Đứng trên cái thang nối đất trời này, Vương Lâm nhìn về Chu Tước Tinh phía dưới. Tu chân tinh này đã trở nên xa lạ, sơn hà dường như cũng thay đổi không ít, lờ mờ không còn giống như trong hồi ức của hắn.
Mặt đất xanh lục một màu, cỏ xanh tràn ngập, theo gió nhẹ lay động mơ hồ tỏa ra mùi hương thơm ngát tràn ngập thiên địa.
- Chơi hay quá. Nơi này sao lại đẹp như vậy. Ngươi nhìn bức tượng trên ngọn núi kia đi. Ha ha, bức tượng đó làm chưa đẹp nhé, rất thô tháo. Còn không bằng người đất bổn vương nặn.
Người điên vỗ tay cười ha hả.
Bốn sư đồ phía trước lúc này thần sắc vốn nghiêm trang, đứng ở trên thang hướng về phía bước tượng đá vái một cái, thấy lời nói và tiếng cười người điên, ngoài lão già ra thì mấy đệ tử đều căm tức nhìn lại, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ.
Núi này chính là ngọn núi đỡ cái thang, là ngọn núi cao nhất Chu Tước Tinh, được mấy người có đại thần thông dùng núi làm gốc rễ, từ đó xuất ra một pho tượng khổng lồ. Pho tượng này khắc một tu sĩ mặc trường bào, tay trái bắt quyết, tay phải nắm Khai Thiên Phủ thật lớn, ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc lộ ra một sự uy nghiêm vô hình, giống như đang muốn đánh với trời cao!
Ngay dưới cầu thang chính là chỗ của pho tượng. Do vậy hễ là tu sĩ tới Chu Tước Tinh triều thánh đều thấy bức tượng lớn như núi này. Mà khi bước vào tu chân tinh này, do tu vi cao thấp, theo khoảng cách gần xa mà cảm thấy uy áp khác nhau. Có những tu sĩ vừa gặp đã thấy tâm thần chấn động, đi tới cúng bái.
Pho tượng đó đúng là khắc Vương Lâm!
Đây là lần đầu tiên Vương Lâm hiện thân trong trận chiến ở Vân Hải tinh vực!
Chẳng qua bộ mặt pho tượng này không biết vì sao lại hơi mơ hồ, do đó người ngoài rất khó có thể nhìn rõ ràng.
- Tượng này chính là mô tả phong thái của Phong Tôn trong trận chiến đầu tiên ở Vân Hải tinh vực, chém chết Lão tổ Hỏa Tước Tộc, Nam Chiếu Thượng Nhân, sau đó đứng ở lỗ hổng của Phong Giới Đại Trận, lấy sức một người ngăn cản đại quân tu sĩ giới ngoại xâm lấn, khiến cho vạn người không dám bước vào!
Lời nói của lão giả lộ vẻ tang thương, khiến cho ba người đệ tử phía sau đều quay lại, hướng về phía pho tượng vái lạy.
- Sau trận chiến đầu tiên, tên tuổi Phong Tôn nổi lên hiển hách, mọi người đều biết được người đến từ Chu Tước Tinh, do đó tu sĩ giới nội chúng ta mới tự phát mà làm, dưới sự dẫn dắt của mấy tiền bối có đại thần thông, có quen biết với Chu Vũ Thái của Chu Tước Tinh đem ngọn núi cao nhất này biến thành pho tượng của Phong Tôn.
Tiếng nói lão già vang vọng.
Vương Lâm yên lặng nhìn pho tượng, nhẹ lắc đầu, thầm than một tiếng. Hắn mơ hồ nhớ ra ngọn núi này năm đó là thuộc về Chu Tước Quốc, chính là thánh địa của Chu Tước Quốc, nhưng hôm nay lại biến đổi rồi.
Loại thay đổi này Vương Lâm không muốn thấy. Hắn đi về phía trước nửa bước, mang theo người điên rời khỏi nơi này, biến mất trước mặt bốn sư đồ kia. Cho tới khi bọn họ đã rời đi, một trong ba người thanh niên mới cười rộ.
- Người thô tục như vậy mà cũng xứng tớii triều thánh cố hương của Phong Tôn!
Hai đồng môn bên cạnh gật đầu, căm tức nhìn bóng lưng Vương Lâm đang biến mất.
- Hai người này ở ngoài Chu Tước Tinh nói lời không hay, tất nhiên sẽ bị trừng phạt. Chúng ta chờ xem bọn họ sẽ bị đuổi khỏi nơi này chật vật tới mức nào.
Vương Lâm chậm rãi đi trên không trung, nhìn xuống dưới mặt đất, càng cảm thấy xa lạ, khiến cho thần sắc hắn càng cô độc hơn, giống như cả thiên địa cũng đều biến đổi. Chỉ có trái tim hắn vẫn như xưa, nhưng dưới ảnh hưởng của sự đổi thay này lại khiến cho hắn càng cô tịch.
- Thay đổi nhiều quá.đã không còn cảm giác của quê nhà nữa.
Vương Lâm trầm mặc, cố gắng để tìm lại một chút cảm giác quen thuộc năm xưa. Chẳng qua ánh mắt hắn nhìn về mặt đất vẫn tìm không thấy.
Bao nhiêu tu chân quốc trên Chu Tước Tinh năm xưa cũng đã thay đổi toàn bộ. Cả Chu Tước Tinh lúc này trở thành một quốc gia, ngay cả tông phái hỗn tạp năm nào cũng đã trở thành cửu đại tông môn của Chu Tước Tinh.
Cửu đại tông môn chiếm đại bộ phận của Chu Tước Tinh.
Vương Lâm đi về phía trước, tìm lại Luyện Hồn Tông năm xưa, nhớ lại vẻ mặt hiền lành của Độn Thiên. Nhưng Luyện Hồn Tông năm xưa đã không còn nữa.
Ngọn núi đó đã biến mất từ lâu, hình thành một hồ nước, bốn phía có rất nhiều lầu các. Linh lực dao động truyền ra không ngớt, chứng tỏ sự tồn tại của một tông phái.
Tư Đồ Nam năm đó thức tỉnh, nói một câu bá đạo không cho trời đổ mưa vẫn vang vọng bên tai Vương Lâm. Nhưng lúc này hắn không tìm được chút khí tức quen thuộc nào.
Cự Ma tộc trong hồi ức, khi Vương Lâm bước qua, xuất hiện trong mắt hắn cũng đã thay đổi. Cả khu vực của Cự Ma tộc đã trở thành một vùng thảo nguyên. Bên trên thảo nguyên còn có ít dân du mục, quần áo đơn sơ hoặc quấn da thú trên người, trong tiếng hát vui vẻ mang đàn dê di chuyển.
Bên cạnh đàn dê còn có vài con chó lớn vừa chạy vừa sủa vang, lọt vào trong khúc hát lại không hề tạo vẻ không hài hòa, ngược lại dung nhập hoàn hảo, khiến ca khúc càng cuốn hút.
- Nơi này.cũng thay đổi rồi.
Vẻ buồn bã của Vương Lâm càng đậm. Thiên địa hôm nay đã biến đổi. Người điên đi phía sau Vương Lâm, lộ vẻ trầm mặc hiếm thấy. Hắn có thể từ bóng lưng của Vương Lâm nhận ra nỗi cô độc nồng đậm. Trong mơ hồ, hắn cũng thấy nhớ nhà.
Tuyết Vực quốc rất lâu sau xuất hiện trước mặt Vương Lâm. Tuyết trắng đầy hồi ức giống như một tấm chăn màu bạc phủ kín mặt đất giờ phút này cũng không còn nữa.
Tuyết đã bị hòa tan từ lâu, trở thành một vùng cây cối rậm rạp, không còn chút gì của năm xưa. Ngay cả những thành trì năm đó cũng đã bị san bằng, trở thành một đống đổ nát bên trong đám cây cối.
Bị chôn vùi trong đó còn có một thành trì đặc thù của phàm nhân mà Vương Lâm đã ở đó gần trăm năm, còn ngắm nhìn đứa bé tên gọi Tằng Ngưu dần dần lớn lên.
Kinh ngạc nhìn đám cây cối phía dưới, trái tim Vương Lâm vô cùng khó chịu, có cảm giác không nói lên lời. Hắn mơ hồ cảm thấy nơi này đã không còn là quê hương của mình nữa.
Chu Tước Tinh này hắn đã không còn tìm được chút gì quen thuộc nữa.
Đã không còn quen thuộc, chỉ còn những ký ức, giống như một đứa con xa nhà đã lâu, khi tuổi già trở lại quê hương thì phát hiện ra nơi này mọi vật đều xa lạ. Xa lạ khiến hắn muốn khóc, xa lạ khiến hắn bi ai, xa lạ làm cho hắn không còn tìm thấy. nhà….
Vương Lâm trước kia cũng đã từng trở lại Chu Tước Tinh, cũng đã thấy sự thay đổi nhưng không như ngày nay, thay đổi lúc này nghiêng trời lệch đất, thay đổi quá bất ngờ, khiến cho hắn không kịp thích ứng. Hắn thậm chí không dám tỏa thần thức ra, nhìn toàn bộ Chu Tước Tinh, tới Triệu quốc tìm mộ cha mẹ.
Hắn sợ hãi nếu cứ tiếp tục đi, tiếp tục chứng kiến thì khiến cho hắn càng cô độc hơn. Lúc này hắn chỉ còn ký ức, chỉ có nỗi tịch mịch của kẻ không nhà.
Hắn cũng sợ hãi không dám tới sơn động trong Tu Ma Hải nơi hắn cùng ở với Lý Mộ Uyển, sợ hãi đi về sơn cốc ấm áp kia. Hắn sợ ngay cả những nơi đó cũng đã biến mất.
Nhìn đám cây cối này, Vương Lâm yên lặng đi tới, giống như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng trong khu rừng rậm rạp, hắn vạt đám lá cây trước mặt, thấy được một phế tích của một thành trì.
Vài con thú nhỏ ở trong đám cỏ mọc cao ngút nơi phế tích, ở xa xa có thể nhìn thấy nhà cửa san sát một thời. Vương Lâm đi tới nơi này khiến cho những con thú bị kinh sợ, đều bỏ chạy cả.
Vương Lâm đi vào bên trong phế tích, tìm kiếm. Hắn mơ hồ tìm thấy một tia quen thuộc, mơ hồ muốn nắm bắt lấy. Nhưng một lát sau, một tia quen thuộc này không chút tiếng động mà tan nát. Hắn kinh ngạc nhìn về phía một cái hố lớn. Chính là cái hố này năm đó là đoạn đường mà hắn ở.
Đứng lặng ở nơi đó hồi lâu, Vương Lâm than nhẹ, xoay người rời đi.
Hắn đi tới Tu Ma Hải. Cả Tu Ma Hải nay đã không còn nữa. Sương mù năm đó giờ đã tiêu tan, chỉ còn lại mảnh đất khổng lồ bằng phẳng, ngày nay đã bị người ta ở kín, trở thành một khu vực thuộc cửu đại tông môn.
Sơn động năm đó hắn và Lý Mộ Uyển sống hiển nhiên đã không còn. Vương Lâm đứng trong thiên không nhìn hết thảy, trong lòng đau đớn. Hắn vốn định đi tới nhìn sơn động kia một cái, muốn nhìn cái thân rồng khổng lồ kia, muốn nhìn lại nơi mà Lý Mộ Uyển đã lưu lại tâm huyết năm đó.
Vương Lâm buồn bã xoay người rời đi.
Không ai hay biết, Vương Lâm trở lại những nơi mà hắn cảm thấy ấm áp, sơn cốc có Lý Mộ Uyển chậm rãi già đi, nơi Chu Như lớn lên.
Chẳng qua ngay cả những nơi này cũng đã bị san bằng, trở thành một vùng biển rất đẹp, rất đẹp, nhưng lại khiến Vương Lâm đau đớn.
- Nơi này cũng không còn nữa.
Đủ loại biến hóa trên Chu Tước Tinh, thoạt nhìn đẹp hơn năm đó vô số lần nhưng sự đẹp đẽ này chỉ là bề ngoài. Chu Tước Tinh này không phải là thứ Vương Lâm muốn!
Thế nhân chỉ biết nơi này là cố hương của Phong Tôn, muốn cải tạo nó thành một thánh địa, nhưng bọn họ nào biết, thánh địa này trống rỗng, không phải là thứ Vương Lâm cần.
Hết thảy mọi thứ đều chỉ là khói mây. Vương Lâm cũng không phải là loại người để ý tới bên ngoài, là tu sĩ coi trọng tiếng tăm. Hắn chỉ là một người bình thường, một người dù có là Phong Tôn cũng vẫn muốn giữ phong cách của một tiểu tiểu tu sĩ như xưa.
Hắn chỉ muốn có quê nhà, muốn có một nơi khiến mình bình tâm lại, có thể yên lặng mà nhớ nhung. Hắn chỉ muốn đi tìm một chút, dù chỉ là một chút quen thuộc, một chút khiến hắn ấm áp suốt hai ngàn nãm tu đạo lạnh lùng, một chút mà thôi.
Nhưng hôm nay sự ấm áp đó đã trở thành thứ xa xỉ. Hắn muốn tìm nhưng cả đoạn đường đi lại không hề tìm được dù chỉ một chút.
Cô độc, tịch mịch, Vương Lâm xoay người, nhìn người điên đang mê mang đi phía sau, nhẹ giọng nói:
- Tại sao lại như vậy.
- Bổn vương cảm thấy nơi này rất đẹp nhỉ, ha ha.
Người điên nhếch miệng cười ngốc nghếch.
Vương Lâm trầm mặc. Hắn nhìn bầu trời, hồi lâu thở dài một tiếng, bước về phía trước, mang theo người điên rời khỏi nơi này, đi tới nơi hắn không dám đi nhất, không dám nhìn. gia đình thực sự của hắn, Triệu quốc trong ký ức của hắn!
Trên bầu trời, Vương Lâm nhìn Triệu quốc phía dưới, đôi mắt trờ nên mơ hồ.
- Nơi này không còn nữa.
Trước mặt người đời, hắn là Phong Tôn, là người được ngàn vạn tu sĩ kính ngưỡng. Nhưng giờ phút này hắn trở lại làm một kẻ xa quê trở về. Hắn chỉ muốn tìm lại chút dấu vết thân quen của cố hương.
Phía dưới hắn, bên trong Triệu quốc cũng có bốn tu sĩ lúc trước đã đi tới nơi này.
- Nơi này chính là nơi Phong Tôn lớn lên sao.
Một giọng nói già nua vang lên.
Phong Tôn lớn lên ở nơi này, nơi này tên là Triệu Quốc, là thánh địa chân chính của Chu Tước Tinh. Lão già kia thanh âm phức tạp, chỉ về Triệu Quốc ở phía trước, chậm rãi nói với đệ tử ở bên cạnh.
Ở phía trước của bốn người, ở biên giới của Triệu Quốc có một dải hào quang bao quanh. Hào quang này tạo thành hình tròn tràn ngập khắp bốn phía của Triệu Quốc, trở thành một trận pháp.
Trận pháp này có tác dụng ngăn cản người ngoài đi vào.
_Trên Chu Tước Tinh, kể cả chín đại tông môn chỉ cần đưa ra bái thiếp là có thể tuỳ ý tới thăm. Duy chỉ có nơi này là không cho tất cả tu sĩ bên ngoài tiến vào nửa bước. Đây là một yêu cầu kiên quyết do Chu Vũ Thái, người đứng đầu Chu Tước Tinh đưa ra khi cải tạo Chu Tước Tinh trong phạm vi lớn. Bất cứ nơi nào cũng có thể đi tới, nhưng duy chỉ có Triệu Quốc này là không cho phép động vào bất cứ một cây cỏ gì.
Lão già kia đứng ở bên ngoài đám hào quang, thanh âm bình tĩnh.
Ba đệ tử của hắn thần sắc cung kính, nhìn Triệu Quốc ở bên trong đám hào quang, nhìn ngọn núi lờ mờ ở đằng xa, yên lặng nhìn Tiệu Quốc ôm quyền vái một cái.
_Nếu không tuân thủ quy định, những tu sĩ từ bên ngoài tiến vào Triệu Quốc đều sẽ bị nghiêm trị!
Lão già kia trong lúc nói ánh mắt loé lên, quay đầu nhìn hai người bọn Vương Lâm từ trên trời hạ xuống cách đó mấy trăm trượng.
Ba đệ tử của hắn sửng sốt nghiêng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Lâm cùng với người điên kia, lập tức phẫn nộ cười rộ lên.
_Chu Tước Tinh này đúng là không lớn, đi đâu cũng bị người khác làm phiền.
Hai người này thực sự thô tục không chịu nổi, đúng là làm cho người ta khó chịu.
Người điên kia cũng nhìn thấy bọn họ, trên mặt lập tức hiện lên vẻ hưng phấn, rất vui vẻ hướng về phía bốn người kia gào to lên.
_Tiểu nương tử các ngươi, chúng ta lại gặp nhau rồi. Ha ha, xem ra các ngươi rất có duyên với bổn vương đấy. Đến đây đến đây, vì duyên phận của chúng ta, bổn vương sẽ có phần thưởng.
Vương Lâm dường như không nghe thấy tiếng gào thét của người điên kia, hắn yên lặng nhìn Triệu Quốc, trước mắt trở nên mơ hồ, trong lòng nổi lên từng cơn đau xót. Tâm tình không thể nói ra khiến cho hắn chậm rãi đi về phía trước, dần dần tới gần đám hào quang ở bên ngoài Triệu Quốc.
Đối với mấy thanh âm của người điên, ba đệ tử của lão già kia ánh mắt đều loé lên lửa giận. Nếu không phải là có sư tôn ở bên cạnh, thì bọn họ đã sớm dạy cho hắn một bài học rồi.
Lão già kia nhíu mày, đang muốn mở miệng thì đột nhiên thần sắc sững lại, quắc mắt nhìn chằm chằm Vương Lâm. Hắn nhìn thấy Vương Lâm càng ngày càng tới gần trận pháp của Triệu Quốc, hình như đang muốn phá vỡ trận pháp này.
Sắc mặt trầm xuống, lão già này không để ý tới người điên kia nữa, mà tiến tới đi thẳng về phía Vương Lâm, trong miệng trầm giọng quát.
_Vị đạo hữu này, đây thánh địa của Triệu Quốc, cố hương của Phong Tôn, không cho phép người ngoài bước vào, mong đạo hữu hãy tự trọng!
Lới nói của lão già này ầm ầm vang lên, chấn động bốn phía, khiến cho người điên kia càng hoảng sợ.
Người điên kia trừng mắt nhìn lão già này, lập tức gào to lên.
_Con bà nó, ngươi hù doạ bổn vương, ngươi đón tiếp ta mà lại hù doạ ta hả.
Vương Lâm ngoảnh mặt làm ngơ, trong mắt hắn không hề có trận pháp hào quang này, chỉ có cảm giác quen thuộc mà Triệu Quốc mang lại cho hắn mà thôi. Cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, khiến cho hắn quên hết tất cả những ngươời bên cạnh.
Hắn bước tới một bước đã tới gần trận pháp hào quang kia, lập tức khiến cho trận pháp này nổi lên gợn sóng, hướng về bốn phía khuếch tán ra, như thể trên hào quang phía trước Vương Lâm xuất hiện một vòng xoáy rất lớn. Vòng xoáy này nhanh chóng xoay tròn, khiến cho gợn sóng kia càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng bất ngờ cuốn theo cả trận pháp của Triệu Quốc này.
_Đạo hữu dừng tay!
Lão già kia sắc mặt đại biến, không nghĩ ngợi thân thế như một tia chớp lao thẳng tới Vương Lâm, muốn ngăn cản hành động của hắn. Trong mắt hắn, hành động này của Vương Lâm đã mạo phạm tới cố hương của Phong Tôn, phải bị trừng trị thích đáng!
Hắn đã nhìn thấy thì nhất định phải ngăn cản!
Nhưng tốc độ của hắn vẫn quá chậm, ngay khi tiến lại gần, trên trận pháp ở trước Vương Lâm , vòng xoáy kia đã thành hình, trong lúc xoay tròn dường như có hai bàn tay vô hình xâm nhập vào trong trận pháo, nhẹ nhàng tách ra, để lộ ra một lỗ hổng rất lớn.
Thân thể Vương Lâm thuỷ chung không dừng lại chút nào, mang theo nỗi nhớ cố hương, mang theo những suy nghĩ phức tạp sau khi nhìn thấy những thứ quen thuộc, bước qua lỗ hổng tiến vào Triệu Quốc, giẫm lên mảnh đất mà hắn đã vô cùng quen thuộc!
Lão già trong mắt loé lên hàn quang, hơi do dự một chút, trong tiếng hừ lạnh cũng đi qua lỗ hổng đuổi theo.
_Thật to gan, dám phá vỡ trận pháp của Triệu Quốc, một mình tiến vào Triệu Quốc. Ngươi gặp phải đại hoạ rồi, không bao lâu nữa sẽ có người đến trừng phạt ngươi, một khi lão phi đã nhìn thấy, thì quyết sẽ không để cho ngươi mạo phạm Phong Tôn như vậy.
Thân thể lão già nhoáng lên một cái, sau khi bước vào trong lỗ hổng liền đuổi theo Vương Lâm ở phía trước.
Ngay khi trận pháp này bị Vương Lâm tách ra, gần như tất cả những tu sĩ đại thần thông trên Chu Tước Tinh đều phát hiện ra. Bọn họ thần sắc biến đổi, lập tức nổi lên vẻ âm trầm và phẫn nộ.
_Dám xông vào cố hương của Phong Tôn, muốn chết sao!
_Lão phu muốn xem người này to gan như thế nào, dám phá trận pháp của Triệu Quốc.
Từng đạo cầu vồng từ khắp nới trên Chu Tước Tinh gào thét bay lên, lao thẳng tới Triệu Quốc! Cùng lúc đó, trong chín đại tông môn của Triệu Quốc, chín đạo khí tức ầm ầm nổi lên ngợp trời, mang theo âm trầm, hướng thẳng tới Triệu Quốc.
Phá vỡ trận pháp tiến vào Triệu Quốc, chuyện này đối với Chu Tước Tinh mà nói là một đại sự tối quan trọng, là việc làm mạo phạm tới Phong Tôn, là một việc làm không thể tha thứ, cần phải trừng phạt thích đáng!
Ở bên ngoài trận pháp, ba đệ tử của lão già kia đứng thừ người ra. Bọn họ nhìn lỗ hổng trên trận pháp, sau khi nhìn thấy Vương Lâm tiến vào, sư tôn đuổi theo, trong thời gian ngắn nhất thời không biết phải làm sao.
Ngược lại người điên kia vỗ tay, hai mắt lộ ra vẻ hưng phấn, vừa gào lớn lên, vừa đi về phía lỗ hổng.
_Ha ha, vui quá vui quá… Thân thể người điên này loé lên, hoà thành một đám kinh quang tiến vào bên trong lỗ hổng. Ba để tử của lão già kia do dự một chút, rồi nhìn nhau, cắn răng cùng bước theo vào.
Vương Lâm nhìn núi sông rất thân thuộc ở bên dưới, nhìn đỉnh Hằng Nhạc Sơn ở đằng xa, nhìn những ngôi nhà cỏ từ hơn hai ngàn năm trước trên đỉnh núi, cảm giác thân thuộc kia càng ngày càng trở nên rõ ràng.
_Hằng Nhạc Phái…… Trên mặt Vương Lâm hiện lên một vẻ đau khổ, nhẹ nhàng tiến về phía trước. Dưới bước chân của hắn có gợn sóng nổi lên, thân thể chợt biến mất.
Ngay khi hắn biến mất, lão già đang đuổi theo thần sắc âm trầm, đồng tử trong hai mắt co rút lại.
_Sóc Địa Thành Thốn! Tu vi của người này ta nhìn không thấu, không ngờ lại biết thuật Súc Địa Thành Tốn! Nhưng nơi này là cố hương của Phong Tôn, có rất nhiều tu sĩ đại thần thông đang ở đây, người này tu vi có cao tới đâu thì cũng khó có thể tránh khỏi sự trừng phạt!
Lão già ảnh mắt loé lên, tản thần thức ra, thân thể nhoáng về phía trước, dưới chân cũng có gợn sóng nổi lên, không ngờ cũng thi triển thuật Súc Địa Thành Thốn.
Dưới Hằng Nhạc Sơn, ở bên ngoài một khu rừng, đã trở thành một thành trì, thành trì này được gọi là Hoàng Tổ Hảo…… Điều này trước khi Vương Lâm trở về cũng đã biết, nhưng ở bên trong thành trì này có một ngôi nhà dường như tồn tại vĩnh cửu, không hề thay đổi.
Căn nhà này chính là nhà của hắn năm đó…… Ở xung quanh căn nhà này có một cái sân lớn, ở phía đông của cái sân này có một ngôi mộ đã được hậu nhân đời đời tu bổ, yên lặng nằm ở đó, như đang đợi đứa con đi xa trở về.
Ở bên trong căn nhà này không có người nào, bốn phía cực kỳ yên tĩnh.
Trong sự yên tĩnh này, thân ảnh Vương Lâm bỗng nhiên xuất hiện ở bên trong sân, xuất hiện ở trước ngôi mộ kia. Hắn nhìn tấm bia trên mộ, trong mắt mơ hồ chảy xuống hai hàng nước mắt.
Vương Lâm khóc, quỳ xuống trước mộ.
Ký ức thời thơ ấu hiện giờ không còn hiện lên trong đầu Vương Lâm như năm đó, lúc này hắn kiệt sức gục xuống ở trước mộ của cha mẹ, nước mắt không ngường chảy xuống. Hắn kinh ngạc nhìn tấm bia kia, tâm thần trong lúc bi ai những vẫn rất bình tĩnh.
Dường nhu ở nơi này, trái tim hắn mới thật sự thuộc về chính mình, mới thật sự được dừng lại nghỉ ngơi.
Toàn bộ nơi này đều không hề thay đổi, tất cả mọi thư đều giống như năm đó. Nơi này chính là nhà của hắn, thật sự là nhà của hắn…… Giơ tay phải lên run rẩy vuốt ve tấm bia trên mộ cha mẹ, vuốt những nét khắc lõm trên đó, nước mắt của Vương Lâm càng ngày càng nhiều.
Hắn trẻ lại Chu Tước Tinh không chỉ là để bái tế mộ cha mẹ, hắn trở lại Chu Tước Tinh không phải chỉ để thực hiện sự hiếu thảo ở trước mộ cha mẹ…… Chu Tước Tinh mang theo ký ức nửa đời của Vương Lâm, mang theo nỗi nhớ cha mẹ, mang theo tất cả mọi thứ của hắn, khiến cho hắn mỗi lần mệt mỏi, mỗi lần nhìn lên bầu trời đầu lạc vào trong mộng tưởng.
Cây có gốc rễ, lá rụng về cội. Người có hồn, hồn phải thương nhớ người thân.
_Con không cần gì cả……Chỉ cần cha mẹ còn sống…… để cho con và Uyển Nhi còn có Bình Nhi…… chúng ta cả nhà đoàn tụ…. ta không cần gì khác cả….
Đã rất lâu Vương Lâm không khóc giống như lúc này.
Hắn thật sự rất thương nhớ cha mẹ.
Tiếng khóc thống khổ này vang lên giữa thiên địa yên tĩnh rất lâu không tiêu tan, vang vọng khắp nơi.
Đã là người thì ai cũng có cha mẹ, cái cảm giác đau khổ khi cha mẹ qua đời, theo năm tháng trôi qua có vẻ như chậm rãi tiêu tan, có vẻ như dần dần phai nhạt, nhưng trên thực tế chính là bị chôn giấu ở trong lòng, chôn giấu ở trong linh hồn mà không ai hay…… Càng về sau này, cái cảm giác đau khổ kia cũng sẽ càng ngày càng được chôn sâu, nhưng một khi trào ra, thì sẽ thảm thiết đến kinh ngạc, khiến cho trời đất cũng phải động lòng!
Người có tình cảm, cho nên mới được gọi là người!
_Ngươi dám xông vào cố hương của Phong Tôn…… Đúng lúc này, ở trên không trung của căn nhà hiện lên gợn sóng, lão già kia bước ra. Thần sắc hắn âm trầm, hai mắt mang theo một vẻ tức giận. Hắn rất tôn trọng Phong Tôn, cố hương của Phong Tôn hắn quyết không cho ai xâm phạm.
Lúc nãy đuổi theo, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Lâm đang quỳ ở trước mộ, nhìn thấy những giọt nước mắt của Vương Lâm, nghe tiếng khóc từ trong tim của hắn, lập tức liền dừng lời nói lại.
Thân thể hắn run lên, ngây ra ở đó, trong đầu chấn động. Hắn biết đây là đâu, hắn biết trong mộ chôn những người nào, hắn biết trong thiên địa này chỉ có một người mới có tư cách quỳ ở chỗ đó, mới có tư cách ở trước ngôi mộ đó mà khóc rống lên như vậy!
_Cha, mẹ……Thiết Trụ quay về thăm cha mẹ đây…… Vương Lâm vuốt ve tấm bia mộ, giống như là nhìn thấy cha mẹ, như thể bọn họ đang đứng trước mặt mình, đang nhìn hắn, khiến cho ánh mắt ấm áp của hắn dường như suốt hai ngàn năm chưa hề tiêu tan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT