng vụt dậy.
 
Thấy lão già đứng dậy, sắc mặt thanh niên lưng gù lộ vẻ vui mừng.
 
Lấy nhiều địa hỏa như vậy, đích xác có vấn đề. Thôi, ngươi đi theo ta một chuyến, xem hắn rốt cục luyện chế khôi lỗi gì!
 
Lão già nọ vung tay áo, đi ra khỏi động phủ. Thanh niên lưng gù hưng phấn vội vàng đi theo sau.
 
Lại nói tới Khang Nhân, giờ phút này toàn thân hắn mồ hôi ướt nhẹp, thần sắc lại cực kỳ phấn chấn, không ngồi khoanh chân nữa mà chạy vòng quanh trận pháp, không ngừng đánh ra ấn quyết, không ngừng cho vào đủ loại tài liệu.
 
Vẻ kích động trong hai mắt hắn bốc lên kịch liệt.
 
Lúc này ta đã dùng toàn bộ tài liệu rồi. Khôi lỗi này một khi luyện thành. Ha ha!
 
Khang Nhân hồn nhiên quên tất cả, tốc độ chạy càng nhanh hơn.
 
Sương mù trong trận pháp tràn ngập toàn thân Vương Lâm. Địa hỏa bao trùm giống như thiêu đốt. Nhưng ngọn lửa ngoài thân là không thể tạo thành chút thương tổn nào cho hắn, ngược lại giống như hưng phấn, không ngừng chui vào trong cơ thể hắn.
 
Đúng lúc này, hai mắt Vương Lâm đột nhiên mở ra!
 
Trong tích tắc khi hắn mở ra, ấn ký hình Văn Thú như thủy mặc trên tay phải hắn cũng đột nhiên mở bừng đôi mắt, hiện lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn tới đáng sợ.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play