Giang Trần từ đầu có chút kinh hoảng, nhưng mà càng tới thời khắc mấu chốt, Giang Trần lại càng tỉnh táo. Lực lượng Tứ tượng chân linh đại thế giới của hắn sau khi tứ đại chân linh trợ trận, cũng không ngừng khuếch tán ra. Dùng lực lượng kinh người khuếch trương, đang bành trướng.

Bản thân tứ tượng chân linh có lực lượng lĩnh vực đáng sợ, lực hạn chế vô cùng cường hãn.

Hiện tại một đại thế giới triệt để hình thành, loại lực khống chế này tự nhiên càng thêm kinh người.

Lực lượng Tứ tượng chân linh đại thế giới đnág sợ kia trong thời gian ngắn liền lan tràn ra, bao trùm hư không rộng lớn bốn phía.

Nhất thời giống như là một cái nắp trên phiến hư không này.

Cơ hồ tất cả mảnh vỡ bắn ra quang mang của Kính Hoa Thần Vương, dưới lực lượng của Tứ tượng chân linh đại thế giới bao trùm, không ngừng bị dập tăt, giống như là những ánh nến nhỏ, không ngừng bị thổi tắt.

Một đạo, hai đạo, vô số đạo...

Kính Hoa Thần Vương thấy thế, hai mắt bắn ra hung quang vô tận, một loại cảm giác tuyệt vọng rất sâu làm cho thân thể nàng cũng run rẩy không ngừng.

Nàng không cam lòng a.

Vì sao tất cả lực lượng của nàng thủy chung không có cách nào thắng dược? Vì sao? Vì sao thiên phú như nàng, thần thông như vậy không có cách nào đánh bại phụ tử này?

Ngay cả tuyệt chiêu cuối cùng của nàng cũng bị đại thế giới của đối phương triệt để trấn áp.

Nàng không cam lòng, lần nữa thúc giục lực lượng, lại thúc dục một đám mảnh vỡ, lại một lần nữa nhen nhóm thần quang, ý đồ phá tan trấn áp, trói buộc của tứ tượng chân linh đại thế giới.

Chỉ là lúc này, quy mô và khí thế của Tứ tượng chân linh đại thế giới đã tăng lên rất nhiều. Những quang mang này còn chưa kịp lan tràn đã giống như một đám lửa bị một cơn mưa to dập tắt toàn bộ.

- Kính Hoa, giác ngộ đi.

Giang Trần thúc dục Tứ Tượng chân linh đại thế giới, không ngờ lại trở thành chúa tể của một phương thế giới, loại uy thế này làm cho Giang Trần rốt cuộc cũng triệt để biến thành nhân vật cấp độ Thiên Đế, uy nghiêm của Thiên Đế, tràn ngập tự tin, tràn ngập uy thế.

Nhìn thấy thần uy Giang Trần lẫm lẫm, mà mình lại chật vật như con chó, hai mắt Kính Hoa triệt để điên cuồng.

- Con chó nhỏ, ngươi cuồng cái gì? Ngươi bất quá chỉ là mệnh tốt, có một phụ thân tốt.

Kính Hoa khàn giọng, hiện tại nàng đánh không lại.

Nhưng mà ngoài miệng nàng không thể chịu thua được.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Kỳ thực ngươi so với ta còn có mệnh tốt hơn, phụ thân xem ngươi như con gái, mà ngươi có thiên phú tu luyện cao như vậy. Nếu như ngươi chịu nghe theo phụ thân chỉ điểm, ngày sau ngươi tự trọng luyện ra một phương đại thế giới, cũng không phải chưa từng có khả năng. Không biết làm sao trong mắt ngươi chỉ có Thái Uyên đại thế giới, chỉ biết làm mà không biết hưởng, lại không muốn tự mình khai cương liệt thổ, tự mình tiến công lập nghiệp.

- Được làm vua thua làm giặc, hiện tại ngươi muốn nói gì cũng có thể.

Kính Hoa lạnh lùng nói:

- Ta chỉ là một nữ nhân, ngươi nói khai cương liệt thổ, kiến công lập nghiệp, đó chính là thứ nam nhân các ngươi nên làm. Ta chỉ muốn làm nữ hoàng của ta, tất cả vốn là của ta. Ngươi bất quá chỉ là một phế vật Thái Âm chi thể, vì sao hắn lại trút nhiều tâm huyết cho ngươi như vậy? Mà ta vô luận nịnh nọt thế nào, hắn thủy chung vẫn không thèm ngó tới, không công bằng.

Giang Trần lắc đầu, nhẹ giọng thở dài.

Nữ nhân này không thể nào cứu vãn được nữa, hoàn toàn mất đi lý trí.

Thái Uyên Thiên Đế lúc này lại thản nhiên nói:

- Trần nhi là thân sinh cốt nhục của ta, là huyết mạch mẫu thân nó lưu lại cho ta. Ngươi nói ta vì sao trút nhiều tâm huyết cho nó như vậy sao? Thừa kế nghiệp cha, thiên kinh địa nghĩa. Kính Hoa, ngươi thua, ta không muốn nhìn ngươi làm trò hề, ngươi tự mình động thủ đi.

Kính Hoa Thần Vương giống như là nữ nhân điên, ngây ra như phỗng, khi thì khóc, khi thì cười, khi thì thì thào chỉ vào Thái Uyên Thiên Đế:

- lão cẩu, ta hận ngươi, ta hận ngươi. ngươi đã không thể cho ta tất cả, vì sao lúc trước lại bồi dưỡng ta? Muốn ta sinh ra dã tâm, vì sao?

Thái Uyên Thiên Đế nhẹ nhàng thở dài, Kính Hoa này không còn là Kính Hoa mà hắn biết nữa.

- Kính Hoa, đúng như cái tên của ngươi. Dã tâm của ngươi bất quá chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi, đây là số mệnh của ngươi.

Giang Trần thản nhiên nói:

- Tự mình ngươi động thủ, như vậy mới càng thêm có thể diện một chút a.

Kính Hoa cười rộ lên:

- Ta tự mình động thủ? Tự mình sao? Cho dù ta tự mình động thủ, ta cũng không thể khiến cho phụ tử các ngươi thống khoái.

Nói xong, thân thể Kính Hoa bỗng nhiên phiêu động một cách cổ quái, vô số mảnh vỡ không ngừng thoáng hiện quanh thân nàng, ngưng tụ tạo thành một vòng xoáy quang mang đánh sợ.

- Trần nhi, trấn áp nàng, nhanh. Nàng thu thập tàn phiến đại thế giới, muốn dùng tự bạo để phá vỡ đại thế giới của con, tổn thương tới bổn nguyên của con.

Thái Uyên Thiên Đế vội vàng quát.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Không ngại, Tứ tượng chân linh đại thế giới của con so với trong tưởng tượng của nàng còn vững chắc hơn nhiều.

Nhưng mà Giang Trần tuy rằng nói như vậy, vẫn đề phòng như cũ, đem tất cả lực lượng ngưng tụ vào một chỗ. Hung hăng bắn về phía vòng xoáy quang mang kia.

Giang Trần vẫn lựa chọn chủ động công kích, mà không phải bị động chờ đối phương tự bạo.

Oanh.

Hai cỗ lực lượng va chạm lần cuối. Kính Hoa đại thế giới như hoa trong gương, trăng trong nước, ầm ầm nghiền nát, tính cả bản thể Kính Hoa Thần Vương hóa thành từng đạo quang ảnh, biến mất trong hư không, quy về bụi đất, trở về thiên địa.

Chấm dứt.

Trận chiến kinh thiên động địa này quyết định quyền sở hữu một thế giới, trận chiến này cuối cùng cũng kết thúc.

Giang Trần cũng cảm thấy nhẹ nhõm không thôi, tứ đại thần thú chân linh cũng lảo đảo, tiêu hao vô cùng lớn, hiển nhiên đã gần tới bổn nguyên.

- Ha ha, bốn vị, lần này vất vả cho các ngươi rồi.

Giang Trần cảm kích từ tận đáy lòng.

- Trần thiếu, tư cách tham dự trận chiến đỉnh phong này cũng không phải ai cũng có a.

Thần điểu Chu Tước nhếch miệng cười, có thể nhìn ra được, hắn tuy rằng tiêu hao quá độ, nhưng mà vẫn rất hưởng thụ.

- Trần thiếu, biết ngươi là chuyện may mắn nhất cả đời ta, không uổng công chút nào.

Long Tiểu Huyền thở dài.

- Ha ha, chúng ta còn sống như vậy đã đủ rồi.

Thái Tuế bạch hổ cười hì hì nói.

Thần thú Huyền Vũ thỏa thích hít thở, hưởng thụ không khí hoàn mỹ của chư thiên đại thế giới, loại không khí này chỉ thuộc về sinh linh còn sống.

Trận chiến này khiến cho Tứ đại chân linh xúc động rất lớn, cũng làm cho bọn họ hiểu rõ cái gì là cường đại, cái gọi là lực lượng Thiên Đế, cái gì gọi là lực lượng thiên đjao.

- Trần nhi, làm tốt lắm. Con rất xuất sắc, đã vượt qua vi phụ rồi. Lực lượng truyền thừa không có gì khiến cho vi phụ vui mừng hơn.

Thái Uyên Thiên Đế cười ha hả đi tới.

Lúc này Giang Trần mới có thời gian nhàn hạ đánh giá phụ thân. Đây chính là nam nhân sáng tạo kỳ tích, thay đổi vận mệnh cho hắn.

Người không già đi, hơn mười vạn năm dày vò và trấn áp, trên mặt người, trong trái tim người lưu lại dấu vết thật sâu.

- Phụ hoàng.

Giang Trần tiến lên, ôm chặt lấy phụ thân, đây là cái ôm ấp áp mà kiếp trước hắn chưa bao giờ có.

- Ha ha, tiểu tử thối, con hoàn thành kỳ tích như vậy, lại sao không hiếu thắng bằng kiếp trước chứ?

Thái Uyên Thiên Đế cười ha hả nói.

Hắn rất hạnh phúc, dưới trời đất này, không có gì hạnh phúc hơn người nhà đoàn tụ, không có gì hạnh phúc hơn gặp lại con mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play