ên trên còn vẽ chân dung. Giang Trần nhìn qua, thiếu chút nữa cười không ra tiếng.

Chân dung bên trên có hai người, một là hình tượng của hắn lúc ở Đông Duyên đảo, hai là hình tượng Tô Hồng.

- Ba đại thế gia của Đa Văn thần quốc cáo với đồng đạo thiên hạ. Hai người này có huyết hải thâm cừu với ba đại thế gia chúng ta. Phàm là người bắt giữ hai ác tặc này, thưởng một ngàn vạn Thiên Linh thạch. Người cung cấp manh mối, thưởng hai trăm vạn Thiên linh thạch. Người giết chết, thưởng năm trăm vạn Thiên Linh thạch.

Giang Trần nhìn qua thông cáo treo giải thưởng, trong lòng trầm xuống. May mắn, may mắn mà hắn anh minh, ở trong Tinh Duyến phi chu, đổi một thân trang phục, cũng sửa đổi họ. Đổi về tên giả Thiệu Uyên năm đó từng dùng ở cương vực nhân loại.

Danh tự này không người nào biết.

Hoa Minh nhìn về thông cáo trên cột xa xa, thì thào thở dài nói:

- Trời ạ, hai người này phạm phải tội lớn gì? Bị ba đại thế gia của Đa văn thần quốc liên hợp đuổi giết, như vậy rất không may a.

Giang Trần hiện tại giống như người đừng ngoài cuộc quan sát, hắn cười nhạt nói:

- Ai biết được? Treo giải thưởng trên trời như vậy, ba đại thế gia quả thực có tiền a.

Hoa Minh cảm khái:

- Thập đại thần quốc vốn có tiền như vậy, vốn luôn tùy hứng như vậy. Nếu như qua một đoạn thời gian ngắn nữa treo thưởng không thành công, ta đoán bọn họ còn có thể tăng thưởng lên. Hiện tại một ngàn vạn, nói không chừng sau đó sẽ tăng lên ba ngàn vạn, năm ngàn vạn. Những đại thế gia này bọn họ không thiếu tiền, bọn họ cần mặt mũi. Một khi bọn họ tuyên bố liên thủ phát ra lệnh truy sát này, không đạt tới mục tiêu tuyệt đối không thể bỏ qua.

Giang Trần cười nói:

- Nói như vậy hai người này chẳng phải sẽ chết chắc sao?

- Vậy thì cũng không nói trước được. Vạn Uyên đảo thường xuyên có lệnh truy sát, mặc dù đại đa số thành công. Nhưng mà luôn có một ít ngoại lệ. Theo ta thấy, trong lệnh truy sát của ba đại thế gia này nói cũng không quá kỹ càng. Chỉ sợ hai người này phạm tội không nhỏ.

Trong khi hai người bọn họ nói chuyện, phía trước đã có tu sĩ trong giang hồ khác cười lạnh nói:

- Đám ếch ngồi đáy giếng các ngươi, nhìn qua đã biết cả đời không rời khỏi Lam Yên đảo vực. Chuyện này bên ngoài đã sớm truyền ra rồi a.

Hoa Minh nghe vậy cũng không có phẫn nộ vì lời nói châm chọc này mà ngược lại còn mặt dày mày dạn nghênh đón:

- Vị đại ca này tư thế oai hùng bất phàm, nhìn qua chính là người đã từng gặp các mặt xã hội. Nhưng không biết trong thông cáo treo giải thưởng này có nội tình gì không?

Hoa Minh này dường như trời sinh ăn chén cơm tình báo này, đặc biệt quan tâm tới những tin tức này, không ngại làm kẻ dưới ra vẻ học hỏi.

Người nọ không thèm ngó tới Hoa Minh, nhìn Giang Trần sau lưng Giang Trần, dường như diện mạo bất phàm, cho nên cũng không quá khinh thị.

Hắn cười hắc hắc vô cùng quái dị:

- Việc này xảy ra ở Đông DUyên đảo của Hồi Xuân đảo vực. Nghe nói Đa Văn thần quốc có vài thiên tài bị hai người này tiêu diệt. Nội tình rất là phức tạp a. Hiện tại bên ngoài đã truyền ra xôn xao, vô cùng náo nhiệt.

Hoa Minh nghe vậy thoáng cái phấn chấn, nghe ngóng nói:

- Xin hỏi đại ca, có thể nói tình hình cụ thể, tỉ mỉ bên trong hay không?

Dưới thông cáo này, mọi người năm mồm bảy miệng thảo luận, đều nghị luận.

Hiển nhiên mọi người đối với thông cáo này vô cùng chú ý.

Nhưng mà cũng có người dội gáo nước lạnh:

- Treo giải thưởng rất cao a, nhưng mà mọi người cũng suy nghĩ một chút, thu nhập cao, nguy hiểm cũng cao a.

- Cũng có đạo lý a. Có thể khiến cho ba đại thế gia của Đa Văn thần quốc tuyên bố liên hợp ra lệnh truy sát, đây tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường.

- Tính toán ra số tiền này cũng không phải là chúng ta không kiếm được chút lợi nhuận. Vận khí tốt có thể cung cấp một chút manh mối, khi đó sẽ thu được hai trăm vạn Thiên linh thạch, cũng không tệ a.

Dưới cột thông cáo, mọi người nghị luận một hồi, cũng từ từ chậm rãi tán đi.

Người giang hồ đều vô cùng coi trọng sự thực. Biết rõ thông cáo treo giải thưởng nhất định không thuộc về bọn họ, nghị luận qua đi, máu nóng trong đầu hạ nhiệt, đây cũng là chuyện thường tình.

Hoa Minh nhìn thấy Giang Trần còn nhìn cột thông cáo, cười nói:

- Huynh đài, chẳng lẽ ngươi cảm thấy hứng thú với giải thưởng này?

Giang Trần cười nói:

- Quả thực có chút hứng thú. Một ngàn vạn Thiên linh thạch, đây chính là một số tiền lớn a.

- Khoản tiền lớn thì lớn thật, nhưng mà loại chuyện này tốt nhất không nên lẫn vào thì tốt hơn. Loại người liều mạng như vậy, người bình thường đều không thể trêu vào.

Hoa Minh ngược lại dùng lời thấm thía khích lệ Giang Trần.

Giang Trần nghiêm túc gật đầu, trong lòng gật đầu:

- Bên trên treo giải thưởng này rõ ràng có ta và Tô Hồng. Nói như vậy Tô Hồng quả nhiên thoát khỏi Hắc Yểm sơn mạch kia. Tên này cũng không đơn giản a. Dưới loại tình huống lúc đó, rõ ràng hắn lại không bị bắt ở trong Hắc Yểm sơn mạch, cuối cùng còn có thể thoát khỏi Đông Duyên đảo. Tiềm lực của tiểu tử này quả thực kinh người.

Giang Trần lúc trước thiện ý nhắc nhở Tô Hồng một chút, làm cho Tô Hồng chiếm cứ tiên cơ, chủ động thoát đi, có lẽ đối với Tô Hồng này mà nói, là một cơ hội.

Nhìn thông cáo một lát, Giang Trần cũng quay người đi về phía khu giao dịch kia.

Hoa Minh thì ân cần theo phía sau, bộ dáng giống như tùy tùng của Giang Trần. Giang Trần đối với thiếu niên thành thật này cũng không có bao nhiêu ác cảm. Cho nên cũng không phản đối hắn đi theo.

Một đường đi qua những cửa hàng vỉa hè kia, Giang Trần giống như cưỡi ngựa xem hoa, một đường đi qua.

Hoa Minh nhìn thấy Giang Trần không có tâm tư nhìn ngắm chung quanh, hắn nhịn không được mà hỏi:

- Huynh đài, ngươi không nhìn lấy một cái, làm sao xác định những đồ vật trên những cửa hàng vỉa hè này không có thứ tốt?

Giang Trần cười nói:

- Ở những cửa hàng vỉa hè này có xác suất lớn xuất hiện thứ tốt hay sao?

Hoa Minh sững sờ, vẫn thành thật gật đầu:

- Không phải là rất lớn.

- Đã không quá lớn, cần gì phải đi tìm từng chỗ một? Lại nói, Hoàng Oanh cốc này ngàn vạn quầy hàng, chẳng lẽ phải đi tra từng cái một?

Hoa Minh không phản bác được.

Qua hồi lâu, Hoa Minh lại thở dài một hơi:

- Thế nhưng mà ngươi cũng không nhìn thì làm sao biết không có thứ tốt?

- Tự nhiên ta có phán đoán của riêng mình.

Giang Trần cười thần bí.

Rất nhiều chuyện hắn cũng không chắc chắn. Kỳ thực mỗi một khi hắn đi qua một quầy hàng đều quét qua vài lần, nếu như có đồ vật khiến cho hắn cảm thấy đặc biệt hứng thú, hắn sẽ ngừng lại nhìn một chút, nếu như không có, tự nhiên hắn sẽ không lãng phí thời gian.

Dùng kiến thức rộng rãi của hắn kiếp trước, hơn nữa lại dùng cảnh giới thần thức kinh người, có vật gì tốt quả thực không thoát khỏi con mắt của hắn.

Đi qua một loạt quầy hàng, hoặc ít hoặc nhiều Giang Trần đều có chút thất vọng.

Những đồ vật trên những quầy hàng vỉa hè này cũng không coi là xấu. Nhưng đa số thường thường không có gì lạ. Đối với tu sĩ Hoàng cảnh, Đế cảnh mà nói, có lẽ những vật này đều có thể dùng tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play