Thần thức của Vương Lâm bao phủ nơi này, khiến cho hắn nhìn rõ hết thảy sự vật kỳ dị nơi đây. Nơi này không phải là lớn lắm mà dài nhỏ giống như một thông đạo!
Bốn phía thông đạo này rất yếu ớt, giống như đã bị tổn hại, như một cái khe, dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Thông đạo này có hai đầu, một đầu là chỗ Vương Lâm đang đứng lúc này, còn sâu vô tận trong kia thì dù là thần thức của Vương Lâm cũng không thể nào tràn tới được. Hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ở đó một cửa đá khổng lồ vô cùng!
Trên cửa đá này có một tờ giấy. Tờ giấy này chính là một đạo phong ấn!
Trầm mặc trong chốc lát, thân thể Vương Lâm tiến từng bước về phía trước, trong tích tắc liền biến mất, sau khi xuất hiện đã ở cuối thông đạo, cách cánh cửa đá ngoài trăm trượng.
Khoảng cách trăm trượng này ngăn cản tất cả thần thức dò xét, tỏa ra từng luồng uy áp, ngăn cản bất cứ kẻ nào tới gần. Vương Lâm đứng ở bên ngoài trăm trượng này, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá, hai mắt lộ vẻ ngưng trọng.
Hình dáng của cánh cửa đá này rất xa xưa, trên đó còn có một ít văn tự phức tạp. Thứ văn tự này Vương Lâm chưa từng nhìn thấy nhưng lại có thể mơ hồ cảm nhận được vẻ tang thương tỏa ra từ nó.
Dưới sự quan sát của hắn dần dần hắn nhận ra cánh cửa đá này không phải đứng hoàn mỹ ở nơi này mà đã bị người ta mạnh mẽ nhét vào đây, giống như muốn dùng nó để chống đỡ thông đạo này, khiến cho thông đạo này có thể trường tồn qua vạn cổ.
Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm bước tới, đi vào bên trong trăm trượng. Vừa mới tiến vào, sắc mặt hắn liền biến hóa. Một luồng uy áp cực mạnh ầm ầm từ bên trong truyền ra khiến cho bước chân Vương Lâm rất khó có thể hạ xuống.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Sự quỷ dị ở nơi này hiện giờ hắn còn chưa có chút đầu mối nào. Nhưng chân phải hắn sững lại một chút liền đạp mạnh xuống, từng bước từng bước đi vào bên trong, khiến thông đạo ầm vang.
Vương Lâm sau khi bước từng bước về phía trước, thân thể lại nhoáng lên, đi liền mười bước, mỗi lần bước tới đều vượt qua mấy trượng. Trong nháy mắt hắn đã đi tới giữa khoảng cách trăm trượng này!
Ở nơi này, từ trong thân thể hắn truyền ra những tiếng bùng bùng, giống như sắp sụp đổ. Giờ phút này hắn không có thân thể cổ Thần, lại không thể tiếp tục chịu đựng sức ép này, tay phải giơ lên bắt quyết, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, một ngón tay điểm vào mi tâm.
Chỉ thấy thân thể Vương Lâm chấn động mạnh, ở mi tâm lập tức xuất hiện một dòng xoáy. Nguyên thần hắn lóe lên một mảnh huyết quang, trực tiếp có tiếng gào thét tràn ra. Huyết quang đó chính là huyết kiếm của Vương Lâm!
Hắn lấy kiếm này dung hợp với nguyên thần. Dưới sự bảo vệ của huyết kiếm, nguyên thần của Vương Lâm tiến thẳng tới cửa đá này. Khoảng cách năm mươi trượng cuối cùng đối với huyết kiếm và nguyên thần của Vương Lâm mà nói chỉ cần một tích tắc là vượt qua.
Lực bài xích kinh người kia không ngừng đánh lên huyết kiếm, muốn đánh tan nguyên thần của Vương Lâm. Cuối cùng khi chỉ còn cách cánh cửa đá mười trượng, luồng lực bài xích này đã đạt tới một trình độ cực kỳ khủng bố.
Huyết kiếm run rẩy, nguyên thần của Vương Lâm lại càng bị đẩy lại điên cuồng. Hắn ngưng tụ lại bên trong huyết kiếm, tâm niệm vận chuyển. Huyết kiếm liền ầm một cái đâm vào vách thông đạo bên cạnh, cắm thật sâu vào, ngập cả thân kiếm.
Nhưng dù là thế thì vào lúc huyết kiếm đâm vào, lực bài xích vẫn tràn ra.
Mười trượng đối với Vương Lâm mà nói đã là rất gần. Nguyên thần của hắn từ trong huyết kiếm biến ảo ra, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá và phong ấn trên đó.
Quan sát trong khoảng cách gần như vậy, Vương Lâm hầu như có thể xác định, cánh cửa này đúng là có người dời tới vị trí này, mục đích là để chống đỡ thông đạo!
Còn lá phù trên cánh cửa đá luồng lực lượng bài xích và uy áp chính là từ nó truyền ra. Lá phù này có tác dụng phong ấn cánh cửa, khiến cho người bên ngoài không thể tiến vào, cũng không có cách nào đi ra khỏi cánh cửa!
-Bên kia cánh cửa là địa phương nào.
Tâm niệm nguyên thần của Vương Lâm nhanh chóng xoay chuyển, sau đó quay ngược lại. Huyết kiếm đang không ngừng bị đẩy về phía sau, khiến cho khoảng cách của Vương Lâm và cánh cửa đá lúc này đã biến thành hai mươi trượng. Huyết kiếm xuyên vào vách tường như vẫn bị lực lượng bài xích đẩy lùi, mang theo nguyên thần của Vương Lâm trong nháy mắt đã ra ngoài năm mươi trượng. Nguyên thần của hắn bay trở lại thân thể. Vương Lâm đang khoanh chân liền mở bừng đôi mắt.
-Nếu bổn tôn ở đây thì sau khi dung hợp với thân thể cổ Thần, khoảng cách năm mươi trượng này tuy có gian nan nhưng dựa vào bất diệt thuật ta cũng có thể đi tới được! Nhưng lúc này nếu bổn tôn dung hợp thì lại phải mất không ít thời gian.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Cả đời hắn tu đạo chưa bao giờ phải khuất phục trước lực lượng gì, giờ phút này hai tay bắt quyết. Lập tức lôi đình trong mắt trái lóe lên, ầm ầm vang dội. Lôi bổn nguyên liền xuất hiện.
Cùng lúc đó, ngọn lửa trong mắt phải Vương Lâm bùng lên, hóa thành một biển lửa.
Hắn khoanh chân ngồi đó hai tay giơ lên, tay trái là sinh, tay phải là tử, mở tay là nhân, nắm tay là quả, hai mắt nhắm lại, chân giả bổn nguyên vờn quanh.
Cuối cùng trong cơ thể hắn lại ầm ầm tuôn ra một luồng sát lục kinh thiên. Đạo bổn nguyên thứ sáu - Sát lục ầm ầm gào thét.
Sáu đạo bổn nguyên ngưng tụ, trực tiếp nhập vào mi tâm của Vương Lâm. Một dòng xoáy hiện ra nguyên thần ầm ầm lao tới, mang theo sáu đạo bổn nguyên một lần nữa ngưng tụ trong huyết kiếm. Lôi quang lóe lên ngọn lửa thiêu đốt, tam đại hư bổn nguyên lượn lờ, lại có sát lục mở đường. Trong tích tắc này huyết kiếm có nguyên thần của Vương Lâm ngưng tụ trên đó, trực tiếp tuôn ra một tiếng kiếm reo, hướng về đại môn ở phía trước năm mươi trượng ầm ầm đánh tới!
Cả đường đi tiếng chấn động vang lên đinh tai. Lực bài xích càng ngày càng mạnh cuối cùng tới mức không thể hình dung nổi, nhưng cũng không cách nào ngăn cản được Vương Lâm lúc này đã bạo phát toàn bộ tu vi. Nguyên thần của hắn giống như một thanh kiếm sắc bén không gì ngăn nổi!
Chỉ trong nháy mắt đã tới khoảng cách mười trượng vừa rồi. Lúc này huyết kiếm không dừng lại nữa mà dưới lực bài xích kinh người mạnh mẽ vọt tới. Ầm một tiếng, chỉ thấy huyết quang lóe lên, nguyên thần của Vương Lâm ngưng tụ trên huyết kiếm bất ngờ trực tiếp đâm vào lá phù trên cửa đá!
Một kiếm xuyên qua, đâm sâu vào cánh cửa đá ba thước!
Uỳnh, thân kiếm lay động kịch liệt. Lực lượng bài xích kia ầm ầm nổ tung, đánh sâu vào lục đại bổn nguyên của Vương Lâm, muốn đánh nát nguyên thần hắn.
Trong tích tắc khi huyết kiếm đâm sâu vào lá phù ở trên cửa đá xuyên sâu vào đó ba thước, nguyên thần Vương Lâm lập tức cảm nhận được một luồng khí tức mà hắn đã từng gặp, một khí tức không thuộc về động phủ này!
Khí tức đó chính là khí tức của Tiên Cương đại lục. Hắn ở trong Mộng đạo đi ra đã từng cảm nhận được khí tức này!
Tiên Cương đại lục là một đại lục đã tồn tại từ thời rất xa xưa. Đại lục đó rộng hơn giới nội giới ngoại vô số lần, dù là tu sĩ bước thứ ba muốn đi qua cả đại lục này cũng phải mất một thời gian rất dài.
Tiên Cương đại lục này có thể nói là trời là biên giới, đại địa là vô hạn, là nơi lớn nhất trong vũ trụ hồng hoang!
Ở phía đông của Tiên Cương đại lục có một dải núi non hùng vĩ liên miên không dứt, trong đó có sương mù lượn lờ, tiên khí dư dật khắp nơi chim ca hoa nở, tiên thú bay múa.
Dãy núi này lớn hơn Côn Hư rất nhiều, đưa mắt nhìn lại căn bản là không thấy đầu thấy cuối. Nhưng dù là như vậy thì nó nếu so với Tiên Cương đại lục thì cũng chỉ giống như một con sóng trên biển cả mênh mông mà thôi.
Bên trong dãy núi này có một ngọn núi xuyên thẳng tận trời cao, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên trời. Chiều cao của nó nhìn gần giống như là vô hạn, nhưng từ xa nhìn lại thì cũng chỉ là một ngọn núi mà thôi!
Trên ngọn núi này có một tòa cung điện khổng lồ. Nơi này là một phân tông của một tông phái trên Tiên Cương đại lục. Tông phái này tên là Quy Nhất tông!
tông phái này trên Tiên Cương đại lục cùng Thất Đạo Tông cũng không phải là một tông phái lớn!
Giờ phút này trong sơn môn của Quy Nhất tông, trên sân rộng của đại điện có một cái chuông lớn đang lơ lửng trên bầu trời. Chuông này lớn chừng ngàn trượng, từ xa nhìn lại trông cực kỳ trang nghiêm.
Nhưng vào lúc này, chiếc chuông đột nhiên chấn động coong một tiếng liền vang vọng khắp phân tông. Trong tiếng chuông này, mấy đạo cầu vồng liền từ cung điện xa xa gào thét lao tới.
Trong tích tắc mấy người này đã tới gần. Chỉ thấy chiếc chuông lớn này tuôn ra một luồng huyết quang kinh thiên. Huyết quang này rất chói mắt, trong nháy mắt khi xuất hiện tại Tiên Cương đại lục liền tỏa ra ánh sáng vạn trượng.
Giống như ánh sáng này đã rời Tiên Cương đại lục lâu lắm rồi, lúc này nó đã một lần nữa trở về!
Trong huyết quang là một mũi kiếm đỏ đậm xuất hiện trên chiếc chuông! Nó xuyên thấu ba tấc. Huyết quang kinh thiên chính là từ trong đó lan ra!
-Kiếm của Diệp Mịch!
Trong mấy đạo thân ảnh vừa tới có một người nhanh hơn, trong nháy mắt tới gần liền hiện ra là một nam tử trung niên. Hắn mặc một đạo bào kỳ dị, hai mắt bừng sáng, tu vi đạt Không Huyền đỉnh phong tỏa ra.
cũng trong tu vi Không Huyền này mơ hồ lộ ra một tia huyền kiếp lực, hiển nhiên là người này không biết đã vượt qua mấy lần huyền kiếp!
Theo sau hắn là mấy đạo cầu vồng khác, hóa thành tám người. Bọn họ đứng ở đây, ánh mắt nhìn vào chiếc chuông, tỏa ra ánh sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào mũi kiếm lộ ra ba tấc!
Trong ánh mắt của bọn họ, lưỡi kiếm kia chậm rãi thu lại, huyết quang lóe lên rồi từ từ biến mất trên chiếc chuông, chỉ để lại một vết kiếm tồn tại vĩnh hằng!
Mọi người trầm mặc, lạnh lùng nhìn chiếc chuông, hoàn toàn yên tĩnh.
-Chưởng môn sư huynh, có phải là cần mở Đông Đan chung này ra không.
Một người chậm rãi mở miệng nói.
-Tạm thời không nên. Năm đó Mã sư huynh trước khi dẫn người đi đã từng nói, chuông này không thể mở ra, hắn phải tự mình trở về! Huyết kiếm của Diệp Mịch, xem ra lời đồn Diệp Mịch đã bị Thất Đạo Tông dẫn vào động phủ là thật rồi.
-Thất Thải Tiên Tôn từ bỏ đạo lữ, phong tỏa Thất Đạo Tông, muốn đạt được bảo vật cực kỳ quý trọng, Mã sư huynh năm đó nghiên cứu rất lâu mới lấy chí bảo của Quy Nhất tông chúng ta mở ra một thông đạo thông tới động phủ này. Với thủ đoạn và tu vi của Mã sư huynh, chúng ta không nên lo lắng!
Bên trong cánh cửa đá kỳ dị của thông đạo huyết kiếm bị cuốn đi. Nguyên thần của Vương Lâm mang theo rung động, trong lực lượng bài xích bị cuốn về phía sau năm mươi trượng. Nguyên thần hắn dung nhập vào trong cơ thể, cầm lấy huyết kiếm, thân thể nhanh chóng lui lại, trong nháy mắt đã ở bên ngoài cánh cửa đá trăm trượng. Thần sắc Vương Lâm lộ vẻ ngưng trọng hiếm thấy, xanh mét một màu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá, trái tim đập thình thịch.
Tu vi toàn thân hắn nhanh chóng vận chuyển, cảnh giác tới cực điểm.
Cảm giác miệng khô lưỡi đắng tràn ngập trong miệng hắn. Hồi lâu sau, thấy cánh cửa đá không có chút biến hóa gì, Vương Lâm lúc này mới thở phào một hơi.
-Tiên Cương đại lục! Bên ngoài cánh cửa đá này không ngờ lại là Tiên Cương đại lục!
Vương Lâm nhìn lại thông đạo bốn phía một lần nữa, ánh mắt lộ vẻ minh ngộ.
-Ta đã hiểu rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT