Khí thế áp đảo giống như một ngọn núi băng, trực tiếp khiến tâm thần Lỗ Phu Tử suy sụp, không còn chút sức kháng cự, chỉ còn vẻ khó tin và kinh hãi cực độ!
 
Lấy tu vi của Lỗ Phu Tử, giờ phút này trong lòng cũng cảm thấy khổ sở, ngơ ngác nhìn mọi chuyện trước mắt.
 
Hắn biết bản thân mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn! Một sai lầm này có khả năng chính là sai lầm trí mạng. Hắn đã đoán sai tu vi của Vương Lâm! Lúc Vương Lâm mới trở lại La Thiên Tinh Vực, Lỗ Phu Tử còn cho rằng đối phương có thực lực đánh với mình một trận, bản thân không nên trêu chọc.
 
Nhưng phán đoán này bởi vì vũ kiếm trên Thanh Linh tinh mà thay đổi, khiến Lỗ Phu Tử cho rằng đã nhìn thấu thực lực chính thức của đối phương, trong lòng hơi buông lỏng.
 
Nhưng trên Đông Lâm tinh. Vương Lâm trong vòng tám nhịp thở đã đánh tan trận pháp, khiến cho Lỗ Phu Tử chấn động tâm thần lần đầu tiên, khiến hắn nhận thấy phán đoán của mình là sai lầm, lại đưa Vương Lâm lên ngang hàng với bản thân. Nhưng hắn vẫn cho rằng mình có đủ loại pháp bảo, đối phương khó có thể hơn được mình!
 
Cho tới khi Vương Lâm tới bên ngoài tinh trận, lực lượng một tiếng rống của hắn ẩn chứa xu thế bá đạo, khiến cho Lỗ Phu Tử cảm thấy ngưng trọng, một lần nữa thay đổi phán đoán trong lòng hắn, nâng Vương Lâm tới trình độ vượt qua mình một chút. Cho dù là lúc này, hắn vẫn không cho rằng đối phương có khả năng làm trọng thương mình!
 
Phối hợp đủ loại pháp bảo, hai người nhiều nhất chỉ đánh ngang tay mà thôi! Chẳng ai hơn ai Ván đấu bị cắt ngang, sự trấn định và bình tĩnh của Vương Lâm khiến cho Lỗ Phu Tử cảm thấy áp lực và hoài nghi. Hắn đơn giản đánh một trận, biến ảo ra Phong Tiên Giới, xuất ra pháp bảo cực mạnh, cũng phát động cả tinh trận!
 
Hắn vốn tưởng rằng hết thảy mọi chuyện này thì dù là đối phương có hơn mình một chút thì cũng phải thối lui. Nhưng sau đó Linh Động Thượng Nhân xuất hiện, Lỗ Phu Tử hoảng sợ phát hiện ra, bản thân đã lại phán đoán sai lầm!
 
Sự trấn định của đối phương không ngờ lại tới từ một nô phó bước thứ ba!
 
Loại chuyện này vượt qua phán đoán của Lỗ Phu Tử lúc trước. Nhưng Lỗ Phu Tử dù rung động nhưng cũng đã kích phát quyết tâm đánh một trận. Hắn tự nhận rằng đây chính là toàn bộ sát chiêu của Vương Lâm, đối phương không có khả năng lại còn có thủ đoạn nào khác. Hắn có niềm tin rằng có tinh trận hỗ trợ, cuộc chiến này hắn vẫn có thể miễn cưỡng đánh ngang tay!
 
Chỉ là Chu Cẩn xuất hiện khiến cho lực lượng cuối cùng chống đỡ tâm thần hắn cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, triệt để đánh tan sự tin tưởng của Lỗ Phu Tử, cũng mang đến cho hắn sự kinh hãi không thể tưởng tượng nổi!
 
Hắn dù thế nào đi nữa cũng không thể tưởng tượng nổi Vương Lâm lại có nô phó bước thứ ba, không phải một người.mà là hai người! Nhất là người thứ hai gần như đã đạt tới Không Niết Sơ Kỳ đỉnh phong, khoảng cách tới Không Niết trung kỳ không còn xa nữa!
 
Sắc mặt Lỗ Phu Tử lộ vẻ sầu thảm, trong khoảnh khắc đầu óc cảm thấy ong ong.
 
Bên trong tinh trận, mười tám loại pháp bảo vừa biến hóa ra bị Linh Động Thượng Nhân và Chu Cẩn bước nửa bước, lập tức bị khí tức bước thứ ba chấn động tinh không áp tới, đồng loạt bị cuốn về phía sau.
 
Trận pháp này dù sao cũng không đầy đủ, không thể cùng lúc bao trùm cả ba người Vương Lâm!
 
Chu Cẩn xuất hiện khiến sóng gió tràn ngập trong nháy mắt, huyết lang phía sau ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng gầm truyền về bốn phương tám hướng, rơi vào trong tai đám tu sĩ vừa mới cố gắng lấy lại dũng khí kia giống như bóp nát nguyên thần của bọn họ. gây cho bọn họ một nỗi sợ hãi trí mạng!
 
Niềm tin của bọn họ vừa rồi bị lời nói hào hùng của Lỗ Phu Tử kích thích giờ lập tức sụp đổ!
 
- Bước thứ ba. Bước thứ ba. Không ngờ lại có một tu sĩ bước thứ ba nữa!
 
- Chuyện này không thể có khả năng. Tu sĩ bước thứ ba cực kỳ hiếm thấy. Chuyện.chuyện này, sao lại có thể có tới hai nô phó là tu sĩ bước thứ ba chứ!
 
- Tu sĩ bước thứ ba mấy vạn năm hiếm gặp, hôm nay .sao lại đông thế này.
 
- Hai nô phó bước thứ ba. Vương Lâm này rốt cục có thân phận gì. Hắn làm sao có thể đạt tới trình độ này.
 
Đầu óc Viêm Lôi Tử lúc này đã mất đi hết mọi năng lực suy nghĩ. Chuyện phát sinh trong thời gian ngắn ngủi này khiến hắn khiếp sợ tới mức tê liệt. Nhưng cho dù là tê liệt thì khi Chu Cẩn xuất hiện vẫn khiến đầu óc đã tê dại của hắn phải đau đớn.
 
- Hai người.hai người.hoặc có thể còn có người thứ ba.người thứ tư.
 
Ánh mắt của Viêm Lôi Tử mờ mịt, thì thào tự nhủ.
 
Ánh mắt Liệt Vân Tử cũng tràn ngập vẻ mờ mịt. Hắn kinh ngạc nhìn về phía trước, ngay cả suy nghĩ lúc này cũng tiêu tan. Loại chuyện này hắn đã không còn khả năng suy xét nữa.
 
Bất cứ một tu sĩ nào trong giới nội đạt tới bước thứ hai khi chứng kiến cảnh tượng này cũng đều bị dọa cho tan nát tâm thần. Hai tu sĩ bước thứ ba làm nô bộc. Chuyện này chỉ nghe thôi cũng khiến người ta phải sợ hãi!
 
tâm thần Huyết Thần Tử lùng bùng, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Hắn làm sao ngờ nổi lại có thể nhìn thấy cảnh tượng này. Nhất là khi chứng kiến Lỗ Phu Tử cũng phải lùi lại thì thiên địa bao la này đã như một nhà giam lớn đối với Huyết Thần Tử!
 
Cũng trong nháy mắt này, khi Linh Động Thượng Nhân và Chu cẩn xuất hiện, hai luồng khí tức của bước thứ ba từ trên người họ quét ngang La Thiên Tinh Vực, tràn cả vào ba đại tinh vực khác!
 
Trong Vân Hải tinh vực. tại mật thất của Thần tông. Thủy Đạo Tử đã ngồi khoanh chân, thần sắc bình tĩnh, thương thế đã khôi phục. Nhưng vào lúc này hắn mở bừng hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, thân thể cũng theo tiềm thức bật dậy, quay đầu nhìn về phía xa xa.
 
sắc mặt hắn thoáng chốc đại biến, thần sắc tràn ngập vẻ không thể tin nổi!
 
cũng ở trong Thần tông, trong một trận pháp bị phong ấn khổng lồ có một nữ tử tuyệt mỹ đang cúi đầu khoanh chân. Mái tóc bù xù trên đầu nàng không che khuất được vẻ đẹp khiến người ta chấn động.
 
Nàng trong lúc khoanh chân dường như không phát hiện ra khí tức khiến Thủy Đạo Tử hoảng sợ, vẫn nhắm hai mắt, yên lặng ngồi đó.
 
Bên trong Vân Hải tinh vực, trong một tinh vực cấp một có một mảnh đại lúc không lớn. Trên đại lục này không có bất kỳ loại mãnh thú hay nhân loại, hoàn toàn hoang vu.
 
Ở sâu trong đại lục này có một sơn cốc. Bên trong sơn cốc có một nam tử trung niên mặc áo đỏ, yên lặng ngồi đã tọa.
 
Phía trước hắn, tông chủ Yêu Tông và mấy đại trưởng lão cũng đang cung kính quỳ, dường như đang đợi nam tử mặc áo đỏ này trả lời điều gì.
 
Đột nhiên nam tử áo đỏ này mở bừng mắt, một luồng khí tức kinh thiên từ trên người hắn bộc phát ra, nhưng trong nháy mắt liền lập tức co rụt lại, cuối cùng bị áp chế không còn lại chút nào.
 
Hắn nhìn về phía xa xa, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng:
 
-Người này chính là người mà chủ nhân phong giới cổ hủ kia coi trọng sao.đúng là một tiểu tử rất không tồi.
 
Trong Liên Minh Tinh Vực, trong Vũ Tiên Giới bị phong ấn, Thanh Lâm đang bế quan chữa thương, đã ngồi đã tỏa mấy trăm năm, đột nhiên mở bừng hai mắt, mang theo vẻ nghi hoặc và khiếp sợ nhìn về phía xa.
 
Phía trước hắn, Tư Đồ Nam vẻ mặt nghiêm nghị, cũng đang ngồi đả tọa, lúc này mở đôi mắt, ánh mắt bừng sáng, lộ vẻ nghi hoặc.
 
Trong Vũ Tiên Giới có một pho tượng đá. Pho tượng đá này đặt trên ngọn núi cao nhất trong tiên giới này. Dưới tượng đá mấy trăm năm qua chỉ còn một người ngồi đó. Người này là một nam tử, thân thể luôn mặc hắc y, tóc đen quá vai, lộ ra từng trận khí tức lạnh lùng.
 
Ánh mắt nam tử trung niên nọ lạnh như băng, không ngờ lại giống hệt Vương Lâm năm đó!
 
Ngọn núi này là do hắn tự mình coi là cấm địa, dù là Tư Đồ Nam muốn lên hắn cũng không cho phép, dù là Thanh Lâm hay Thanh Sương, Chu Dật thì cũng đều không được!
 
Thậm chí ngay cả Thanh Lâm mà có tới thì nam tử trung niên này cũng dám ra tay!
 
Tất cả mọi chuyện đơn giản là vì một câu nói khi Vương Lâm sắp đi, năm đó nói với hắn!
 
- Trông coi tượng đá này, bất luận kẻ nào cũng không được chạm vào!
 
Giờ phút này hàn quang trong mắt nam tử mặc hắc y này lóe lên. thân thể đột nhiên run lên, thần sắc mơ hồ lộ vẻ kích động kinh thiên. Hắn ngẩng phắt đầu, nhìn về phía xa xa. Dù là không nhìn thấy thân ảnh kia nhưng trong cõi u minh hắn lại dường như cảm nhận được, cảm ứng được sự tồn tại của thân ảnh đó.
 
- Sư tôn!
 
Trong Vũ tiên giới, trên một bãi cỏ tỏa ra hương hoa ngào ngạt có một nữ tử mặc bạch y, yên lặng khoanh chân ngồi ở đó. Phía trước người nàng là một con hổ khổng lồ. Con hổ uể oải nằm ườn ra, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía nữ tử.
 
Xa hơn một chút là một ngọn núi dường như bị đóng băng, cũng có một nữ tử như sương tuyết ngàn năm không tan, khoanh chân đả tỏa. Nàng yên lặng nhìn về phía xa, thần sắc lãnh đạm.
 
ở dưới ngọn núi này có một gian nhà trong sân có một nam tử mặc thanh sam, thân thể lộ vẻ tang thương nhưng từ bề ngoài lại có thể nhận ra lúc còn trẻ hắn phải rất anh tuấn.
 
Thân thể hắn dù tồn tại nhưng lại nhìn như linh thể, không hề thực chất.
 
Hắn đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn ngọn núi, bên trong đôi mắt ẩn chứa sự si tình ngàn năm không đổi.
 
Cũng trong Liên Minh Tinh Vực, tại tổng bộ của Tu Chân Liên Minh đã hoàn toàn bị phong kín, một tiếng gầm thét phẫn nộ mang theo vẻ thê lương vang vọng đã suốt mấy trăm năm.
 
- Giết giết giết giết! Ta muốn giết sạch mọi sinh linh. Ta muốn giết cho thạch phá thiên kinh!
 
Trong Liên Minh Tinh Vực, tại khu vực của Thi Âm tông, một ánh mắt như thực chất, có thể khiến tinh không sụp đổ đột nhiên lóe lên, nhìn về phía La Thiên Tinh Vực xa xa.
 
- Người mà chủ nhân Phong giới ước định năm đó chính là hắn sao.
 
Bên trong La Thiên Tinh Vực, trong trung tâm của tinh trận mênh mông, Vương Lâm dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Lỗ Phu Tử. Hắn không khiến đối phương bị nhục nhã mà chậm rãi đi về phía trước, bước qua người Lỗ Phu Tử, đi tới Huyết Thần Tử đang ngây ngốc ở đó.
 
Sắc mặt Lỗ Phu Tử tái nhợt, tùy ý để Vương Lâm đi qua,không hề có chút ý niệm ngăn cản trong đầu, thần sắc lộ vẻ phức tạp và khổ sở vô cùng.
 
Lỗ Phu Tử năm đó ở trong vùng đất cổ thần tại Chu Tước Tinh đã từng trợ giúp Vương Lâm. Dù là việc đó đối với Lỗ Phu Tử chỉ như là một con người nổi hứng giúp một con kiến qua sông nhưng Vương Lâm hắn sẽ không quên.
 
Cho nên hắn mới đồng ý văn đấu với đối phương, cũng không có ý định hoàn toàn làm mất thể diện của nhau, coi như là trả lại chút nhân tình ngày xưa. Nếu không thì với tu vi của hắn nhất định sẽ không làm vậy.
 
Vốn muốn văn đấu để cho Lỗ Phu Tử một đường lui nhưng Lỗ Phu Tử lại lấy thế bức người, khiến cho Vương Lâm không thể kiên nhẫn nổi nữa. Hắn đơn giản là không văn đấu gì nữa, gọi Linh Động Thượng Nhân và Chu cẩn ra, khiến cho Lỗ Phu Tử rung động tới mức không thể tưởng tượng nổi!
 
Đi qua Lỗ Phu Tử, Vương Lâm chậm rãi đi vào trong dòng xoáy đã dừng lại kia, tới trước mặt Huyết Thần Tử.
 
Sắc mặt Huyết Thần Tử trắng bệch, trong nháy mắt khi Vương Lâm đi tới hắn liền gầm lên một tiếng, hai tay bắt quyết, muốn giãy dụa trước khi chết. Thân thể hắn nhanh chóng lui lại phía sau, tay áo vung lên. Phía sau hắn liền có yêu khí ầm ầm xuất hiện. Một yêu ảnh hư ảo đột nhiên biến ảo ra!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play