Tư Mặc Tử rời đi.
 
Vân Lạc đại ti cùng đi với hắn, dưới ánh mắt Vương Lâm, rời khỏi Đại đế tinh, dần dần đi xa không nhìn thấy thân ảnh.
 
Kết quả của trận chiến này vượt ra ngoài sự dự liệu của tất cả tu sĩ nơi đây. Ngay cả Lão Chu Tước cũng thật không ngờ, nhưng với tu vi hùng mạnh cũng mơ hồ nhìn ra một chút gì đó.
 
Cho dù như vậy, cũng không cản trở uy danh của Vương Lâm quật khởi ở nơi đây! Trong mắt mấy vạn tu sĩ, một trận chiến vừa rồi cũng đủ để cho họ thấy được Vương Lâm là người có thể giao chiến với cao thủ bước thứ ba!
 
Cuộc tuyển chọn trưởng lão của Lạc Sinh Hội bị gián đoạn cho tới bây giờ cũng lại bắt đầu tiếp tục, nhưng tất cả những chuyện này, bất kể chuyện gì cũng đã không còn liên quan đến Vương Lâm.
 
Trong vùng đất Điên Lạc, Lưu Kim Bưu cùng với Hứa Lập Quốc đang ở trên một tinh cầu hoang dã, trong khoảng thời gian này đã bị người của Hỏa Tước tộc lùng sục gắt gao một lượt.
 
Đối với Hỏa Tước tộc mà nói, cuộc thí luyện trên Đại đế tinh là một cơ hội tuyệt diệu cho bọn họ.
 
Trong lúc truy tìm gắt gao, người của Hỏa Tước tộc đã tìm thấy Lưu Kim Bưu cùng với linh hồn thủ hộ Hứa Lập Quốc đang ẩn náu ở chỗ sâu nhất trên tinh cầu hoang dã.
 
Sau một hồi ác chiến, Lưu Kim Bưu bị bắt, bị bí mật đưa ra khỏi vùng đất Điên Lạc, gặp lão tổ của Hỏa Tước tộc ở bên ngoài.
 
Lưu Kim Bưu dọc đường thần sắc âm trầm, một lời không nói, nhưng tren người hắn cũng có một khí thế của nhất đại tông sư, một khí thế vô hình của một người nắm giữ quyền lực rất lâu, một lời nói ra có thể tiêu diệt vạn người.
 
Trong Thái Cổ Tinh Thần bên ngoài vùng đất Điên Lạc, sau khi Lưu Kim Bưu bị người của Hỏa Tước tộc đưa ra, lão tổ của Hỏa Tước tộc thủy chung vẫn cẩn thận không dám lại gần nửa bước kia trong mắt lập tức lóe lên vẻ vui mừng như điên.
 
Thân thể hắn bước về phía trước một bước, không để ý tới người của Hỏa tước tộc đang bái kiến, tay phải giơ lên hóa thành một ngọn lửa, trực tiếp vỗ về phía Lưu Kim Bưu!
 
Lưu Kim Bưu thần sắc không hề có một chút hoảng loạn, lộ ra vẻ tang thương vô tận, lạnh lùng nhìn chằm chằm lão tổ của Hỏa tước tộc đang tới gần!
 
Ánh mắt bình tĩnh của hắn rơi vào trong mắt lão tổ của Hỏa Tước tộc cũng khiến cho lão tổ này tâm thần chấn động.
 
- Chắc chắn không thể sai được. Loại khí thế áp đảo này chỉ có người quanh năm chiến giữ địa vị cao mới có được. Người này nếu thực sự là Chu tước thì phải như vậy!
 
Trong tiếng hừ lạnh, tay phải của lão tổ này ầm ầm đánh lên người Lưu Kim Bưu. Sức mạnh của ngọn lửa bất chợt chảy vào bên trong cơ thể của Lưu Kim Bưu, ngay khi quét ngang liền ngưng tụ lại trên mi tâm.
 
- Hỏa Tước tiểu tộc, lợi dụng lúc lão phu bế quan chữa thương chưa lành đánh lén, ngươi cũng giống như tổ tiên của ngươi, cũng chỉ làm ra một trò đùa mà thôi!
 
Lưu Kim Bưu cười nhạt nói.
 
Lão tổ của Hỏa Tước tộc này ánh mắt lóe lên, sự nghi hoặc trong lòng lập tức tiêu tan. Lúc trước hắn quan sát đã phát hiện ra sức mạnh của ngọn lửa trong cơ thể đối phương không nhiều lắm, lúc này nghe nói vậy sao còn có thể nghi ngờ, tay phải vung lên. Lập tức cánh tay phải của Lưu Kim Bưu ầm ầm chấn động, một vết thương đột nhiên xuất hiện, từ bên trong chảy ra rất nhiều máu tươi.
 
Máu tươi này lập tức bị lão tổ Hỏa Tước tộc cuốn đi, hóa thành một huyết cầu nắm trong tay. Sắc mặt hắn lộ vẻ vui mừng càng đậm, do dự một chút, rồi nuốt vào trong miệng.
 
Tiên huyết chảy vào trong bụng, lập tức hóa thành một sức mạnh của lửa cực kỳ cường đại, ở trong cơ thể của lão tổ Hỏa Tước tộc bạo phát ra, sau đó ở phía sau lão tổ này xuất hiện một màn hư ảo.
 
Chỉ thấy bên trong màn hư ảo này, một con chim lửa toàn thân tỏa ra ngọn lửa, giương đôi cánh kêu dài. Ở phía trước người nó còn có một con Chu tước hơi nhỏ, Chu Tước này hình dạng không rõ, dường như bị trọng lương chưa lành, thần thái hơi uể oải, lúc này vật lộn cùng với con chim lửa, nhanh chóng bị con chim lửa này há miệng ra nuốt lấy.
 
Sau khi nuốt lấy, ngọn lửa toàn thân con hỏa điểu này đột nhiên trở nên nồng đậm, mơ hồ có chút biến hóa, càng ngày càng giống Chu Tước.
 
- Tốt! Quả nhiên là Chu Tước!
 
Lão tổ Hỏa Tước tộc kia trong mắt lộ ra vẻ vui mừng như điên, trong tiếng cười dài giơ tay phải lên, trực tiếp đánh lên đỉnh đầu của lưu Kim Bưu.
 
Lão tổ của Hỏa Tước tộc này tu vi thông thiên, có thể luyện tới được trình độ như vậy dĩ nhiên tâm trí cực cao, lại càng thêm vô cùng đa nghi, sau vài lần cẩn thận kiểm tra, cho dù đã có xác định, nhưng vẫn thi triển Sưu Hồn Thuật.
 
Theo hắn, tất cả mọi thứ trong trời đất đều là giả tạo, chỉ có Sưu Hồn Thuật này mới là chân thực nhất. Tay phải hắn đặt lên thiên linh của Lưu Kim Bưu, ngọn lửa ầm ầm bốc lên, trong nháy mắt triển khai Sưu Hồn Thuật.
 
Một loạt ký ức hiện lên trong tâm thần hắn, một lát sau thần sắc của lão tổ Hỏa Tước tộc này lộ ra vẻ thỏa mãn. Mặc dù vẫn còn có chút nghi ngờ, nhưng người ở trước mắt chắc chắn là Chu Tước đời thứ sáu rồi.
 
Vung tay áo, lão tổ của Hỏa Tước tộc này cuốn lấy Lưu Kim Bưu, lướt qua tộc nhân của Hỏa Tước tộc, nhoáng lên trong hư không biến mất không thấy, sử dụng thuật đại thần thông, nhanh chóng bay về tổng bộ của Hỏa tước tộc.
 
Cùng lúc lão tổ của Hỏa Tước tộc rời khỏi, trên Đại đế tinh, Vương Lâm đang khoanh chân ngồi cạnh Lão Chu Tước bên hồ nước, hai mắt mở ra, lộ ra một tia tinh quang.
 
- Đạo thuật của Lưu Kim Bưu này quả nhiên cao minh, ngay cả lão tổ của Hỏa Tước tộc cũng bị lừa, không phát hiện ra được sơ hở nào. lúc này cần phải chuẩn bị một lượt, chỉ chờ Lưu Kim Bưu bị đưa vào thánh địa của Hỏa Tước Tộc!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hai tay bấm quyết, biến hóa ra một ấn ký tràn ngập xung quanh thân thể hắn.
 
Cấm chế càng ngày càng nhiều, hồi lâu sau, ở bên ngoài thân thể Vương Lâm hình thành một trận pháp. Trận pháp này chính là một Truyền Tống trận, một khi mở ra, có thể lấy phương thức đặc biệt, khiến cho Vương Lâm đi xuyên qua.
 
- Lão tổ, trong vùng đất Điên Lạc vãn bối còn có một thuộc hạ, người này tên là Chung Đại Hồng, mong lão tổ chiếu cố.
 
Ngay khi hoàng hôn buông xuống, Vương Lâm mở hai mắt, bình tĩnh mở miệng.
 
Ở phía trước hắn, Lão Chu Tước kia ngồi ở bên hồ, trong tay cầm cần câu, ở bên cạnh đặt một bầu rượu, nghe thấy vậy quay đầu lại nhìn Vương Lâm, trong mắt lộ ra vẻ hiền hậu.
 
- Đã chuẩn bị tốt chưa?
 
Vương Lâm gật đầu.
 
- Còn có vài thứ pháp bảo cần phải tế luyện một chút, cần phải mở ra phong ấn.
 
Lão Chu Tước buông cần câu, cầm lấy bầu rượu bên cạnh uống một ngụm, trầm giọng nói:
 
- Phương thức điều khiển viêm long lão phu đã truyền cho ngươi rồi, lúc này ngươi muốn rời, lần đi này nguy cơ trùng điệp, không biết có ngày gặp lại không. ngươi có yêu cầu gì có thể nói ra.
 
Vương Lâm trầm mặc, nhìn Lão Chu Tước. Hắn cùng với đối phương quen biết chỉ có vài ngày, nhưng sự giúp đỡ cùng với sự che chở của Lão Chu Tước cũng khiến cho Vương Lâm rất cảm kích. Lúc này sắp sửa chia tay, trong lòng cũng có chút thương cảm.
 
Lão Chu Tước nhìn bộ dạng trầm mặc của Vương Lâm, vẻ hiền hậu trong mắt càng đậm, cười nói:
 
- Sau này nếu có cơ hội, tổ tôn hai người chúng ta sẽ còn gặp lại, không nên giống như là trẻ con như vậy. Lần sau gặp ngươi, lão phu muốn ngươi có thể khiến cho ta phải khiếp sợ một chút.
 
Vương Lâm nhìn Lão Chu Tước, hít sâu, gật đầu trầm giọng nói:
 
- Lão tổ, vãn bối muốn phương pháp tu luyện Cổ Hồn Cấm trên đấu trường kia!
 
- Ngươi muốn Cổ Hồn Cấm sao?
 
Lão Chu Tước hơi trầm ngâm một chút, chậm rãi mở miệng nói:
 
Cổ Hồn Cấm này là do lão tổ đời đầu tiên năm đó để lại, lão phu cũng không có phương pháp tu luyện. Mà thôi, ta đem cấm chế này đưa cho ngươi phòng thân, ngươi có thời gian hãy tự mình nghiên cứu một chút, có thể với ngộ tính của ngươi không chừng sẽ có thu hoạch.
 
Lão Chu Tước nói xong, tay phải giơ lên hướng về bầu trời tung một trảo. Ở phía xa xa, mặt đất nổ vang, chỉ thấy bầu trời đột nhiên biến sắc, phong vân chuyển động, toàn bộ bầu trời có u quang lóe lên.
 
Dần dần, một con rùa xuất hiện giữa không trung. Con rùa này ánh mắt lạnh lùng, cúi đầu nhìn lão Chu Tước.
 
Lão Chu Tước tay phải bấm quyết, hương về phía nó điểm một chỉ, con rùa lớn kia lần thứ hai lóe lên u quang vạn trượng, thân thể nó đột nhiên thu nhỏ lại. U quang càng lúc càng chói mắt, trong thời gian ngắn, con rùa lớn kia chỉ còn là một cái mai rùa to bằng bàn tay.
 
U quang như ánh trăng bao phủ trời đất.
 
Lão Chu Tước đem cái mai rùa ném về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm đón lấy, sau khi nhìn thoáng qua liền thu hồi lại, hướng về phía Lão Chu tước ôm quyền đang muốn mở miệng, lập tức bị Lão Chu tước cắt ngang.
 
- Được nói lời cảm tạ, đã là bề trên ban cho vãn bối, cần gì vãn bối phải nói lời cảm tạ. Nếu ngươi thật sự cảm kích, hãy đem tới cho lão phu một người.
 
Lão Chu Tước thần sắc có chút nghiêm túc, vội ho một tiếng, nói.
 
- Lão tổ cứ nói, chỉ cần vãn bối có thể làm được, nhất định sẽ đi làm!
 
Lời nói của Vương Lâm không lớn, nhưng chắc như đinh đóng cột.
 
Lão Chu Tước sắc mặt đỏ lên, buông cần câu xoa hai tay, thấp giọng nói:
 
- Ngươi thức tỉnh Chu Tước bốn lần, có thể đưa ấn ký Chu Tước cho tộc nhân. Lão phu muốn ngươi tuyển chọn Chu Tước đời thứ bảy. việc này.
 
Vương Lâm nhìn Lão Chu Tước, bình tĩnh chờ đối phương nói xong.
 
- Việc này. phải tuyển chọn người tốt. không được tuyển chọn bừa bãi. Ngươi hiểu chưa?
 
Lão Chu Tước trừng mắt nhìn.
 
Vương Lâm nhướng mày, cũng không hiểu rõ lắm, sau khi trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
 
- Lão tổ yên tâm, về việc tuyển chọn Chu Tước đời thứ bảy, vãn bối sẽ cực kỳ cẩn thận, quyết không để việc của Chu Tước đời thứ ba tái hiện!
 
- Lão phu không phải là có ý này.
 
Lão Chu Tước lại xoa hai bàn tay, cắn răng nói:
 
- Ý của lão phu là ngươi tuyển chọn Chu Tước đời thứ bảy, không thể là hạng người phong lưu. Ôi, sao ngươi còn chưa hiểu, chẳng phải ngộ tính của ngươi cao lắm sao?
 
Vương Lâm hơi sửng sốt, thần sắc lộ ra vẻ nghi hoặc, gật đầu nói:
 
- Được, vãn bối quyết sẽ không tuyển chọn hàng người phong lưu làm Chu Tước đời thứ bảy. Dù sao nếu quá tham lam nữ sắc, đối với tu đạo không có lợi.
 
Lão Chu Tước trừng mắt, thấp giọng quát khẽ:
 
- Không phải là không quá tham lam nữ sắc, mà là không được ham muốn một chút nào, không được chạm vào. Ôi, ngộ tính của ngươi đi đâu hết rồi? Phải để lão phu nói rõ, ôi, cái lão phu muốn chính là định lực hơn người. Ôi, tốt nhất là ngươi tuyển chọn Chu Tước đời thứ bảy từ đám trẻ con, khi lớn lên nguyên thần chi dương sẽ bị phá, không tu luyện được công pháp của lão phu! Cứ như vậy đi, ngươi trong đám trẻ con tuyển chọn một người, sau đó lần sau gặp mặt đưa tới cho lão phu!
 
Phải nhớ kỹ, nhất định nguyên thần chi dương không bị phá! Đây không phải là ta nói ngươi, ngươi nhìn xem ngươi, tuổi còn trẻ, mà không có định lực bằng lão phu. Phải biết rằng lão phu vô số vạn năm qua, nguyên thần chi dương chưa hề có một chút nào tiêu tan. Không hiểu nổi đám tiểu bối các ngươi, song tu thuật thì có cái gì tốt. Lão phu chưa bao giờ cùng người ta song tu, ngày nào cũng tràn đầy tinh lực, chưa nói đến sức sống.
 
Vương Lâm đứng ở đó kinh ngạc nhìn Lão Chu tước, nửa ngày không nói nên lời, cười khổ gật đầu.
 
Lão Chu Tước nói ra những lời này, đem toàn bộ mong muốn đặt lên vai Vương Lâm. Sau khi thấy Vương Lâm gật đầu, Lão Chu Tước vội ho một tiếng, nói:
 
- Thần thông của lão phu chỉ có người nào bảo tồn hoàn hảo nguyên dương mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, cũng không có nguyên nhân gì khác. Lão phu cũng không để cho ngươi giúp không ta đâu, ta sẽ truyền cho ngươi một thức thần thông!
 
Thần thông này là một trong ba thuật mạnh nhất của Chu Tước tộc ta, được Viễn Cổ tiên tôn truyền lại, mặc dù nguyên dương của ngươi bị phá, những cũng có thể tu luyện được một chút. Thuật này uy lực rất lớn, sẽ thiêu đốt tuổi thọ, không thể tùy tiện sử dụng, là một thuật bảo mệnh!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play