Trong tích tắc khi Cổ tán xuất hiện, một luồng lửa diệt thế từ bên trong ô cuồn cuộn truyền ra, bao phủ bầu trời, hướng về phía dưới nhanh chóng thiêu đốt.
Dưới ngọn lửa này, thiên địa vặn vẹo một mảnh, phảng phất tất cả mọi vật đều bị phá thành từng mảnh, mơ hồ vỡ tan, hóa tỏa ra khói đặc cuồn cuộn theo biển lửa kia gào thét.
Thần sắc ba người đại biến, trong ngọn lửa bao trùm trời này không kịp đánh chết Vương Lâm, cấp tốc lui lại phía sau. Hỏa tán vừa xuất hiện liền mang cho ba người bọn họ cảm giác nguy cơ sinh tử cực kỳ mãnh liệt.
Cho dù bọn họ chỉ là hình chiếu, việc tử vong cũng sẽ liên lụy tới bổn tôn. Cho dù hình chiếu chết đi thì bọn họ cũng bị trọng thương, phải điều dưỡng một thời gian dài, lúc này hoảng sợ vội vàng lui lại phía sau.
- Phong Tôn! Người này không hổ là Phong Tôn, với tu vi như vậy mà lại có thể thi triển loại thần thông hủy thiên diệt địa này.
Thần sắc lão già mặc áo xám kịch biến.
- Phong Tôn đời trước đã cực kỳ khó giết, không ngờ Phong Tôn đời này cũng như vậy.
Bà lão mặc hắc y hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm tràn ngập sát khí, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Phần Giới Cổ Tán là thuật thần thông không thuộc về giới này, với tu vi của Vương Lâm hiện giờ còn chưa hoàn toàn cảm ngộ được, do vậy sinh cơ cũng bị tiêu hao một cách khổng lồ vô cùng.
Biển lửa bộc phát bên trong ô toàn bộ đều là do hắn hiến tế sinh cơ. Lúc này vẻ mặt hắn nhanh chóng già đi, nhưng hàn quang trong hai mắt lại không ít đi chút nào, ngược lại càng ngày càng đậm.
- Muốn trốn, các ngươi không thoát nổi đâu. Muốn giết Vương Lâm ta, không trả giá thật đắt thì không được.
Vương Lâm gầm nhẹ, sinh cơ toàn thân điên cuồng xuất ra, hiến tế vào bên trong Phần Giới Cổ Tán, khiến cho ngọn lửa bên trong đó càng đậm, bùng lên tràn về bốn phía như muốn cắn nuốt hết thảy.
Sắc mặt nam tử mặc bạch y tái nhợt, trong lúc lui lại phía sau cắn răng một cái, tay phải vỗ lên mi tâm. Ầm một tiếng, mi tâm vốn bóng loáng của hắn đột nhiên hiện lên một ký hiệu hình bông tuyết.
Ký hiệu này vừa xuất hiện trong thiên địa thì lập tức có một luồng hàn khí tràn tới, đối kháng với biển lửa này. Nam tử mặc bạch y gầm nhẹ, chụp một cái vào mi tâm, không ngờ lại hoàn toàn lôi ký hiệu hình bông tuyết ra ngoài, trực tiếp ném về phía biển lửa của Phần Giới Cổ Tán.
- Lấy thọ nguyên của lão phu làm đạo, lấy hồn phách băng tuyết làm bầu trời, lấy hàn phong vô vi làm vật dẫn. Băng Phong Vạn Cổ.
Thân phận nam tử trung niên kia hiển nhiên là cao hơn hai người còn lại, dù là ở Thái Cổ Tinh Thần cũng chỉ thấp hơn thái cổ ngủ tôn mà thôi.
Hắn vừa ra tay liền khiến cho thiên địa biến sắc.
Mặt nước vốn bình lặng trong thiên địa lúc này dưới sự khuếch tán của hàn khí, trong nháy mắt liền phát ra những tiếng răng rắc. Chỉ thấy mặt nước dâng lên một luồng hàn khí, ở vị trí chính giữa trong nháy mắt đã bị đóng băng. Mặt băng nhanh chóng lan về bốn phía. Chỉ trong chớp mắt, cả mặt nước đã hoàn toàn biến thành một mặt băng lớn, vô biên vô hạn.
Mặt băng khổng lồ kia tỏa ra từng đợt hàn khí màu trắng. Hàn khí này bay lên không trung, đồng thời đối kháng với biển lửa, khiến bầu trời chấn động.
Chỉ thấy ở phía trên Cổ tán trên bầu trời không ngờ lại xuất hiện một ký hiệu hình bông tuyết lớn tới vài vạn trượng. Bầu trời vang lên những tiếng ầm ầm, không ngờ trong phút chốc bị đóng băng.
Bầu trời trở thành giếng băng.
Đất bị băng phủ.
Những bông tuyết hiện ra tầng tầng lớp lớp trong thiên địa. Nam tử trung niên gầm lên một tiếng, tay phải giơ lên, ngón tay điểm một chỉ. Hàn băng trong thiên địa cùng những bông tuyết vô tận đồng loạt từ bốn phương tám hướng lao về phía Cổ tán.
Từ xa nhìn lại, tất thảy những bông tuyết bay múa, hóa thành một cơn bão tuyết, ầm ầm đánh vào Cổ tán. Cổ tán có biển lửa ngập trời, tuyết nhanh chóng bị hòa tan, giống như mưa rào trút xuống mặt đất.
Cũng trong tích tắc này, hàn khí tỏa ra từ mặt nước đóng băng phía dưới liền dung hợp với hàn khí trên bầu trời, lao thẳng tới Cổ tán.
Trong những tiếng răng rắc, chỉ thấy biển lửa do Cổ tán tỏa ra kia lập tức bị những tảng băng lớn đóng quanh, ngay cả Cổ tán cũng ầm một tiếng biến thành một khúc băng.
Vô số nhủ băng do bông tuyết ngưng tụ lại ở dưới Cổ tán, tỏa ra từng đợt hàn quang. Có rất nhiều băng trụ từ trên bầu trời kéo dài xuống tận mặt đất, nối liền khúc băng do Cổ tán tạo thành, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Nam tử trung niên thở phào một hơi, cùng với hai người khác đang lui lại phía sau đồng thời dừng lại. Nhưng vào lúc này, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải điểm một chỉ lên Cổ tán đang bị đóng băng, sinh cơ liền tràn ra đổ vào trong Cổ tán. Phần Giới Cổ Tán liền truyền ra những tiếng ì ầm trầm trầm.
Sắc mặt nam tử trung niên lập tức đại biến, lộ vẻ hoảng sợ, điên cuồng lui lại phía sau. Hai người còn lại vốn đã dừng lại ở phía xa xa lúc này da đầu tê tái, vội vã rút lui.
Biển lửa bên trong băng tràn ra, ầm một tiếng liền khiến băng đóng tan nát. Sụp đổ đầu tiên chính là những trụ băng nối bầu trời và mặt đất, sau đó là tới những trụ băng trên mặt đất. Cuối cùng, những trụ băng bao quanh Cổ tán ầm ầm vỡ tung. Một biển lửa ngập trời cuốn thẳng ra bốn phía.
Ánh mắt Vương Lâm lộ sát khí, tay phải giơ lên điểm một chỉ về phía bà lão mặc hắc y đang bỏ chạy. Một chỉ này hạ xuống, ngọn lửa vừa thoát khỏi tầng băng của Cổ tán phân ra một luồng gào thét lao thẳng tới bà ta, sắc mặt bà lão trắng bệch, hai tay bắt quyết, nhìn như có thần thông gì đó tràn ra, nhưng thân thể trong nháy mắt đã bị biển lửa cắn nuốt, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp không gian. Chỉ trong tích tắc khi biển lửa đảo qua, thân thể hình chiếu của bà lão này đã sụp đổ.
Trong nháy mắt khi bà lão này bị giết chết, ở bên trong Thái Cổ Tinh Thần, tại một lầu các đen tối phiêu phù trong tinh không, bên cạnh một cái giếng bên ngoài cửa lầu đang có mấy người ngồi khoanh chân.
Trong đó không ngờ lại có bà lão này. Bà ta mở bừng đôi mắt, phun ra một ngụm máu tươi, nhìn chằm chằm vào miệng giếng. Trong giếng này không ngờ lại xuất hiện hình ảnh của Vương Lâm trong vùng thiên địa kia.
Một lúc lâu sau, bà lão ngâng đầu, nhìn về phía sâu trong đại điện.
- Giải thích cho ta xem.
- Không đến lúc đó.kẻ này vẫn còn chịu ràng buộc bởi ta.
Một giọng nói già nua từ sâu trong đại điện âm trầm truyền ra.
Bà lão kia trầm mặc, không nói gì thêm, ánh mắt nhìn vào vùng thiên địa bên trong giếng.
Ngọn lửa của Cổ tán ở trong giếng tràn ra, sau khi giết chết bà lão mặc hắc y liền theo một chỉ của Vương Lâm lao đi. Lần này ngọn lửa của Cổ tán trực tiếp phân làm hai, hướng về phía lão già mặc áo xám và nam tử mặc bạch y kia.
Hai luồng lửa này giống như hai con hỏa long, vừa gào thét vừa lao tới lão già mặc áo xám. Sắc mặt lão già này nhanh chóng biến đổi, hai tay bắt quyết vỗ vào mi tâm, bên ngoài thân thể liền có ánh sáng màu vàng bừng lên, hóa thành tầng tầng bùn đất, tràn ngập toàn thân. Trong nháy mắt khi biển lửa lao tới cắn nuốt, thân thể hắn đã được bao phủ bởi bùn đất.
Tiếng ầm vang quanh quẩn. Cho tới khi biển lửa nọ rời đi, một đám đất lớn vẫn đang lơ lửng ở nơi đó; vang lên những tiếng răng rắc, bên trên xuất hiện vô số những vết nứt, vỡ tung, lộ ra lão già ở bên trong.
Lão già này phun ra rất nhiều máu tươi, thân thể uể oải, bị trọng thương nhưng không tử vong. Hắn nhìn về phía biển lửa đang gào thét lao tới một lần nữa, khổ sở than thầm một tiếng, tay phải giơ lên bóp nát một ngọc giản, thân thể dần dần tiêu tán, trong nháy mắt khi biển lửa lao tới cắn nuốt đã hoàn toàn biến mất.
Hắn dù phun máu tươi nhưng máu đó cũng chỉ là hư ảo, tuy phun máu nhưng cũng chưa bị thương nặng lắm.
Bên cạnh bà lão ngồi ở lầu các trong Thái Cổ Tinh Thần, lão già mặc áo xám lúc này mở bừng hai mắt, khóe miệng có máu tươi trào ra, cười khổ lắc đầu.
- Ta cũng như vậy.
Vương Lâm ở trong vùng thiên địa trong giếng giơ tay điểm một chỉ nữa. Luồng lửa còn lại do Phần Giới Cổ Tán phân ra liền cuốn tới nam tử mặc bạch y. Trong nháy mắt khi biển lửa lao tới cắn nuốt, toàn thân nam tử mặc bạch y tràn ngập tầng băng. Trong tiếng nồ ầm ầm không ngừng, tầng băng bên ngoài thân thể hắn không ngừng sụp đổ rồi lại ngưng tụ.
Thân thể hắn trong nháy mắt đã đóng băng ngàn trượng, tầng tầng lớp lớp. Ngọn lửa bên ngoài băng tầng ngoài thân thể hắn lúc này liền biến thành một đạo phong ấn.
Vẻ mặt Vương Lâm già yếu, lúc này thi triển Phần Giới Cổ Tán hắn đã hiến tế rất nhiều sinh cơ, nếu không thì cũng không thể khiến Cổ tán tỏa ra uy lực tới mức này. Nhưng cũng bởi vậy mà hắn phải chịu tổn thương rất lớn, nhất là lực bài xích kia đã khiến toàn thân hắn run rẩy.
Lúc này cùng với việc sinh cơ càng ngày càng yếu, uy lực của Cổ tán dần dần yếu đi, chậm rãi như muốn tiêu tan. Ánh mắt Vương Lâm tràn ngập sát khí. Đại kiếp sinh tử của hắn giờ đây có thể đã đi qua.
- Chết thì có làm sao. Lão tử vốn chán ghét tu đạo, có thể trước khi chết giết thêm vài người vậy là đủ rồi.
Mái tóc Vương Lâm tán loạn, cất bước đi thẳng tới bên cạnh nam tử trung niên bị đóng băng. Hắn đang muốn giết người.
Nhưng ngay lúc Vương Lâm lại gần nam tử mặc bạch y thì đồng tử trong hai mắt hắn con rụt lại, ngẩng phắt đầu. Lúc này trên bầu trời phía trên nam tử mặc bạch y bị đóng băng có một người vô thanh vô tức từ hư vô đi ra.
Người này là một nữ tử, hình dáng mơ hồ, chỉ có đôi mắt lộ rõ hàn ý, ngọc thủ giơ lên, năm ngón tay duỗi ra đánh về phía Vương Lâm.
- Ngũ tạng tiên đạo. Thứ nhất là thận. Thận suy nhi thương.(1)
(1) thận suy khiến thân thể tổn thương, đau đớn.
Tiếng nói nữ tử êm ái, vừa thốt lên ngóng út liền cong lên chạm vào lòng bàn tay.
Thân thể Vương Lâm chấn động. Hắn mơ hồ cảm nhận được một luồng lực kỳ dị tràn ngập thiên địa. Trong nháy mắt khi luồng lực lượng này xuất hiện, vùng thận của hắn truyền ra sự đau đớn không cách nào hình dung nổi.
Phun một ngụm máu tưới, thân thể Vương Lâm theo tiềm thức lui lại phía sau. Lúc này nếu thân thể của hắn trong suốt thì có thể thấy rõ ràng, hai trái thận của hắn đang nhanh chóng héo rũ, thậm chí ngay cả lực khôi phục của Cổ thân cũng không thể phục hồi.
Trong nháy mắt sau khi lui lại phía sau ba bước, Vương Lâm bi thảm hừ một tiếng, hai trái thận nhanh chóng héo rũ, hóa thành một đám máu tiêu tan trong cơ thể hắn.
Trong cơn đau đớn, hai mắt hắn đỏ bừng, thân thể run rẩy nhưng sát khí trong mắt dưới nỗi thống khổ này đã đạt đinh điểm.
- Thứ hai là Phế, Phế tử nhi chung. (2)
(2) : Phổi chết là kết thúc.
Tiếng nói của nữ tử vọng lại, ngón vô danh uốn vào lòng bàn tay, chỉ về phía Vương Lâm.
- Thứ ba là Tỳ, Tỳ hội nhi hủ. (4)
(4): Lá lách bị thối rữa.
Sau ngón vô danh, ngón giữa của nữ tử cũng chạm vào lòng bàn tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT