Cơn lốc do lực lượng huyết mạch Đạo cổ biến thành tiêu tán. Bên trong vùng tinh không này, trừ khối đá phía sau Vương Lâm thì không còn bất cứ phiến đá nào còn tồn tại. Gió lốc sau khi đi rồi, nơi này chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phía đông. Ở nơi đó hắn cảm nhận được một lần nữa khí tức của Thiên Vận Tử. Thân thể Vương Lâm dần dần có một hình ảnh hư ảo hiện ra, từ từ giống như chồng lên nhau. Thân thể hắn chia lìa, bổn tôn bước ra.
Trong nháy mắt khi bổn tôn bước ra, tay phải phân thân giơ lên chụp vào hư không một cái. Lập tức tấm buồm mặt quỷ xuất hiện trên tay hắn bị vung về phía trước. Tấm buồm mặt quỷ này lập tức bành trướng, bao phủ toàn bộ nơi này trong một vùng hư ảo.
Trong hư ảo, Vương Lâm nhìn phân thân của mình, hai mắt lộ hàn quang.
-Thần thông Tam Mệnh Thuật, thần thông này cũng không thể trộm được. Ta không tiếc hết thảy phế bỏ phân thân của mình cũng chỉ là dùng Tam Mệnh Thuật này tử vong một lần. Như vậy tất cả mưu kế của Thiên Vận Tử này đều bị hủy!
Chỉ là làm như vậy thì cái giá có hơi đắt! Thiên Vận Tử, ngươi muốn chơi với Vương mỗ, vậy thì thử xem xem người nào mới là người thắng cuối cùng!
Vương Lâm thì thào, tay phải phân thân vung lên điểm một chỉ lên mi tâm của bổn tôn!
Tiếng rít gào trong nháy mắt vang vọng khắp tinh không. Chỉ thấy đôi mắt phân thân của Vương Lâm lộ ra ánh sáng kỳ dị nhất là đầu ngón tay hắn lại giống như xâm nhập vào trong mi tâm của bổn tôn điểm vào hồn phách hắn.
Trong thời gian ngắn, tấm buồm mặt quỷ đang vờn quanh bốn phía bất ngờ hóa thành một đám sương mù, hình thành một mặt quỷ lớn hướng về phía mi tâm của Vương Lâm co rút lại.
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này khá kinh người. Đám sương mù lớn kia nhanh chóng ngưng tụ lại, cuối cùng hơn phân nửa tiến vào trong mi tâm của bổn tôn. cũng phân ra một chút tràn lên da Vương Lâm, bao phủ toàn bộ thân thể hắn.
Sắc mặt phân thân của Vương Lâm có hơi tái đi, tay phải giơ lên từ mi tâm của bổn tôn, hướng về phía tinh không vái một cái.
-Lam Mộng Đạo Tôn, Thanh Lâm tiền bối, còn có Hồng Sam Tử tiền bối. Bổn tôn của Vương mỗ ở lại nơi này, xin ba vị tiền bối thay mặt hộ pháp!
Trong nháy mắt khi lời nói của Vương Lâm truyền ra, tinh không lóe lên lam quang. Lam Mộng Đạo Tôn bước ra phía sau là Thanh Lâm và Hồng Sam Tử. hai người trầm mặc đi theo Ba người họ thực tế đã sớm tới đây, cũng đã thấy mấy lần Vương Lâm giao chiến với Thiên Vận Tử.
-Có lão phu ở đây, ngươi có thể yên tâm được rồi. Nếu ngươi có thể tìm được bổn tôn của hắn thì dù tu vi của hắn có cao tới đâu cũng trốn không thoát!
Lam Mộng Đạo Tôn khoanh chân ngồi phía trước bổn tôn của Vương Lâm, nhìn phân thân của hắn chậm rãi mở miệng nói.
Vương Lâm gật đầu hướng về phía ba người Lam Mộng Đạo Tôn ôm quyền, xoay người từng bước tiến vào tinh không, hướng về hướng đông đi tới. Nơi đó là nơi có khí tức của Thiên Vận Tử.
Đi về phía trước trong bàn tay hắn xuất hiện giọt nước và đám bùn đất kia. Hắn nắm lấy, thu hồi hai loại bổn nguyên này.
-Ngoài bổn tôn ta tìm kiếm bổn tôn của Thiên Vận Tử ra thì phân thân của ta cũng cần có chút chuẩn bị khác.mà Thiên Vận Tử kia đang lo lắng, sợ là đồng loạt huyễn hóa ra tất cả phân thân, dùng phương pháp này muốn thủ thắng trước khi ta tìm được bổn tôn. Ta lại càng mong hắn làm như thế.
Vương Lâm trầm ngâm, bước đi trong tinh không này, tay phải bắt quyết đặt lên ngực.
Trong tích tắc này, hồn phách tồn tại trong phân thân của Vương Lâm có biến hóa. Hồn của hắn lúc này liền trở thành thôn hồn năm xưa có thể cắn nuốt tất cả, kể cả bản thân.
Mà hồn phách phân thân lại ngưng tụ tất cả bổn nguyên của hắn dù là nguyên thần cũng có liên kết chặt chẽ tới hồn phách. Một khi hồn phách phân thân tử vong thì tất cả sẽ tan thành mây khói.
-Trí nhớ của ta bổn tôn đã có được toàn bộ. Bổn nguyên của ta đã có thể cảm ngộ được thì dù là mất đi ta cũng có thể đạt được một lần nữa! Dù sao thì bổn nguyên tự mình cảm ngộ mà đã cảm ngộ thì đều tồn tại trong hồn phách của bổn tôn ta!
Thiên Vận Tử, trò chơi này ngươi thua chắc rồi!
Tay phải Vương Lâm lóe lên ấn ký, dung nhập hoàn toàn vào trong ngực.
Hắn không còn chút do dự nào, thậm chí tâm thần cũng hoàn toàn dung hợp với hồn phách đang lớn dần lên của Thiên Vận Tử trong cơ thể, hướng về phía đông tiến tới.
Phía đông của Triệu Hà, trong tinh không vô tận, thân ảnh Thiên Vận Tử biến ảo ra. Nụ cười trên khóe miệng hắn đã không còn thần sắc cũng không còn bình tĩnh mà âm trầm như nước.
Hắn nhìn về phía xa xa, hàn quang trong mắt lóe lên.
-Vương Lâm, ngươi muốn giết bổn tôn của ta thì trước tiên cần phải tìm được đã. Bản thân ta cũng đã quên bổn tôn ở đâu, ngươi tìm thế nào được! Ta không tin là ngươi tìm được.nhưng Vương Lâm này quỷ kế đa đoan, cuộc nói chuyện vừa rồi cũng không giống như vẻ bề ngoài.hắn từ một tu sĩ nhỏ bé năm xưa đã tới mức này, thủ đoạn chắc chắn không tầm thường, không thể không phòng ngừa.thôi không lãng phí thời gian với hắn nữa. Ta lập tức hoàn thành kế hoạch, dù còn chút tì vết nhưng cũng không sao cả!
Một khi hoàn thành ta sẽ ngủ say đợi tới lần thức tỉnh thứ chín mươi thì mong ước của ta sẽ thành hiện thực!
Đến đây đi!
Vương Lâm, tu vi của ngươi đủ để lần ngủ say này của ta, trong nháy mắt khi chấm dứt sẽ xuất hiện lần thức tỉnh chính thức chín mươi chín!
Hàn quang trong mắt Thiên Vận Tử lóe lên bỗng nhiên nhắm hai mắt lại. Trong tích tắc khi hắn nhắm hai mắt, bên trong Triệu Hà tinh vực, ở những phương hướng bất đồng bất ngờ huyễn hóa ra mấy trăm Thiên Vận Tử giống hệt nhau!
Đám Thiên Vận Tử vừa huyễn hóa ra này đồng thời nhìn về một hướng. Phương hướng đó chính là Vương Lâm đang di động trong tinh không!
Cũng trong nháy mắt này, bên trong Côn Hư tinh vực, ở trong những tu chân tinh hoặc trong tinh không, từng luồng sóng gợn vặn vẹo ra, cũng có một Thiên Vận Tử xuất hiện.
Trong nháy mắt khi bọn họ xuất hiện đều nhìn về phía Triệu Hà xa xa!
Cùng lúc đó, La Thiên, Vân Hải tinh vực, trong hai đại tinh vực này, vô số phân thân của Thiên Vận Tử cũng đồng thời xuất hiện. Phân thân trong tứ đại tinh vực nếu ở cùng một chỗ thì phải lên tới gần ba nghìn!
Đây là ba nghìn phân thân của Thiên Vận Tử, cũng chính là thân thể hắn có được nhờ không ngừng cắn nuốt trong hơn chín mươi lần thức tỉnh!
Trong nháy mắt khi toàn bộ ba nghìn phân thân này xuất hiện trong tứ đại tinh vực, thân thể Vương Lâm đang lao đi trong tinh không bỗng nhiên sững lại, hai mắt bừng sáng.
-Hắn trúng kế rồi!
Hồn phách phân thân của Thiên Vận Tử trong cơ thể Vương Lâm lúc này cũng giống như sôi trào, lan tràn ra, cùng liên lạc với ba ngàn phân thân trong giới nội. Trong tích tắc này, dường như Vương Lâm đã trở thành Thiên Vận Tử thật sự vậy!
Trong tâm thần của Vương Lâm, toàn bộ ba nghìn phân thân kia đều được cảm ứng. Hắn biết rõ vị trí từng phân thân, cảm nhận được khí tức của mỗi một phân thân. Khí tức này toàn bộ đều thuộc về Thiên Vận Tử!
Vương Lâm vốn không thể tìm được bổn tôn của Thiên Vận Tử nhưng tâm cơ hắn rất sâu, dám bày mưu với Thiên Vận Tử. Thiên Vận Tử bày mưu với hắn, hắn cũng đồng thời lừa gạt Thiên Vận Tử!
Những lời nói của hắn lúc trước nhìn tầm thường nhưng trong mỗi câu đều ẩn chứa càn khôn. Vương Lâm nói như vậy rốt cục đã bức Thiên Vận Tử thay đổi kế hoạch vì kiêng kỵ Vương Lâm và muốn nhanh chóng chiếm đoạt phân thân của Vương Lâm mà triệu hồi toàn bộ ba ngàn phân thân ra muốn dùng tốc độ nhanh nhất, trong thời gian ngắn nhất khiến Vương Lâm thất bại!
Nhưng Thiên Vận Tử căn bản không ngờ tới Vương Lâm trước thời điểm này không hề nắm chắc chút nào việc tìm được bổn tôn của hắn. Chỉ có vào lúc này Vương Lâm mới tin là mình tìm được!
Niềm tin của hắn là do ba nghìn phân thân này của Thiên Vận Tử mang tới!
Nương theo khí tức của ba nghìn phân thân của đối phương. Vương Lâm có thể hoàn toàn tập trung vào Thiên Vận Tử, tập trung vào toàn bộ phân thân. Do đó hắn có thể dùng khí tức đó tìm kiếm bổn tôn!
Cũng giống như muốn tìm một đường đi, có lẽ nếu không có đầu mối sẽ rất khó tìm. Nhưng giờ phút này Thiên Vận Tử cho Vương Lâm ba nghìn con đường, do vậy hắn đã thể hiện toàn bộ ra trước mắt Vương Lâm!
Ánh sáng trong mắt Vương Lâm phát ra ngời ngời, từ xa nhìn lại chẳng khác gì ánh trăng rằm. Vẻ mặt hắn tươi cười, hai tay bắt quyết, đột nhiên điểm vào mi tâm!
-Lấy ba nghìn hồn phách này làm vật dẫn, lấy Mộng Đạo làm đường, mượn tấm buồm mặt quỷ làm huyễn, mộng nhập ba nghìn phân thân, huyền hồi luân hồi đạo! Truy tìm bổn tôn của Thiên Vận!
Trong tích tắc khi Vương Lâm điểm vào mi tâm, sâu trong Triệu Hà, bổn tôn đang được ba người Lam Mộng Đạo Tôn thủ hộ đột nhiên mở bừng đôi mắt.
-Ta biết đường lối tìm được bổn tôn của hắn rồi!
Ánh mắt hắn lóe lên ánh sáng kỳ dị. ánh sáng này tràn ngập toàn thân, khiến bổn tôn của Vương Lâm ầm vang, nương theo khí phách của ba nghìn hồn phách này mở một con đường mộng về ngàn năm trước.
Trước mặt bổn tôn của Vương Lâm mơ hồ, năm tháng giống như đang nghịch chuyển, tìm lại lộ tuyến trong ba nghìn hồn phách của Thiên Vận Tử. Hắn tiến vào trong huyễn cảnh.
Đây là Vương Lâm dựa vào Mộng Đạo, nương theo cấm chế trên tấm buồm mặt quỷ, lấy khí tức của ba nghìn phân thân của Thiên Vận Tử khiến cho bản thân đắm chìm vào trong thế giới của ba nghìn phân thân, cũng là đắm chìm trong luân hồi tỉnh giấc của Thiên Vận Tử, truy tìm căn nguyên, truy tìm nơi ở của bổn tôn!
Đây chính là phương pháp mà Vương Lâm nghĩ tới để phản kích Thiên Vận Tử!
Giờ phút này trong tâm thần của bổn tôn hắn đắm chìm vào trong một thế giới mơ hồ nhưng rất nhanh mơ hồ liền tiêu tán hết. Tất cả đều rõ ràng trước mắt Vương Lâm.
Hắn thấy trước mặt là tinh không quen thuộc. Nơi này chính là Triệu Hà trước kia. Hắn thấy có một viên thiên thạch lơ lửng trong tinh không. ở trên thiên thạch này, Vương Lâm nhìn thấy Thiên Vận Tử! ở đối diện với Thiên Vận Tử không ngờ có một lão già đang ngồi khoanh chân hôn mê. Kẻ đó là Lăng Thiên Hầu!
Thiên Vận Tử khoanh chân ngồi ở đó sắc mặt lộ vẻ thống khổ. Trên tay phải của hắn còn chút máu sót lại. Đám máu này nếu Vương Lâm không nhận lầm thì đúng là máu thiên đạo bị Thiên Vận Tử cướp đi từ tay Thanh Long Thánh Hoàng!
Thần sắc Thiên Vận Tử càng ngày càng có vẻ thống khổ vô cùng, cũng không biết đã trải qua bao lâu, hắn gầm nhẹ một tiếng, mở bừng đôi mắt. Trong hai mắt hắn có những đạo hư ảnh lóe lên nhanh chóng. Đám hư ảnh này chính là các phân thân của hắn!
Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Thiên Hầu đột nhiên mở miệng, há ra lớn tới vô cùng,cắn nuốt Lăng Thiên Hầu cực kỳ quỷ dị. Ánh mắt Thiên Vận Từ lộ vẻ mê man, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Năm tháng giống như lưu chuyển vô biên vô hạn. Vào một ngày nào đó, hai mắt Thiên Vận Tử mở ra, lộ vẻ hoảng hốt.
-Ta lại thức tỉnh rồi. Lực lượng cho lần ngủ say và thức tỉnh tiếp theo ta đã chuẩn bị tốt rồi.hắn là Vương Lâm.
Vương Lâm nhìn thấy tất cả. Dù năm tháng thong thả nhưng thực tế hắn chỉ cảm thụ trong chớp mắt mà thôi.
-Hắn cắn nuốt Lăng Thiên Hầu xong vì sao lại nói là vừa thức tỉnh. Thiên Vận Tử này rốt cục thức tỉnh mấy lần rồi!
Cảnh Thiên Vận Tử thức tỉnh trước mắt Vương Lâm tiêu tán nhưng lại lập tức hóa ra một hình ảnh mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT