Lời nói lạnh như băng này giống như là một cơn gió lạnh thổi vào sau lưng mọi người, truyền vào trong tai của Lưu Kim Bưu. Đồng tử trong hai mắt của Lưu Kim Bưu co rụt lại, thân thể kịch chấn lập tức đứng sững ra ở nơi đó, đầu óc trong phút chốc hoàn toàn trống rỗng.
 
Thân thể hắn run rẩy, theo bản năng xoay người nhìn về phía sau. Vừa mới quay lại nhìn, hắn gần như hồn bay phách tán, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Ngụm máu tươi lần này chính là thật, là do bị hù dọa mà phun ra.
 
Cho dù hắn quỳ kế đa đoan nhưng giờ phút này không suy nghĩ được một chút nào. Thân thể hắn run rẩy, đang muốn nói một điều gì đó, nhưng dưới ánh mắt của Vương Lâm tâm thần hắn cũng chấn động ầm ầm, dường như thân thể bị xé rách. Ánh mắt kia giống như là những thanh kiếm sắc xuyên vào trong nguyên thần, như thể chỉ cần một ý nghĩ cũng có thể khiến cho nguyên thần hắn tan vỡ, tiêu tan mà chết.
 
Ánh mắt đáng sợ kia ẩn chứa một luồng sát khí khiến cho da đầu Lưu Kim Bưu tê dại, dọa cho hắn biến thành câm điếc, không nói được bất cứ lời nào, chỉ có thể quỳ ở đó không ngừng mà dập đầu, phát ra tiếng bình bịch. Ngay cả trán hắn đầm đìa máu tươi hắn cũng không để ý.
 
Hứa Lập Quốc kia vốn còn đang đắc ý, ở nơi đó kêu lên thảm thiết, nhưng ngay khi nghe thấy thanh âm này, cũng toàn thân run bắn lên. Thanh âm này hắn rất quen thuộc, cực kỳ quen thuộc, chính là tiếng của sát tinh khiến cho hắn sợ hãi đến cực điểm!
 
Bên trong thanh âm kia truyền ra sự phẫn nộ lạnh như băng, khiến cho linh thể của Hứa Lập Quốc này gần như tiêu tan, khiến cho hắn tâm thần chấn động, thần sắc trắng bệch. Những thanh kiếm cắm trên thân thể lập tức vỡ tan, toàn thân trở nên uể oải, xoay người một cái nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Vương Lâm ở phía sau.
 
Vừa mới nhìn thấy, hắn gần như muốn ngất đi, trực tiếp quỳ trên mặt đất, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi đến tột cùng.
 
- Chủ… chủ nhân!
 
Hứa Lập Quốc sửng sốt đến nửa ngày mới lại kêu lên thảm thiết. Thanh âm này đủ để phá tan hồn phách, khiến cho toàn bộ sự hoảng sợ của hắn đều lộ ra ngoài.
 
- Chủ nhân tha mạng, chủ nhân hãy nghe ta giải thích, việc này không phải như ngươi nghĩ đâu, việc này….
 
Dù sao Hứa Lập Quốc cũng đã đi theo Vương Lâm trong một thời gian dài, lúc này mặc dù sợ hãi đến cực độ, nhưng so với Lưu Kim Bưu kia cũng còn mạnh mẽ hơn không ít. Hắn vẫn còn có thể run rẩy mà nói, vừa nói hắn vừa tiến về phía Vương Lâm, nhìn như chuẩn bị ôm lấy chân Vương Lâm để cầu khẩn.
 
Biến cố đột ngột này khiến cho những tu sĩ còn lại chấn động. Hơn mười tu sĩ bộ dạng như hung thần ác sát kia nhất tề xoay người lại, ngay khi nhìn thấy Vương Lâm lập tức đều bị ánh mắt lạnh như băng kia xuyên thấu thân thể. Trong tiếng ầm ầm, hơn mười tu sĩ này đồng loạt phun ra máu tươi, cả đám đều lộ ra vẻ hoảng sợ vô cùng.
 
Nữ tu kia sắc mặt cũng tái nhợt, phun ra máu tươi, lui về phía sau mấy bước, vẻ hoảng sợ trong mắt đã đạt tới cực hạn. Nàng không biết đối phương là ai, nhưng uy áp từ trên người đối phương truyền ra cũng khiến cho nàng có một cảm giác trời long đất lở. Ngay cả sư tôn của nàng, ngay cả người mạnh nhất mà nàng đã từng gặp trong đời ờ trước mặt người này cũng chỉ như những con kiến mà thôi.
 
- Ngươi…. ngươi là ai!
 
Nữ tử này trong lúc run rẩy lui về phía sau, trong sự sợ hãi cùng với uy áp không cách nào hình dung được này, ngay cả lời nói của nàng cũng lạc cả đi.
 
Không chỉ có nàng, gần như tất cả mọi người ở đây trong khoảnh khắc này cũng có cảm giác run rẩy như đang đứng trước một cơn cuồng phong. Cơn cuồng phong này nối liền thiên địa, ẩn chứa một khí tức kinh khủng đến cực điểm, có thể hủy diệt tất cả sinh linh. Dưới cơn cuồng phong này, bọn họ vô cùng nhỏ bé, dường như chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể tử vong toàn bộ.
 
Thanh niên áo đen Pháp Hoa Tử đứng ở đằng xa sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm sau khi ngây ra một lát liền lộ ra một vé kích động. Dường như hắn đã nhận ra Vương Lâm, những vẫn có chút không thể tin được.
 
Người điên kia là người có ít áp lực nhất, sau khi hắn nhìn thấy Vương Lâm lập tức bắt đầu mếu máo, hình như trong mắt đã chảy nước mắt, trực tiếp xông qua đám người, lướt qua Hứa Lập Quốc chạy đến bên cạnh Vương Lâm, nhìn Vương Lâm khóc lớn lên.
 
- Bọn họ khinh thường ta! Rõ ràng là ta chưa làm gì cả, ta chỉ hỏi tên của tiểu nương tử kia thôi, ta thật sự chưa làm gì mà! Hứa Lập Quốc nói là ta muốn chơi đùa thế nào cũng được, nhưng ta vẫn chưa kịp làm được gì, thì bọn họ đã tiến vào, ta chưa làm gì mà Người điên kia càng nói càng mếu máo, oa oa khóc lớn lên.
 
Hứa Lập Quốc nghe mà hãi hùng khiếp vía, dưới ánh mắt lạnh lùng của Vương Lâm hắn không dám tiếp tục tiến tới gần nữa, đang định mở miệng, nhưng Vương Lâm đã giơ tay phải chỉ về phía hắn.
 
Dưới một chỉ này, Hứa Lập Quốc kia lập tức kêu lên thảm thiết, phun ra một ngụm linh thể khí lớn, toàn thân gần như trong suốt, thân thể lảo đảo, ầm một tiếng va vào vách động ở đằng sau. Ngay khi đụng vào vách động, trên vách động kia liền có cấm chế lóe lên, khiến cho Hứa Lập Quốc lại gào lên bị bắn ra.
 
Một chỉ này dường như đã đem tu vi của hắn phế bỏ hết ba thành, khiến cho linh thể của hắn như sắp sửa tan vỡ, mơ hồ có sự tan rã. Nhất là sự đau đớn truyền vào trong tâm thần càng làm cho Hứa Lập Quốc kêu lên thảm thiết.
 
Lúc này, hắn đã cực kỳ hoảng sợ. Hắn đã đi theo Vương Lâm nhiều năm, biết rõ sự tàn nhẫn của đối phương. Hai chữ sát tinh này không phải bỗng dưng mà có!
 
- Chủ nhân, chủ nhân! Ta vì chủ nhân mà lập công! Ta vì chủ nhân mà lấy những giọt máu này! Chủ nhân còn nhớ lão tổ của Cự Ma Tộc ở Chu Tước Tinh không, chủ nhân còn nhớ ….
 
Hứa Lập Quốc kêu lên thảm thiết, hắn đem tất cả những việc mà hắn đã làm vì Vương Lâm vội vàng nói hết ra.
 
Hắn lo lắng nếu mình nói chậm, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội để nói ra nữa.
 
- Nếu không có những chuyện đó, thì một chỉ vừa rồi sẽ không phải chỉ phế đi ba thành tu vi của ngươi, mà là sẽ hủy diệt hồn phách của ngươi!
 
Trong mắt Vương Lâm tràn ngập hàn quang. Hắn đã từng hứa sẽ đối đãi tốt với người điên kia, nhưng Hứa Lập Quốc này không ngờ lại dám làm bậy, to gan lớn mật! Như hắn đã nói, nếu không có những chuyện kia, thì cho dù Hứa Lập Quốc có đi theo hắn lâu năm, Vương Lâm nhất định cũng sẽ giết hắn.
 
Ánh mắt quét qua, Vương Lâm nhìn về phía Lưu Kim Bưu vẫn còn đang không ngừng run rẩy dập đầu, trong mắt lóe lên sát khí.
 
- Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Lưu Kim Bưu, ngươi đã làm cho ta thất vọng rồi! Ngươi lúc ở Hỏa Tước Tộc đã lập công, ta đã từng hứa sẽ thả ngươi đi. Lần này trở về ta vốn muốn để ngươi đi, còn cho ngươi thay mặt ta để tiếp đãi hắn….
 
Thanh âm của Vương Lâm rất lạnh lùng, chậm rãi truyền ra. Thanh âm này giống như là một con gió lạnh tràn ngập động phủ, khiến cho thân thể Lưu Kim Bưu run rẩy kịch liệt hơn, tốc độ dập đầu nhanh hơn, không ngừng đập trán xuống mặt đất ầm ầm.
 
Nhìn Lưu Kim Bưu, Vương Lâm chỉ tay phải về phía trước, chỉ phong gào thét trực tiếp bắn lên người của Lưu Kim Bưu. Thân thể Lưu Kim Bưu run lên, phun ra máu tươi, toàn thân lảo đảo bị bắn đi mấy trượng.
 
- Ngươi đã lập công lớn, công lao này vẫn còn, nhưng cơ duyên thì phải bỏ, cũng đừng nghĩ đến tự do nữa, ngươi hãy ở lại làm nô bộc cho ta một ngàn năm!
 
Lời nói của Vương Lâm truyền vào trong tai Lưu Kim Bưu. Lưu Kim Bưu trong lòng cười khổ, sự trừng phạt này đối với hắn cũng có thể nói là chấp nhận được.
 
- Phong Tôn! Người là Phong Tôn!
 
Đúng lúc này, tu sĩ áo đen Pháp Hoa Tử kia mang theo một vẻ kích động và cuồng nhiệt, lập tức gào lên. Hắn vốn vẫn không chắc chắn, nhưng sau khi nghe Vương Lâm nói ra hai cái tên Chu Tước Tinh và Hỏa Tước Tộc, lập tức không còn nghi ngờ gì nữa. Trong lúc kích động, hắn hướng về Vương Lâm ôm quyền vái một cái thật sâu.
 
Ngay khi lời này phát ra, tất cả tu sĩ còn lại ở xung quanh lập tức lộ ra một vẻ không dám tin, còn có một sự cuồng nhiệt tràn ngập thần sắc, đều ôm quyền kích động vái một cái.
 
- Tham kiến Phong Tôn!
 
Nữ tu kia trong lúc sửng sốt, hai mắt hiện lên vẻ sùng kính, cũng như những người khác hướng về phía Vương Lâm ôm quyền bái kiến. Nàng đối với lời nói của Pháp Hoa Tử cực kỳ tín nhiệm, cũng chỉ có Phong Tôn mới có thể có uy áp khiến cho nàng sợ hãi đến như vậy!
 
Ánh mắt Vương Lâm như điện, liếc nhìn thanh niên áo đen kia một cái, chậm rãi mở miệng.
 
- Ngươi đã từng gặp ta?
 
Thanh niên kia cực kỳ kích động, bước lên phía trước cung kính nói:
 
- Vãn bối đã từng ở La Thiên Tinh Vực một thời gian. Trận chiến đầu tiên ở Vân Hải năm đó vãn bối cũng ở trong đại quân của La Thiên, đã từng nhìn thấy Phong Tôn từ xa. Vừa rồi, vãn bối cũng đã nhận được ngọc giản từ Vân Hải, nên đối với hình dáng của Phong Tôn cũng mơ hồ biết được.
 
Hắn vừa nói, vừa nhìn thoáng qua người điên phía sau Vương Lâm, thần sắc lộ ra vẻ xấu hổ, muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng cũng khó có thể mở miệng.
 
Vương Lâm trầm mặc, lạnh lùng liếc mắt nhìn hơn mười tu sĩ trong động phủ này một lượt. Một cái liếc mắt này mang tới cho những tu sĩ kia một áp lực rất lớn, khiến cho bọn họ phải cúi đầu vâng dạ. thần sắc xấu hổ, không dám nói gì.
 
- Việc này, không được lặp lại nữa.
 
Hồi lâu sau, Vương Lâm bình tĩnh mở miệng, vung tay áo, cuốn lấy Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu, mang theo người điên kia, trong lúc bước đi một gợn sóng hiện lên bên trong động phủ, dần dần biến mất.
 
Cho đến khi hắn rời khỏi, hơn mười tu sĩ trong động phủ mới dám ngẩng đầu. Lưng áo của bọn họ đã chảy mồ hôi ướt nhẹp, nhìn lẫn nhau, vẫn còn hoảng sợ.
 
- Sách nghịch tử, ngươi đã làm được một chuyện tốt nhỉ! Nếu ngươi không bắt ta làm việc này, thì sao chúng ta có thể bị Phong Tôn khinh thường như vậy… Ôi! Cũng là tại ta bị Hứa Lập Quốc làm nổi lòng tham, không ngờ lại làm ra một chuyện như thế này, lại đi lập mưu để lừa gạt một người điên… Thần sắc của Pháp Hoa Tử kia cực kỳ xấu hổ, nhìn về phía Vương Lâm biến mất, trong lòng tràn ngập sự hối hận.
 
Vương Lâm là người mà hắn rất sùng kính, hắn luôn luôn mong muốn trong đời có thể có một lần được gặp Phong Tôn. Nhưng dù thế nào hắn cũng không nghĩ được mong muốn kia không ngờ lại có lúc trở thành sự thật, chỉ là lại ở trong hoàn cảnh như thế này….
 
Nữ tử kia sắc mặt cũng xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi nói:
 
- Đều là do Hứa Lập Quốc kia, người này… nếu sau này ta có cơ hội gặp lại, ta nhất định sẽ phải tính toán với hắn chuyện này.
 
Trong tinh không, Vương Lâm chậm rãi tiến về phía trước. Lưu Kim Bưu và Hứa Lập Quốc đã bị hắn thu vào trong không gian trữ vật, những giọt máu màu vàng mà họ lấy được cũng đã bị Vương Lâm lấy lại hơn phân nửa.
 
Ở phía sau hắn là người điên vẻ mặt đang mếu máo, vẫn còn ở đó nói lăng nhăng không ngớt. Chuyện lần này đã khiến cho người điên kia nhớ rất kỹ.
 
- Lòng người hiểm ác, lòng người hiểm ác mà… Còn có linh thạch và ngân lượng kia rất là quan trọng, cực kỳ quan trọng. Sau này nếu có linh thạch và ngân lượng, nhất định phải tính toán cẩn thận, không thể tiêu lung tung… một chút cũng không thể hoang phí … không thể hoang phí….
 
Ngay cả Vương Lâm cũng không ngờ tới những chuyện lần này đã khiến cho tính cách của người điên kia có một chút thay đổi. Khất là đối với linh thạch và ngân lượng sau một vài ngày đã đạt tới một mức độ cực kỳ keo kiệt, gần như khiến người khác phải phát điên lên!
 
Nghe người điên kia ở đằng sau không ngừng nói lung tung, trong lòng Vương Lâm tự nhiên bình tĩnh trở lại. Hắn quay đầu liếc nhìn người điên kia một cái, mơ hồ cảm thấy cái bộ dạng của đối phương hiện giờ, nhất là cái miệng nói liến thoắng kia dường như rất giống một người… Người đó trong Thái Cổ Tinh Thần ở giới ngoại hắn chỉ gặp có một lần, gần như đã quên mất rồi.
 
Vương Lâm lắc đầu mỉm cười, cảm thấy ý nghĩ của mình vô cùng hoang đường, không suy nghĩ về việc này nữa, mà hướng về phía Chu Tước Tinh chậm rãi đi tới.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play