Giữa hai đám tu sĩ này có một đài đá khổng lồ. Đài đá này tỏa ra linh khí nồng đậm, từ xa nhìn lại lớn không dưới ngàn trượng. Đài đá bằng linh thạch lớn tới bậc này thoạt nhìn trông như một trái núi, cực kỳ hiếm thấy.
Vương Lâm từ khi tu đạo tới nay cũng rất ít khi nhìn thấy linh thạch lớn tới mức này. Dù linh thạch đối với hắn đã không còn tác dụng gì nhưng sau khi nhìn thấy thứ này thì vẻ cổ quái trên mặt hắn càng đậm.
Ở trên đài linh thạch này không ngờ lại còn một con rồng toàn thân đỏ chói. Con rồng này thân thể không lớn lười biếng nằm trên đài linh thạch, đôi long nhãn lóe lên ánh sáng, được mấy trăm tu sĩ bốn phía khiêng đi, lúc lại giơ long trảo lên bấu một khối linh thạch trên đài ném vào miệng nhai răng rắc, ánh mắt lộ vẻ rất hưởng thụ.
-Tiên long uy võ.tiên long hiển đạo.
Bên tai truyền tới tiếng hô hào của đám tu sĩ, con rồng này trong lòng lại cực kỳ thoải mái.
-Hừ ! Nếu không phải bị vây ở chỗ đáng chết đó nhiều năm như vậy thì lão long ta ở trong thế giới động phủ này so với bên ngoài còn hoàn hảo hơn nhiều. Chu Tước đáng chết, tiên tôn đáng chết, còn có cả Chưởng Tôn.may mắn là ta đã trốn thoát. Hiện giờ đây mới là cuộc sống lý tưởng của ta. Thật là tốt, cuộc sống thật tươi đẹp.làm ta không khỏi nhớ tới khúc nhạc ở quê nhà, không nhịn được muốn hát to lên.
Con hồng long này thần sắc rất đắc ý, long trảo cào một cái, lấy một khối linh thạch ném vào miệng.
-Cô em rồng dưới Phi Tuyết Sơn các nàng có biết ta nhớ nhung, đôi râu dài của nàng, thân thể nổi bật của nàng, còn cả đôi mắt câu hồn.
Con rồng đỏ này đang rất cao hứng, vừa nhai linh thạch vừa rên rỉ.
Cùng lúc này, long vĩ cũng vung vẩy theo tiết tấu, vỗ lên đài linh thạch, phát ra tiếng ầm ầm không ngừng. Hơn ngàn tu sĩ bốn phía thần sắc lộ vẻ bất đắc dĩ. Giọng hát này bọn họ nghe mà cảm thấy rất thê lương, chẳng chút êm tai. Mỗi khi tới lúc này, bọn họ chỉ còn cách lớn tiếng hô uy vũ, lấy cách này để triệt tiêu giọng ca đáng sợ kia.
-Tiên long hiển đạo.tiên long uy vũ.
Con rồng đỏ này chính là huyết viêm long ở vùng đất Điên Lạc được Chu Tước đời thứ hai thả đi. Con rồng này sớm đã bị Chu Tước bán đứng cho Vương Lâm, nhưng nó chạy quá nhanh, hơn nữa lần đó vùng đất cổ mộ mở ra, Vương Lâm trong thời gian ngắn cũng không có đi tìm con rồng này.
Lúc này thoáng cái đã trải qua trăm năm Vương Lâm hầu như đã quên mất điều này, viêm long đáng thương này đột nhiên lại xuất hiện trong thần thức của hắn.
Trong tích tắc khi hơn một ngàn tu sĩ vây quanh con rồng này đang tiến tới, vốn thần thức của các bậc toàn năng Thái cổ Tinh Thần đang ngưng tụ ở Vương Lâm, theo động tác quay đầu nhìn của hắn liền hướng về phía đó mà ngưng tụ thần thức.
Viêm long nọ đang vừa nhai linh thạch vừa hát, tiếng ca còn đang vang vọng. Nhưng trong nháy mắt, thân thể con rồng này đột nhiên run rẩy, tiếng ca vang dội trong miệng lập tức im bặt.
Nó trừng mắt, đôi mắt lộ vẻ mê man nhưng rất nhanh trở nên kinh ngạc, thân thể run rẩy kịch liệt.
-Quá.bà nội rồng ơi, nơi này sao lại có nhiều thần thức vậy chứ. Đáng chết, bọn họ không có việc gì làm nhàn rỗi thế nào mà lại thả hết thần thức ở chỗ này chứ!
Sau khi sửng sốt một chút, con rồng ngốc nghếch này gào lên một tiếng nức nở.
-Lui về phía sau, lui về phía sau, mau lui lại!
Trong tiếng hô này, tâm thần con rồng ngốc run rẩy. Nó vẫn cẩn thận phát triển thế lực của mình, không đi trêu vào nhưng kẻ mà nó cho là không thể chọc, sợ lại bị người ta bắt. Mặc dù khi ra ngoài nhìn có vẻ kiêu ngạo như vậy nhưng trên thực tế đường đi đều đã được nó lựa chọn cẩn thận, rất cẩn thận.
Con đường này nó đã đi tới mười lần, lần nào cũng không gặp phải chút nguy hiểm nào. Mà nó có một ít thần thông kỳ dị có thể ẩn dấu khí tức, nếu không tận lực tìm kiếm thì cũng rất khó nhận ra nó.
Bình thường nếu gặp phải một số tu sĩ không bằng nó thì con rồng này sẽ đại phát tiên uy, hù dọa đối phương, khiến hắn phải ngoan ngoãn trở thành một trong những thành viên của Tiên long đạo của nó.
Nhưng hôm này nó nghĩ thế nào cũng không ngờ nổi là đang đi tới nửa đường lại đụng phải nhiều thần thức ngưng tụ lại như thế. Dưới đám thần thức này, nó bị hù dọa cho tâm thần run rẩy. Những thần thức nơi này đều cường đại tới mức khiến nó phải nuốt nước bọt ừng ực.
Trái tim rồng đập thình thịch. Viêm long này bay lên, định nhanh chóng bỏ chạy vào tinh không. Nhưng thấy đám môn đồ đang hoảng sợ nghi hoặc nhìn mình, viêm long liền nghĩ lại, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, cẩn thận điều khiển thân thể mình chậm rãi rơi lên trên đài linh thạch, ho khan vài tiếng.
-Bổn tiên long còn có một bình đan dược đang luyện hóa không đi chơi nữa, mau mang ta trở về luyện đan!
Hơn ngàn tu sĩ ở xung quanh nghe vậy trong lòng dù rất nghi ngờ nhưng cũng nghe theo lệnh nó, lập tức điều chỉnh phương hướng, nâng đài linh thạch khổng lồ kia chậm rãi lùi lại phía sau.
chỉ là đài linh thạch này quá lớn do đó tốc độ rời đi cũng rất thong thả. Viêm long ngồi trên đài mà trong lòng thầm lo lắng. Nó mơ hồ cảm nhận được một thần thức sau khi ngưng tụ trên thân thể mình liền trở nên nóng rực. Nó lại càng bi ai phát hiện ra là đài linh thạch di động thì thần thức này cũng di động theo, tập trung lên người nó.
-Đáng chết, các người nhanh lên một chút. Còn chậm nữa thì bổn long sẽ nuốt sống các ngươi!
Nói xong nó lại còn hơi lo lắng, bỏ thêm một câu.
-Bình đan dược của ta phi thường trân quý.
Trái tim đang hoảng hốt đập thình thịch, viêm long cũng không dám biểu hiện quá khác thường. Nó đang thầm tính toán, nếu đột nhiên mình bay đi liệu có khiến cho thần thức của người kia biến đổi hay không. Chuyện này không thể vội vàng, phải bình tĩnh, phải tỉnh táo.
-Long tiên, ngươi là long tiên, ngươi phải tỉnh táo. Không có gì đâu, cứ coi như không thấy bọn họ là được.
Con rồng ngốc này không ngừng động viên bản thân, run rẩy giả bộ như không phát hiện ra điều gì. Chẳng qua nó không thật sự am hiểu chuyện này, không giả vờ thì thôi, giả vờ lại càng lộ ra tất cả thần sắc.
Từ từ, bọn họ dần dần đi xa, cho tới mấy vạn trượng cách khỏi nơi đám thần thức ngưng tụ, con rồng ngốc này mới thầm hoan hô, định rời đi.
Giống như đối với bọn họ mà nói, con rồng này chỉ làm một sự xuất hiện ngoài ý muốn, chẳng có chút hứng thú gì với nó. Chuyện này đối với viêm long có thể nói là chuyện vui mừng bất ngờ nhất, quả là tìm sống trong chỗ chết.
Trong lòng nó thầm thở hổn hển hạ quyết tâm từ nay về sau mười ngày không ra khỏi cửa. Mà con đường này nó tuyệt đối sẽ không đi lại. Đường này thật là đáng sợ!
Nó thở phào một cái. Đám tu sĩ trầm mặc nửa ngày, không hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng rất kinh hoàng. Vì để lấy lòng viêm long này, không biết ai mở miệng đầu tiên, rất nhanh toàn bộ mọi người đều ra sức gầm lên.
-Tiên long hiển đạo, thờ phung đạo ta, tránh được tai ương diệt thế, tiên long uy võ.
-Tiên long hiển đạo, đồ đệ thờ phụng người sẽ được mang tới tiên giới vô thương, tiên long uy võ.
Trong tích tắc khi tiếng nói xuất hiện, một luồng thần thức cường đại đột nhiên từ phía sau gào thét lao tới. Thần thức này lộ ra một uy áp mạnh mẽ tuyệt đối, bao phủ khiến cho viêm long bị dọa tới gần như vỡ mật.
-Uy vũ.uy vũ cái rắm! Các ngươi câm miệng!
Viêm long nọ rống to. Trong mắt nó như sắp rơi nước mắt. Vốn tưởng đã thoát khỏi kiếp nạn này rồi, không ngờ lại còn bị các người tự động rống lên, kéo tới một thần thức khiến nó run rẩy.
Lời nói này chính là nó phát minh ra, ngày xưa nghe rất thoải mái. Nhưng giờ phút này nghe thấy lại giống như là tiếng khóc đưa tang, khiến cho viêm long tủi hổ rống giận.
Rống xong, viêm long vội vàng xoay người, vẻ mặt như sắp khóc, hướng về phía sau cuống quít chắp tay thi lễ.
-Ha ha ha quấy rầy, quấy rầy rồi. Ta cũng nên đi. Mấy lời đó đều là lời của kẻ dưới. Tiểu long ta làm gì có gì uy vũ chứ, càng không nói tới tiên hay không tiên. Ta chỉ là một con rắn, đúng.chỉ là một con. ối. chỉ là một con rắn dài hơi giống rồng thôi, ha ha ha ha.
Thân thể viêm long run run ngay cả lời nói cũng trở lên lung tung.
-Ha ha ha không quấy rầy chư vị tiền bối tụ tập ở nơi này nữa. Các người bận rộn như vậy, không cần để ý tới ta, ta có thể tự mình đi rồi. Không cần tiễn đâu.
Viêm long nói chuyện run rẩy, ngay cả đài linh thạch cũng bỏ lại, thân thể bay lên, lập tức vội vàng bỏ chạy về phía sau.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi viêm long lao đi, thân thể nó liền sững lại. Lúc này nó thực sự muốn khóc òa lên rồi. Phía trước nó xuất hiện một thân ảnh mặc bạch y, mái tóc bạc trắng tung bay. Thân thể Vương Lâm từng bước bước ra, trên mặt lộ vẻ như cười như không nhìn viêm long này.
-Là ngươi!
Viêm long sau khi nhìn rõ hình dáng của Vương Lâm liền sửng sốt. Nếu nó đã bị Chu Tước đời hai gọi là rồng ngốc thì hiển nhiên là có nguyên nhân. Chỉ thấy đôi mắt của nó trợn lên. Trong trí nhớ của nó, tiều tử kia yếu tới mức không chịu nổi một kích. Lúc này nó liền quên luôn thần thức vừa khiến nó run rẩy.
-Đáng chết, ngươi cũng dám ngăn cản bổn long sao. Lúc đầu ngươi uống máu của bổn long, hôm nay gặp phải bổn long, bổn long cho ngươi đẹp mặt!
Đôi mắt rồng trợn trừng lên hướng về phía Vương Lâm gào thét. Miệng nó há rộng trực tiếp có ngọn lửa vô tận tràn ra, ầm ầm khuếch tán ra ngoài cơ thể. Từ xa nhìn lại, nó trông như một hỏa cầu khổng lồ. lập tức đem toàn bộ Vương Lâm đang đứng trước người cắn nuốt.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hỏa cầu khổng lồ kia liền ầm một tiếng, trực tiếp vỡ tan ra bốn phía. Vô số ngọn lửa bị cuốn đi, chiếu rọi cả tinh không.
Trong nháy mắt khi hỏa cầu sụp đổ, viêm long phát ra một tiếng kêu sợ hãi thân thể lùi lại, đôi mắt hiện lên vẻ hoảng sợ tới cực điểm.
Vương Lâm từ bên trong ngọn lửa đi ra, bước từng bước một. Ngọn lửa đang sụp đổ bốn phía đột nhiên sững lại, trong thời gian ngắn liền ngưng tụ trên tay trái của Vương Lâm hóa thành một ngọn lửa bùng cháy.
-Viêm long.
Thần sắc Vương Lâm như cười như không nhìn viêm long.
-Ta.ta thật ra là một con. ối.
Thân thể viêm long run rẩy. Lúc này nó còn choáng váng, nhớ tới khí tức kinh khủng vừa truyền ra từ trên thân thể đối phương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT