Hố sâu của Phù Văn tộc không thay đổi nhiều lắm so với Chu Tước Tinh, vẫn nằm ở vị trí cũ. Những năm gần đây, nó đã trở thành một trong những địa phương thần bí nhất Chu Tước Tinh.
Thường xuyên có tu sĩ tiếng vào nơi này dò xét bí ẩn.
Nhất là trong những thập niên gần đây, cùng với một số tu sĩ bên ngoài tiến vào Chu Tước Tinh, chậm rãi cũng có một ít người xâm nhập vào bên trong hố sâu. Nhưng đều không thu hoạch được gì.
Chưa người nào có thể tiến vào tầng sâu nhất của hố này.
Thân ảnh của Vương Lâm và người điên trong nháy mắt liền xuất hiện bên ngoài hố sâu. Hắn liếc nhìn hố sâu một cái, thân thể nhoáng lên, đang định bước vào thì người điên lại mặc kệ tất cả, hướng về phía Vương Lâm hét lên.
_Không đi không đi. Bổn vương không thèm đi. Bổn vương ở chỗ này chờ hay hơn. Ha ha, ngươi tự đi đi. Đi ra lại tìm bổn vương là được rồi.
Đôi mắt người điên đảo vòng quanh, lắc đầu lùi lại phía sau.
Vương Lâm liếc nhìn người điên một cái, ánh mắt như điện, khiến tiếng hét của người điên nhỏ lại không ít, nhưng hắn vẫn lắc đầu.
Thu hồi ánh mắt, Vương Lâm đã hiểu tâm tư của người điên này. Hắn chẳng qua chỉ muốn chơi đùa trên Chu Tước Tinh một phen, tâm tính bất định. Vương Lâm cũng không muốn làm khó hắn, lúc này khẽ gật đầu, xoay người không để ý tới hắn nữa mà bước về phía trước mấy bước, biến mất trong hố sâu.
Người điên thấy Vương Lâm đi rồi, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, thì thào chạy về phía xa.
_Ba nương từ lúc trước không cho bổn vương biết tên tuổi họ. Thần sắc bọn họ lúc trước rất cổ quái, ha ha. Bây giờ bổn vương sẽ đi tìm bọn họ. Nhất định lần này bọn họ sẽ phải xưng tên với bổn vương.
Người điên đắc ý càng chạy càng xa, chậm rãi biến mất trên bầu trời.
Chỗ Phù Văn tộc này Vương Lâm đã tới mấy lần rồi, cho dù đã qua nhiều năm nhưng hắn vẫn nhớ rõ, đối với vị trí cửa vào từng tầng đều nắm được, giờ phút này thân thể loé lên trong vùng đấy Phù Văn tốc.
Dọc theo đường đi hắn không dừng lại chút nào, thường chỉ vừa tới một tầng là thân thể liền nhoáng lên, sau khi biến mất liền xuất hiện ở thông đạo tới tầng tiếp theo. Chẳng bao lâu sau, hắn đã đi tới tầng thứ mười sau.
Trong tầng thứ mười sau này có đặt mười ba chiếc quan tài bên trên lập loè phù văn.
Mười ba chiếc quan tài này tạo thành một vòng tròn lượn quanh ở giữa là một hồ nước màu đen, toả ra từng trận hàn khí, tràn ngập bốn phía. Mấy cái quan tài này chỉ có sau tu vi Dương Thực mới có khả năng phá vỡ. Năm đó Vương Lâm có thể đi vào đây đều là dựa vào lực lượng của đầu to mới tiến vào được tầng thứ mười bảy.
Giờ phút này thăm lại chốn xưa, thần sắc Vương Lâm bình thản bước từng bước về phía trước. Trong nháy mắt khi tới gần hồ nước kia, phong ấn trên đó không chịu nổi uy áp vô hình trên người Vương Lâm, ầm một tiếng liên sụp đổ, xuất hiện một dòng xoáy thật lớn.
Dòng xoáy này cuỗn động hồ nước màu đen, chậm rãi mở ra cửa tiến vào tầng tiếp theo. Vương lâm cất bước, hoàn toàn biến mất.
Khi xuất hiện thì hắn đã đi tới tầng thứ mười bảy của Phù Văn tộc. Nơi này tràn ngập những sợi xích sắt, có vô số hồn phách và thây khô của tiên nhân bị phong ấn, trở thành thủ vệ ở nơi đây.
Cảnh tượng năm đó vẫn còn trong trí nhớ Vương Lâm. Hắn đã từng ở nơi này triển khai một hồi ác chiến, khiến cho tầng mười bảy này sụp đổ. Giờ phút này sau khi hiện thân, ánh mắt đảo một vòng, nhìn tầng mười bảy này dày đặc hài cốt, chỉ có vị trí trung tâm là có một dòng xoáy thật lớn.
Dòng xoáy này chính là cửa vào thông với tầng mười tam sau khi tầng mười bảy sụp đổ lần trước mới hiện ra.
Nhìn vào cửa ra, Vương Lâm than nhẹ. Năm đó hắn phải khó khăn vô cùng mới tới được nơi này, hôm nay trở lịa thì mọi chuyện đã biến thành vô cùng đơn giản rồi. Hắn còn nhớ rõ năm đó sau khi mở ra tầng thứ mười tám, Hoàng Long – Phân thân của lão Chu Tước xuất hiện, đầu tiên là ngăn cản mình bước vào tầng mười tam.
Rồi sau đó Hoàng Long thay đổi chủ ý, ở bên ngoài thủ hộ để cho hắn tiến vào tầng mười tám cảm ngộ.
Khẽ lắc đầu, Vương Lâm bình thản đi vào bên trong dòng xoáy dưới mặt đất, bên tai lập tức nghe thấy những tiếng gào khóc kinh thiên nhưng không có cách nào làm tâm thần hắn nhiễu loạn dù chỉ là một chút. Cho tới khi âm thanh gào thét kia chậm rãi tiêu tan thì Vương Lâm đã xuất hiện ở chỗ sâu nhất hắn có thể đi tới năm đó, tầng thứ mười tám của Phù Văn tộc!
Đây là một thạch thất lớn trăm trượng.
Bốn phía đen kịt, chỉ có ở chính giữa có một ngọn lửa yếu ớt, toả ra ánh sáng lờ mờ, dung hợp với bóng tối xung quanh khiến nơi này có vẻ hôn ám.
Nhất là ngọn lửa loé lên lại khiến cho bốn phía dường như có vô số vật quỷ mị lơ lửng, mơ hồ truyện ra những tiếng gào thét xuyên thấu linh hồn. Thậm chí còn có một số u hồn quỷ mị như sương khói biến ảo ra, lượn lờ bốn phía, muốn đánh tới ngọn lửa nhưng vừa tới gần lập tức bị ánh sáng đánh cho xơ xác.
Khi đó chính ở nơi này, Vương Lâm dưới sự trợ giúp của Hoàng Long, hấp thu một tia bổn nguyên lực bên trong đó, cơ hồ đã khiến hắn muốn nổ tung. Ánh mắt hắn năm đó nhìn về phía ngọn lửa mang theo sự kiêng kỵ sâu sắc.
Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm đi tới phía trước ngọn lửa. Hắn đi tới gần, vô số u hồn trong chỗ hôn ám của thạch thất này lập tức tránh ra. Những tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên quanh quẩn.
Giống như Vương Lâm tiến tới khiến cho đám u hồn này sợ hãi tới cực điểm, lúc này vừa run rẩy vừa lui lại bốn phía, không dám tiến lên.
Vương Lâm nhìn ngọn lửa này, lực lượng bổn nguyên lực bên trong đó, cơ hồ đã khiến hắn muốn nổ tung. Ánh mắt hắn năm đó nhìn về phía ngọn lửa mang theo sự kiêng kỵ sâu sắc.
Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm đi tới phía trước ngọn lửa. Hắn đi tới gần, vô số u hồn trong chỗ hôn ám của thạch thấy này lập tức tránh ra. Những tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên quanh quẩn.
Giống như Vương Lâm tiến tới khiến cho đám u hồn này sợ hãi tới cực điểm, lúc này vừa run rẩy vừa lui lại bốn phía, không dám tiến lên.
Vương Lâm nhìn ngọn lửa này, lực lượng bổn nguyên này trông thật sự nhỏ bé tới cực điểm, lại cực kỳ hỗn tạp, dường như bị người ta mạnh mẽ dung hợp lại, đối với hắn đã chẳng còn chút hấp dẫn nào.
_ Tới tầng cuối cùng rồi….nơi đó rốt cục ẩn dấu điều gì….Chu Tước Tử năm đó từng nói rằng tầng mười chín có một tia tàn hồn của lão tổ Phù Văn tộc… Ánh mắt Vương Lâm loé sáng.
_Nhưng lão tổ Phù Văn tộc lại là nữ nhi của chưởng tôn. Nữ tử này năm đó bị Thanh Lâm phong ấn ở vùng đất Yêu Linh rồi, căn bản là không có khả năng có tàn hồn ở nơi này!
Tay phải của Vương Lâm giơ lên, trực tiếp nắm lấy ngọn lửa.
Bổn nguyên lực mãnh liệt từ bên trong ngọn lửa chợt bộc phát, giống như muốn phản kháng. Nhưng lực lượng của nó ngày nay đối với Vương Lâm mà nói thật sự không đáng nói nữa.
Tay phải hắn vuốt mạnh một cái, ngọn lửa liền tan nát, hoá thành vài tia lửa lan ra bốn phía. Cùng với sự lan toả của nó, những u hồn đang ẩn nấp cũng tiêu tán sạch.
Một cánh cửa hình tròn chậm rãi xuất hiện tại nơi mà ngọn lửa sụp đổ.
Cánh cửa này lộ ra vẻ tang thương, vạn cổ, bên ngoài có rất nhiều phù văn, phong bế chặt chẽ! Số lượng ký hiệu ở nơi này rất nhiều, chi chít dày đặc, hiển nhiên là không phải tạo ra cùng một lúc mà qua vô số năm, thường xuyên bị người ta hạ ấn liên tục cho tới ngày nay mới đạt được số lượng này.
Cho dù hỗn tạp nhưng những ký hiệu này lại dung hợp một cách quỷ dị với nhau, tạo thành một lực phong ấn rất mạnh, vừa phòng ngự ngoại nhân tiến vào đồng thời cũng có tác dụng phong ấn vật bên trong cánh cửa!
Phong ấn này rốt cục là phong ấn kẻ bên trong hay phong ấn người bên ngoài, không ai biết được.
Vương Lâm nhìn những ký hiệu này, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng. Hắn đã biết phân thân của lão Chu Tước năm đó vì sao vẫn không thể tiến vào tầng mười chín này!
Bởi vì lực lượng phong ấn này không ngờ đã đạt đỉnh điểm, có thể so với toàn bộ lực lượng của tu sĩ thiên nhân đệ ngũ suy! Muốn phá vỡ phong ấn này thì dù tu vi có đạt thiên nhân đệ ngũ suy cũng rất khó làm nổi, trừ phi là tu sĩ bước thứ ba!
_Trên Chu Tước Tinh không ngờ lại có phong ấn như thế này….
Vương Lâm nhìn ký hiệu một hồi lâu, tay phải giơ lên, kim quang loé lên trên bàn tay. Hắn vuốt lên cánh cửa một cái, những tiếng răng rắc liền vang lên. Vô số ký hiệu kia dưới một cái vuốt này của Vương Lâm đồng loạt sụp đổ!
Trong phút chốc, vô số phong ấn trên cánh cửa này hầu như mở tung toàn bộ, chỉ còn lại một đạo!
Cảnh tượng này cũng chỉ có Vương Lâm ngày nay mới có thể làm được. Nếu ở trong quá khứ, phong ấn này đủ để ngăn cản cả vạn tu sĩ!
Đạo ký hiệu cuối cùng trên cánh cửa cực kỳ đơn giản, là do một nét bút tạo thành, chỉ là một cái vòng tròn, nhìn rất tầm thường nhưng trên thực tế, Vương Lâm thấy đạo ký hiệu cuối cùng này mơ hồ lại ẩn chứa một luồng lực lượng kỳ dị.
Cỗ lực lượng này vừa phong ấn kẻ bên trong lại vừa phong ấn cả khí tức! Nó phong kín khí tức bên trong, khiến cho trong đó dù là thứ gì cũng không thể truyền ra chút manh mối nào.
Thậm chí ngay cả dưới ánh mắt của Vương Lâm, hắn cũng chỉ mơ hồ nhìn thẩy bên trong vòng tròn không ngờ lộ ra một tia kim quang, lộ ra một luồng tiên lực ẩn rất sâu!
_Ký hiệu này….nó không phải thứ mà Phù Văn tộc có thể tạo được!
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đạo ký hiệu cuối cùng, hít sâu một hơi, đồng tử trong hai mắt co rút lại.
Không có bất cứ khí tức nào truyền ra từ ký hiệu này nhưng dưới thần thức của Vương Lâm, hắn có thể cảm nhận được uy áp của ký hiệu này.
_Đây là uy áp của huyết mạch tiên nhân.
Trong tích tắc khi cảm nhận được uy áp này, thân thể Vương Lâm lùi lại phía sau vài bước, hai mắt loé sáng, giơ tay phải lên, bàn tay tràn ngập kim quang. Tiên lực trong cơ thể hắn vận chuyển, hoá thành một chỉ trực tiếp điểm về ký hiệu cuối cùng kia.
Ký hiệu chợt loé sáng, kim quang tràn ra. Một luồng khí tức khiến Vương Lâm quen thuộc tới cực điểm mơ hồ truyền tới.
Trong nháy mắt khi ngón tay sắp sửa hạ xuống, thần sắc Vương Lâm đại biến, tay phải lập tức dừng lại, hai mắt lộ vẻ không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào ký hiệu.
_Chuyên này….Không ngờ ở đây còn có cả cổ lực!
Luồng khí tức làm hắn thấy quen thuộc đúng là Đạo Cổ, chính là khí tức của Đạo Cổ Diệp Mịch! Vương Lâm chấn động toàn thân, trong đầu đột nhiên hiện ra một suy đoán kinh thiên!
_Đạo Cổ Diệp Mịch bị một mũi tên của Lý Qủang bắn rơi mắt trái, tiêu tán trong tinh không. Mà nơi này lại có khí tức của Đạo Cô Diệp Mịch, vậy….chẳng lẽ phong ấn tầng thứ mười chín của Phù Văn tộc chính là giữa mắt trái của Đạo Cổ sao!
Trái tim Vương Lâm đập thình thịch.
_Hắn là không sai rồi. Thứ vừa ẩn chứa lực lượng huyết mạch của tiên nhân, lại vừa ẩn chứa khí tức của Đạo Cổ thì trừ mắt trái của Đạo Cổ Diệp Mịch ra cũng chẳng còn vật nào nữa!
Mắt trái kia vốn không có lực lượng huyết mạch của tiên nhân, nhưng sau khi trúng tên thì trên mũi tên có máu huyết của Lý Quảng, do vậy mới mang khí tức của huyết mạch tiên nhân, cuối cùng khiến hai khí tức này dung hợp!
Sự dung hợp này cũng giống như trong cơ thể ta, tồn tại lực bài xích. Không biết Phù Văn tộc dùng thủ đoạn này lại hoá lực bài xích này thành một đạo phong ấn, khiến cho hết thảy mọi người trong thiên địa đều không hề biết, mắt trái của Đạo Cổ Diệp Mịch không ngờ ở nơi này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT