Vương Lâm cầm bầu rượu bên cạnh, cũng không nhìn mà đặt lên mép uống một ngụm lớn.
Rượu vào miệng liền hóa thành một luồng khí cay đắng từ yết hầu chảy xuống bụng, giống như hắn vừa nuốt vào một con hỏa long vậy. Những giọt mồ hôi nho nhỏ rịn ra trên trán Vương Lâm, nhưng trong nháy mắt khi vừa xuất hiện liền lập tức hóa thành một đám khí trắng bốc lên.
Cảm giác nóng như lửa vẫn chưa tiêu tan, ngược lại càng đậm hơn, chỉ trong nháy mắt liền tràn ngập toàn thân, khiến cho thân thể Vương Lâm từ trong ra ngoài cảm thấy như bị thiêu đốt. Lực lượng của ngọn lửa dường như muốn từ trong cơ thể hắn trào ra.
Nhiệt khí lưu chuyển toàn thân, đột nhiên lại khiến cho nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm dường như được truyền một luồng sinh cơ, tốc độ vận chuyển tăng mạnh. Một lát sau Vương Lâm lập tức phát hiện rõ ràng, nguyên lực trong cơ thể không ngờ lại nhiều thêm một tia.
Nếu chỉ như vậy thì thôi, nhưng ngay trong nháy mắt khi cơ thể hắn nhiều thêm một tia nguyên lực, cảm giác nóng như lửa lại tăng lên gấp bội, hừng hực quanh quẩn trong cơ thể Vương Lâm. Thậm chỉ có tác tai bên ngoài cũng như bốc cháy. Từng luồng sóng nhiệt từ lông tóc toàn thân hắn trào ra, cực kỳ kinh người!
Ngọn lửa càng ngày càng đậm, trong thời gian ngắn khiến mắt trái Vương Lâm lộ ra ấn ký Chu Tước. Một ngọn lửa màu lam từ mắt trái của hắn bộc phát ra, tràn ngập toàn thân, cùng với nhiẹt lượng trong thân thể dung hợp.
Một tiếng Chu Tước kêu đột nhiên vang lên. Từ mắt trái Vương Lâm có một con Chu Tước màu lam bay ra, xoay mình khắp không trung, lộ vẻ cực kỳ thoải mái.
Cho tới hết một nén nhang, Chu Tước nọ mới trở lại mắt trái của Vương Lâm một lần nữa, biến mất hoàn toàn. Lửa nóng khắp toàn thân hắn cũng dần dần biến mất. Vương Lâm hít sâu một hơi, mở miệng nói:
- Rượu ngon!
Lão giả quay đầu nhìn về phía Vương Lâm, trên mặt hiện lên nụ cười đầy thiện ý, lại một lần nữa nhìn về phía mặt hồ.
- Hà, ngươi thật là, lại uống một ngụm lớn như vậy.
- Đây là thứ rượu gì?
Vương Lâm liếm liếm môi. Trong nháy mắt vừa rồi hắn cảm thấy hỏa bổn nguyên trong cơ thể lại nồng đậm hơn một chút. Càng khiến hắn động tâm hơn là trong rượu lại còn ẩn chứa lực lượng của hỏa diễm, khiến lần tỉnh giấc tiếp theo của Vương Lâm gần thêm một bước!
- Đây không phải là rượu mà là máu!
Thần sắc lão già hòa ái, mở miệng nói.
Ánh mắt Vương Lâm sững lại. Đúng lúc này thì đột nhiên mặt hồ bình lặng lại nổi sóng kịch liệt, mơ hồ có tiếng gầm thét trầm trầm truyền ra từ đáy hồ.
Nước hồ trong suốt trong nháy mắt liền trở nên đục ngầu, dù là thần thức cũng không thể tản ra nửa tấc.
Lão già kia cười ha hả, tay phải cầm cần giật mạnh một cái. Chiếc cần câu giơ lên, dưới ánh trăng hiện ra một sợi dây câu màu bạc phát ra ánh sáng chói mặt, đang hơi chùng lập tức thẳng tắp, cùng với chiếc cần đang bị giật lên liền bắt đầu chuyển động.
Tiếng gầm thét dưới đáy hồ lại càng kịch liệt, càng lúc càng gần. Trong phút chốc, sợi dây câu bị kéo căng. Một cái đầu cả trăm trượng ầm một tiếng phá tan mặt hồ vọt lên!
Cái đầu trăm trượng này không ngờ lại là một cái đầu rồng. ở giữa đầu rồng có một khối nhỏ nhô lên, nhìn màu sắc thì đậm hơn vảy của nó, có màu đỏ chói!
Lão già này đâu phải câu cá, rõ ràng là đang câu rồng.
Con rồng này toàn thân màu đỏ, miệng rồng dữ tợn mở ra, sợi dây câu đang nằm bên trong đó. Trong thời gian ngắn, cả thân rồng lộ ra khỏi mặt hồ, dài chừng ngàn trượng, che cả đất trời, hoàn toàn hiện ra trước mặt Vương Lâm.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến cho thần sắc Vương Lâm biến đổi, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ. Trước mặt cự long, Vương Lâm giống như một con kiến hôi, vô cùng thấp kém. Con rồng đỏ gầm thét kinh thiên, thân thể vùng vẫy giống như muốn giãy khỏi sợi dây câu.
Nhưng không biết sợi dây này làm bằng chất liệu gì mà cực kỳ cứng cỏi, cho dù có cự long đỏ sẫm này có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát nổi. Lão già cười dài, đứng dậy vung cần câu về phía sau một cái. Hành động này khiến con rồng gào thét càng kịch liệt.
Hết thảy mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt, nhanh không thể tưởng tượng!
Đúng lúc này thì cự long dường như phát hiện ra là giãy dụa vô vọng, cúi mạnh đầu gầm thét, mở to miệng, không ngờ lao thẳng về phía lão già định cắn nuốt. Thân thể khổng lồ của nó chưa tới gần thì đã có một con gió tanh tưởi ập tới.
Cũng trong cơn gió tanh tưởi này, đầu rồng không ngừng tới gần, lực áp bức không thể hình dung đột nhiên từ trong cơ thể cự long bộc phát ra. Lực áp bách này mạnh kinh thiên động địa.
Vương Lâm bị uy áp này đánh tới, sắc mặt nhất thời tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ. Cự long kia giống như một cái chậu ma quái khổng lồ có thể nghiền nát tất cả sinh linh. Vương Lâm theo tiềm thức lui lại phía sau vài bước.
- Bước thứ ba!
hắn cảm nhận được rõ ràng uy áp này không ngờ không kém cảm giác Thủy Đạo Tử gây ra cho hắn năm đó chút nào.
- Hung thú mạnh mẽ có thể so sánh với tu sĩ bước thứ ba!
Vương Lâm hít sâu một hơi. Hắn không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng này. Lão già trước mặt không phải là câu cá là câu rồng thì thôi, nhưng câu không ngờ lại là một con rồng bước thứ ba!
Lão già trong tiếng cười dài thân thể nhoáng lên, tay phải cầm cần câu, tay trái giơ lên hướng về phía cự long chụp một cái. Vương Lâm chứng kiến rõ ràng trên tay trái của lão già trong thời gian ngắn có một ngọn lửa tràn ngập.
Ngọn lửa này dường như hư ảo, giống như là một đám sương mù lửa! Lão già vung tay lên, cũng không thấy thần thông gì hiện lên. Đột nhiên một tiếng ầm vang kinh thiên động địa dội tới. Cự long nọ kêu lên một tiếng thảm thiết, cái đầu bị một lực lượng vô hình đánh mạnh về phía sau, trực tiếp bị cuốn ra ngoài.
Trong nháy mắt khi nó lùi lại, một luồng hỏa vụ liền lan tràn khắp phần thân đã vươn ra ngoài hồ nước của cự long. Những tiếng thiêu đốt xèo xèo vang lên. Cự long kêu thảm thiết, thân thể nhoáng lên lùi lại đáy hồ.
Tay phải lão già cầm cần câu vung lên, dây câu thẳng tắp, giữ chặt cự long, khiến nó đang muốn lùi lại đáy hồ liền kêu thảm thiết, lại bị lôi ra mấy trăm trượng.
- Hừ, trước mặt lão phu, một viêm long nho nhỏ mà cũng dám trốn!
Lão già quát khẽ một tiếng, đang ở giữa không trung liền nhoáng lên một cái, trực tiếp đáp lên đầu cự long, tay trái lại giơ lên, hướng về đầu nó hung hăng vỗ một cái.
Trong nháy mắt tay trái lão giơ lên, tâm thần Vương Lâm ầm ầm chấn động, đồng tử trong mắt co rút lại, lộ vẻ khiếp sợ. Hắn rõ ràng nhìn thấy phía sau lão già trong tích tắc xuất hiện một pho tượng.
Pho tượng này là một pho tượng Chu Tước lớn hơn của Vương Lâm rất nhiều, như che kín bầu trời. Một cỗ khí tức tang thương từ trong cơ thể Chu Tước khổng lồ lan ra. Cũng có một ngọn lửa hư ảo tràn ngập toàn thân Chu Tước này.
Hư hỏa!
Chu Tước này vừa xuất hiện lập tức ngửa mặt lên trời kêu lên cao vút, phát tiếng kêu kinh thiên động địa.
Cảnh tượng này khiến cho Vương Lâm trợn mắt há mồm. Ngọn lửa ẩn chứa trong Chu Tước này mạnh mẽ vượt xa Chu Tước lão Thánh Hoàng năm xưa, thậm chí hai người không thể so sánh được.
Đây giống như là Chu Tước còn non so với tổ tông vậy.
Tay trái lão già chợt hạ xuống. Trong tích tắc khi cánh tay hạ xuống, hư ảnh Chu Tước cực lớn kia bắt đầu khởi động, lao thẳng tới ngưng tụ bên ngoài cánh tay trái, trong phút chốc hòa làm một thể, đánh thẳng xuống đầu rồng. Từ xa nhìn lại, cánh tay trái của lão già không ngờ lại như chiếc mỏ Chu Tước sắc bén.
Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh. Chỉ trong chớp mắt, chiếc mỏ sắc nhọn đã đánh lên chỗ nhô lên trên đầu rồng, trực tiếp xuyên vào bên trong. Một tia máu từ trong đó chợt phun ra.
- Còn làm gì đó, mau cầm bầu rượu ra đây! Ngươi khiến cái thân già này phải lăn qua lăn lại được à!
Lão già ngẩng đầu quát khẽ, tiếng nói như tiếng sấm truyền vào tai Vương Lâm.
Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, cầm bầu rượu lên, thân thể nhoáng lên liền bay tới, thu đám máu tươi vào trong bầu rượu. Chẳng qua bầu rượu này có hạn, sau khi đầy vẫn còn rất nhiều máu rồng không thể thu vào. Vương Lâm liền lập tức lấy vài bình thuốc ra chứa máu.
Nhưng bình thuốc vừa mới đụng vào máu liền lập tức bị hòa tan, không thể chứa được!
Chuyện này xảy ra trong chớp mắt. Khi thấy máu rồng kia còn lại không nhiều lắm, không có cách nào lấy đi, sắp rơi xuống mặt hồ, Vương Lâm lại biết thứ máu này quý giá, hai mắt trợn trừng, không suy tư gì nữa, thân thể lao thẳng về phía trước, mở miệng hút mạnh một cái.
Một cái hút này khiến cho máu rồng còn sót lại sắp rơi xuống mặt hồ liền bị hút toàn bộ vào miệng hắn. Chỗ máu này phải bằng ba ngụm mà Vương Lâm vừa uống lúc nãy.
Lão giả thấy hành động của Vương Lâm, vẻ mặt hớn hở, thân thể nhoáng lên một cái liền rời khỏi đầu rồng, tay phải cầm cây vung lên một cái liền thu lại dây cau, chân rời khỏi đầu rồng, đạp một cái đi xuống.
Cự long kia cực kỳ phẫn nộ nhưng cũng không dám gầm thét, nương theo cái đạp của lão già, nhanh chóng chui vào mặt hồ, lao đi, biến mất không thấy tăm hơi.
- Tốt, không hổ là tộc nhân Chu Tước của ta, biết lãng phí là không tốt!
Lão già cười ha hả, ngồi xuống bên cạnh Vương Lâm.
Vương Lâm sau khi nuốt đám máu rồng kia vào, giờ phút này trong cơ thể bùng lên ngọn lửa ngập trời, sắc mặt đỏ hồng, không rảnh để ý tới lão già, trực tiếp ngồi xuống khoanh chân, nguyên lực cấp tốc vận chuyển luyện hóa.
Lão giả ngồi cạnh Vương Lâm ánh mắt quét tới quét lui trên người hắn, vẻ mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
- Vốn tưởng là không còn nhìn thấy tiểu bối trong tộc nữa, không ngờ giờ lại có thể thấy một người. Hắn xem ra là Chu Tước đời thứ sáu của tộc ta đây. Không tồi, không tồi!
Lão già càng nhìn lại càng mừng rỡ, ngồi xổm xuống, tay phải đặt lên mặt Vương Lâm nhéo vài cái, lại cũng cẩn thận vỗ khắp toàn thân Vương Lâm.
- Ừ, đúng là tộc nhân Chu Tước tộc ta, không sai rồi. Không phải kẻ thù. Nhưng mà thân thể tên nhóc này không ngờ lại là cổ thần. ha ha, thú vị, thú vị!
Ánh mắt lão già lộ vẻ hưng phấn.
- Chu Tước đời thứ tư phong lưu thành tính, tu không được thần thông của lão phu. Sắc mặt thằng nhóc đời thứ sáu này lạnh như băng, hẳn là có thể.
Lão già đang vỗ lên cơ thể Vương Lâm đột nhiên sửng sốt, kêu lên một tiếng, không vỗ nữa mà ngồi xuống một bên.
- Đám tiểu bối bây giờ. cái đám này. ôi. chỉ có lão phu năm đó là có định lực, dương khí của nguyên thần đến nay vẫn đầy đủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT