Đại lục Mạc La vào mùa mưa, trong không khí lúc sáng sớm cũng mang theo sự ẩm ướt. Đẩy cửa sổ ra, toàn bộ nước mưa rơi bên bên vửa bắn lên thành vô số những bột nước chi chít trên cửa sổ, rơi vào trong phòng, còn có một chút bắn lên mặt Vương Lâm.
 
Cơn mưa này rất lạnh, nhưng cơn mưa lạnh lúc sáng sớm cũng có thể khiến cho tinh thần người ta phấn chấn hẳn lên.
 
Nhìn xuyên qua cửa sổ, nước mưa mù mịt, dược thảo ở bên trong sân so với cây cỏ tầm thường cứng cỏi hơn rất nhiều, ở dưới cơn mưa này cũng không ngại, để mặc cho nước mưa theo lá cây chảy xuống dung nhập vào trong bùn đất, thấm vào rễ của dược thảo.
 
Ở bên trong những cơn mưa này lại có từng trận thiên địa linh lực tản ra, Vương Lâm hít một hơi thật sâu, lấy ô ở góc phòng, sau khi mở ra đi ra khỏi phòng.
 
Bùn đất ở dưới theo bước chân phát ra những tiếng lẹp bẹp, cùng với tiếng nước mưa rơi trên ô đan xen với nhau, truyền vào trong tai Vương Lâm, cảm thụ sự tồn tại của sức mạnh trong trời đất. Thần sắc Vương Lâm sung sướng, chậm rãi đi về phía trước.
 
Việc tu luyện của Tôn Vân vẫn chưa kết thúc, vẫn còn đang trong phòng yên lặng tĩnh tọa thổ nạp, cố gắng có thể đột phá Âm hư đạt tới Dương Thực. Nàng hoàn toàn không phát hiện ra Vương Lâm rời khỏi, cho dù không tập trung tĩnh tọa, nàng cũng không biết được Vương Lâm đã rời đi.
 
Từ sau khi đến Quy Nguyên Tông, Vương Lâm chưa hề ẩn dấu tu vi. Đối với thân phận của hắn, cũng không cần phải ẩn giấu tu vi, chỉ cần hắn không thi triển thần thông vận dụng thiên địa nguyên lực, không ai có thể nhìn ra hắn là tu sĩ, không ai có thể nhìn ra tu vi của hắn.
 
Tịnh Niết tu sĩ, nguyên lực trong cơ thể dung hợp với trời đất, từ đó có thể từ trong trời đất hấp thụ nguyên lực vô tận. Như vậy, nguyên lực trong cơ thể bất động, thì thiên địa nguyên lực ở bốn phía cũng sẽ không có nửa điểm biến hóa. Nếu chỉ như vậy, có lẽ trong mắt Lữ Yên Phi cũng chỉ có thể nhìn ra một ít manh mối.
 
Nhưng trong cơ thể Vương Lâm có một tia bổn nguyên, lại từ trong Nghịch Thiên Châu nhìn thấy bước thứ ba, với sự trợ giúp của Tiên Đế Thanh Lâm cảm thụ bước thứ ba, dĩ nhiên không thể so sánh với Tịnh Niết tu sĩ tầm thường. Trên khắp đại lục Mạc La này, không ai có thể nhìn ra tu vi của hắn.
 
Hắn cầm ô, một thân áo trắng, đi ra khỏi vườn dược thảo, ở trong Quy Nguyên Tông này bình tĩnh bước đi. Dọc đường có gặp một vài đệ tử của Quy Nguyên Tông, nhưng đối với phương tới lui vội vàng, đi lướt qua nhau cũng không có quấy rầy.
 
Theo Nam Uyển, Vương Lâm đi lên núi, không thi triển bất cứ một thần thông, chỉ dựa vào bản thân, bước trên đường núi, từng bước từng bước đi lên đỉnh núi.
 
Ở trên đỉnh núi, gió núi rất to, thổi nước mưa ào ào bay đến. Liếc mắt nhìn về phía trước, chân trời cuồn cuộn mây đen, ở bên trong còn có từng trận thiểm điện lóe lên, truyền đến những tiếng sấm vang dội.
 
Hít vào không khí ẩm ướt trong cơn mưa, nhìn cảnh tượng hùng tráng phía xa xa, cảm thụ sức mạnh của thiên địa, trong lòng Vương Lâm vô cùng bình tĩnh. Nếu ở phía sau không có một vị khách không mời, hắn rất muốn hưởng thụ cảm giác này, ở một nơi không có ai nhận ra được thân phận của mình, ở một thế giới xa lạ, một mình thưởng thức hương vị của mưa.
 
Ngươi là người từ đâu đến.
 
Một thanh âm lạnh như băng từ phía sau truyền tới.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, xoay người nhìn lại. Ở phía sau hắn là một nữ tử, nữ tử này toàn thân mặc đồ đỏ, giống như một đám mây đỏ tràn ngập, mái tóc màu đên tản ra. Màu đỏ và đen kia làm nổi lên sắc mặt có chút tái nhợt, có một vẻ xinh đẹp kỳ lạ.
 
Nữ tử này thân hình kiều diễm, nhưng ở dưới trời mưa, ở giữa trời đất có tiếng sấm gào thét này cũng có một sự cô độc và bất lực vô cùng. Vẻ đau khổ mơ hồ lộ ra, lại càng hiện lên rõ ràng trong mắt Vương Lâm.
 
Ta là Tằng Ngưu.
 
Vương Lâm bình tĩnh mở miệng.
 
Nữ tử áo đỏ kia lạnh như băng quét mắt liếc nhìn Vương Lâm một cái, đôi lông mày thanh tú nhăn lại. Cái tên Tăng Ngưu này đối với nàng rất xa lạ, nếu không phải nhìn thấy Vương Lâm chỉ là một phàm nhân, nàng đã sớm đuổi đối phương xuống núi.
 
Tằng Ngưu?
 
Nữ tử áo đỏ nhớ lại trong ba mươi mốt phàm nhân đưa về từ phía bắc, có một người tên là Tằng Ngưu. Chỉ là người ở trước mắt này quá mức bình tĩnh, loại bình tĩnh này quyết không phải là giả bộ.
 
Rời khỏi đây ngay.
 
Nữ tử lãnh đạm nói. Nàng dù sao cũng là tu sĩ đại thần thông, hiển nhiên sẽ không so đo với một phàm nhân, giờ phút này mặc dù trong lòng xúc động, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh.
 
Vương Lâm cười lên một tiếng, xoay người đi qua bên cạnh nữ tử áo đỏ, theo đường núi rời khỏi.
 
Nữ tử xoay người nhìn về phía Vương Lâm, sự bình tĩnh của Vương Lâm làm cho nàng rất kinh ngạc. Phải biết rằng trong toàn bộ Quy Nguyên Tông, ngoài sư tôn đã quy tiên, bất cứ một đệ tử nào nhìn thấy nàng cũng cực kỳ khẩn trương và cung kính. Cho dù là ba vị sư huynh, cũng vì tu vi thấp hơn nàng một bậc, lúc gặp mặt cũng có chút cung kính, càng không nói đến một phàm nhân. Nhưng nam tử trước mặt lại bình tĩnh một cách quỷ dị.
 
Ánh mắt nữ tử áo đỏ như điện, nhìn lên lưng của Vương Lâm dường như có thể xuyên thấu thân thể, cẩn thận dò xét một lượt, cuối cùng xác định người trước mặt chỉ là một phàm nhân.
 
Thầm than một tiếng, nữ tử áo đỏ này nhẹ giọng nói:
 
Chờ một chút, người có bằng lòng nghe ta trò chuyên không?
 
Lữ Yên Phi ở trong Quy Nguyên Tông có địa vị cực cao, khi muốn cùng một người trò chuyện, thông thường đối phương lại càng cung kính hơn, huống hồ có một số việc nàng ngại thân phận, cũng không nói ra với người ta.
 
Thanh niên trước mắt này, một chút tu vi cũng không có, chỉ là một phàm nhân, ở trong mắt của Lữ Yên Phi, bản thân so với hắn giống như là trời với đất. Nhưng quan trọng chính là sự bình tĩnh của thanh niên này dường như có một sức hút nào đó, khiến cho tâm tư của Lữ Yên Phi cũng không biết vì sao lại trở nên bình tĩnh.
 
Nàng chỉ muốn tìm một người mà nàng có thể nói chuyện. Vào thời gian như thế này, dưới cơn mưa này, trong cơn gió nhẹ này, tại thời điểm này chỉ còn có hai người bọn họ.
 
Vương Lâm suy nghĩ một chút, không rời khỏi nữa, mà đứng ở trên đỉnh núi, nhìn mây đen ở phía chân trời xa xa gật đầu.
 
Gió núi mang theo nước mưa gào thét thổi qua, thổi phía ngoài tiếng mưa gió, còn lại hoàn toàn yên tĩnh.
 
Lúc ta mười ba tuổi, được sư tôn nhận làm đệ tử, từ đó bước vào con đường tu đạo.
 
Thanh âm bình tĩnh của Lữ Yên Phi mang theo một vẻ hồi tường chậm rãi truyền ra, dung nhập vào trong cơn mưa, theo gió biến mất.
 
Lúc Vấn Đỉnh, sư tôn không tiếc hao phí một lượng lớn dược liệu của tông phái, lại đi tới các tông phái khác ở rất xa trao đổim cuổi cùng tự mình vì ta mà luyện ra một viên Man Thiên Đan, giúp ta Vấn Đỉnh thành công… Còn nhớ rõ có một năm, sư tôn dẫn ra đi vào trong đám tinh vụ săn bắn. Sau ba năm, rốt cuộc cũng giúp ta bắt được một con cáo đỏ sáu mắt, trở thành bản mệnh linh thú của ta… Lữ Yên Phi trong sự đau khổ chậm rãi nói. Nàng không để ý xem Vương Lâm có thể hiểu được hay không, thậm chí cũng không nhìn Vương lâm, chỉ nhìn về phía chân trời như thể là tự nói.
 
Sư tôn quy tiên rồi, từ nay về sau, không còn được nhìn thấy lão nhân gia nữa rồi… Lữ Yên Phi trong lúc thì thào tự nói rất nhiều, Vương Lâm ở một bên bình tĩnh nghe, không nói bất cứ lời nào. Thời gian dần dần trôi qua, trong nháy mắt đã tới giờ ngọ, cơn mưa cũng ngớt dần, cuối cùng dừng hẳn.
 
Mây đen ở chân trời đằng xa cũng không biết đã đi nơi nào, bầu trời trong xanh, một đạo cầu vồng tuyệt đẹp đọng lại ở trên không trung, mỹ lệ không thể tả nổi.
 
Tử Đạo Tông hại sư tôn, sau khi sư tôn quy tiên thiếu tông chủ lại gửi ngọc giản đến, muốn ta cùng hắn song tu, nếu ta không đồng ý, sẽ thừa dịp sau khi sư tôn quy tiên, thực lực của Quy Nguyên Tông bị tổn hại nặng nề, bẩm lên Chủ Tông, khai chiến với Quy Nguyên Tông ta… Chủ Tông luôn luôn thiên vị, nếu Tử Đạo Tông thực sự tâu lên, tám phần là sẽ ưng thuận.
 
Lữ Yên Phi cắn môi dưới, dung nhan xinh đẹp lộ ra vẻ đau khổ.
 
Đáng buồn cười cho ba sư huynh của ta, không hề dám ra mặt, chấp nhận việc này, muốn hi sinh một mình ta để đổi lấy sự bình an cho Quy Nguyên Tông. Nhưng bọn hắn đúng là thiển cận, chẳng lẽ sau khi ta theo Lô Địch, Quy Nguyên Tông có thể thật sự bình an hay sao… Trong mắt Lữ Yên Phi có hai hàng nước mắt chảy xuống, theo gương mặt rơi xuống mặt đất cùng với những giọt mưa trên mặt đất hòa tan vào nhau. Nàng yên lặng nhìn cầu vồng ở phía chân trời, lẩm bẩm nói:
 
Sau cơn mưa lại có cầu vồng, nhưng… cầu vồng của Quy Nguyên Tông ta thật quá ảm đạm… Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, nhìn nữ tu tử áo đỏ kia dường như không tiếp tục nói ra suy nghĩ nữa, xoay người đi xuống chân núi. Lúc này, nữ tử áo đỏ không còn giữ lại, mà lặng nhìn chân trời, hồi lâu sau, trên mặt nàng lộ ra vẻ kiên định, nổi lên sát khí, quay đầu nhìn thoáng qua về phía Vương Lâm đang rời khỏi.
 
Người này kiên định như người của ta, nếu bước vào con đường tu đạo, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu, đáng tiếc… Từ trêm đỉnh núi đi xuống, Vương Lâm cầm ô, đi vào trong vườn dược thảo của Nam Uyển, viêc thổ nạp của Tôn Vân vẫn còn đang tiếp tục. Vương lâm quay về phòng, hai mắt lóe lên tinh quang.
 
Lúc trước từ trong ký ức của Triệu Ngọc ta biết được, Vân Hải Tinh Vực này so với Lôi Vũ hai giới hoàn toàn khác biệt. Hôm nay nghe lời nói của trưởng lão Quy Nguyên Tông, Vân Hải Tinh Vực này chú trọng vào bản mệnh linh thú, trong thuật luyện đan lại có chỗ độc đáo! Bên trong tinh vụ tràn ngập Tinh Không, là thế giới thuộc về linh thú… Vương Lâm trong mắt lộ ra vẻ trầm tư, nhất là nghĩ đến một vài sự tình trong lời nói của trưởng lão Quy Nguyên Tông lúc trước, hiển nhiên là có đan dược có thể trợ giúp Vấn Đỉnh tồn tại.
 
Man Thiên Đan!
 
Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ hứng thú.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play